Lục Phong Thanh không phủ nhận cậu thích ngoại hình đẹp, khi đi trên đường thấy người nào đẹp sẽ không nhịn được nhìn thêm một lần.
Nhưng đơn giản yêu thích là một chuyện, phát triển thành người yêu là một chuyện khác.
Quan Diệc Huy trong mắt người ngoài là một người bạn trai lý tưởng, năng lực làm việc xuất sắc, ngoại hình đẹp trai tỏa nắng.
Tuy rằng khi đi học, hắn không được hoan nghênh như hotboy, nhưng vẫn được coi là dễ nhìn.
Với hình mẫu lý tưởng như thế, nhưng hắn hay nói xấu Lục Phong Thanh, thậm chí còn động thủ đánh người, có lúc Lục Phong Thanh thấy Quan Diệc Huy đối xử nho nhã với người ngoài, sẽ không nhịn được thắc mắc, tại sao tính cách bên trong và những gì thể hiện ra bên ngoài có thể tương phản lớn đến vậy.
Lâu dần, trong lòng Lục Phong Thanh dựng lên một bức tường bền vững, chỉ cần là người có ngoại hình đẹp trai, cậu sẽ loại ra khỏi các ứng cử viên bạn trai của cậu, vì cậu không muốn gặp lại một Quan Diệc Huy thứ hai.
Nếu ngoại hình của những anh chàng nhìn ổn được điểm, thì Quan Diệc Huy được cỡ điểm, vì vậy yêu cầu của Lục Phong Thanh đối với nửa kia là dưới điểm.
Đây giống như một ranh giới, những ngươi đàn ông dưới điểm như bạn cùng phòng Lý Trì Húc, Lục Phong Thanh cảm thấy người bình thường như thế rất tốt, có thể tìm bạn trai theo tiêu chuẩn này, nhưng mà đối với những người đàn ông trên điểm, như Mạc Nguyệt Lãng được điểm, Lục Phong Thanh vốn dĩ không có bất cứ ý nghĩ không đúng gì, thậm chí còn không có cảm giác động tâm.
Có điều sau đó đường ranh giới của cậu như bị cái gì đó làm mờ đi.
Lúc Mạc Nguyệt Lãng đến bên tai cậu thấp giọng nói chuyện, Lục Phong Thanh mơ hồ cảm thấy, cậu đã đánh giá thấp mức độ nguy hiểm của trình độ điểm.
Bức tường bền vững của cậu không cao như cậu nghĩ, không chống cự được với đôi chân dài của Mạc Nguyệt Lãng.
"Anh nên về làm việc đi." Lục Phong Thanh đẩy lồng ngực Mạc Nguyệt Lãng ra, cúi đầu ổn định lại nhịp tim.
Cậu biết rõ Mạc Nguyệt Lãng cố tình trêu chọc cậu, nhưng gò má vẫn không khống chế được ửng đỏ.
Hành động của Mạc Nguyệt Lãng như đang dùng thực lực nói cho cậu biết, câu "Tôi không đồng ý" cậu nói với kt buồn cười như thế nào.
Chỉ cần Mạc Nguyệt Lãng động thủ trêu chọc cậu, nhịp tim đã không khống chế được, vì vậy cậu ở đâu lấy ra sự tự tin mà dám nói không đồng ý?
Cậu không nhìn vẻ mắt Mạc Nguyệt Lãng, nhưng có thể tưởng tượng được nụ cười tinh quái trên mặt Mạc Nguyệt Lãng.
"Cậu chờ ở đây một lúc thì có được không?" Mạc Nguyệt Lãng sáng đột nhiên hỏi.
Lục Phong Thanh ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn lắc đầu.
"Vào đây xem tôi đi." Mạc Nguyệt Lãng nhẹ nhàng nói, sau đó đẩy cánh cửa kim loại đi vào studio.
Lục Phong Thanh sững sờ tại chỗ, Mạc Nguyệt Lãng muốn cậu nhìn hắn chụp ảnh?
Nhưng mà cũng thật kỳ lạ, cậu không phải bạn bè của Mạc Nguyệt Lãng, cũng không phải cấp dưới của hắn, tại sao phải ở bên cạnh xem hắn chụp ảnh?
Trong studio tất cả mọi người đều làm việc của mình, chỉ có cậu không làm gì nhìn Mạc Nguyệt Lãng, cảm giác này giống như mối quan hệ giữa cậu và Mạc Nguyệt Lãng không bình thường, cố ý tới đây thăm ban.
Nhưng mối quan hệ giữa cậu và Mạc Nguyệt Lãng đâu phải kiểu này?
Lục Phong Thanh nhanh chóng nhận ra, Mạc Nguyệt Lãng có lẽ vẫn còn giận, nếu không thì sẽ không gây phiền phức cho cậu.
Cậu bất đắc dĩ thở dài, nghe lời đi theo Mạc Nguyệt Lãng vào studio.
Tuy rằng đứng ở một bên xem Mạc Nguyệt Lãng chụp ảnh rất kỳ quái, nhưng nếu quan sát cách chụp ảnh quảng cáo, ngược lại cũng là một lần được học hỏi kinh nghiệm.
Quay lại dưới ánh đèn chớp, Mạc Nguyệt Lãng tỏa ra khí chất, nhìn vào ống kính tạo dáng.
Lục Phong Thanh ngứa tay đứng một bên, cậu bắt đầu tưởng tượng nếu như cậu là thợ chụp ảnh, cậu sẽ chụp như thế nào.
Cậu nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến mình, nên lấy điện thoại ra, đứng sau chếch thợ chụp ảnh cỡ độ, bắt đầu chụp người mẫu.
Đối với những nhiếp ảnh gia không có tên tuổi, sẽ không dễ tìm người mẫu tốt như vậy, đôi khi ở studio, sau khi những nhiếp ảnh gia khác tìm được người mẫu mà mình không tìm được, chỉ có thể mặt dày chụp ké.
Lục Phong Thanh bây giờ đang chụp ké, hơn nữa còn chụp ké một siêu mẫu quốc tế.
Một tấm, hai tấm, ba tấm...!Lục Phong Thanh đang vui vẻ chụp, nhưng mà đến bức ảnh thứ tư, ánh mắt Mạc Nguyệt Lãng đột nhiên nhìn sang, cậu sợ đến nỗi run tay, xém chút nữa làm rớt điện thoại.
Chụp trộm bị tóm, Lục Phong Thanh lúng túng cất điện thoại, nhưng kỳ lạ là, ánh mắt Mạc Nguyệt Lãng luôn nhìn về bên này, giống như đang thúc giục cậu mau chóng chụp tiếp.
Lục Phong Thanh vừa cảm thấy cậu ảo tưởng, vừa ngứa tay muốn chụp, sau khi do dự một lúc, cậu thăm dò lấy điện thoại di động ra, lần này tầm mắt Mạc Nguyệt Lãng rất nhanh đã nhìn sang, ánh mắt không khác gì trạng thái lúc chụp ảnh, rõ ràng là ngầm cho phép Lục Phong Thanh chụp hắn.
Lần này Lục Phong Thanh hoàn toàn mặc kệ, đi theo thợ chụp ảnh chụp vui vẻ.
Thời gian nhanh chóng đến buổi trưa, buổi chụp hình bắt đầu từ sáng sớm đến đây là kết thúc.
Sau khi kết thúc công việc, Lục Phong Thanh đứng một bên xem lại những tấm hình mình đã chụp, lúc này trên màn hình điện thoại hiện ra một bóng người, cậu theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Mạc Nguyệt Lãng đứng sau, nên vội vàng cất điện thoại đi.
Mạc Nguyệt Lãng nhíu mày, xòe tay nói với Lục Phong Thanh: "Đưa tôi xem thử."
Tại sao lại muốn xem chứ...
Lục Phong Thanh cúi đầu nhìn sàn nhà không nói gì.
Điện thoại di động không thể so với camera chuyện nghiệp, tốc độ, độ cảm quang không thể điều chỉnh, nhiều nhất chỉ có thể tập phát họa.
Tấm ảnh lần trước chụp có sai sót khi chỉnh sửa, bị Mạc Nguyệt Lãng phê bình một trận, cậu thật sự không muốn bị Mạc Nguyệt Lãng "kiểm tra".
Mạc Nguyệt Lãng nhẫn nại nói: "Nghe lời."
Lục Phong Thanh vẫn không có động tác gì, định không nói gì chống cự đến cùng, nhưng mà cậu không nghĩ tới, Mạc Nguyệt Lãng trực tiếp bước lên một bước, một tay nắm eo cậu, một tay thò vào trong túi quần cậu.
Phần thịt ngứa ngáy trên eo bị chạm vào, Lục Phong Thanh không tự chủ được rùng mình, mà Mạc Nguyệt Lãng dường như nhớ đến kinh nghiệm lần trước, cánh tay dùng sức đè cậu lại, không cho cậu động đậy.
"Anh làm gì vậy?" Lục Phong Thanh giãy dụa hai lần, hoảng loạn trừng mắt hỏi Mạc Nguyệt Lãng.
Mạc Nguyệt Lãng lấy điện thoại từ trong túi quần Lục Phong Thanh ra, đầu ngón tay không tránh khỏi lướt qua bắp đùi mềm mại, hô hấp Lục Phong Thanh hơi dừng lại, gò má không nhịn được ửng đỏ.
Sau khi lấy được điện thoại di động, Mạc Nguyệt Lãng nhanh chóng buông lỏng Lục Phong Thanh, hắn cười khẽ, ánh mắt dừng trên màn hình, hững hờ nói: "Eo cậu thật sự nhạy cảm."
Lục Phong Thanh nhớ tới tin nhắn đã thu hồi kia, xem ra vẫn bị Mạc Nguyệt Lãng nhìn thấy.
"Mật mã là gì?" Mạc Nguyệt Lãng quơ quơ điện thoại, Lục Phong Thanh không chống cự nữa đưa tay ra, định mở khóa điện thoại, nhưng mà Mạc Nguyệt Lãng lại rút tay về, rõ ràng không muốn trả điện thoại lại cho cậu.
Lục Phong Thanh phản ứng được, Mạc Nguyệt Lãng đang đòi mật mã của cậu.
Cậu và Mạc Nguyệt Lãng đã thân thiết như vậy rồi à?
Lục Phong Thanh cảm thấy kỳ quái, nhưng mật khẩu cậu không có ý nghĩa đặc biệt gì, trung thực nói: "."
Mạc Nguyệt Lãng cười: "Cậu vẫn thích số này."
Nickname Lục Phong Thanh cũng là chuỗi số này, Mạc Nguyệt Lãng nói như vậy, rõ ràng nhớ được nickname của cậu.
không giữ được điện thoại, Lục Phong Thanhmím môi, thấp thỏm nhắc nhở: "Tôi chụp không đẹp."
Mạc Nguyệt Lãng không nói gì, liên tục lướt điện thoại xem hình, vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn ra được có hài lòng hay không.
Một hồi lâu sau, Mạc Nguyệt Lãng trả điện thoại cho Lục Phong Thanh, hơi câu khóe miệng nói: "Đúng là chả ra sao cả."
Ngữ khí nói chuyện rất nhẹ nhàng, như lông chim lướt qua lòng Lục Phong Thanh, nhưng mà Lục Phong Thanh vẫn khó chịu.
Từ trước tới nay Lục Phong Thanh không nghĩ tới chuyện được Mạc Nguyệt Lãng khen ngợi, thế nhưng nói trắng ra, lòng cậu vẫn bị đả kích.
Cậu cúi đầu, khó chịu đến mức không muốn nói chuyện, có điều lúc này, cậu đột nhiên cảm giác có một bàn tay to lớn xoa đầu cậu, cùng lúc đó giọng nói của Mạc Nguyệt Lãng vang lên: "Tiếp tục cố gắng."
Lục Phong Thanh ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn về phía Mạc Nguyệt Lãng.
Cậu tưởng rằng sẽ thấy được vẻ mặt châm trọc, nhưng sự thật không phải như vậy.
Ánh mắt Mạc Nguyệt Lãng nhìn cậu rất dịu dàng, con ngươi màu xám tro dưới ngọn đèn long lanh như pha lê, giống như những chiếc lá sau cơn mưa, không có tí giả vờ nào, dường như thật sự đang cổ vũ cậu.
Lục Phong Thanh suýt nữa rơi vào ánh mắt Mạc Nguyệt Lãng.
Nhưng mà cậu đã lấy lại tinh thần đúng lúc, trong đầu mạnh mẽ nhắc nhở mình, tuyệt đối không để bị lừa, cậu vừa mới chọc tức Mạc Nguyệt Lãng, Mạc Nguyệt Lãng không thể đối sử với cậu dịu dàng như vậy được..