Phàm là người đi lại trong giang hồ, ngay cả khi mới gia nhập cũng đều biết tầm quan trọng của việc xông phá Trọng Trọng lâu.
Mà những người hiểu rõ Trọng Trọng lâu đều biết, chủ nhân của tòa lầu giống như mê cung vô tận kia, là một nhân vật truyền kì giống như thần thoại.
Người từng gặp qua Đỗ Triệt Thủy, đều sẽ bị chinh phục bởi thái độ thân thiết ôn nhu của hắn. Cùng với vẻ uy vũ oai nghiêm mà lạnh lùng kiêu ngào, đi theo con người đó luôn là nụ cười ôn hoà nhưng phảng phất nét bi thương. Hắn luôn lôi kéo khách khứa cùng uống rượu ăn cơm thưởng trà, hoặc cùng hưởng thụ những chuyện tốt đẹp trên đời.
Ai cũng biết hắn trọng tình trọng nghĩa, có ân tất báo; cũng biết hắn tuy phong lưu phóng khoáng, nhưng đối với việc quản lý Trọng Trọng lâu lại rất cẩn thận nghiêm ngặt; càng hiểu rõ, hai đại cấm kị của nam tử có nụ cười trong như suối kia.
Một, là làm tổn thương đến Thất Thạch môn.
Hai, là Trầm Thiên Sa.
Thiên hạ chuyện gì cũng dễ nói. Đỗ Triệt Thủy từ trước đến nay khẳng khái độ lượng, bất kể là yêu cầu gì trên cơ bản đều không cự tuyệt. Nhưng chỉ có hai chuyện này, tuyệt đối không thể nhắc đến trước mặt hắn.
Năm năm trước, Trầm Thiên Sa vì cứu hắn mà chết thảm cùng với Trọng Trọng lâu, Diệp Song Tịnh cũng vì vị trí lâu chủ của hắn mà võ công tẫn phế, tình yêu cùng thanh xuân tất cả đều hủy thành tro.
Mà hắn, lại không chút tổn thất, ngồi lên vị trí mà người người hằng ao ước, trở thành chủ nhân của một trong tam đại bang phái giang hồ. Từ đó về sau, phong hoa tuyệt đại, là vị thiếu hiệp tài năng xuất chúng trong chốn võ lâm.
() phong hoa tuyệt đại: vẻ ngoài hào hoa, phong thái tao nhã, tài năng xuất chúng
Nhưng không ai biết, đằng sau nụ cười đó vùi lấp một quá khứ đau thương đến nhường nào.
Mọi thiếu niên thiếu nữ đều ngưỡng mộ hắn, coi hắn như ánh dương quang trên đỉnh núi; nhân sĩ võ lâm khi đàm luận về hắn, đều hạ thấp giọng che giấu sự thèm muốn; hiệp khách giang hồ khi nhìn hắn, luôn sinh ra kính nể cùng nhiều phần bội phục.
Nghe nói, hắn thân mặc y bào trắng như tuyết tham dự “Lễ tế nguyệt” của Đới Phong các. Chỉ một cây sáo ngọc, một khúc “song tuyền tẩy tuyết” đã làm say toàn bộ người có mặt. Mà người kia ở dưới ánh trăng lấp lánh, diễn tấu được một nửa lại đột nhiên ngừng lại, bất chợt lệ trào như suối.
Nghe nói, trong một trận chiến trước kia, hắn vừa cười nói, vừa chỉ huy tám thị vệ của Trọng Trọng lâu tiêu diệt Hồng Sơn bang, kẻ đã đắc tội với Thất Thạch môn. Chín người tay cầm mộc kiếm, chưa đổ một giọt máu nào đã phế đi võ công của một trăm ba mươi hai người.
Nghe nói, hồi đó, trước phần mộ của Trầm Thiên Sa, hắn không ăn không uống đến mười ngày, đến mức khóc ra máu đỏ. Từ đó về sau trở thành kẻ chơi bời phong lưu, nhưng chưa từng xem trọng bất kì nữ tử nào.
Nghe nói, nghe nói, nghe nói.
Năm năm trước, Diệp Song Tịnh của Thất Thạch môn cùng với Trầm Thiên Sa của Tử Vi đường giống như những ngôi sao băng bị hủy diệt, Huyền Sinh của Bán Nguyệt thành cũng biến mất ở trong mắt của mọi người. Chỉ còn Đỗ Triệt Thủy như con hạc đứng lẻ loi một mình trong sự ngưỡng mộ của tất cả mọi người, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ không cách nào nhìn thẳng được.
Mà hiện tại, một truyền kỳ như vậy, đứng ở trong đống phế tích của Thiên Hiệp lâu, ánh mắt băng giá như sương giữa ngày đông giá rét. Khí thế như cuồng phong sóng dữ, ngân phiến cầm trên tay đang nhỏ từng giọt máu tươi đỏ thẫm, màu đỏ đặc sệt ngoằn ngoèo chảy xuống, tạo thành dòng suối nhỏ như đang giương nanh múa vuốt ở đằng sau hắn. Kẻ đứng trước mặt hắn đang chầm chậm ngã xuống, ánh mắt vẫn trợn trừng lên, không thể tin mà ôm lấy vết thương trí mạng trên cổ mình. Hắn không thể nào lý giải nổi đối phương ra tay từ lúc nào, cũng không nhìn thấy khoảnh khắc người đó rút chiết phiến ra.
Bỗng nhiên có hai luồng gió từ đằng sau Triệt Thủy cuốn tới, mặt đất bị nứt thành hai đường, chỉ thấy cát đá bắn ra tung tóe, có mấy bóng dáng như con thoi vụt qua. Triệt Thủy nhíu mày, mũi chân điểm một cái liền nhảy lên thật cao. Một đường sáng bạc từ phía bên phải hắn đánh tới, hắn trở tay vung lên, thiết phiến lập tức mở ra, keng một tiếng chặn lại trường kiếm đang đâm tới, đồng thời tay trái đánh ra, mấy cái phi tiêu liền bị đánh bay trên mặt đất. Nhưng kẻ kia bị dồn đến đường cùng, một tay đột nhiên túm lấy bả vai của Triệt Thủy. Trọng Trọng lâu lâu chủ nhướn mày, đưa ngân phiến lên cao rồi chặt xuống cánh tay của đối phương, tiếng thét tê tâm liệt phế chấn động toàn bộ xung quanh, máu bắn lên cả nửa người Triệt Thủy. Nhưng hắn cũng không kịp để ý những thứ đó, thừa dịp đối phương vẫn chưa phản ứng được, tay trái dùng lực ném một cái, ngân phiến liền như sao băng hướng về phía trước, xuyên qua cổ họng của kẻ đang lao đến. Thanh âm khớp xương vỡ vụn vang lên trong bóng tối, một tiếng kêu rên lên một lúc, sau đó không còn bất kì âm thanh gì nữa.
Thế nhưng, còn chưa tới thời gian một cái nháy mắt, từ bên phải đã có một thanh trường kiếm bức đến trước mắt, khí đao sắc bén hiểm ác, thẳng đem tường đá hai bên Triệt Thủy bổ thành một đường rạn nứt. Dưới ánh trăng mỏng manh, hắn không thể thấy rõ tướng mạo của đối phương, chỉ có thể mơ hồ nhận ra đường nét, người này mặc y phục bình thường, dáng dấp giống như nữ tử.
Nhưng Triệt Thủy không phải người thương hoa tiếc ngọc. Hắn điểm mũi chân một cái, thân thể xoay tròn trở tay tiếp công kích của nữ tử kia, ầm một tiếng thiết phiến và trường kiếm phát ra tiếng nổ âm vang, tia lửa tóe ra chiếu sáng bốn phía. Người nọ bị ánh sáng làm cho chói mắt, rồi chỉ trong nháy mắt, liền cảm thấy cổ chợt lạnh, lập tức máu đỏ bắn khắp nơi, đầu bay ra, cơ thể ngã xuống.
Phía xa xa truyền đến thanh âm viên đá bắn tóe tạo thành hình tam giác kì ảo linh hoạt.
Máu đỏ sền sệt chầm chậm chảy giữa khe hở của tảng đá và đám cỏ dại, dần dần phủ hết cả trên đất.
Ánh trăng bàng bạc mông lung tỏa xuống đống phế tích kia, chiếu vào đầu người bị chém bay kia, thật là ôn nhu trong tàn nhẫn.
Lạnh lùng liếc nhìn hắn ta một cái, Triệt Thủy chẳng nói một lời đi về phía trước, rồi xoát một tiếng rút ra thiết phiến nằm giữa cổ của người bị găm ở trên tường. Máu còn chưa kịp bắn lên trên y bào, hắn đã lao đến phía trước vài thước.
Hắn nhanh chóng xuyên qua phía bên kia trước khi bức tường đá đổ xuống thành đống phế tích. Theo tốc độ của hắn, ánh trăng bàng bạc lướt qua trên y bào màu tím nhạt, máu dính ở trên song phiến bay ra mà lốm đốm điểm đỏ trong không trung.
Đây là một mảnh đất tĩnh mịch, thấp thoáng có thể nhận ra mái hiên và cánh cổng chính to lớn hùng vĩ. Vách tường và nền đất đều bị cỏ dại và dây leo bao phủ, có nhánh cây khổng lồ phá vỡ mái nhà xuyên vào, sau đó lại uốn lượn như mãng xà, trườn ra ngoài cửa sổ. Triệt Thủy vượt qua cửa trước và hành lang, rồi lao thẳng vào đường ngầm trong lòng đất.
Phía trước hắn là một hành lang nghiêng dẫn xuống, hai bên là vô số cánh cửa bị giập vỡ, từ những vết nứt trên tường còn có nước chảy ra. Nhìn lướt qua chiếc cửa vỡ chỉ còn lại mấy miếng gỗ thì có thể thấy các căn phòng đều được bài trí giống nhau, chắc hẳn trước kia là nơi dùng để lên lớp dạy học. Hắn hơi nhíu mày, theo động tĩnh phía trước mà di chuyển, chỉ cảm thấy hành lang này tựa như không có điểm cuối, trong không khí đều là mùi ẩm ướt ngột ngạt, tiếng côn trùng kêu cùng tiếng rắn bò từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện ánh sáng lập lòe nhỏ nhoi, Triệt Thủy rùng mình, vội vàng bước nhanh lao về phía trước.
Không gian trước mắt bất chợt được mở rộng ra. Hắn đi đến trước cửa một tầng hầm lớn, nhìn vào bên trong, nhưng chỉ thấy một ngọn đèn ở giữa, xung quanh đều là bóng tối tĩnh mịch.
Nắm chặt vũ khí trên tay, hẳn dừng bước ở cửa.
Ở trong bóng tối, phía sau ngọn đèn mỏng manh kia, Hãn phu nhân đang mỉm cười nhìn hắn.
Nhưng hắn lại không ngờ, dung mạo của Tập Tuyền lại khác biệt lớn như vậy.
Mấy tháng trước nhìn thấy nữ nhân này ở Nhu Kiếm sơn trang, dù không tính là thanh tú xinh đẹp, nhưng vẫn tồn tại loại khí chất phóng khoáng dũng cảm. Còn nữ nhân tay xách ngọn đèn hiện tại đang đứng trước mặt Triệt Thủy kia lại yêu diễm mỹ lệ, quyến rũ quỷ dị, con ngươi phóng to, sắc mặt trắng bệch, đường nét của nàng ta theo ngọn lửa bập bùng mà biến đổi, thoắt yêu mị thoắt u ám, sự quỷ mị đó toát ra từ khóe nụ cười kỳ quái kia.
“Ngươi tới rồi…” Nàng ta nhẹ nhàng cười nói, thanh âm nhu mì như nước nhưng lại khàn khàn, trong khoảng không này vang vọng lại, như xa như gần, băng lãnh yêu mị.
Triệt Thủy cảm thấy như có một con rắn lạnh lẽo đang chậm rãi bò trên lưng hắn, bất giác nhíu mày: “Mau giao Song Tịnh ra đây.”
“Nếu ta không muốn thì sao?” Tập Tuyền cười đến vui vẻ, tiếng như chim hoàng oanh: “Đỗ Triệt Thủy… Ngươi định làm gì ta?”
“Hừ. Vậy thì… đừng trách ta đối với người vô tình.” Trọng Trọng lâu lâu chủ hừ lạnh một tiếng nói: “Bảo chủ của Phi Ưng bảo, đang ở trong tay ta.”
“Ha ha ha ha…” Tập Tuyền ngửa đầu cười to, nháy mắt một cái, nàng ta đã xuất hiện trước mặt Triệt Thủy, ép sát mặt hắn: “Vậy thì sao?”
“!” Hai mắt Triệt Thủy bỗng co rút nhanh, căn bản không cách nào lý giải nổi vì sao nàng ta bỗng nhiên thay đổi như vậy, nhưng vẫn không cam chịu lùi bước, cười hài hước một tiếng, đưa tay vặn lấy cằm của Hãn phu nhân, ôn nhu đa tình nhìn về phía nàng ta: “Vậy thì…” Hắn kề sát môi của nàng, chầm chầm lướt theo đường cong từ cằm thẳng đến vành tai của nàng, ngữ khí êm ái lười biếng: “Qua một canh giờ, ta sẽ hạ lệnh cắt một miếng thịt của hắn. Nếu ngươi muốn hắn không chút tổn thương mà trở về… Vậy, hãy giao trả Song Tịnh đây, ta sẽ chỉ giết một nửa số đệ tử của Phi Ưng bảo mà thôi.”
Hãn phu nhân quay đầu lại, thản nhiên cười một tiếng, một tay bất chợt kéo cổ của hắn. Da dẻ nàng ta lạnh như băng, hơi thở như sương lạnh, đôi mắt như ngọn lửa chợt lóe lên u ám, nàng thấp giọng nói: “Tiếc là… Ngươi không còn sống được bao lâu…” Triệt Thủy còn chưa phản ứng kịp, nàng ta đã bay ra ngoài mấy trượng, ngọn đèn trên tay bị ném lên tường.
Khi ngọn đèn nát bấy ở trên tường, lập tức mấy chục cây đuốc thình lình sáng lên, đem xung quanh chiếu sáng như ban ngày.
Triệt Thủy nhìn lại, liền thấy trong phòng có hơn một trăm tiễn thủ đang vây mình ở giữa.
Phía sau bọn họ có một đệ tử của Phi Ưng bảo một tay cầm đuốc một tay cầm trường kiếm. Mọi người nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt tiêu điều.
Giết.
Đếm qua từng người một, tổng cộng có tám mươi chín người, chia làm hai vòng, một vòng ở bên trong tay cầm mũi tên nhằm vào hắn, một vòng ở bên ngoài, tay cầm trường kiếm chuẩn bị tấn công.
Sẽ không mất đến thời gian nửa nén hương.
Triệt Thủy mỉm cười coi thường, ý nghĩ chứa đầy ý tiêu sát.
“Đừng tưởng rằng, ngươi làm như vậy là có kết quả.” Hắn thản nhiên cười nói với Hãn phu nhân đang đắc ý ở trước mắt.
“Hừ!” Tập Tuyền cười đến yêu mị: “Ngươi sẽ không khờ dại mà cho rằng, ngươi thực sự có thể thoát ra khỏi nơi này đấy chứ?”
“Nếu như đối thủ là ngươi, ta sẽ cẩn thận suy xét, nhưng mà…” Trọng Trọng lâu lâu chủ nâng cằm lên coi thường nhìn xung quanh: “Bọn họ thì không cần.”
“Như vậy… Ta ở bên trong chờ ngươi…” Hãn phu nhân ôn nhu lười biếng cười một tiếng, đôi mắt nàng như say như mê, giống như mật ong ngọt ngào nhưng thực chất lại rất độc. Nàng ta khẽ khàng vừa cười vừa lui ra bên ngoài, chỉ thấy làn váy nửa người dưới như suối chảy nhẹ nhàng đong đưa. Nàng ta vẫn hướng Triệt Thủy ném ánh mắt quyến rũ mỉm cười, cho đến khi thân ảnh biến mất trong bóng tối.
“Tốt… Chúng ta vui đùa một chút.” Sau khi nàng ta rời đi, Triệt Thủy nắm chặt vũ khí, ung dung cười nói.
Từ mỗi tấc da thịt của hắn đều toát ra hơi thở lạnh băng như lưỡi đao sắc bén. Những kẻ bao vây hắn bỗng nhiên đều cảm thấy không khí xung quanh ngày càng lạnh, có cảm giác như cơ thể thình lình bị đẩy vào một khe băng, ẩm ướt ngột ngạt tất cả đều biến mất, chỉ còn cảm thấy từng dòng khí lạnh phát ra từ vách đá. Bọn họ bất giác nhìn nhau, càng kéo chặt cung trong tay.
“A a a ——!” Bỗng nhiên có tiếng kêu thảm thiết từ phía sau truyền đến, tiếng kêu thê lương khiến tất cả mọi người đều di chuyển tầm mắt. Một nam tử cao lớn vẫn duy trì tư thế nắm chặt cung tên lại đang hét lớn, đôi mắt hắn trợn to, vô cùng sợ hãi nhìn xung quanh, mà khuôn mặt hắn cùng những nơi có da thịt lộ ra, đều đang từ từ xuất hiện những đường máu, giống như bị ai đó dùng dao nhỏ cắt!
“A a a a —–“
“Xảy ra chuyện gì? ! Xảy ra chuyện gì? !” Có người hoảng sợ hét lên.
Kẻ nọ không tự chủ được mà bắt đầu giãy giũa, nhưng hắn càng giãy giụa thì vết thương càng sâu. Mọi người theo vết máu của hắn nhìn lại, mới phát hiện có vô số chỉ bạc đang quấn lấy hắn, khiến hắn không cách nào động đậy.
“Sao vậy chứ——!” Một người đang muốn nâng đao tiến lên cứu bạn, nhưng cũng bất ngờ thét lên một tiếng: “A——-! !” Lời còn chưa dứt, hai đầu ngón tay đã bị chặt đứt!
Nhất thời, mấy người xung quanh cũng kêu lên thảm thiết. Bọn họ không biết chỉ bạc từ đâu quấn đến, trên cánh tay, trên cổ tay, trên mặt, trên cổ và trên nửa người dưới, toàn bộ đều bị siết lại. Vết thương theo sự giãy giụa và phản kháng của bọn họ mà càng ngày càng sâu, thậm chí có người bị cắt đứt một miếng da thịt lớn. Cả một vùng thảm thiết kêu vang, trên mặt đất loang lổ tòan vết máu. Những người còn lại đều sợ hãi đứng ngây ngốc tại chỗ, sợ bị chỉ bạc quấn lấy nên không biết có nên tiến lên gọi cứu viện hay không.
Tên dẫn đầu bỗng nhiên xoay người, nhưng khi hắn nhìn qua nơi Triệt Thủy đang đứng thì đã muộn. Một trận cuồng phong bất ngờ cuốn tới, mạnh mẽ như một trận hồng thủy, nhất thời đất đá bay mù trời, thậm chí có thể nghe thấy thanh âm mặt đất bị nổ tung. Có mấy người đứng không vững muốn lùi về sau vài bước, lại bị chỉ bạc xung quanh quấn lấy, lập tức bị trày da tróc thịt. Bốn phía máu đỏ tung tóe, những tiếng kêu la thống khổ vang lên cùng với tiếng rít gào của gió lớn.
Một số kẻ trợn to hai mắt muốn biết rốt cuộc cái gì đã ép bọn họ đến khốn cảnh như vậy, nhưng chỉ thấy hai đường ngân quang ở xung quanh những sợi chỉ bạc dính máu bổ ra một con đường, trước khi bọn họ mất đi ý thức, một vệt bóng mang theo sát khí đã lao đến chỗ Tập Tuyền biến mất.
“Thế nào? Ta bày trận cũng không tệ lắm phải không?” Mai Hoa nhanh chóng phi theo sau Triệt Thủy cười híp mắt nói.
“Không cần ngươi xen vào việc của người khác.” Triệt Thủy cau mày, khẽ liếc nàng một cái, thấy đối phương đầu tóc rối bù, quần áo bụi bặm, biết nàng dọc đường ở phía sau vội vàng khổ sở, bất giác chân mày càng nhíu chặt: “Một mình ta cũng có thể làm xong.”
“Hừ! Khen một chút sẽ chết à!” Lâm Mai Hoa hung hăng trừng mắt nhìn hắn mà làu bàu, nhưng không tranh cãi với hắn như trước kia nữa. Biết hắn mấy ngày nay tâm tình cực kì không tốt, nàng cũng không biểu hiện ra sự mệt mỏi và vất vả của mấy ngày gấp gáp theo sau hắn vừa qua, chỉ càng tăng nhanh tốc độ, không để cho mình bị bỏ lại ở phía sau.
“Nhìn thấy cô ta đi hướng bên kia sao?” Dường như đối với thái độ của chính mình có chút áy náy, Triệt Thủy lạnh lùng thay đổi đề tài.
Không phải bây giờ ngươi vẫn đang đi theo mùi của cô ta sao? Mai Hoa không nói ra mà nhìn hắn, nhưng vẫn trả lời: “Hình như hướng bên kia, đến bây giờ vẫn còn nghe được…chờ một chút…” Nàng tập trung chú ý, thận trọng nghe lại, đột nhiên dừng bước, xoay người hướng bên phải lao đi: “Bên này! Ngươi nghe, ngay cả hướng đi của dòng khí cũng không giống nhau, nơi này khẳng định có lối ra khác!”
Triệt Thủy biết khinh công và cảm ứng của nàng đều không phải hạng bình thường, không chút nghĩ ngợi vội vàng đi theo.
Hai người đi tới một hành lang khúc khuỷu, thấy xung quanh cánh cửa và gia cụ đều bị đổ xuống, có thể thấy đây là nơi ở của các đệ tử Thiên Hiệp Lâu trước kia. Trên mặt đất thậm chí còn có một nửa bộ đồ trà và bàn cờ bị bùn đất, dây leo che phủ, hộp trang sức và lược của nữ tử, hay gương đồng và tủ cũng bị chôn vùi ở trên mặt đất, sự tinh xảo cao quý của ngày đó đều bị cát bụi nuốt xuống.
Gia cụ: vật dụng gia đình.
“Thật… Thật kỳ quái… Thiên Hiệp Lâu, không phải là bị triều đình thời đó tiêu diệt sao?” Mai Hoa đăm chiêu nhìn đống phế tích ở bên cạnh nói. Vừa lúc đó bọn họ đi qua một gian phòng được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, từ cánh cửa vụn nát nhìn vào, có thể thấy bên trong có một quyển sách trên bàn đang mở ra, có một bộ đồ trà được bày chỉnh tề ở bên cạnh, tựa hồ còn có khói lượn lờ bay lên, có thể đón tiếp khách đến bất cứ lúc nào.
Nàng cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân lạnh như băng: “Nơi này… Nhìn thế nào… Cũng giống như là lúc đó người bên trong đột nhiên biến mất!”
Bỗng nhiên nàng đột ngột dừng chân. Có một cánh cửa gỗ ở bên cạnh không giập vỡ và bám đầy bụi giống như những cái khác, mà dưới ánh trăng bàng bạc dần dần hiện ra màu sắc sáng rõ và những nét điêu khắc tinh xảo. Mai Hoa hoảng hốt đứng ngây tại chỗ không thể nhúc nhích mà nhìn.
Nàng vươn tay ra chạm vào cánh cửa. Khi đầu ngón tay chạm đến mặt gỗ lạnh như băng, bốn phía bỗng bắt đầu biến hóa.
Giống như có một đốm lửa từ từ lan ra từ chính giữa cửa, những vật khác cũng theo ngọn lửa lan tràn đó mà chầm chậm khôi phục nguyên hình.
Cánh cửa gỗ tử đàn hiện ra màu tím thẫm và nét điêu khắc hoa tử đằng, phía sau cửa treo rèm châu ngọc xanh biếc. Không gian bên trong rất nhỏ, chỉ có một cái bàn lớn và mấy hàng giá sách, trên tường treo vài thanh trường kiếm sáng bóng, cửa sổ được che phủ bằng một tấm màn mềm màu xanh ngọc, có vài tia nắng mặt trời hờ hững chiếu xuống, toàn bộ gian phòng đều chìm trong vòng sáng vàng ấm áp.
() Gỗ tử đàn: là một loại gỗ qúy thường dùng để đóng đồ như bàn ghế, sập gụ…
() Hoa tử đằng: là một loại hoa leo màu trắng.
Mai Hoa đột nhiên quay đầu, chỉ thấy trước sau đều là hành lang không có điểm cuối, một cánh cửa màu tím nhạt dựng đứng yên lặng, bóng dáng phế tích trăm năm như vừa rồi đã không còn.
Mê trận?!
Nàng nhíu mày nhìn xung quanh, bất giác thử kêu: “Triệt Thủy —–?”
Lúc này phía trước mới có một người vén rèm đi ra, Hoa Mai xoay người định thần nhìn lại. Người nọ mắt ngọc mày ngài, lông mày như liễu, mặt như hoa sen, bóng dáng tươi đẹp đi tới, thản nhiên cười khẽ. Nàng bị dọa đến mức gần như thét chói tai, hoảng hốt lùi về sau vài bước, cả người đụng phải cánh cửa phía sau, rồi bị ngã trên mặt đất, nhưng mắt không chớp và mặt chấn kinh sợ hãi kêu lên:
“Tam… Tam tỷ? !”