Buồm mây thẳng tiến vượt biển xanh: Nguyên tác là “Trực quải vân phàm tế thương hải” – đây là một câu thơ trong bài thơ “Hành lộ nan” của nhà thơ Lý Bạch.
Tú lệ viễn sơn huyền hiểu nhật.
Tạm dịch: Núi xa tú lệ đón bình minh.
Trữ Đô bưng khay bạc bước lên bậc thang, vừa liếc mắt đã trông thấy một thân ảnh cao lớn màu xanh đứng ngoài cửa.
Huyền Sinh chắp tay sau lưng, đang ngửa đầu nhìn ánh sáng len qua kẽ lá rọi xuống. Tia sáng như kim châm bắn ra rơi xuống người hắn, chiếu lên mặt đất một mảng ấm áp. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, lướt trên một góc áo bào của hắn, hương hoa bách hợp cùng cỏ xanh thoang thoảng xung quanh, mang hơi thở mùa xuân.
“Cô gia, chào buổi sáng.” Trữ Đô cười híp mắt, đặt bình trà và bữa sáng lên bàn đá ở đình viện, bình thường như không mà rửa chén, sau đó vung tay, nước trong chén liền giội thẳng về phía Huyền Sinh.
Nhị thành chủ Bán Nguyệt Thành im lặng, nhẹ nhàng nghiêng người tránh được lời ”Chào buổi sáng” của Trữ Đô, hơi gật đầu xem như đáp lễ.
“Hừ” thấy công kích của mình không thành, Trữ Đô không vui quay đầu đi chỗ khác, hừ mạnh. Đáng ghét, cứ cho là đã thành thân cùng môn chủ rồi đi nữa, nàng còn chưa có tha thứ cho người này đâu. Nghĩ tới đây, đôi con ngươi lúng liếng đảo quanh, đưa tay lấy ra một gói nhỏ, dốc cả vào chén trà của Huyền Sinh, sau đó xoay người cười híp mắt: “Cô gia, mời dùng trà.”
Nàng ta đang tự mình ngốc nghếch hay sao?
Huyền Sinh nhướng mày, thở dài hỏi: “Phu nhân đâu?”
“Ở đây” bỗng nhiên có thanh âm trong trẻo từ phía sau truyền đến, Huyền Sinh còn chưa kịp quay đầu, liền bị một vật thể không biết tên nào đó va mạnh vào, sau đó liền có thứ gì đó gắt gao ôm chặt lấy lưng hắn, giống như là gấu Koala bám trên cây vậy. Vật thể không biết tên kia dùng hai tay ôm vai ôm cổ Huyền Sinh, mặt cọ qua cọ lại trên lưng hắn, cười tủm tỉm nói: “Phu quân, hôm nay muội dậy sớm rồi, chúng ta đi ngủ tiếp thôi!”.
“Hôm qua ngủ muộn thế, sao muội hôm nay dậy sớm vậy?”. Huyền Sinh nhíu mày, nhìn kỹ nàng, bất giác dắt nàng đến trước bàn: “Muốn ngủ cũng được thôi, nhưng trước hết muội ăn một chút cho đầy bụng đã. Hơn nữa, huynh có lời muốn nói với muội.” Nói xong đặt nàng ngồi trên ghế, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh.
Biết rằng nếu mình không ăn hết, thế nào cũng bị Huyền Sinh rượt chạy khắp cốc, sẽ bị khách khứa cùng đệ tử chê cười, cho nên Song Tịnh có chút ủy khuất cong cong môi, sau đó bắt đầu không hề khách khí nhét đồ ăn vào miệng: “uyện ủa iệt ủy ao òi?” (Chuyện của Triệt Thủy sao rồi).
Muội không phải là rất đói bụng sao? Huyền Sinh vô cùng tao nhã uống một ngụm trà, gật gật đầu: “Hắn đã…”
“A, có bánh bao!!!”
Một tiếng ầm vang, có thứ gì từ trên trời rơi xuống.
Song Tịnh phun cả trà ra ngoài, nhưng Đỗ Triệt Thủy kịp thời xòe quạt, chắn được chỗ nước sắp phun lên mặt mình.
“… Đến rồi” Huyền Sinh yên lặng lấy khăn lau sạch sẽ nước trà trên mặt, lùi về sau một chút, cách xa vị lâu chủ vừa mới đến.
“Tiểu Tịnh, Huyền Sinh, lâu rồi không gặp nha?” Triệt Thủy cứ cười cười, vươn tay nhặt một cái bánh bao, đôi mắt lười biếng đa tình từ phía sau cây quạt hết nhìn Song Tịnh, lại nhìn sang nhị thành chủ Bán Nguyệt Thành đang đen mặt ngồi bên cạnh, có chút ủy khuất nói: “Ôi, đây mà là đã lâu không gặp sao? Mấy người thật là lạnh nhạt, chẳng nhiệt tình tí nào cả?”
“…”
“…”
Cặp vợ chồng mới cưới cùng liếc mắt nhìn, vẫn là Song Tịnh hừ một tiếng, đoạt lấy bánh bao trong tay hắn, hung hăng cắn một cái, nói: “A Triệt… Ba ngày trước huynh vừa mới đến đây mà?”.
“Một ngày không gặp như cách ba thu! Tiểu Tịnh, muội không nhớ ta sao?” Đỗ Triệt Thủy đáng thương nhìn nàng, sau đó lại kéo tay áo Huyền Sinh: “Các ngươi thành thân xong đều không để ý ta, không chơi với ta nữa rồi…”
Câu này khiến Song Tịnh nổi hết cả da gà, nàng để chén trà xuống, kéo tai Triệt Thủy: “Huynh cũng biết bọn muội đang tân hôn à! Tân hôn mà huynh ngày nào cũng tới đây đi dạo, huynh phải giám sát công việc của Thiên Hiệp Lâu bên kia cơ mà? Sao lại chạy tới đây?”.
Triệt Thủy bị kéo tai, kêu oai oái: “Bên kia có Bạch Vân với tỷ phu của muội trông coi rồi, ta cần gì phải lo lắng?”
Thì ra, cho dù việc của Phi Ưng Bảo đã chấm dứt rồi, đám đệ tử kia cũng tan tác không rõ sống chết, nhưng đống phế tích của Thiên Hiệp Lâu vẫn còn trong cốc, trong đó, số lượng lớn kỳ hoa dị thảo cùng với dược thủy quý giá và thư tịch đã vô cùng thu hút sự chú ý của Mộ Dung Cẩn, mà Triệt Thủy cũng cảm thấy rất có hứng thú với cơ quan bên trong, sau khi thương lượng, hai môn phái liền bắt đầu hợp tác, cùng sửa sang lại từ trong ra ngoài.
“Gần đây còn có kẻ nào tới gây sự không?” Huyền Sinh nhấp ngụm trà, thản nhiên hỏi.
“Không có nữa” Triệt Thủy cũng khẽ mỉm cười.
Trong Thiên Hiệp Lâu, không thứ gì là không có, Mộ Dung Cẩn và Triệt Thủy thương lượng xong, cảm thấy những vật quý hiếm này đến từ thiên hạ, tất nhiên phải trả lại cho thiên hạ, bởi vậy mà trong quá trình thu dọn đã tặng không ít châu báu cho những bang phái khác, hơn nữa còn hoan nghênh mọi người đến gia nhập cùng bọn họ, chẳng phân biệt bang phái, cao thấp, đã nhận được sự tôn trọng tán thưởng trong giang hồ.
“Huống hồ, kẻ nào dám đi trêu chọc thiên hạ đệ nhất nữ hiệp Diệp Song Tịnh cơ chứ…” Lâu chủ Trọng Trọng lâu đung đưa cái ghế, duỗi lưng nói.
Trước khi Song Tịnh tiến vào Thiên Hiệp Lâu, nàng cũng đã báo cho các môn phái khác, mà lúc nàng ra khỏi lệ cốc, nghênh đón nàng, không chỉ có người ở Thất Thạch Môn và Ngưng Sương Môn, sao có thể ngăn được lời đồn thổi cùng truyền thuyết.
Diệp Song Tịnh của Thất Thạch Môn đã khôi phục võ công, hơn nữa còn trong vòng ba chiêu đánh bại được sư phụ của nàng ấy, bất bại nữ hiệp – Phù Bình.
Câu chuyện này, không ngừng được người trên giang hồ kể lại.
Đối với việc này, Diệp Song Tịnh vốn cũng có chút ngượng ngùng.
“Thật ra muội không có đánh thắng sư phụ, cũng chưa hoàn toàn khôi phục võ công.” Nàng không muốn lại bị người khác làm phiền lần nữa, lắc đầu thở dài: “Muội chỉ là trong ba chiêu đoạt lại được vũ khí của người mà thôi. Mà bây giờ vẫn còn đang hồi phục đây…”
“Việc đó đối với kẻ năm năm không động thủ như muội mà nói, tuyệt đối là tin tức kinh thiên động địa …” Triệt Thủy vỗ vỗ đầu của nàng cười cười nói: “Nữ hiệp Phù Bình bây giờ có còn giúp muội trị thương không?”.
“Không, sư phụ nói muội gần như đã khôi phục hết, nên đã đi rồi…”
“Đi rồi?” Lâu chủ Trọng Trọng Lâu chống cằm nhướng mày: “Là đi đâu?”
Song Tịnh liếc trộm Huyền Sinh một cái, gãi gãi đầu: “Muội không biết…” Không biết sao, nàng có chút chột dạ nhìn về phía trượng phu, sau đó ngượng ngùng cười cười.
Huyền Sinh mỉm cười, dịu dàng cầm tay nàng: “Không sao đâu, Song Tịnh, huynh không thèm để ý ông ấy đi đâu chút nào”.
“Ông ấy” trong miệng hắn chính là Sở Dạ đại hiệp, thành chủ Bán Nguyệt Thành, Huyền Nguyệt.
Kể từ khi rời khỏi lệ cốc, bọn họ liên tục biết được tin tức của những người khác, nhưng còn thành chủ Bán Nguyệt thành, không ai biết ông ấy đi đâu, Phù Bình đều đặn hàng tháng vẫn tới chữa thương cho đệ tử, mà Huyền Nguyệt cũng không ở cùng bà ấy. Huyền Sinh cho rằng ít nhất ông ta phải quay về Bán Nguyệt Thành một lần, tiện miệng hỏi thăm huynh trưởng mới vừa nhậm chức, nhưng huynh ấy cũng chẳng biết gì, bất giác cười tự giễu, cảm thấy mình đã tự đa tình rồi, từ đó về sau không còn nhắc tới người này nữa, giống như ông ấy chưa bao giờ xuất hiện vậy.
“A…Có tin tức của Mai Hoa không?” Song Tịnh muốn nói sang chuyện khác, lập tức hỏi.
“Cô ta… Không phải là vẫn ở Kiếm Nhu Sơn Trang bên kia sao?”. Triệt Thủy nhún vai buông tay nói: “Phi Ưng Bảo xuống dốc rồi. Hoa Vô Song lại mất tăm mất tích, trước khi hắn xuất hiện, người thích hợp nhất quản lý nơi đó và nuôi dưỡng đứa trẻ kia không phải là cô ta sao? Hơn nữa, tên nhóc Vô Song trước kia chẳng phải đã nói đi nói lại hay sao? Mai Hoa thích hợp với nơi đó nhất…” Nói xong có chút thương cảm mỉm cười: “Vô Song coi như cả đời thông minh, cuối cùng lại là may giá y cho người khác.”
“Cũng bởi… Kinh Phiến và Mai Hoa cũng coi như là bạn tốt rồi.” Song Tịnh chống má nhìn lên trời lẩm bẩm: “Mặc dù quen biết chưa lâu…” Nàng bất giác nhớ lại gương mặt nữ tử tuyệt thế dưới lớp mặt nạ kia, một chút bi thương nhàn nhạt lan trong lòng.
“Cái gọi là tri kỷ, là ở chỗ tri âm, mà không phải là thời gian dài ngắn”. Huyền Sinh cười vuốt tóc nàng ra sau, mặc cho nàng tựa sát vào lòng mình, thoải mái dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn tán cây dưới ánh mặt trời.
Nhất thời, có cơn gió thổi qua, mang theo hương thơm hoa điểu ngữ thoang thoảng.
Những đao quang kiếm ảnh kia, dường như đã là chuyện từ kiếp trước rồi.
Ba người ở trong đình viện nhàn nhã ngắm mây trôi, lắng nghe tiếng gió thổi cỏ lay, hoa nở hoa tàn.
Một lúc lâu sau, bất giác đều bất đắc dĩ nói: “… Còn không ra sao?!”
“Hừm! Không tệ không tệ, cảnh giác của các ngươi đều nâng cao không ít”. Đường chủ Mai Hoa đường, kiêm đường chủ Thược Dược đường, kiêm chưởng nhân tạm thời của Kiếm Nhu sơn trang, kẻ được người ta gọi là “Thiên hạ đệ nhất thám” cùng “Thiên hạ đệ nhất thâu” – Lâm Mai Hoa, cười híp nhảy từ trên cây xuống, đĩnh đạc chào hỏi.
“Cô mập như vậy, nhìn không thấy cũng lạ.” Triệt Thủy lắc đầu xoa mi tâm, nói: “Nhánh cây mà không bị kẻ ú như cô giẫm gãy thì thật là đáng ngạc nhiên.”
“Ngươi nói cái gì?! Ngươi…”
“Hôm nay sao lại có thời gian tới đây?” Song Tịnh đánh cho Triệt Thủy một cái, khiến hắn ngã từ trên ghế xuống, nhân cơ hội hỏi chuyện, bằng không hai người này mà ầm ĩ lên, lại không dứt được: “Kiếm Nhu sơn trang bên kia không cần ngươi trông coi sao?”.
“Trông coi trông coi trông coi! Trông coi cái gì, ta chán muốn chết rồi đây!” Mai Hoa tức giận ngồi xuống: “Nếu như không phải tại miêu nữa kia, ta sao phải chịu ấm ức thế này! Hừ!” Nàng ta cau mày nói, rất không khách khí cướp chén trà trên tay Triệt Thủy, ngửa đầu uống.
Song Tịnh rất muốn nói cho nàng ta biết việc này thật ra là gián tiếp hôn môi rồi, nhưng không đợi nàng mở miệng, Mai Hoa liền “A” một tiếng, đặt chén trà lên bàn. Song Tịnh không thể làm gì khác hơn là há miệng rồi lại liền ngậm lại.
“Ta tới để nói cho các ngươi biết một chuyện quan trọng…” Chưởng môn tạm thời của Kiếm Nhu Sơn Trang sắc mặt nghiêm túc nói.
Nghe vậy, ba người kia bất giác liếc mắt nhìn, sau đó nhìn về phía nàng.
“Chuyện gì?”
“Ba ngày trước, bảo chủ của Thiên Nga bảo đã bị giết!” Mai Hoa bình tĩnh nói tiếp: “Bên đó tạm thời phong tỏa tin tức, nhưng không tới mấy ngày nữa, hẳn là sẽ truyền ra… Này! Ta còn chưa nói hết đâu!” Mai Hoa thấy ba người đồng loạt đứng dậy, bất mãn kêu lên.
“A a a, có chuyện gì, lên đường rồi nói sau.” Triệt Thủy đứng dậy duỗi lưng ngáp một cái, liếc mắt nói: “Hiện tại tin tức còn chưa truyền ra, nếu mà để người khác biết được thì…, liền không sao tìm được đáp án chính xác nhất rồi!”
“Trữ Đô, chuẩn bị kiếm” Song Tịnh cũng cười híp mắt, quay đầu nói với thuộc hạ: “Lấy cái bọc trong ngăn tủ thứ ba ra cho ta, cả kiếm của cô gia nữa”.
“…” Mai Hoa đầu đầy hắc tuyến nhìn bọn hắn, khóe miệng giật giật, nhíu mày: “Hóa ra các ngươi sớm đã chuẩn bị xong rồi? Uổng công ta ngàn dặm xa xôi, hào hứng đến đây nói cho các ngươi biết”.
Triệt Thủy nhún vai, giống như đây là chuyện hết sức bình thường: “Đúng vậy… Ta không biết bọn họ thế nào, nhưng ta chính là đã sớm chịu đựng đủ cuộc sống nhàm chán này rồi”. Hắn vừa nói vừa đứng dậy, nhìn Trữ Đô đang giúp đám người Song Tịnh chuẩn bị hết mọi thứ, lại hơi dẩu môi nói với nàng ấy cái gì đó, giống như rất nhàm chán: “Ngày nào đều như vậy không có việc gì, vui vẻ đến mức ép điên ta rồi”.
“Đi thôi. Xuống núi xem chút tình hình trước đã.” Thấy mọi người đều đã chuẩn bị tương đối rồi, Huyền Sinh nhàn nhạt nói, đeo song kiếm lên, kéo tay Song Tịnh, lên xuống vài cái, đã ở cách xa mấy trượng.
Mai Hoa trợn mắt há miệng nhìn theo, ấp úng nói: “Ta còn cho rằng hắn sẽ ngăn Song Tịnh đấy”.
“Ngươi cho rằng…” Triệt Thủy sang sảng cười một tiếng: “Mấy tháng này hai người họ đã buồn đến chết rồi!” Nói xong, liền xoay người, chìa tay ra với Mai Hoa, nở nụ cười ấm áp: “Đi thôi?”.
Lâm Mai Hoa sửng sốt, bỗng ngây người.
“Sao thế? Đi thôi!” Lâu chủ Trọng Trọng Lâu thấy nàng không có chút phản ứng, có chút không kiên nhẫn mà giật giật tay.
Đường chủ Mai Hoa đường ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mặt trời tháng ba phủ trên người Đỗ Triệt Thủy, vươn tay về phía hắn, giống như đóa hoa cúc nở ra rực rỡ, báo trước tất cả những hạnh phúc sắp tới.
Nàng cười, cũng cầm lấy tay hắn.
Một khắc kia, lòng tràn đầy hạnh phúc. Cho dù, đó là tương lai không người nào có thể biết trước.
Gió lớn nổi lên, Trữ Đô đang xếp lại trà cụ cũng ngẩng đầu, chỉ thấy không gian tràn ngập ánh mặt trời chiếu qua lá cây, lung linh, sáng chói.
Mây mù lan tỏa ngập tràn như tơ, có vài thân ảnh tư thế oai hùng đang dần xa, giống như thiên nga giương cánh, theo gió bay cao.
Ở phía sau bọn họ, là non xanh nước biếc vô tận mênh mông, kia non non nước nước như tranh vẽ, kéo dài vô hạn tới tận chân trời.
Trữ Đô mỉm cười.
Trong gió thoảng, dường như có thể nghe thấy được, lời ca tụng về truyền kỳ thần thoại được sinh ra.
Hoàn