Diệc Nhân trong cảm nhận của Diệp Tuệ Lan là một tỷ phu gần như hoàn mĩ, là người duy nhất khiến cô nương ta phục sát đất có thể xứng đôi vừa lứa với tỷ tỷ mình.
Chỉ là không biết vì sao Diệc Nhân chung quy lại cho nàng một loại cảm giác khó mà gần gũi, mặc dù hắn luôn mỉm cười nhã nhặn với mọi người, cũng hiền hoà lắm nhưng mà Diệp Tuệ Lan lại chưa bao giờ dám ở trước mặt hắn hành xử tùy tiện. Trên người hắn không có cái loại cảm giác thân thiết như khi nàng ở bên Lục Triển Đình.
Diệc Nhân gần như là ôm hẳn Lục Triển Đình trở về Diệp phủ. Hắn đặt y lên giường ở khách phòng, nhận lấy khăn tay trắng gia nô đưa qua cẩn thận lau mặt, cổ cho Lục Triển Đình. Sau khi lau xong, hắn bắt đầu cởi bỏ áo ngoài trên người y.
Động tác của Diệc Nhân không có gì khác thường, thế nhưng ánh mắt của hắn cùng loại cử chỉ mơ hồ ấy lại mang đến cho người ta cảm giác ám muội, trái tim Diệp Tuệ Lan đột nhiên như bị thắt chặt lại bởi một sợi dây vô hình.
Thẩm Hải Viễn ho khan một tiếng, sau đó thấp giọng nói: “Diệp nhị tiểu thư, cô cũng mệt rồi nên sớm về phòng đi thôi.”
Diệp Tuệ Lan bất giác ý thức được chính mình đang đơn độc trong phòng nam nhân, nhìn nam nhân nọ cởi quần áo nam nhân kia, cô nương ta ừm một tiếng, luống ca luống cuống mở cửa phòng, hai má nóng bừng bừng bị gió lạnh bên ngoài thổi vào mới thoáng dịu đi đôi chút.
Nàng ngoảnh đầu lại nhìn ngọn đèn dầu mờ sáng trong căn phòng Lục Triển Đình, bên dưới mái hiên đèn lồng theo gió khẽ đung đưa, trên màn cửa sổ bằng lụa mỏng hiện lên bóng người chập chờn khiến lòng Diệp Tuệ Lan lấp đầy ngờ hãi. Nàng muốn quay trở lại, rồi lại có một chút sợ sệt, như vậy rất không phù hợp với tính cách của Diệp Tuệ Lan, thế nên cô nương ta giận dỗi mà đá vào những bông hoa cảnh trong hoa viên.
Vừa ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp Diệp Tuệ Minh hấp ta hấp tấp chạy đến, trong lòng không khỏi hân hoan, chạy lên trước nói: “Ca, tỷ phu đến đây.”
Diệp Tuệ Minh cau mày nhìn nàng, nói: “Ta đương nhiên biết, sao muội lại ở chỗ này, còn không trở về phòng đi.”
Diệp Tuệ Lan lôi kéo Diệp Tuệ Minh, cười nói: “Chúng ta cùng đi gặp tỷ phu.”
Diệp Tuệ Minh thở dài một hơi, nói: “Ta là đặc biệt tới đón bà cô nhỏ muội đó, đi thôi.” Gã thấy vẻ mặt mất hứng của Diệp Tuệ Lan liều chết chứ không chịu cất bước, mới bất đắc dĩ nói: “Bà cô nhỏ à, đi thôi!”
Diệp Tuệ Minh kéo mạnh cánh tay nàng lôi đi, đưa thẳng về phòng mới chỉ vào chóp mũi nàng ta nói: “Hôm nay muội không được chạy đến chỗ Lục Triển Đình nữa”. Gã xoay người đi chưa được mấy bước, lại quay đầu nói thêm: “Hôm nay Phó Thanh Sơn tìm muội, hắn mang lễ vật trả lại cho muội.”
Diệp Tuệ Lan thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh bàn, rót cho mình chén trà, thế nhưng cảnh vừa rồi nhìn thấy lại cứ ẩn hiện trước mắt. Ánh nhìn lướt qua thản nhiên của Diệc Nhân, những sợi lông mi cong vút chớp nháy cùng đầu ngón tay của hắn vô tình nhẹ nhàng mơn trớn trên da thịt trần trụi của Lục Triển Đình, Diệp Tuệ Lan mải suy nghĩ đến nỗi làm đổ cả tách trà lên y phục.
Nàng ta nhảy dựng lên vừa hất tung bọt nước trên người vừa hờn giận nói: “Diệp Tuệ Lan ngươi bị ma ám rồi, nghĩ cái gì đâu đâu.”
Miệng thì nói vậy chứ trong lòng nàng lại giống như có một con chuột nhỏ chui vào, quấy nhiễu nàng đứng ngồi không yên. Diệp Tuệ Lan cắn răng, vừa kéo cửa ra đã thấy dưới lầu không biết tự bao giờ đã có hơn hai gia đinh xoay tới xoay lui. Diệp Tuệ Lan đành phải lặng lẽ lui trở vào, mở cửa sổ phía sau, một cái phi thân như chim én bay qua cửa sổ.
Nàng thi triển khinh công một đường, dận lên nóc nhà hướng tiểu viện Lục Triển Đình mà đi, nàng ta ngồi xuống nóc cắn môi suy nghĩ rồi nhẹ nhàng lật một miếng ngói lên ngó xuống phía dưới.
Lục Triển Đình trần nửa người trên, Diệc Nhân cúi đầu hôn lên khuôn mặt y. Lục Triển Đình vươn tay như muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn túm gọn lấy hai tay. Diệp Tuệ Lan nhìn thấy một tay hắn chế trụ tay Lục Triển Đình, tay kia thì lại lần xuống dưới kéo hạ tiết khố y, cô nương ta thiếu chút nữa thất thanh hét ầm lên thì thình lình có người gắt gao bưng kín miệng nàng ta lại.
Diệp Tuệ Lan hoảng hốt quay đầu lại, thấy Diệp Tuệ Minh đưa một ngón tay lên, ánh mắt tràn đầy cầu xin ý bảo nàng đừng lên tiếng. Diệp Tuệ Lan thấy ca ca tình thế cấp bách, muốn giãy giụa cũng không thể vì thân thể đã mềm nhũn ra, mặc ý Diệp Tuệ Minh lôi nàng rời khỏi nóc nhà.
“Huynh vì cái gì không cho muội lên tiếng?” Vừa trở lại phòng, Diệp Tuệ Lan nộ khí toàn bộ xông lên, nói năng lộn xộn: “Huynh ấy sao lại làm vậy với Sửu Bát Quái, quả thật buồn cười, cực kỳ hoang đường, Sửu Bát Quái là nam nhân mà, đúng không?”
Diệp Tuệ Minh thở dài:” Chuyện này không phải là chuyện muội hay ta có thể hỏi đến. Tóm lại nếu muội thực lòng muốn tốt cho Lục Triển Đình thì ngàn vạn lần không cần làm cho mọi việc bên trong rối tung lên. Dù hắn có mất hứng cũng phải chịu, vậy tại sao không làm cho hắn vui vẻ đi chứ.”
Diệp Tuệ Lan bỗng chốc nghẹn lời, nói: “Thì ra huynh đã sớm biết rồi.”
Diệp Tuệ Minh lại thở dài nói: “Cũng không tính là lâu, sớm hơn muội một chút…”
Diệp Tuệ Lan chỉ vào mũi Diệp Tuệ Minh nói: “Muội không nghĩ huynh lại là người không chút nghĩa khí như vậy. Lục Triển Đình tốt xấu cũng là ân nhân cứu mạng của cha, huynh cư nhiên thấy chết mà không cứu. Muội không đồng ý những gì huynh nói. Muội sẽ đi nói với tỷ tỷ, bảo tỷ ấy quản chồng cho tốt.”
Nàng bất giác phát hiện nét mặt Diệp Tuệ Minh hết sức cổ quái, không kềm được thốt lên: “Huynh đừng nói với muội là tỷ cũng biết việc này.”
“Ta vừa định nói với muội…” Diệp Tuệ Minh gượng cười, nói: “Ta biết sớm hơn muội một chút, là do chính nhị muội hai ngày trước nói cho ta biết. Muội ấy còn bảo muội nên tránh xa Lục Triển Đình một chút.”
“Tỷ ấy điên rồi chắc.” Diệp Tuệ Lan gào to: “Đầu óc tỷ ấy thế nào mà lại nghĩ như vậy?”
Diệp Tuệ Minh bất đắc dĩ nhìn tiểu muội đang nổi trận lôi đình, nói: “Muội ấy nói nguyên là thế này, là giữa muội cùng Vương gia nếu Lục Triển Đình phải chọn một người mà y thích thì chỉ có thể là Vương gia, sẽ không là muội. Để tránh tổn thương về sau, chi bằng muội sớm dứt ra đi.”
Diệp Tuệ Lan thở hổn hển nói: “Muội không cần tỷ tỷ dạy nên làm thế nào. Muội thích thì thích, ghét thì ghét, người khác có thích muội, hay cầu xin muội đừng ghét họ thì đó là chuyện của người ta. Muội cần gì phải để tâm chuyện họ nghĩ gì mà ảnh hưởng đến chuyện của bản thân.”
Nàng nổi giận đùng đùng dợm bước trở về phòng, đi được nửa đường, quay đầu lại nói: “Huynh đi nói với tỷ ấy rằng muội tuyệt đối sẽ không nhìn Diệc Nhân khi dễ Sửu Bát Quái đâu.” Nói xong, cô nương ta trở về phòng, đóng cửa cái rầm.
Diệp Tuệ Minh nhìn cửa phòng rung rung không ngừng, thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Cùng một mẹ sinh ra mà sao cách biệt một trời một vực?”
Lục Triển Đình do uống quá rượu đêm qua cảm thấy nhức đầu nên thức dậy hơi sớm, nhìn Diệc Nhân nằm bên cạnh dường như còn say ngủ. Y nhìn hàng lông mày dài nho nhã, sóng mũi thẳng tắp, làn da trắng nõn nhuộm một tầng nắng sớm, môi lơi lỏng tự nhiên chu ra của Diệc Nhân. Lục Triển Đình nhìn trong chốc lát, vươn một ngón tay phác họa dọc theo mi, mắt, mũi, môi hắn. Diệc Nhân dường như tỉnh ngay, hắn khẽ cười, không mở mắt mà bắt lấy ngón tay Lục Triển Đình ngậm vào trong miệng.
Ngón tay Lục Triển Đình dây dưa cùng đầu lưỡi hắn. Bất chợt y rút ngón tay ra, nhấn lấy đầu Diệc Nhân, dùng chân áp chế thân thể hắn, nhìn chăm chú khuôn mặt Diệc Nhân lâu thật lâu. Diệc Nhân nhịn không được mở to mắt, nhưng ở vào thời khắc hai mắt hắn mở to ấy với chỉ một cái chớp mắt Lục Triển Đình đã cúi đầu hôn vội lên môi hắn. Diệc Nhân cười, trở mình đè Lục Triển Đình dưới thân, kề sát bên tai y nhẹ giọng nói: “Hiện tại ta phải lâm triều rồi, trở về lại đùa tiếp với ngươi.”
Hắn xuống giường, động tác tao nhã mặc vào áo quần, dợm bước tới cửa quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Triển Đình. Thẩm Hải Viễn thấy Diệc Nhân đang chỉnh lại tay áo, vội vã lại nghênh đón. Gã thấy tinh thần Diệc Nhân vô cùng tốt không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Lục Triển Đình không nhắc đến chuyện Tô Tử Thanh một chút nào ư, chủ tử?”
Diệc Nhân lắc đầu, trở mình lên ngựa.
Thẩm Hải Viễn cũng nhảy lên ngựa, đi theo sau Diệc Nhân khó hiểu nói: “Lục Triển Đình này không giống loại người có thể giấu được sự tình, chuyện của Hoàng thái hậu cũng thế, y cũng không tức khắc có phản ứng ngay?”
“Y không phải giấu được chuyện, chỉ là y cần thời gian để tiêu trừ.”
“Vương gia, Tô Tử Thanh thật sự là một nữ nhân vặt vãnh, ngài có cần tìm người nhắc nhở cô ta một chút không?”
Diệc Nhân cười nói: “Không cần, ta đã nói với ngươi rồi, đối với Triển Đình, ngươi chỉ có để y vút bay, y mới biết bản thân mình chỉ là một con diều. Khi y trốn tránh không muốn đối mặt với chuyện này thì cũng là lúc y đưa sợi dây thừng vào tay ta thôi.”
Hắn nói xong “giá” một tiếng, tuấn mã dưới thân như tiễn rời dây cung xông ra khỏi đại môn Diệp phủ. Thẩm Hải Viễn nghe xong phiên nói chuyện này cái hiểu cái không, nhưng thấy tâm tình Diệc Nhân tốt lằm cũng vui vẻ theo mà giục ngựa theo sát phía sau.
Diệp Tuệ Lan tìm khắp Diệp phủ mới thấy Lục Triển Đình ở chuồng ngựa. Y đang cầm một vốc đậu cho Ô Mã Chuy ăn.
“Ta thấy hết rồi!”
Lục Triển Đình bị nàng dọa giật cả mình, không hiểu gì mơ hồ hỏi: “Cô thấy hết rồi cái gì?”
Diệp Tuệ Lan cắn môi, đỏ mặt, nhìn Lục Triển Đình thật lâu mới hạ quyết tâm nói: “Chính là ngươi…chuyện ấy… Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không kỳ thị ngươi. Ta sẽ giúp ngươi, ta nhất định đứng về phía ngươi!”
Lục Triển Đình chớp chớp mắt nhìn cô nương ta, thấy biểu tình nàng căm phẫn trào dâng, vẻ mặt khó mà giải thích được. Diệp Tuệ Lan đành phải cắn răng nói: “Hôm qua ta ở trên nóc phòng ngươi, gì cũng thấy hết rồi.”
Lục Triển Đình nghe xong, thản nhiên mà à một tiếng, xoay người tiếp tục cho ngựa ăn. Diệp Tuệ Lan thấy y phản ứng lạnh nhạt, vội vã nói: “Ngươi yên tâm, hôm nay ta nhất định phải đi tìm tỷ tỷ, ta sẽ thuyết phục tỷ ấy, bảo tỷ ấy đừng để Diệc Nhân khi dễ ngươi nữa!”
Lục Triển Đình nghe xong không khỏi nở nụ cười. Y vuốt ve đầu Ô Mã Chuy, nói: “Có một chuyện này cô biết không?”
“Sao cơ?”
“Nếu Diệc Nhân sợ cô biết chuyện này, hôm qua cô tuyệt đối không thể bình yên vô sự mà nán ở trên nóc nhà đâu. Theo như ta biết, Diệc Nhân là cao thủ đệ nhất hoàng triều…” Y quay đầu lại, thật thành khẩn mà nhìn Diệp Tuệ Lan nói: “Cho nên ta khẩn xin cô, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
Diệp Tuệ Lan trông biểu cảm Lục Triển Đình tựa như gió nhẹ mây trôi, lắp bắp nói: “Lẽ nào ngươi không nghĩ đến chuyện phản kháng sao?”
Lục Triển Đình vuốt đầu ngựa, thản nhiên nói: “Chưa hề.”
Diệp Tuệ Lan nhướng mày, muốn phát cáu, nhưng rốt cuộc nhịn xuống, vẫn không cam lòng nói: “Lục Triển Đình, ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân hay không?”
Lục Triển Đình cười, quay đầu uể oải nói: “Cô quan tâm ta có phải là nam nhân không như vậy, không phải cô để ý ta rồi chứ!”
Y vừa dứt lời, dây roi đen sẫm của Diệp Tuệ Lan liền rơi trên lưng y. Đầu roi vừa lướt qua từng mảnh quần áo bay tán loạn. Nàng ta tàn nhẫn quất hai roi. Lục Triển Đình không rên rỉ một tiếng, ngược lại đôi mắt nàng lại hoen đỏ, đoạn dậm chân xoay người chạy đi.
Lục Triển Đình nhẹ nhàng cười, tay vỗ về Ô Mã Chuy nói: “Tiểu Hắc, ta có một vị bằng hữu tên là Oẳng gần đây gặp phiền toái rất lớn.”
“Nó vốn là một con chó sống rất sảng khoái. Tuy rằng nó luôn gặp phiền toái không ngừng, bị người ta chán ghét, nhưng ở trong thôn cũng xem như là vui vẻ. Hơn nữa bởi vì nó hơi khác biệt so với những con chó khác, còn được người ta xưng hô là tài tử.”
“Một ngày nọ, nó gặp một con chó khác. Con chó ấy xinh đẹp lại ôn nhu. Tuy rằng cũng là giống đực, nhưng Oẳng lại không ghét bỏ nó… Bởi vì con chó ấy cho Oẳng tất cả những gì nó muốn, một tri kỷ, một ái nhân, một mái nhà, một huynh trưởng, có lúc nó nuông chiều Oẳng đến mức làm đầu óc Oẳng choáng váng, cầm lòng không đặng mà trôi giạt bồng bềnh.”
“Mày nên cảm thông, Oẳng dẫu sao cũng chỉ là một con chó. Hơn nữa nó chưa từng được bà ngoại yêu, cậu thương bỗng nhiên lại được nâng niu như bảo bối trong lòng bàn tay, khó tránh khỏi cảm thấy mình thoáng cái trở nên cao quý như chó Quý phi nhà bà quả phụ ở đầu thôn.”
“Nhưng đến một ngày, Oẳng đột nhiên phát hiện con chó ấy vốn không phải là chó, mà là một con sói. Chỉ cần nó muốn, nó sẽ nuốt tất cả bằng hữu của Oẳng vào bụng. Kỳ thật ngay cả Oẳng cũng không biết chính xác rồi một ngày nào đó chính bản thân có phải hay không cũng bị nó nuốt mất.”
“Ta đã nói với Oẳng nên sớm rời khỏi thôn. Chính là nó luôn do dự, nó không phải do dự chạy không thoát mà là sợ nếu chạy đi rồi, cả đời này nó sẽ không còn có thể gặp lại sói nữa… Mày nói có phải thật phiền phức không?”
Ô Mã Chuy ngửi tới ngửi lui bên hông Lục Triển Đình. Lục Triển Đình thu ánh mắt về, kéo dài mặt nói: “Mày đừng thấy chuyện không liên quan đến mình mà thờ ơ nha! Để ta đổi cách nói khác được rồi. Giống như mày đột nhiên thích một con ngựa cái khéo léo, kết quả phát hiện nó là con lừa. Mày nên làm gì bây giờ?”
Ô Mã Chuy không kiên nhẫn mà thở ra một phát phì phì trong mũi. Lục Triển Đình lầu bầu nói:”Cuối cùng nghe cũng hiểu rồi.” Y móc hết đậu trong túi ra nhét cả vào mồm Ô Mã Chuy, nói: “Yên tâm đi, thế nào đi nữa, lừa cũng còn mạnh hơn sói.”
Y phủi phủi tay trở về phòng thay đổi y phục, bước ra Diệp phủ thẳng tiến Hoàng cung.
Lục Triển Đình bước vào nội y viện, liền cười nói móc: “Tổng Bất Quá ơi, Tổng Bất Quá ơi, bằng hữu tốt của ngươi đến thăm ngươi đây!”
Một vài y sĩ của nội y viện vẫn chưa qua thi đình vội chạy ra cười nói: “Nguyên lai là Lục thái y, Tông đại nhân đang ở viện khác mà.”
“Ta đã không phải là thái y nữa rồi, các ngươi ngàn vạn lần không được nói vậy.”
“Chúng tôi nghe nói y thuật Lục thái y rất cao minh tuyệt diệu, nếu Lục thái y còn ở đây nói không chừng biệt viện của Nội Y viện nhất định sẽ thuộc về Lục thái y để ngài trù kiến đấy ạ…” Một tiểu y sĩ hăng hái nói, mấy người bên cạnh vội huých huých hắn, hắn ý thức được đã nói lỡ lời, lẩm bà lẩm bẩm mà nói không nên lời.
Lục Triển Đình ngắt lời, cười nói: “Ta nghe nói biệt viện mới xây có một kho dược liệu cực lớn, có chuyện này thật sao?”
“Không sai, không sai, nó có thể chứa hàng vạn loại dược liệu đấy ạ.”
“Dẫn ta đi xem xem!”
Đám y sĩ ngơ ngác nhìn nhau, khó xử nói: “Nơi đó chỉ có Tông đại nhân mới có thể vào, chìa khóa cũng là ngài ấy giữ.”
Lục Triển Đình cười ha ha, nói: “Cảm tạ, ta đến chỗ Tông Bố Quách trước, bảo hắn dẫn ta đi vậy.”
Đám tiểu y sĩ đưa y đến thẳng ngoại viện của Tông Bố Quách, xong cuống quít xoay người rời đi. Lục Triển Đình chỉ biết cười trừ.
Y bước vào viện tử của Tông Bố Quách, thấy ngay trong viện của Tông Bố Quách từ trên xuống dưới đều là giá dược, ngay cả gốc cây ngọn cỏ cũng không mọc nổi. Lục Triển Đình sải bước qua một đống lại một đống dược thảo đi vào gian nhà, bất ngờ thấy bên trong đâu đâu cũng toàn là lò luyện dược, khói thuốc lượn lờ, y bất giác nở nụ cười.
Đảo mắt y trông thấy tận trong góc phòng có một cái đỉnh, không khỏi tò mò tiến đến, cười nói: “Đỉnh đồng ba mắt phô trương quá nhỉ, luyện tiên đan chắc!”
Y nói xong đứng lên một cái ghế, kéo cái móc sắt trên nắp đỉnh lên, dùng một cây dược xoa bằng gỗ mộc khuấy khuấy bên trong, nhíu mày nói: “Ma Hoàng, Hỏa Ma Nhân, Hà Thủ Ô, sâm Cao Ly, lại có cả rết, bò cạp. Có lầm không đây? Thứ này để cho người ăn hay gấu ăn vậy, ăn xong không thành đần độn mới là lạ!”
Y nhíu mày, bất chợt xoay tròn tròng mắt chạy đến giữa viện cầm một nắm Kim Ngân hoa cùng mấy đóa cúc Tây Phiên, đoạn quay trở vào bỏ chúng vào trong lò, dùng dược xoa đảo đều đến khi chúng trộn lẫn vào nhau xong tủm tỉm cười nói: “Tổng Bất Quá ơi Tổng Bất Quá, ngươi vất vả lắm mới lên làm được Đại y, cũng chớ nên gây ra sự cố gì chứ.”
Y nghe được xa xa hình như vọng đến tiếng bước chân, vội vàng vứt dược xoa trong tay đi, đậy nắp đỉnh lại cho kín đoạn nhảy xuống ghế. Tông Bố Quách dẫn theo tiểu y sĩ áo đen bước vào.
Hắn vừa nhìn thấy Lục Triển Đình đứng trước đỉnh mặt liền biến sắc, cuống quít chạy tới nói: “Ngươi vào đây làm gì?”
“Nghe nói Tông đại nhân mở một ngôi biệt viện nên đến chiêm ngưỡng, chiêm ngưỡng thôi!” Lục Triển Đình vừa nói lại vừa di chuyển xung quanh vô số bếp lò.
Tông Bố Quách ngó cái đỉnh vài lần thấy không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm. Mắt hắn thấy biểu cảm trên mặt Lục Triển Đình đầy vẻ hâm mộ không khỏi ưỡn ngực lên, gương mặt xương xẩu vàng vọt nghiêm túc nói: “Toàn bộ mê mẩn ở đây là ưa thích của Phúc Lộc Vương, nếu không tiểu thần nàycó tài cán nào mà đảm nhận được chức vị quan trọng trong biệt viện nội y đây.”
Lục Triển Đình nhặt một quả dại đưa lên miệng cắn, đi đến trước mặt Tông Bố Quách, nghệch đầu tỉ mỉ nhìn vẻ mặt của hắn, rồi đột nhiên lấy tay đấm mạnh một cú vào bụng hắn, nói: “Tối qua ngươi ngủ không được ngon giấc?”
Tông Bố Quách bị y đấm cho một cú đến phải khom lưng ôm bụng, cả giận: “Ta ngủ rất ngon!”
Lục Triển Đình cười nói: “Vậy sao cổ ngươi nghểnh thế?” =))
Tông Bố Quách vừa mới mang kiểu cách nhà quan lại bị y đánh tan mất, thầm hận trong lòng, liền chuyển sự chú ý vào kiểm tra mấy cái bếp lò, không màng đến Lục Triển Đình nữa.
Lục Triển Đình ném hạt ra sân, giả vờ không thấy bộ dạng như nói ngươi rấtganh tỵ của Tông Bố Quách, nói: “Nghe nói ngươi xây một kho dược liệu lớn lắm, thật hay giả vậy?
Tông Bố Quách không lên tiếng nhưng mặt mày lại hơi lộ vẻ tự đắc.
Lục Triển Đình liếc mắt hắn một cái, than thở nói: “Ngươi xây dược khố chắc chưa được bao lâu nhỉ, nói nó lớn, đầy đủ, hay là do ngươi khoác lác thế, nếu không để làm gì lại không cho ai khác vào.”
Tông Bố Quách oán hận nói: “Ngươi không cần coi khinh ta!”
“Ta vẫn cứ coi khinh ngươi đấy, nếu không sao người khác đều nói ta là đương kim đệ nhất thần y, lại chỉ gọi ngươi là Tổng Bất Quá chớ!” Lục Triển Đình ngáp một cái, uể oải mà cười nói.
Tông Bố Quách ném dược xoa đi, chỉ vào Lục Triển Đình nói: “Hôm nay để cho mắt chó giả tài tử thấp kém nhà ngươi xem xem ai mới là đệ nhất thần y!”
Hắn thở phì phì đi đằng trước. Lục Triển Đình từ từ theo sát sau hắn. Bọn họ quanh quẩn đến trước một nhà kho sau viện. Tông Bố Quách lấy chìa khóa đồng vàng ánh bên hông mở cửa.
Lục Triển Đình thấy tráp dược tầng tầng lớp lớp bên trong, không khỏi kinh ngạc cảm thán một tiếng, rồi lại nói tiếp: “Những tráp dược này chế tác rất cầu kỳ, lẽ nào đều rỗng không hết!”
Tông Bố Quách hừ lạnh một tiếng, rút ra mấy tráp dược đầy ắp dược thảo, nói: “Dược liệu quý hiếm nhất khắp thiên hạ, nơi này ta cái gì cũng có.”
Lục Triển Đình vừa đi vừa nhìn, than thở trong miệng: “Tổng Bất Quá ơi Tổng Bất Quá, trước đây ta đúng là coi khinh ngươi rồi mà, không ngờ ngươi vẫn có chút năng lực! Tuy rằng kém hơn ta một chút!”
“Ta khinh!” Tông Bố Quách phun một ngụm nước bọt trước mặt Lục Triển Đình, oán hận nói: “Ngươi được cái miệng khéo ba hoa, kỳ thật chỉ là một cái gối thêu hoa, ngoại trử cho người ta ngủ ra thì một chút tác dụng cũng không có!”
Lục Triển Đình rũ mi, liền thản nhiên cười sau đó, tiếp tục thủng thỉnh đi đi lại lại trong kho, miệng nói: “Ngươi còn phân loại dược theo trình tự nữa, quả thật tốn không ít tâm tư rồi! Nhìn ngươi tiều tụy thế kia, nộ khí gần đây lại lên cao, tim đập cũng không còn đều nữa!”
“Làm sao ngươi biết?” Tông Bố Quách sửng sốt.
Lục Triển Đình cười nói: “Ta thấy trong miệng ngươi có mọc nhọt trắng, lở loét ghê thật nha!”
Hai người đang nói, đột nhiên phía trước truyền đến vài tiếng nổ mạnh khiến Tông Bố Quách giật nảy người.
Lục Triển Đình nói: “Ngươi đặt lò dược không đúng nên chúng nổ hết rồi! Ây dô, tiếng nổ lớn như vậy, không phải là cái đỉnh kia chớ…”
Lời y còn chưa dứt, Tông Bố Quách đã luống ca luống cuống chạy đi rồi.
Lục Triển Đình lập tức lần theo một loạt dãy tủ dược tìm thấy tráp dược mà mình muốn tìm. Y lấy từ trong ngực ra một tấm vải bố trắng, đổ hết cả dược thảo trong tráp vào trong vải trắng, tiếp đó đặt tráp dược trở lại chỗ cũ, buộc bốn góc vải bố lại đoạn giấu vào trong ngực, nhanh chân bỏ chạy.
Y mới chạy ra viện tử chợt nghe Tông Bố Quách chửi rủa nhớn nhác mà đuổi theo sau: “Lục Triển Đình, ngươi dám thả pháo trong lò của ta, lần sau đừng để ta tóm được ngươi!”
Y chạy ra Nội y viện rồi chạy thẳng đến Ngự Hoa Viên, cười đến hít thở không thông. Y nghe thấy tiếng leng keng leng keng, mới vừa quay đầu lại thấy ngay một thứ gì đó màu trắng tròn trịa như mũi tên bay nhào đến. Lục Triển Đình ôm cổ nó, cười nói: “Ây dô, là Công chúa đây mà!”
Thứ gì đó màu trắng tròn trịa là một con chó Quý Phi trắng bạch lông dài mượt lắm, dưới cổ có treo một cái chuông đồng, túm lông trên đầu được buộc cao cao, hai mắt đen tròn phấn khởi nhìn Lục Triển Đình.
Lục Triển Đình cười đặt nó lên tảng đá, phất phất ống tay áo nói:” Nô tài thỉnh an Công chúa, người gần đây khỏe mạnh chứ ạ?” Con tiểu bạch khuyển nọ phấn khởi sủa loạn đáp lời y. Lục Triển Đình vừa nghe vừa nói: “Vâng vâng, cổ họng có tật, có điều phổi không có tạp âm. Người sau này phải ăn chay nhiều hơn, ăn mặn ít thôi.”
Cung nữ phía sau y nghe xong cười hì hì, nói: “Lục đại nhân lại nói đùa rồi, cẩn thận nếu Lý Thái Phi nghe được sẽ không vui đâu.” Nàng thấy Lục Triển Đình đùa nghịch con chó nhỏ lại nói: “Từ lúc đại nhân cứu tính mệnh Công chúa, nó nhớ ngài lắm đấy.”
Lục Triển Đình đùa đùa con chó, cười nói: “Ta cũng rất nhớ nó, chi bằng hôm nay để ta mang theo nó, đợi một lúc ta đưa nó về!”
Cung nữ do dự một lát, Lục Triển Đình cười nói: “Để đích thân ta đi nói với Lý Thái Phi, nhân tiện ta còn muốn bàn bạc với Tuệ Mẫn Hoàng Thái Phi chuyện sinh thần của Người nữa.” Cung nữ nghe vậy bèn mau mắn đáp ứng.
Lục Triển Đình ôm con chó đi tới trước cửa Từ Ninh Cung, nấp vào một góc nói bên tai tiểu bạch khuyển: “Công chúa, hôm nay chúng ta chơi trò trốn tìm, mày thấy đội thị vệ gác cổng kia không. Mày phải chạy thật nhanh qua đó, rồi tìm một chỗ mà trốn, tao sẽ tới đó tìm mày, được chứ?”
Y để tiểu bạch khuyển xuống, trỏ vào cửa cung, sau đó kích một chưởng nói: “Chạy!”
Tiểu bạch khuyển tựa như tên rời cung nhanh như chớp len lỏi dưới chân bọn thị vệ vào trong Từ Ninh cung. Bọn thị vệ kinh hoảng nói: “Làm cái trò gì thế, cái gì vậy?”
Một thị vệ nói: “Ái chà chà, ra là con Công chúa của Lý Thái phi, thế nào lại chạy đến nơi này?”
Lục Triển Đình mới vội vội vàng vàng mà xuất hiện nói: “Các vị thị vệ đại ca có nhìn thấy một con chó trắng hay không?”
“Nó chạy vào trong Từ Ninh cung rồi!”
Lục Triển Đình nhíu mày nói: “Biết làm thế nào bây giờ, Lý Thái phi định huấn luyện con chó này, nghe nói là để giúp vui trong sinh thần Diệp Thái phi đấy!”
Bọn thị vệ nghe xong hơi do dự một chút. Gã thị vệ đội trưởng mới khó xử nói: “Không có thủ dụ của cấp trên, người không phận sự cấm vào Từ Ninh cung! Không bằng thế này, ta phái người vào trong mang giúp con chó ra cho đại nhân!”
Lục Triển Đình biểu tình không hề gì nói: “Vậy cũng được!”
Hai gã thị vệ đi vào cả nửa canh giờ, chạy ra lắc đầu với thị vệ đội trưởng nói: “lạ thật, con chó nhỏ này không biết chạy đi đâu rồi, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng nó!”
Lục Triển Đình ho khan một chút nói: “Hay là để ta vào xem sao, ta hiểu con chó này hơn các vị một chút.” Y thấy đám thị vệ còn đang lưỡng lự bèn nói: “Ta tuyệt đối sẽ không làm khó các vị, để đích thân ta đi nói với Vương gia vậy!”
Chúng thị vệ hiển nhiên biết Lục Triển Đình tuy rằng là một người rất không phận sự trong cung, nhưng Phúc Lộc Vương lại cực kỳ coi trọng y, thấy y nói vậy, vội cười nói: “Vậy làm phiền Lục đại nhân rồi.”
Lục Triển Đình vòng vo quanh quẩn trong đại điện mấy vòng mới nhắm hướng đi đến nội đường nhưng lại bị một lão ma ma ngăn cản, nói: “Phía sau là tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, không được truyền thì không được vào trong!”
Lục Triển Đình cười nói: “Vậy phiền ma ma đi thông báo cho Hoàng hậu một tiếng rằng có Lục Triển Đình xin yết kiến, con chó nhỏ của Lý Thái phi chạy vào đây, phiền nương nương cho ta vào kiếm một lát.”
Lão ma ma nọ hồ nghi mà liếc mắt nhìn chằm y nhưng vẫn là vào trong thông báo. Qua không bao lâu bà lão mới trở ra nói: “Hoàng hậu nương nương cho ngươi vào!”
Dưới ánh mắt của bà ta, Lục Triển Đình giả vờ ra vẻ tìm kiếm khắp ngõ ngách. Y bước vào phòng hành ngay một cái lễ với Trang Chi Điệp. Y lướt mắt thấy chăn trên giường khẽ nhúc nhích, trong lòng không khỏi thầm buồn cười. Ba năm trước đây, y, Trang Chi Điệp cùng Công chúa chơi trốn tìm. Công chúa lần nào cũng cứ trốn ở trên giường Trang Chi Điệp.
Lục Triển Đình cố ý đánh lạc hướng tầm mắt lão ma ma, giả vờ nhìn nhìn dưới bàn. Đột nhiên nghe Trang Chi Điệp kêu lên: “Kia kìa, có phải nó không!”
Lục Triển Đình cùng lão ma ma quay đầu lại thấy Công chúa đang giũ lông dưới mành cuốn ở cổng vòm. Lục Triển Đình cười ôm lấy nó, nói: “Tóm được mày rồi.” Y cười ha ha nói lời cảm tạ với Trang Chi Điệp, mắt nhìn bà lão ma ma mặt không biểu cảm rồi ra khỏi cửa.
Y ôm Công chúa đi đến một nơi vắng lặng, vén ra lớp lông dài dài thấy một tờ giấy thắt vào cái vòng cổ đồng vàng của nó.
“Triển Đình ca ca:
Tiệm cầm đồ Trương Ký ở ngõ Cửu Tỉnh là trạm dịch bí mật Trang thị thiết lập tại Kinh thành. Thỉnh cầu huynh đi liên lạc với họ để cùng bàn bạc kế hoạch phối hợp tác chiến. Ân cứu mạng suốt đời không quên!
Tiểu Điệp kính thư.”
Mặt trên có đóng ấn ký con bướm của Trang Chi Điệp.
Lục Triển Đình ra khỏi Hoàng thành, đi dạo loanh quanh trên phố sá đoạn rẽ vào ngõ Cửu Tỉnh, nhìn ngó bốn phía xung quanh nhanh chân lẩn vào tiệm cầm đồ Trương Ký.
Ngõ Cửu Tỉnh địa thế hẻo lánh hoang vu. Tiệm cầm đồ Trương Ký lại nằm lui ở một góc cuối ngõ, sở dĩ mà không có lấy vị khách quan nào ghé vào trong cả. Chưởng quầy đang ngủ gà ngủ gật. Lục Triển Đình đập bàn. Chưởng quầy giật nẩy người, mở con mắt ngái ngủ, không bình tĩnh nói: “Làm cái quái gì thế?”
Lục Triển Đình nhẹ nhàng nói ra ba chữ: Trang Chi Điệp.
Chưởng quầy tỉnh ngay, mở bừng hai mắt nói: “Ngươi thật to gan…”
Một lão giả dáng dấp gầy gò vén rèm bước ra, ân cần nói: “Mời Lục công tử vào trong!”
Lão giả là ông chủ của Trương Ký, kỳ thật là gia nô của Trang thị ở Tây Bắc. Tuy rằng Trang thị đời đời kinh thương không có trai tráng làm quan, nhưng lại cùng Hoàng triều có quan hệ ngàn dây vạn sợi, hơn nữa lại có nữ tử chống lưng mấy đời, vì vậy ở Tây Bắc không những kinh tế lẫn sức mạnh không dung hạng tiểu thứ, mà ngay cả gia nô trong nhà cũng được nuôi dưỡng như trong quân ngũ.
Lục Triển Đình nói đại khái kế hoạch của mình, cuối cùng quyết định đi từ núi Thái Bình. Bởi vì đó là một đường duy nhất có thể từ Kim Lăng tới bến Hoàng Hà nhanh nhất. Chỉ cần vượt qua sông rồi, với thế lực của Trang thị ở Tây Bắc thì vẫn có thể bảo vệ được Trang Chi Điệp.
Lục Triển Đình hít một hơi thật sâu, đi ra uể oải duỗi thắt lưng. Y chậm rãi ra khỏi ngõ Cửu Tỉnh. Đột nhiên có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy như có ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn từ sau lưng y. Lục Triển Đình bất giác quay đầu lại nhưng không phát hiện được gì, chỉ có mành cửa sổ đối diện đang lay động.
=====
Hiệp nữ Thầu Thầu tái xuất giang hồ rồi các tình yêu ới~~ Chương này bạn Thầu thật là bấn câu chuyện ngày xửa ngày xưa của Đình ca ca quá đi >~