Bầu trời đầy sao, ánh trăng sáng tỏ, mọi vật đều yên ắng. Nhóm người ở trên thảo nguyên bằng phẳng tìm thấy một mảnh sân bãi tương tự phế tích, chỉ thấy xung quanh toàn những mỏm đá khổng lồ, giống như là lăn từ trên núi xuống, sau đó dừng lại hết ở đây. Bọn họ ở giữa những khối đá lớn ấy, nhóm lửa nghỉ tạm, những tảng đá khổng lồ ở xung quanh giống như vách tường vậy, vừa vặn chắn gió. Nghĩ đến Triệt Thủy mới vừa khỏe lại và thân thể Song Tịnh vẫn còn suy yếu, bọn họ liền đi ngủ thật sớm, chuẩn bị rạng sáng hôm sau tiếp tục lên đường.
Kinh Phiến vẫn trầm mặc không nói, ăn xong chút đồ ăn liền xoay người đi ngủ, chẳng để ý tới ai cả. Bạch Vân và Cẩm Quan thường tranh nhau đồ ăn ầm ĩ cũng lặng im tựa người vào tảng đá, lẳng lặng nhìn ngọn lửa đang nhảy nhót, thế nhưng chỉ lát sau cũng gục lên vai nhau, mệt mỏi thiếp đi. Hai tỷ muội của Thất Thạch Môn canh giữ phía bên ngoài, Mai Hoa và Triệt Thủy đi ngủ trước, lát sau sẽ dậy thay phiên cho bọn họ.
Huyền Sinh dựa người vào tường, Song Tịnh ngủ trong lòng từ chiều vẫn chưa tỉnh. Hắn không dám ngủ, chốc chốc lại để ý hơi thở của người bên cạnh, chỉ sợ nhắm mắt lại liền sẽ mất nàng.
Nhưng Song Tịnh cũng không khó chịu chút nào, nàng thậm chí còn khẽ ngáy, có khi còn chu môi ôm chặt lấy Huyền Sinh lẩm bẩm nói mớ, sau đó nghiêng người, tiếp tục ngang nhiên ở nơi không khí căng thẳng như này, ngủ đến vô cùng nhàn nhã, hạnh phúc.
Không khí trong sơn động khô hanh, được hơi lửa làm cho ấm áp lạ thường, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió thổi vù vù cùng tiếng bước chân của Trữ Đô và An Hành. Tiếng thở chậm rãi, đều đều của mọi người truyền đến, không khí ấm áp và buồn ngủ tràn ngập khắp nơi. Nhìn một lúc, Huyền Sinh ban đầu thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng dần dần thả lỏng, Song Tịnh ở trong ngực càng cố gắng nhích tới gần hắn, nhiệt độ cơ thể không còn lạnh như băng sưởi ấm toàn thân hắn, Huyền Sinh bất giác mỉm cười, thở dài ôm lấy nàng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bên trong động ấm áp như mùa xuân, mọi người cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể, nặng nề chìm vào trong mộng, thấy được vẻ bình an và yên tĩnh mà hiện giờ khó có được.
Đột nhiên, có âm thanh gì đó đánh thức Huyền Sinh, hắn đứng phắt dậy, phát hiện ra trong ngực trống rỗng, đưa mắt nhìn, mọi người xung quanh vẫn an ổn ngủ say như cũ, hắn cả kinh, cảm giác bất an lập tức ập đến, liền xông ra ngoài.
“Song Tịnh?! Song Tịnh?!”. Đột ngột đứng dậy, cảm thấy chói mắt, hắn đưa tay che phía trước tầm mắt, nheo mắt nhìn, chỉ thấy từng đám từng đám đuốc lớn chiếu bầu trời đêm sáng rực như ban ngày.
“Kẻ nào?!”. Hắn nhíu mày hỏi lớn, ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng Song Tịnh, bỗng một tiếng hét thảm thiết vang lên, chưa kịp xoay người, đã nghe “bịch” một cái, có người nặng nề đập vào tảng đá bên cạnh hắn, lăn xuống, kéo thành vết máu trên mặt đất.
Gương mặt máu thịt lẫn lộn của Anh Hành quay lại, mắt mở to, người đầy vết máu, đưa bàn tay yếu ớt về phía hắn: “… Môn… Môn chủ… Người…”
“An Hành cô nương!”. Huyền Sinh kinh sợ không thôi, bước lên muốn kiểm tra vết thương cho nàng, lại nghe phía sau có người thét lên.
“Đồ khốn, ta liều mạng với ngươi!!”. Quay đầu nhìn, lại thấy Trữ Đô thương tích đầy mình, đang bị một đám người áo đen vây quanh, nàng vung đôi vòng trong tay rồi nhảy lên thật cao, lại bị dây xích quấn lấy chân ở giữa không trung.
“Cái gì?!” Trữ Đô kinh ngạc quay đầu, không kịp thoát khỏi dây xích màu bạc kia, rơi thẳng xuống đất.
“Trữ Đô cô nương ———-!”. Huyền Sinh lập tức xông về phía trước, nhưng còn chưa tới gần, đã thấy đám người kia đồng loạt giơ vũ khí trong tay lên, đao thương kiếm kích, búa rìu móc xiên, thảng côn giáo gậy, đồng loạt đâm về phía nàng.
Thảng: ở đây chắc là một loại vũ khí, còn nó như thế nào thì mình search gg mãi không ra, mọi người thông cảm nhé!
Tức thì, máu đỏ bắn ra xung quanh!
Trữ Đô ngay cả rên cũng không rên một tiếng, thân thể lập tức bị xuyên nát.
“Trữ Đô!”. Tay của nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành khựng lại giữa không trung, hắn kinh hãi trợn to mắt nhìn dòng máu đỏ tươi uốn lượn chảy tới bên chân mình, từ từ nổi giận.
Lúc này, phía sau truyền đến từng đợt tiếng hét lớn: “Ở đâu! Muội ấy đâu!”
Huyền Sinh ngây người, cảm giác máu toàn thân bỗng nhiên ngừng chảy.
Mang theo nỗi lo sợ bị mất đi xoay người lại, chỉ thấy trên ngọn núi buổi đêm, một vầng trăng tròn sáng tỏ đang từ từ nhô lên, có một bóng người mảnh mai quen thuộc đang giao đấu với hai kẻ khác.
“Song Tịnh!!” Huyền Sinh gọi lớn, vội vàng lao tới.
Tốc độ rõ ràng là cực nhanh, chiêu thức lại tàn nhẫn, thế nhưng Song Tịnh bởi vì không cầm cự được lâu mà dần dần bị thất thế, chỉ thấy nàng sơ hở lùi một bước, kẻ trước mặt liền đột nhiên đánh ra một chưởng về phía ngực nàng!
Một chưởng kia đánh ra không có âm thanh.
Thật ra thì, toàn thế giới bỗng nhiên cũng đều không có âm thanh.
Huyền Sinh trợn to mắt, dứt khoát lao thẳng về phía trước, dùng hết sức vươn hai tay ra, muốn ôm lấy thân thể đang từ từ rơi xuống kia.
Hắn muốn ôm nàng, nói cho nàng biết không cần phải lo lắng, hắn tới rồi, nên dù trời có sập xuống thì cũng có hắn đỡ thay nàng.
Nhưng đầu ngón tay của hắn, lại chẳng thể chạm đến ống tay áo nàng.
Khoảng cách chỉ bằng một phiến lá, thế nhưng lại cách xa như thiên sơn vạn thủy.
Hắn nhìn thấy gương mặt ấy vụt qua trước mặt mình, rơi về phía khác.
Mắt của Song Tịnh đã nhắm lại, nàng không nhìn thấy hắn.
Bỗng nhiên có kẻ tức giận quát: “Bắn tên!”
Âm thanh kéo căng dây cung đồng loạt vang lên.
“Không…!”. Huyền Sinh nổi điên xông về phía trước, muốn nhào xuống núi, nhưng phía sau đột nhiên có vô số xiềng xích quăng ra, giữ chặt tay chân, khiến hắn không thể cử động.
“Chuẩn bị!”
Thân thể Song Tịnh đang dần rơi xuống chân núi.
“Bắn!””
“Không… Song Tịnh!! Song Tịnh!!”
Vúttt…!!
Ngàn vạn mũi tên bay lên, hợp thành một mảnh mây đen dày đặc, toàn bộ bắn về phía bóng dáng đang không ngừng rơi xuống ấy.
“Khôngggg!”
Vạn mũi tên ghim vào vách núi vững chắc, máu tươi đỏ thẫm tích tách chảy đầy đất.
“Song Tịnh…! Song Tịnh…!”. Tiếng gọi bi thương, phẫn nộ cùng tuyệt vọng chấn động cả sơn cốc.
…Song Tịnh…!
“Hửm?”. Nàng ở trên hành lang thật dài xoay người lại, hoang mang nghi ngờ nhìn xung quanh vắng vẻ không một tiếng động: “Ai?”
Hành lang với những cây cột sơn màu đỏ thắm đứng lặng im, ánh mặt trời quá ngọ lười nhác chiếu xuống, bóng hai hàng lan can và cả đóa hoa đung đưa ở giữa in mờ trên mặt đất.
Song Tịnh bất an tò mò đánh giá xung quanh, nàng có chút mơ hồ quan sát nơi này.
Không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Nàng chỉ nhớ khi đó mình đang ở trên lưng Huyền Sinh nặng nề ngủ thiếp đi, lúc thức dậy đã nằm trên một chiếc giường thoải mái mềm mại trong một căn phòng tinh xảo.
Chẳng lẽ, bọn họ đã qua được hết các cửa rồi? Chắc không phải, sư phụ nếu chưa thấy mình tới đây ứng chiến thì chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu. Bởi vậy, cảm thấy có chút lo lắng.
Nói không chừng đây cũng là một loại cửa ải trong thâm cốc, Thiên Hiệp Lâu thần bí vô cùng, trong lệ cốc lại là đầm rồng hang hổ, có lẽ nên cẩn thận một chút thì hơn. Nàng bắt giác nắm chặt tay, chầm chậm đi về phía trước.
Mải suy nghĩ lung tung như vậy mà đi tới cuối hành lang, đột nhiên nghe thấy có tiếng đàn, tiếng pháo ăn mừng từ xa truyền đến không ngớt, còn có tiếng la hét, tiếng cười, tiếng trẻ con nô đùa ầm ĩ. Nàng tò mò đi tới, chỉ thấy xung quanh là tường cao hào sâu, tường ngói gạch xanh, cột ngọc chạm trổ, kiến trúc cao quý khác biệt, trong vẻ thanh nhã còn có cả khí phái uy nghiêm.
Nàng chăm chú nhìn các loại hoa cỏ kỳ lạ xung quanh, lơ đãng xoay người lại va phải một người.
“Á ôi, đau chết mất!”.
“A, thành thật xin lỗi, ta không chú ý!”. Song Tịnh ôm đầu đỡ người nọ đứng lên, còn chưa nhìn kĩ là ai, đã nghe thấy hắn reo lớn:
“Trời ơi, đây chẳng phải là môn chủ Thất Thạch Môn hay sao?”. Đó là một người đàn ông trung niên mặc quần áo giản dị, nhìn thấy nàng liền tươi cười chào hỏi: “Môn chủ Thất Thạch Môn, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu…”. Lại quay đầu: “Bẩm báo lại với chủ tử và phu nhân, môn chủ Thất Thạch Môn tới rồi!”.
“Ơ… Ngài… Ngài là…?”. Song Tịnh lục lọi ở trong trí nhớ hồi lâu cũng không nhớ ra đây là ai, nhưng thấy hắn ước chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi, cao lớn khôi ngô, mặt nhiều râu, giọng nói vang, hai má hồng hào, đúng là chưa từng gặp qua, bất giác hiếu kì nhìn hắn.
Song Tịnh đang muốn hỏi chủ tử ngươi là ai, đây là nơi nào, bỗng nghe phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng quen thuộc: “A Hú, nghe nói Diệp môn chủ tới rồi?”.
“A, chủ tử! Chính là đây!”. Kiều Hú lập tức xoay người nghênh đón, vui mừng phấn khởi nói: “Chủ tử, phu nhân… Hai người mới vừa rồi còn nhắc đi nhắc lại mà, Diệp môn chủ vừa hay đến rồi, cũng không biết tên canh cổng không có mắt nào tiếp đón, chẳng báo lấy một tiếng!”.
Song Tịnh chấn động, xoay người nhìn lại, chỉ thấy một đôi phu thê dắt tay nhau ra đón, nữ tử thanh tú khoan thai, gương mặt như đóa hoa sen, dáng điệu uyển chuyển, răng trắng mắt sáng, nhìn thấy nàng thì ánh mắt cũng sáng lên, vui mừng nhướng mày, trong mắt không có một tia bóng tối, chỉ toàn là vui mừng hạnh phúc, nàng ấy lập tức tiến lên đón: “Ôi trời, đúng là Diệp môn chủ! Thật không có nghĩ đến môn chủ sẽ tới, ta ta ta ta…”.
“Thiểu Hoa”. Nam tử phía sau khẽ cười, dịu dàng chiều chuộng dắt tay thê tử kéo nàng về phía sau mình, nhẹ nhàng dặn dò: “Thân thể nàng mới khỏe, cẩn thận không lại bị ngã”. Hắn trông Thiểu Hoa ngượng ngùng le lưỡi gật đầu, mỉm cười với nàng ấy, sau đó cung kính hành lễ với Song Tịnh: “Huyền mỗ cung nghênh môn chủ đại giá, môn chủ không quản cực khổ xa xôi tới đây, Bán Nguyệt Thành vô cùng cảm kích”.
Song Tịnh mở to mắt nhìn hắn, từ lúc khi nghe thấy giọng nói ấy, vẫn chăm chú quan sát nam tử trước mặt không hề chớp mắt.
Tư thái của hắn vẫn ung dung mang theo kiêu ngạo, nụ cười của hắn vẫn lạnh nhạt mang theo điềm đạm, nhưng sự chiều chuộng kia, thương yêu và dặn dò kia, đều không phải dành cho mình.
Đã xảy ra chuyện gì…?
Nàng thấy ánh mắt hắn đang nhìn mình, chỉ là thản nhiên khách sáo mang theo ba phần lễ phép, ba phần kính cẩn, ba phần cảm kích và một phần hiếu kỳ, sâu xa hoàn toàn không có sự bao dung hết thảy như trước kia nữa.
“Huyền Sinh?”. Nàng bất giác lui về phía sau một bước, lẩm bẩm nói: “Huynh… Huynh sao vậy? Đây là đâu?”.
“? ”. Phu phụ Huyền Sinh thấy sắc mặt nàng đột nhiên tái nhợt, đều có chút nghi ngờ, nhưng Thiểu Hoa vẫn cười khúc khích mà giải thích: “Hôm nay con chúng ta đầy năm, Diệp môn chủ có thể ngàn dặm xa xôi…”.
“Sao cơ?!”. Song Tịnh suýt chút nữa ngã xuống, nàng trợn trừng mắt nhìn nàng ấy, lại quay sang Huyền Sinh: “Gì… cái gì?!”.
“Phu nhân ta nói, hôm nay khuyển tử nhà tại hạ tròn một tuổi, môn chủ có thể đường xá xa xôi đến chúc mừng thật đúng là khiến Huyền mỗ vô cùng cảm kích”. Mặc dù có chút không vui với phản ứng khó hiểu của nữ tử trước mắt, nhưng nghĩ đến nàng là Diệp Song Tịnh nổi danh giang hồ, Huyền Sinh vẫn nhẫn nhịn lễ phép trả lời, nhưng ánh mắt đã có chút lạnh nhạt: “Môn chủ danh chấn thiên hạ, con chúng ta được các hạ ưu ái, Huyền mỗ thật là cảm thấy…”.
“Huynh không nhận ra muội à?! Vì sao lại nói với muội mấy lời như vậy?!”. Song Tịnh tiến lên một bước nắm chặt lấy vai hắn, dồn dập hỏi: “Diệp Song Tịnh của Thất Thạch Môn, Đỗ Triệt Thủy của Trọng Trọng Lâu, Trầm Thiên Sa của Tử Vi Đường … còn có, còn có Lâm Mai Hoa của Thiên Hạ Quán … còn có!”. Nàng gắt gao nhíu mày, giống như muốn nhớ lại điều gì, nhưng đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, rõ ràng là đã nhìn thấy rất nhiều hình ảnh, nghe thấy rất nhiều âm thanh.
Nhưng tất cả đều mờ mờ ảo ảo, khiến cho nàng không bắt được.
Song Tịnh ra sức lắc đầu, vẫn nắm lấy hai tay Huyền Sinh như cũ không chịu buông, vẻ mặt hoảng hốt, sắc mặt thê lương.
Không phải không phải, không phải như thế, mới vừa rồi bọn họ… mới vừa rồi không phải còn đang… còn đang ở đâu?
Mọi người kinh ngạc, đều bất giác đưa mắt nhìn nhau, khách quý bên trong nghe thấy tiếng động, tất cả đều hiếu kỳ thò đầu ra nhìn.
Huyền Sinh thấy nàng khiến tình hình rối loạn thành như vậy, bất giác nhíu mày, nét mặt đã lạnh đi vài phần, nhưng trước hết vẫn quay đầu nói: “Thiểu Hoa, nàng vào trước chào hỏi khách khứa đi”. Hắn đưa mắt ý nói với với thê tử, mặc dù hắn và Thất Thạch Môn không thù không oán, nhưng giang hồ này luôn không để yên cho hắn tự bảo vệ mình, Diệp Song Tịnh là đệ nhất nữ hiệp trẻ tuổi nhất thiên hạ, võ công cao cường, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì, vợ con cũng có thể chạy trước.
Hắn xoay đầu lại, thấy đôi mắt trong veo của Diệp Song Tịnh đang khó hiểu cùng đau đớn nhìn mình, nàng muốn nói gì đó, suy nghĩ lại bất giác bị hỗn loạn, cuối cùng không nói được từ nào. Hồi lâu mới thì thào: “… Đề phòng muội… Huynh thế mà… đề phòng muội…”. Nàng ra sức lắc đầu, từng hàng nước mắt theo đó mà dồn dập rơi xuống, nàng đưa mắt nhìn lại, chỉ trông thấy Huyền Sinh vẫn nhìn mình lạnh lùng như cũ, ánh mắt đều là xa lạ và khách sáo, bất giác rút hai tay đặt trên người hắn về, có chút sợ hãi bước lùi một bước, lại vẫn khó mà tin được, giống như là độc thoại, cũng là nói cho đối phương nghe: “Huynh không nhận ra muội… Lại muốn tránh muội như vậy… Sao huynh lại cho rằng… Lại cho rằng muội sẽ hại huynh…?”. Cho dù là mạng của muội, nếu huynh muốn…, muội cũng cho huynh được, nhưng huynh lại cho rằng muội sẽ hại mình?!
“Huyền Sinh!”. Nàng khó khăn ngăn nước mắt đã chực trào ra, cũng không dám nhìn vào mặt hắn, chỉ sợ sự lạnh lùng xa lạ kia sẽ làm mình sụp đổ: “Huynh… quên muội cũng được, chẳng lẽ Mai Hoa, Thiên Sa… cả A Triệt nữa… huynh đều đã quên hết rồi sao?”. Nàng khẽ nói, âm điệu khổ sở gần như van xin.
“? ”. Huyền Sinh cau mày, khó hiểu nhìn nữ tử trước mắt lúc thì lẩm bẩm tự nói, lúc lại rơi nước mắt, âm thanh liên tục trôi lơ lửng ở không trung, căn bản là nghe không rõ một chữ nào, hồi lâu hắn mới nghe hiểu một cái tên, trầm mặc chốc lát, rốt cuộc nghĩ thông điều gì đó, khẩu khí cũng bất giác dịu xuống, ánh mắt thương xót, nhìn nàng thở dài: “Môn chủ, chuyện xảy ra với lâu chủ Trọng Trọng Lâu, Bán Nguyệt Thành đồng cảm sâu sắc, thiếu niên anh hùng đội trời đạp đất như Đỗ lâu chủ, sớm mất đi là một tổn thất vô cùng lớn đối với võ lâm giang hồ…”.
“Cái… cái gì!?”. Song Tịnh đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, muốn gom lại chút ký ức vụn vỡ trong đầu, nhưng gom thế nào cũng thấy không khớp.
“Mặc dù tình cảm sâu nặng của Đỗ lâu chủ với Trầm đường chủ khiến người đời cảm động, nhưng tự đoạt đi tính mệnh của mình như vậy, thật sự là… Thật là làm cho người ta đau buồn!”. Huyền Sinh nói xong câu cuối, lại nặng nề thở dài.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt của Diệp Song Tịnh ở trước mắt tái nhợt như tuyết giá, đôi mắt mất đi tiêu cự nhìn về phía trước, dường như, đã không còn ở trên đời này nữa.