Nguyệt Lãng Phong Thanh

chương 1: 1: không thể đụng đến

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi còn trẻ, theo đuổi thần tượng không phải là chuyện xấu.

Thần tượng tỏa sáng ở trên cao, cổ vũ đứa trẻ cố gắng mỗi ngày, luôn luôn đu theo thần tượng hướng về phía trước.

Theo đuổi thần tượng sau giờ làm việc là một chuyện khó khăn.

Cuộc sống đã cố định, áp lực công việc và những chuyện vụn vặt mỗi ngày là thực tế, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể theo kịp bước chân thần tượng.

Nhưng mà chuyện theo đuổi thần tượng của Lục Phong Thanh đặc biệt hơn, cậu theo đuổi thần tượng là do yêu cầu công việc.

"Cậu còn muốn suy nghĩ đến khi nào?" Khương Tuệ buông điếu thuốc đang cháy trong kẽ ngón tay ra, tàn thuốc rơi rớt trên sàn xi măng, vệt lửa bắn ra tung tóe, sau đó bị mũi giày cao gót nhọn màu đỏ dập tắt, khiến trái tim Lục Phong Thanh căng thẳng.

Khương Tuệ là phu nhân chủ tịch tập đoàn truyền thông Nhạc Ngu, cũng là người kinh doanh trong giới giải trí, gần bốn mươi tuổi, da và dáng người được chăm sóc tốt, mái tóc xoăn gợn sóng màu hạt dẻ tinh xảo hơn không ít nữ minh tinh.

Vào lúc này, ở dưới tầng hầm đỗ xe của khách sạn năm sao, sau lưng Khương Tuệ là chiếc xe Porsche màu đỏ, mà người dựa vào chiếc xe đó là Quý Tôn của công ty giải trí Nhạc Ngu, gần đây hắn nhanh chóng vươn lên thành tiểu thịt tươi lưu lượng hàng đầu, được nhiều loại tài nguyên cao cấp tranh giành.

Không ít người nói Khương Tuệ nâng Quý Tôn là do kỹ năng trên giường tốt, nhưng việc này cũng chỉ là tin đồn, không ai đưa ra được chứng cứ.

Nhưng mà Khương Tuệ và Quý Tôn cùng nhau ra vào khách sạn, lần này đụng trúng Lục Phong Thanh còn bị cậu chụp trộm.

"Tôi xóa hết hình rồi." Lục Phong Thanh cúi đầu nhìn cái bóng dưới mặt đất, ngập ngừng hé miệng.

Hai tay cậu nắm chặt dây đeo máy chụp hình, dường như muốn bảo vệ còn hơn cả tính mạng mình, các khớp xương đều đã trắng bệch.

"Xóa hết hình thì xong chuyện hả?" Khương Tuệ túm ống kính máy chụp hình, kéo về phía trước, Lục Phong Thanh không kịp chuẩn bị, nhích về phía trước một bước nhỏ, nhưng tay cậu vẫn sống chết nắm máy chụp hình.

"Chị Tuệ, xin chị..." Lục Phong Thanh cầu xin nhìn người phụ nữ thấp hơn cậu phía trước, "Xin chị đừng đập máy chụp hình của tôi."

Khương Tuệ trong vòng giải trí nổi tiếng là nóng tính, nàng từng vì khi đi ra ngoài thấy đám chó săn, đập máy hình của tên chó săn nát bét tại chỗ.

Đối với Lục Phong Thanh mà nói, có thể đánh cậu, mắng cậu, nhưng ngàn vạn lần không thể đập bát cơm của cậu.

Không chỉ là do cái này là đồ của công ty, đập bể bị trừ mất hai tháng lương, mà cũng do cậu thật sự thích chụp hình, không thể nhìn máy hình bị đập bể.

"Xin tôi?" Khương Tuệ cười khẽ, nét mặt châm chọc, "Cậu lấy cái gì để xin tôi?"

Lục Phong Thanh mím chặt môi không trả lời, cậu thật sự không có gì để yêu cầu Khương Tuệ, cho dù đó chỉ là một yêu cầu nhỏ.

Nhưng mà lúc này, Khương Tuệ đột nhiên buông tay ra khỏi ống kính, dùng ngón trỏ nâng cầm Lục Phong Thanh lên.

Lục Phong Thanh bị bắt phải đối mặt với Khương Tuệ, trong tầm mắt, cậu thấy Quý Tôn đứng bên cạnh xem trò vui nhíu mày, dường như đã đoán được chuyện kế tiếp.

"Cậu vừa nói, công việc của cậu ở tạp chí Nguyệt Thượng, không phải để hù dọa tôi nhỉ?" Không biết tại sao, giọng nói của Khương Tuệ dịu dàng hơn nhiều, giọng nói nhẹ nhàng, giống khi nói chuyện tán tỉnh với Quý Tôn, nàng cũng lẳng lơ, uyển chuyển nói chuyện như vậy.

Lục Phong Thanh không biết Khương Tuệ đang có ý gì, đành phải căng thẳng, cứng đờ gật đầu.

Tạp chí Nguyệt Thượng là tòa soạn báo lớn thứ nhất thứ hai trong nước, có các bộ phận như thời trang, làm đẹp, cuộc sống, có không ít biên tập viên theo nghề hi vọng được vào Nguyệt Thượng làm việc.

Tuy bộ phận làm việc của Lục Phong Thanh có lượng tiêu thụ tốt nhất Nguyệt Thượng, nhưng cũng là bộ phận ít được thích nhất - bộ phận giải trí.

Nói dễ nghe thì cậu là biên tập của "Nguyệt Thượng - bộ phận giải trí", còn nói khó nghe thì là một tên chó săn.

Nếu là lúc vừa mới tốt nghiệp, Lục Phong Thanh có thể thuyết phục mình, đây là một công việc nghiêm chỉnh, không phải như mọi người nghĩ.

Nhưng trải qua hai năm, cậu có thể hoàn toàn thừa nhận sự thật, cho dù là bộ phận đứng đầu, nhưng chó săn vẫn là chó săn, đều làm cho người ta chán ghét công việc này.

"Đưa hình cho tôi xem thử." Khương Tuệ rút ngón tay nâng cầm Lục Phong Thanh lại, khoanh tay trước ngực, hất cằm về phía máy ảnh của Lục Phong Thanh.

Nàng không có tính tấn công như khi nãy, thái độ ôn hòa làm giảm sự khẩn trương của Lục Phong Thanh.

Nghĩ rằng dây an toàn của máy ảnh vẫn đang đeo trên cổ, Lục Phong Thanh chậm rãi đưa máy ảnh ra, xác nhận lần nữa: "Tôi thực sự đã xóa hết hình rồi."

Cậu vốn chỉ chụp một tấm, vì lúc chuẩn bị chụp tấm thứ hai, Quý Tôn đã nhanh chóng đến bắt cậu.

Khương Tuệ nhận lấy máy chụp ảnh nhấn để xem hình, sau đó nhìn vào màn hình chế nhạo: "Đây là cái gì?"

Trong hình là một con mèo con màu xám trắng, co ro ẩn nấp trong bụi cỏ cảnh giác nhìn vào máy ảnh.

Lục Phong Thanh gặp được con mèo con này ở cửa sau quán rượu, cho nên mới đi theo nó tới hầm gửi xe, đúng lúc đụng trúng Khương Tuệ và Quý Tôn sau khi vụng trộm.

Chó săn lợi hại có bản lĩnh cao cường, không chỉ có thể lấy lịch làm việc nghệ sĩ, còn ẩn nấp theo dõi, giống như đặc vụ vậy.

Nhưng Lục Phong Thanh không phải là một tên chó săn lợi hại, nếu như không nhờ con mèo nhỏ này, cậu cũng không thể gặp phải tin tức lớn như vậy.

Nói là được ông trời chiếu cố cũng không sai, nhưng cái này thì được ích lợi gì? Tính chuyên nghiệp kém khiến cậu quên mất phải ẩn nấp, cứ như vậy quang minh chính đại giơ máy chụp hình lên chụp Khương Tuệ và Quý Tôn, cũng là do đặc thù công việc nên hai người nhạy cảm với máy ảnh, gần như trong nháy mắt đó, hai người đồng thời phát hiện Lục Phong Thanh sau ánh đèn flash.

Khương Tuệ vẫn tiếp tục xem hình cũ, Quý Tôn cũng tò mò sáp lại.

Hết hình của mèo con, là bà cụ tình nguyện hướng dẫn người qua đường, vòi phun nước bắn tung tóe trúng người đi đường và cây ngô đồng bị gió thổi.

Khóe miệng Khương Tuệ giương lên nụ cười nghiền ngẫm, giống như đang xem một bộ kịch hài câm vậy.

Lục Phong Thanh có chút thấp thỏm, cậu thừa nhận cậu không phải là một tên chó săn đạt tiêu chuẩn, nhưng dù sao cái này cũng là công việc của cậu.

Cậu phát triển sở thích của mình ngoài công việc, nói trắng ra là, không đủ chuyên tâm, đang làm qua loa.

Cấp trên trực tiếp của cậu không ít lần vì những tấm hình này mà mắng cậu, cho cậu bỏ những thứ vô dụng này.

Nhưng mà nếu như không phải là do công việc này vẫn có thể thường xuyên trộm chạy ra ngoài làm việc mình muốn, Lục Phong Thanh chắc chắn không có lí do để tiếp tục kiên trì.

"Rốt cuộc cậu có phải chó săn không?" Quý Tôn buồn cười nói, "Chó săn ở Nguyệt Thượng không phải là rất lợi hại sao, còn nuôi mấy người lười biếng?"

Lời này nghe thật chói tai, không có ai muốn thừa nhận mình là người lười biếng.

Nhưng lời Quý Tôn nói là sự thật, Lục Phong Thanh không thể phản bác, cậu nghiêng đầu nhìn mặt đất, vẻ mặt ẩn trong bóng tối nói: "Trưởng bộ phận của chúng tôi rất giỏi."

"Trưởng bộ phận của cậu là Quan Diệc Huy đúng không?" Quý Tôn lười biếng dựa vào cửa xe, nói chuyện với Lục Phong Thanh, "Anh ta thật sự lợi hại."

Quan Diệc Huy nắm trong tay không ít bí mật của nghệ sĩ, trong miệng Quý Tôn nói ra hai chữ lợi hại, có lẽ có ý xúc phạm.

Lục Phong Thanh cúi đầu không nói gì, vừa vặn lúc Khương Tuệ xem hình đủ rồi, trả máy ảnh lại cho cậu.

"Cậu không thích làm chó săn phải không?" Khương Tuệ đột nhiên hỏi.

Biểu cảm của nàng có một tia tìm tòi nghiên cứu, Lục Phong Thanh không biết Khương Tuệ sẽ xử lý cậu thế nào, không dám tùy tiện mở miệng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Khương Tuệ mở túi xách hãng hiệu nổi tiếng ra, lấy một tờ danh thiếp màu trắng đưa tới trước mặt Lục Phong Thanh, giống như những chuyện không vui trước đó chưa từng xảy ra, thản nhiên nói: "Tới Nhạc Ngu đi, tôi cho cậu làm nhiếp ảnh gia."

"Nhiếp ảnh gia" ba chữ này làm Lục Phong Thanh ngẩn người, cậu từng cảm thấy mình ước mơ đó đã trở nên mù mịt, bây giờ cơ hội đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, cậu cảm thấy thật không chân thật, giống như đang nằm mơ vậy.

"Nghĩ xong thì đến tìm tôi."

Khương Tuệ nói xong mấy câu này thì cùng Quý Tôn đi lên xe sau lưng.

Trước khi cửa xe đóng lại, Lục Phong Thanh mơ hồ nghe thấy Quý Tôn đang trêu ghẹo Khương Tuệ, nói nàng thấy anh đẹp trai thì mềm lòng.

Lời nói của Khương Tuệ bị che giấu sau cửa xe, Lục Phong Thanh không thể nghe rõ, nhưng mà nghĩ lại một chút, vừa nãy Khương Tuệ kéo cậu một cái, sau khi hai người mặt đối mặt, Khương Tuệ đột nhiên thay đổi thái độ.

Lục Phong Thanh chưa từng nghĩ cậu sẽ nhờ khuôn mặt mà thoát khỏi cái chết, một bên cảm thấy vui mừng, một bên lại có chút sợ hãi.

Nếu sáng nay cậu ra khỏi nhà quên sửa soạn, vậy có phải máy chụp hình trong tay cậu sẽ khó thoát khỏi một kiếp này không?

Thật ra thì so với các sao nam, tướng mạo Lục Phong Thanh không được coi là tốt hơn nhiều, chiều cao một mét tám cũng là chiều cao trung bình.

Nhưng cậu có làn da tốt hơn, ngay cả chóp mũi cũng không nhìn thấy bất kỳ lỗ chân lông nào, mịn như sữa, nhờ ưu điểm này, tốt hơn nhiều sao nam cần dùng phấn.

Ngoài ra, lông mi cậu dày, khuôn mắt đẹp, cặp mắt đen láy như viên thạch đen, ánh lên tia sáng.

Cho dù Khương Tuệ có không vì tướng mạo của cậu mà bỏ qua, thì chuyện hôm nay cũng được coi là trắc trở, sống sót sau tai nạn.

"Meo meo." Trong góc bãi đậu xe truyền đến tiếng kêu của mèo con, Lục Phong Thanh nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy mèo con kêu cậu hai tiếng, sau đó biến mất sau cánh cửa thoát hiểm.

Quay về công ty bằng xe buýt như những ngày bình thường.

Một phóng viên giải trí như Lục Phong Thanh chỉ biết theo dõi những chuyện cũ, không xứng để dùng xe công ty.

Có lẽ do tối qua mưa nặng hạt, làm mặt đường bao phủ một tầng hơi nước ấm áp, khiến cho ánh mặt trời mùa hè trở nên êm dịu.

Trong xe buýt không mở điều hòa, gió nhẹ ấm áp ngoài cửa sổ thổi lất phất lên mặt, phối hợp với sự dao động đặc biệt của xe buýt, rất thích hợp để ngẩn người.

Xe buýt chậm rãi dao động, dừng ở một ngã tư đèn đỏ phía trước.

Đột nhiên dừng tiết tấu lại khiến Lục Phong Thanh đang ngẩn người thu hồi tầm mắt, cuối cùng ánh mắt tập trung ở phía trên trạm xe buýt bên lề đường.

Quảng cáo trạm xe buýt là một tấm poster lớn, trên sa mạc rộng lớn đậu duy nhất một chiếc SUV, trên nắp động cơ trước có một người đàn ông chân dài ngồi ngay thẳng.

Người đàn ông trên tấm poster mặc quần kaki da, hai chân dẫm trên đất cát, bởi vì lúc chụp hình chọn góc độ tốt, hai chân dài thẳng tắp càng thon thả hơn.

Lục Phong Thanh biết người đàn ông này, tên là Mạc Nguyệt Lãng, là một người mẫu.

Nói rõ hơn một chút, trong giới trẻ bây giờ, không có mấy người không biết hắn.

Mạc Nguyệt Lãng năm nay tuổi, là siêu mẫu quốc tế thật sự đầu tiên trong nước, lọt vào tầm ngắm của người tuyển chọn khi đang học ngành tài chính ở đại học TOP thế giới, sau đó thôi học để làm người mẫu.

Bối cảnh gia đình hắn tốt, nhận giáo dục đại học, lời nói và cử chỉ hắn khác với đại đa số người mẫu, bản thân tỏa ra khí chất khác biệt, vì vậy được các nhà thiết kế theo đuổi, trong giới tạo mốt âu mỹ rất được ưa chuộng.

Không nói đến khí chất đặc biệt, phía ngoại Mạc Nguyệt Lãng là người Đức, ngũ quan hắn chủ yếu là kiểu Trung Hoa, nhưng đôi mắt có màu xanh lam hiếm hoi, đuôi mắt tự nhiên rủ xuống, nhìn vừa lười biếng vừa quyến rũ.

Kiểu nhan sắc này có ở đâu cũng đẹp, nam nữ đổ gục cũng là chuyện bình thường, nhưng mà Lục Phong Thanh cũng không quá thích.

Gần đây thường thấy quảng cáo ở địa phương của Mạc Nguyệt Lãng, không khó để nhìn ra vị siêu mẫu quốc tế này muốn về nước phát triển.

Mặc dù Lục Phong Thanh không có hứng thú với Mạc Nguyệt Lãng, nhưng không có nghĩa là cậu không có hứng thú với mấy tấm poster quảng cáo.

Lục Phong Thanh thích phân tích các loại hình, học cách vận dụng ánh sáng của các nhiếp ảnh gia.

Dễ dàng nhận thấy tấm poster chụp lúc hoàng hôn, lẩn tránh ánh mặt trời chói chang làm tất cả các nhiếp ảnh gia đau đầu, thông qua độ sáng tối lộ rõ sa mạc buồn tẻ, thể hiện sự thống nhất giữa người và xe.

Lục Phong Thanh phân tích hình không chỉ nhìn bằng hai mắt, cậu theo thói quen giơ máy ảnh lên, chụp tấm poster mà cậu cảm thấy đẹp này lại.

Lúc trở lại công ty chỉ còn một phút nữa là tan tầm, Lục Phong Thanh không có tính toán như vậy, nhưng trong mắt người khác thì không như thế.

Quan Diệc Huy gọi Lục Phong Thanh tới phòng làm việc riêng, nhíu mày không che giấu chút nội tâm không vui: "Hôm nay em lại chạy đi đâu?"

Không biết từ khi nào, Lục Phong Thanh trở nên sợ Quan Diệc Huy, sợ học trưởng từng thân thiết này.

Cậu cúi đầu, như báo cáo kết quả nói: "Em gặp Khương Tuệ của Nhạc Ngu và Quý Tôn cùng ra khách sạn."

Vừa dứt lời, Lục Phong Thanh cảm thấy có một trận gió thổi tới trước mặt mình, cậu ngước mắt lên, thấy Quan Diệc Huy từ sau bàn làm việc đi vòng qua trước người cậu.

"Hình đâu?" Hai tay Quan Diệc Huy nắm bả vai Lục Phong Thanh, trong giọng nói và ánh mắt lộ ra cảm giác phấn chấn.

Trong chớp nhoáng này, Lục Phong Thanh hoảng hốt nghĩ, có lẽ đây chính là điểm khác biệt nhất của cậu và Quan Diệc Huy.

Cậu thích chụp hình, nhưng không muốn làm chó săn chụp lén người khác.

Nhưng Quan Diệc Huy lại thật lòng nhiệt tình làm công việc này của chó săn, hắn có thể qua việc theo dõi việc riêng tư của người khác để đạt được niềm vui, theo như quan điểm của Quan Diệc Huy, nắm giữ điểm yếu của người khác là chuyện rất thú vị, bởi vì điều này chứng tỏ mình có thể khống chế người khác.

Lục Phong Thanh không thể nào cảm nhận được loại niềm vui này, cậu cảm thấy Quan Diệc Huy đã sớm không phải là người cậu biết, thậm chí có lúc cậu cảm thấy, người cùng cậu sớm chiều chung đụng là người xa lạ, hơn nữa còn là một người xa lạ có khuynh hướng bạo lực.

"Anh hỏi em là hình đâu?" Quan Diệc Huy khẽ cau mày, nắm bả vai Lục Phong Thanh quơ quơ, cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu.

Lục Phong Thanh giật giật môi, nhỏ giọng nói: "Bị bọn họ phát hiện, xóa rồi."

Hai tay trên bả vai siết chặt, sau đó buông ra, tiếp theo là một cái tát vang dội.

"Anh biết mà." Quan Diệc Huy xoa xoa cổ tay bị tê, sự phấn chấn bên trong ánh mắt cũng trở nên thâm độc, "Em nói xem em có ích lợi gì? Ngay cả phế vật cũng không bằng!"

Mặt Lục Phong Thanh nghiêng qua một bên, trên da thịt trắng nõn nhanh chóng xuất hiện dấu tay năm ngón.

Tư thế lúc cậu bị đánh vẫn không thay đổi.

"Sau khi nhận chức hai năm, ngay cả một tấm ảnh có giá trị cũng không có, cái bộ dạng cá chết này của em còn không biết xấu hổ nói mình nhiệt tình chụp hình? Nếu không có anh bảo bọc, em đã mất việc từ lâu rồi!"

Lục Phong Thanh siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, thanh âm run rẩy cường điệu nói: "Em chính là nhiệt tình chụp hình."

"Những tấm ảnh rác kia cũng gọi là chụp hình?" Quan Diệc Huy nắm cổ áo Lục Phong Thanh, giống như đang muốn uốn nắn tư tưởng sai lầm của tên phản bội vậy, "Anh còn phải nói bao nhiêu lần, đừng có chụp mấy thứ vô dụng."

Một hai năm gần đây, Lục Phong Thanh thường xuyên nghĩ tại sao Quan Diệc Huy lại biến thành bộ dạng này.

Năm hai đại học lúc cậu gia nhập câu lạc bộ chụp ảnh, người đầu tiên tiếp đón cậu là một Quan Diệc Huy dịu dàng, dí dỏm.

Quan Diệc Huy lớn hơn cậu hai tuổi, khi đó đã thực tập ở Nguyệt Thượng.

Tiền bối xán lạn trước sau bao phủ sự thân thiết của học trưởng, đến mức Lục Phong Thanh rất nhanh đã thích Quan Diệc Huy, hai con người có tính hướng giống nhau hợp lẽ đến với nhau.

Nhưng mà toàn bộ những điều này sau khi Lục Phong Thanh theo bước chân của Quan Diệc Huy gia nhập Nguyệt Thượng.

Không biết có phải vì Lục Phong Thanh đã đối mặt với xã hội, Quan Diệc Huy không thể dễ dàng tha thứ cho sự ngây thơ của cậu, vội vàng muốn biến cậu thành đồng loại, vì vậy càng ngày càng nóng nảy.

Lục Phong Thanh đã đếm không hết bao nhiêu lần nói chia tay, nhưng Quan Diệc Huy luôn có thể đúng lúc nhượng bộ nói xin lỗi, khuyên ngăn cậu.

Nhưng mà lần này, Lục Phong Thanh đã hoàn toàn mệt mỏi.

Cho dù là công việc này vẫn tốt, ở cùng Quan Diệc Huy cũng tốt, nhưng mà cậu không muốn nghĩ nữa.

"Chúng ta chia tay đi." Lục Phong Thanh không nhìn Quan Diệc Huy, ánh mắt trống rỗng, lạnh nhạt nói.

"Lại nữa?" Quan Diệc Huy không coi chuyện này ra gì, "Anh là vì muốn tốt cho em, em rốt cuộc còn muốn công việc này không?"

Lục Phong Thanh nhếch môi, lộ ra một nụ cười tự giễu: "Em cũng không muốn đem lại phiền toái cho anh, trưởng ban."

Quan Diệc Huy buông cổ áo Lục Phong Thanh ra, dường như hết sức áp chế lửa giận của mình, đen mặt nói: "Anh còn phải tăng ca, về nhà nói sau."

Lục Phong Thanh không nói gì nữa, lạnh nhạt xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Kể ra, Lục Phong Thanh là một thuần gay, tại sao không có hứng thú với Mạc Nguyệt Lãng? Bởi vì Quan Diệc Huy cũng có nhan sắc, mà khi đó chính là gương mặt tức giận lúc này mê hoặc Lục Phong Thanh.

Như vậy cũng tốt giống như không tránh khỏi cám dỗ nếm thử một miếng bánh ngọt mê người, kết quả trúng phải độc, sau đó không dám đụng tới miếng bánh ngọt nào nữa.

Thời gian ở cùng Quan Diệc Huy dài, Lục Phong Thanh dường như tạo thành phản ứng, luôn cảm thấy bề ngoài càng xán lạn, nói không chừng bên trong càng u ám.

Cho dù trong thực tế Mạc Nguyệt Lãng rốt cuộc là người thế nào, thì đối với Lục Phong Thanh, loại đàn ông này có thể dùng bốn chữ để tổng kết: Không thể đụng đến.

Edit: Lạc Thiên [lacthien(.)wordpress(.)com].

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio