Đi sâu vào cốc Hủ Tức, chưa đến nửa canh giờ đã đến phân đà của phủ Cức Thiên.
Lâm Xuyên chưa từng nghĩ rằng ngoài tấn công nơi này ra thì mình vẫn còn có lý do khác để tới đây. Nhưng hôm nay, thức sự hai chân hắn đang đứng trên phân đà của phủ Cức Thiên, đang hô hấp trong cùng một bầu không khí, ma khí dày đặc đến nỗi khiến tấm trí hắn rối loạn.
Dạ Điệt dẫn bọn họ đến một khoảng sân, rồi phân phó vài thị tì cẩn thận hầu hạ, hỏi han ân cần vài câu liền rời đi .
Dạ Điệt vừa đi thì không khí cũng loãng hơn. Đám thị tì kia vốn đang lễ độ cung kính, lập tức cười cười. Vui vẻ vây bên cạnh Lâm Xuyên cùng Phương Thanh, dẫn bọn họ vào trong nhà.
Đa phần thị tì là những bé gái tầm mười tuổi, cùng mặc xiêm y màu xanh nhạt, trên đầu búi hai búi. Tuy là yêu ma nhưng trông bọn họ đều châu tròn ngọc sáng, phấn nộn đáng yêu.
Lâm Xuyên nhìn mấy cô bé líu ríu đi bên cạnh mình, nhất thời cảm thấy không thoải mái. Lúc đầu hắn thấy thân thể Phương Thanh không khoẻ nếu muốn phá vòng vây thoát ra ngoài thì rất khó khăn, bởi vậy đành tạm thời đi theo Dạ Điệt, chẳng ngờ bây giờ lại biến thành cục diện cưỡi trên lưng cọp thế này. Ở trong phân đà này, không biết có còn cơ hội để ra đi bình yên không. Hơn nữa lúc bọn họ bị yêu ma tập kích, Trường Cần cũng bị liên lụy, không biết hiện giờ hắn như thế nào.
Phương Thanh đang nằm trong lòng hắn, nhìn thấy hắn nhíu mày sầu lo, thì duỗi tay nhẹ nhàng xoa lên mi tâm hắn, nói: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Lâm Xuyên không khỏi bật cười, nói: “Ai nói ta sợ?”
Phương Thanh cười, cũng không để ý đến câu phản bác này của hắn, lại nói: “Quy tắc ở nơi này rất đơn giản, kẻ nào mạnh thì nghe theo kẻ đó. Nếu có người trêu chọc chàng, thì mạnh tay đánh một trận để phân thắng bại là được rồi. Nếu chàng không thắng được, thì còn có ta.”
Nghe xong lời này, Lâm Xuyên càng cảm thấy buồn cười hơn. Nhưng đám nữ đồng kia nghe thấy thế thì tức giận vô cùng, la hét ầm ĩ hết cả lên.
“Chàng xem, bọn chúng sợ rồi kìa.” Phương Thanh bật cười, nói thản nhiên.
Lâm Xuyên cười bất đắc dĩ, chợt nhớ tới cô từng nói rằng: Khi trẻ con thế gian kêu khóc thì mẫu thân của chúng sẽ lấy lũ ma vật ở phủ Cức Thiên ra để hù dọa. Còn khi trẻ con ở phủ Cức Thiên kêu khóc thì chỉ cần nói ra hai chữ “Tuyệt Cảnh”, lập tức sẽ khiến chúng câm nín…
Tuyệt Cảnh…
Bao nhiêu nghi vấn chất đầy tâm, làm cho lòng hắn không thể bình tĩnh nổi.
Lúc này, nhóm bé gái kia dẫn bọn họ đến bên một cái ao lớn, trong ao đổ đầy nước ấm, hơi nóng bốc lên mịt mù.
Lâm Xuyên hiểu ý, đặt Phương Thanh trong lòng xuống, nói: “Tắm rửa đi.”
Phương Thanh gật đầu. Hai chân vừa chạm xuống mặt đất, thì cô đã đứng không vững, người hơi lảo đảo. Lâm Xuyên vội đưa tay đỡ cô, vào khoảnh khắc cô dựa vào lòng, hắn bỗng thấy cô quá mức gầy yếu, khiến hắn đau lòng vô cùng. Hắn đỡ cô đứng vững, dịu dàng dặn dò: “Cẩn thận.”
Phương Thanh cười với hắn, lại gật gật đầu, sau khi đứng vững, mới cởi áo ngoài ra.
Trên người cô vẫn mặc áo khoác của Lâm Xuyên lúc trước, sau khi trải qua bao nhiêu khổ sở, quần áo đã bị rách nát dơ bẩn từ lâu. Cô chỉ vừa nhẹ nhàng kéo vạt áo ra, thì quần áo đã trượt khỏi bả vai gầy yếu của cô, nháy mắt rơi xuống đất. Lâm Xuyên cả kinh, vội vàng quay lưng về phía cô.
Phương Thanh thấy hắn như thế, bỗng giật mình hiểu ra, sau rồi lại cười nói: “Sao lần này không mắng ta ?”
Lâm Xuyên nhớ tới lần đầu gặp cô, cô cũng từng hành động như thế, không hề e dè. Lúc ấy, hắn buột miệng lên mắng cô không biết liêm sỉ. Sau đấy hắn cũng hơi áy náy, nhưng nghĩ lại thì hành vi của cô thực sự không có đức hạnh. Nhất định là do phủ Cức Thiên hạ lưu vô sỉ, dạy hư cô. Hôm nay tạm tha, ngày sau nhất định phải uốn nắn lại mới được!
Phương Thanh thấy hắn vẫn im lặng đưa lưng về cô, thì cũng không nói thêm nữa, chỉ chậm rãi đi vào trong ao. Ao nước ấm áp làm giảm bớt sự lạnh lẽo trì trệ trong người cô, cảm giác vô cùng thư thái dễ chịu. Cô khẽ khép mi lại, thở ra một tiếng nhẹ nhõm, ngâm mình thật sâu xuống.
Lâm Xuyên xấu hổ đứng yên một chỗ, đang nghĩ không biết có nên đi ra chỗ khác không, thì bỗng nhận ra mình đứng hồi lâu mà không nghe thấy chút động tĩnh nào từ đằng sau. Tâm trí lại liên tưởng đến chuyện xưa, hắn nhíu mày, nói: “Đừng có ngâm nước nữa.”
Phương Thanh lập tức bật cười, nói: “Chàng nói ta giống sư phụ chàng. Thế mà ta lại thấy, chàng càng giống sư phụ hơn.”
Cuộc đối thoại này, giống như đã từng xảy ra, chạm vào nơi yếu mềm nhất trong lòng hắn. Hắn chần chờ một lúc rồi hỏi cô: “Cô ở phủ Cức Thiên từ nhỏ à?”
Phương Thanh suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc vậy. Không nhớ lắm.”
Câu trả lời này, khiến Lâm Xuyên càng thêm khẳng định thân thế của cô. Cô là sư phụ của hắn, nhưng không biết phủ Cức Thiên đã làm thế nào để đoạt được thi thể của cô, và dùng cách gì để phục sinh cho cô —— Nhưng, cũng không hẳn là sống lại. Cô không có mạch đập, lại còn mất đi trí nhớ, cam tâm làm bạn với yêu ma…
Hắn hơi hơi nhíu mày, nói với cô: “Cô có biết phủ Cức Thiên làm rất nhiều việc bất nghĩa không?”
Phương Thanh gật gật đầu.
“Biết vậy sao còn ở lại đây?” Lòng hắn khó chịu nên ngữ khí có hơi nôn nóng.
“Ta nói muốn đi theo chàng, thì chàng lại đưa ta trở về còn gì.” Cô cười đáp.
Hắn nhất thời nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nói: “Ta không nói hiện tại, mà ta đang nói trước kia cơ.”
“Trước kia đã không thể sửa được nữa rồi, về sau đều nghe theo lời chàng.” Cô đáp sảng khoái.
Những lời này, làm cho Lâm Xuyên rung động. Hắn cúi đầu, cố gắng che giấu ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Là ta nên nghe lời người mới đúng…”
Giọng hắn nói tuy nhỏ, nhưng Phương Thanh lại nghe thấy rõ ràng, cô cười rồi thử thăm dò hỏi hắn: “Thật sao? Vậy ta muốn chàng không nhớ đến sư phụ nữa, ở bên ta có được không?”
Người chính là sư phụ ta —— những lời này suýt nữa thì bật thốt ra. Nhưng vẫn còn do dự, nên cuối cùng đành nuốt xuống.
Nội tâm xao động, khiến hắn càng lo lắng hơn. Chính hắn cũng bắt đầu hoài nghi, suy đoán này là chân tướng thực sự, hay chỉ là khát vọng bức thiết trong tâm tưởng của hắn. Một khi bí ẩn chưa được làm rõ thì hắn không thể suy nghĩ qua loa như thế. Huống chi bọn họ còn đang ở trong phủ Cức Thiên, càng không thể tùy tiện…
Song càng cố trở nên lý trí thì lại càng cảm thấy lòng rối bời hơn. Những lời đã nói, những chuyện đã làm, không chuyện nào không làm hắn hối hận sợ hãi. Cô là sư phụ của hắn, nhưng lại cũng không phải. Chuyện vốn phải chôn chặt dưới đáy lòng, nay đều nói ra tất cả. Cô đã đánh mất bản tính, cho nên mới nói những lời đùa cợt, làm ra những hành động đường đột như vậy, ngay hắn cũng không nên làm những việc vượt qua lễ nghĩa như vậy, nhưng hắn lại vẫn cố tình làm theo tâm tính tình cảm của mình. Nếu về sau cô khôi phục lại trí nhớ, thì biết làm sao cho phải?
Cứ nghĩ lan mạn lại chợt nhớ đến một màn kiều diễm lúc giải độc. Nhớ đến đôi môi mềm mại của cô khiến tim hắn đập loạn nhịp.
Thấy hắn chậm chạp không đáp, Phương Thanh nhìn bóng lưng của hắn, thở dài rồi cười nói: “Quả nhiên là ta vẫn không thắng được sư phụ chàng sao?”
Hắn càng hoảng hốt hơn, lúc nói giọng còn run nhè nhẹ, “Cô… Cô cứ từ từ, ta ra ngoài trước.”
Phương Thanh nhìn thấy hắn bước đi, đang định đứng dậy kéo hắn lại, không ngờ ngực bỗng nhói đau, khiến cho cô không thể cử động nổi. Cô nằm ở bên cạnh ao, không kìm được mà ho khan, một chất tanh ngọt dâng lên cổ họng. Cô vội che môi, máu tươi tràn ra theo khe hở giữa kẽ ngón tay, nhỏ tí tách xuống ao nước. Cô nhìn lòng bàn tay mình, màu máu đỏ thẫm nổi bật trên làn da tái nhợt của cô. Trong cơ thể cô, cảm giác vô lực đáng sợ kia cứ từng chút một lan tràn, ăn mòn cảm giác của cô…
Ngay lúc này, bọn nữ đồng vốn đang chơi đùa bên cạnh ao đều im lặng lại, mỗi cặp mắt đều nhìn về phía cô. Cô phát hiện ánh mắt của bọn chúng, lau vết máu trên môi, cười nhạt, nói: “Cho dù ta chỉ còn một tay cũng thừa sức giết hết các ngươi.”
Bọn nữ đồng nghe vậy thì khiếp sợ, một lát sau, lại giả bộ tự chơi đùa.
…
Sau khi Lâm Xuyên ra ngoài cửa, vẫn bối rối không biết phải làm sao để trấn tĩnh cảm xúc đang rối loạn. Hắn đứng trong sân một lúc lâu, mới bình tĩnh lại một chút. Hắn hít thật sâu vài lần, ngẩng đầu quan sát chung quanh.
Bỗng nhận ra, nơi này cùng khu dân cư bình thường cũng không khác nhau mấy. Hoàn toàn khác với cốc Hủ Tức tiêu điêu, bên trong phân đà, phủ đầy màu xanh bát ngát. Cây Tùng Bách cao chót vót, bụi trúc xanh tốt um tùm, tràn đầy sức sống. Hắn hơi ngạc nhiên, nghĩ rằng không bằng đi chung quanh nhìn xem, cũng tiện thể tìm đường thoát khỏi cốc.
Hắn bình tĩnh, cất bước đi ra khoảng sân, còn chưa đi bao lâu thì thấy Dạ Điệt đi tới trước mặt. Nhìn thấy hắn, Dạ Điệt cười nói: “Thật trùng hợp. Ta đang định đến thăm ngươi.”
Lâm Xuyên người căng lên đề phòng, cẩn thận phòng bị .
Dạ Điệt phát hiện sự khẩn trương của hắn, lắc đầu nói: “Haiz, đã nói chúng ta là đồng bọn rồi mà, ngươi cần gì phải sợ ta chứ?”
Lâm Xuyên không đáp lời, cũng không muốn nhiều lời cùng Dạ Điệt. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, bước vòng qua Dạ Điệt, đi thẳng về phía trước.
Dạ Điệt thấy thế, ngữ khí vẫn mềm nhẹ vô cùng, nói: “Ngươi không muốn biết ta dùng cách nào để phục sinh ‘Tuyệt Cảnh’ sao?”
Lâm Xuyên bước chân bỗng khựng lại, quay lại lớn tiếng chất vấn nói: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì cô ấy? !”
“Đâu có.” Dạ Điệt hơi dừng lại, đánh trống lảng nói, “À mà hơn nửa ngày rồi, chắc ngươi rất đói bụng rồi. Ta có chuẩn bị một ít rượu và thức ăn, không biết ngươi bằng lòng tiếp ta không?”
Lâm Xuyên suy nghĩ một chút, rồi hờ hững gật đầu.
Dạ Điệt đưa hắn tới một lương đình, trong đình quả nhiên có bày rượu ngon cùng cao lương mỹ vị, bên cạnh có thêm yêu tinh xinh đẹp. Thấy bọn họ đến, nhóm mỹ nhân ra ân cần đón tiếp, nhẹ nhàng dẫn bọn họ ngồi vào vị trí.
Lâm Xuyên có chút chán ghét, không khách khí giật tay khỏi mấy nữ tử đó, không vui nói với Dạ Điệt: “Trả lời câu hỏi của ta!”
Dạ Điệt ngồi xuống ghế, nhấc tay rót giúp Lâm Xuyên một chén rượu, nói: “Nếu không nhờ ta, ngươi sao còn được gặp lại ‘Tuyệt Cảnh’. Đạo sỹ giỏi trừ ma, dương cực sinh âm, cũng chỉ có ta ở phủ Cức Thiên này, mới có khả năng cải tử hoàn sinh. Ngươi nên cảm tạ ta mới phải đó.”
“Yêu ma như ngươi, sao có lòng hảo tâm cho được. Không cần biết ngươi có gian kế gì, đừng mơ tưởng có thể thực hiện được!” Lâm Xuyên nói.
“Nhưng đã thực hiện được rồi đó.” Dạ Điệt cười khinh miệt.
Lòng Lâm Xuyên bỗng sinh ra điềm xấu, “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Dạ Điệt nâng chén rượu lên trước mặt, nhẹ nhàng xoay xoay cái chén, chầm chậm nói: “Dù sao ngươi cũng là đồng bọn, nói cho ngươi nghe cũng không sao. ‘Tuyệt Cảnh’ của Dịch Thuỷ đình ngày xưa đã chết từ rất lâu. Đúng rồi, nếu tin tức của ta không sai thì hẳn là vì cứu ngươi mà chết. Cô ta cố gắng dùng thuật ‘Kính Ánh’, chuyển dời ma khí trên người ngươi đi, phong ấn ma chủng, cuối cùng kiệt sức trên núi Mặc Lưu mà chết…”
Chuyện cũ, gợi lên nỗi đau tận cùng của Lâm Xuyên, khiến hắn phải cau mày.
“Cửu Nhạc tiên minh tuy là tiên gia, thần thông quảng đại. Nhưng nội đan ‘Tuyệt Cảnh’ đã vỡ vụn, ngay cả tiên gia, cũng không có cách cải tử hồi sinh lực. May mà phủ Cức Thiên chúng ta có lòng quý trọng nhân tài, mạo hiểm cướp xác cô ta, cấy ma chủng vào tim, nghịch chuyển ngũ hành, trao lại cho cô ta tiếng nói cùng khả năng cử động. Lại dựa vào sức mạnh của ‘bảo kính Cửu Hoa’ để phục hồi đạo hạnh tu vi cho cô ta. Bây giờ trong cơ thể cô ta đang dung nạp hai luồng công lực tiên và ma, nên đạo hạnh càng cao thâm hơn trước!” Dạ Điệt nói tràn đầy tự hào, giống như đang ca ngợi một kiệt tác, mà kiệt tác này, là từ tay hắn mà ra.
“Hừ, ăn nói ngông cuồng. Cô ấy không có mạch đập, căn bản không thể xem là sống lại.” Lâm Xuyên nói.
“Điều này cũng đúng.” Dạ Điệt khẽ thở dài một tiếng, “Sinh tử của con người, không tách rời Khảm cùng Ly. Ly là tim. Khảm là thận. Ma chủng là là một vật chí âm chí tà. Khảm thủy mạnh mẽ, nhưng lại dập tắt Ly hỏa. Cho nên người dù có sống lại, nhưng tâm mạch lại bị ngưng trệ. Nhưng đã là ma vật thì vốn chẳng cần tâm mạch chế ngự. Hoa yêu xinh đẹp, trời sinh vô tâm, như vậy không phải càng tốt sao?”
(Khảm, Ly: hai quẻ trong Bát Quái, Khảm tượng trưng cho nước, Ly tượng trưng cho lửa.)
Hắn vừa dứt lời thì nhóm mỹ nhân đứng một bên đều nở nụ cười, giống như “Hoa yêu” kia trong lời hắn là chỉ bọn họ vậy.
Dạ Điệt cũng cười, nói: “Dù cho thế nào, cô ta đích xác là sư phụ của ngươi. Ba ngày hạ táng, hồn phách vẫn chưa tan hết. Chỉ cần tốn chút công phu, muốn cô ta khôi phục trí nhớ ngày xưa cũng không phải là việc khó.”
Lâm Xuyên suy nghĩ từng lời hắn nói, không biết mình nên vui hay buồn. Hắn cố gắng đè nén tâm trạng, lạnh giọng hỏi hắn: “Rốt cuộc các ngươi làm như vậy thì có lợi ích gì?”
“Đương nhiên là có lợi rồi.” Dạ Điệt cười nói, ” Thuật ‘Kính Ánh’ của Dịch Thuỷ đình các ngươi, quả thực không tầm thường đâu!”
“Kính Ánh?” Lâm Xuyên hơi khó hiểu.
“Khi ngươi còn nhỏ chắc hẳn cũng nghe nói qua. Hơn trăm năm trước, lệnh chủ của phủ Cức Thiên chúng ta cùng Thượng Dương Chân Quân của Cửu Nhạc tiên minh có một trận chiến, ngài nhất thời sơ ý, thua nửa chiêu.” Dạ Điệt nói.
Lâm Xuyên đương nhiên có nghe nói đến đoạn chuyện cũ này. Nghe đồn lệnh chủ phủ Cức Thiên kia ma đạo tinh thâm, một tay thành lập phủ Cức Thiên, đứng đầu ma đạo. Còn có lời đồn nói, vị lệnh chủ này không phải là vật sống, mà chính là tà ma lệ khí trong thiên địa hội tụ rồi biến thành một loại thần thức, cho nên đã vượt qua khỏi ngũ hành, tung hoành lục hợp. Cùng với Thượng Dương Chân Quân tranh đấu ngàn năm, bất phân thắng bại.
(lục hợp: thiên, địa, cùng bốn phương)
Trong một lần kia, có lẽ là nhờ thiên thời địa lợi, Thượng Dương Chân Quân may mắn thắng được nửa chiêu, dùng đinh Cửu Chi Phục Ma đánh vào trong cơ thể lệnh chủ. Đinh Phục Ma này, lấy vàng ròng trộn với chu sa, đúc trong liệt hỏa, ngâm trong tiên tuyền. Trên thân đinh khắc chín ngàn chín trăm chín mươi chín chương chú pháp phục ma. Có thể triệt tiêu lệ khí, giết chết yêu ma, hàng phục ma vật khổng lồ. Bởi vậy nguyên khí của phủ Cức Thiên bị tổn thương nghiêm trọng, đành quay về ở ẩn. Nếu không thiên hạ đã không có được thế cục bình yên như bây giờ.
Lâm Xuyên nghĩ đến đây, cũng suy đoán được đáp án. Ánh mắt hắn căm giận, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi muốn lợi dụng sư phụ ta để giúp yêu ma kia nhổ đinh?!”
“Ha ha ha, đúng vậy!” Dạ Điệt đáp sảng khoái, “Đinh Phục Ma chính là vật của tiên gia, chúng ta là yêu ma nên không có cách nào, ngay cả chạm cũng không được. May mà ma đạo hưng thịnh, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được phương pháp giải quyết. Trong thiên hạ, chỉ có thuật Kính Ấnh, mới có thể rút tiên khí của đinh Phục Ma ra, giúp lệnh chủ của ta khôi phục ma công. Cũng chỉ có bảo vật bảo kính Cửu Hoa đó, mới có thể chống đỡ được sức mạnh của luồng tiên khí nóng cháy đó…”
Lâm Xuyên giận dữ, rút bảo kiếm Tinh Lưu ra khỏi vỏ, dốc hết sức lực vào đòn công kích này.
Mắt thấy kiếm phong kia ập tới gần, Dạ Điệt cũng không né tránh, ngữ khí vẫn thản nhiên như cũ: “Giết ta, Tuyệt Cảnh chắc chắn cũng chết.”