️ Chương ️
Khi Dao Anh tỉnh lại, đã ở dịch quán.
Đất trời u ám, trong phòng không thắp đèn tối thui, ánh đèn chập chờn trong hành lang xuyên từ cửa sổ vào phòng, gió thổi xào xạc.
Nàng chóng mặt ngồi dậy, nhớ đến chuyện xảy ra trước khi ngủ mê, nghi ngờ có chăng do ngày nghĩ đêm mơ không.
Gió đêm nhẹ nhàng vỗ vào cửa sổ gỗ, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên không ngừng.
Dao Anh khoác áo xuống đất, mở cửa.
Ánh đèn lay động cuối hành lang, một người đàn ông cao lớn khôi ngô đưa lưng về phía nàng ngồi trên bệ cửa sổ cao mười mấy trượng giữa không, chân dài gác lên cạnh cửa chật hẹp, gió thổi tay áo tung bay, cầm túi rượu da dê trong tay, đang uống.
"Anh, uống rượu ít thôi."
Dao Anh ngơ ra, vui vẻ nói, bước nhanh qua.
Nghe giọng, Lý Trọng Kiền quay lại, nhảy xuống đất, nhét dối rượu ngon vào túi, đưa tay dìu nàng.
"Không phải rượu." Hắn vịn Dao Anh đứng vững, véo mặt nàng, "Anh nghe Minh Nguyệt Nô, rất lâu rồi không uống rượu."
Từ khi hắn bị thương tỉnh lại, biết nàng bị đưa đi hòa thân, đến giờ không chạm qua một giọt rượu.
Dao Anh không tin, kéo bàn tay hắn cầm túi rượu, mở nắp, nhích lại gần ngửi, quả nhiên không có vị rượu, chỉ có một mùi chua, hắn uống sữa chua.
Nàng hài lòng nói: "Người anh đang bị thương, uống rượu ít thôi." Vẫn cái vẻ dặn dò kỹ lưỡng, đâu đó giống như trước khi chia tay với nàng.
Gió đêm lạnh lẽo rót đầy hành lang, giữa trời không tối đen như mực một ông trăng sáng ảm đạm, dưới Lâu là biên thành của dị vực hoàn toàn khác với Trường An, tháp lâu mái vòm, lầu cao đắp bằng đất đứng sừng sững, chùa Phật khắp nơi, ngày sáng đêm tối cát bụi mù trời, nhà cửa vách đất bùn bong ra từng lớp, từ Lầu cao của dịch quán quan sát, có thể nhìn thấy trên dải đất bằng phẳng lều dựng của sứ đoàn và đội buôn các nước.
Phong tục ẩm thực, quần áo phục sức, đều một trời một vực với Trung Nguyên.
Con bé lưu lạc đến nơi xa xôi như này, nhận hết gian khổ.
Lý Trọng Kiền buông mắt phượng, chua xót đau đớn đều giấu xuống đáy mắt, khóe miệng giương nhẹ, cười vỗ vỗ đầu Dao Anh: "Bà chủ."
Dao Anh chợt rùng mình..
Lý Trọng Kiền lo sợ, cởϊ áσ choàng khoác lên vai nàng, đưa nàng về phòng, giọng gấp rút: "Em bệnh rồi, đừng đứng dậy, về nằm đi."
Dao Anh đang rất vui, ôm cánh tay hắn, trán hơi nóng áp lên cánh tay hắn. "Em không sao, uống thuốc là khoẻ rồi."
Lý Trọng Kiền không nói, nàng ngủ mê gần một ngày, hắn mới hết y giả trong thành tới, xem thân binh sắc thuốc, đút uống hết, rối rít một ngày, gặp hết đám thân binh, chuyện muốn hỏi cũng hỏi xong, nàng mới tỉnh.
Tim hắn như lửa đốt, lại không đành lòng đánh thức nàng, thân binh nói nàng mấy đêm liên tiếp không ngủ.
Trở lại phòng, Dao Anh cởi giày lên giường, không chịu nằm ngủ. Sắc mặt nàng còn hơi tiều tụy, nhưng tâm trạng đang phơi phới, tinh thần tốt mười phần, đôi mắt sáng ngời có thần, cứ muốn ngồi dựa lên nói chuyện với Lý Trọng Kiền.
Lý Trọng Kiền bất đắc dĩ, kéo lên chăn mỏng đắp cho nàng, gọi y giả đi theo tới xem mạch, còn mình xuống bếp sai hâm bánh canh viên nóng giục nàng ăn.
Dao Anh rất có khẩu vị, ăn bánh canh viên, ngồi xếp bằng trên giường, đang đầy vui vẻ, nghĩ tới một chuyện mặt hiện vẻ buồn rầu, kiên trì nhờ y giả cũng bắt mạch cho Lý Trọng Kiền.
"Anh, thương thế anh sao rồi? Mấy tháng qua bị thêm vết thương mới nữa phải không?"
Lý Trọng Kiền lắc đầu: "Đừng lo, ta là người tập võ, chỉ bị thương chút ngoài da, giờ đỡ nhiều rồi."
Dao Anh nhìn chằm chằm y giả không chớp mắt. Ông xem mạch cho Lý Trọng Kiền, nhìn nàng mỉm cười lắc đầu, ra hiệu không có gì đáng ngại.
Tim Dao Anh mới quay về được chỗ cũ, như trút được gánh nặng thở một hơi, chờ y giả ra ngoài, ánh mắt dừng trên vết sẹo giữa lông mày Lý Trọng Kiền kia.
"Anh, sao anh lại ở chung với đám mã tặc thế?"
Lý Trọng Kiền qua loa nói: "Có đám mã tặc và loạn quân chiếm Ô Tuyền, cản đường anh, anh đợi mấy ngày, vội đi gặp em nên mới gϊếŧ thủ lĩnh chúng, sau đó chúng đi theo, anh chả thèm để ý nữa, mặc chúng theo sau."
Sau khi biết Lý Dao Anh ở đâu, hắn sợ trên đường nàng tới tìm mình xảy ra chuyện, hận không thể chắp cánh đi suốt đêm đến Vương Đình, căn dặn nàng ở yên đợi mình, hành động thật cẩn thận, mặc kệ tất cả chỉ tập trung đi đường. Vừa vặn Bắc Nhung đại loạn, khắp nơi đều là loạn quân, vì an toàn, hắn không thể không tránh đi những thị trấn phồn thịnh, đi đường vòng đến Sa Thành, thật vất vả mới đến Ô Tuyền, hắn gấp không thể chờ nữa, kết quả Ô Tuyền bị loạn quân mã tặc chiếm lĩnh, hai bên giằng co, tin tức bị chặn, không ai rời đi được.
Lý Trọng Kiền không muốn gấp vội, kiên nhẫn đợi mấy ngày tìm thời cơ, ai ngờ mã tặc loạn quân cứ nấn ná không đi, hắn sợ Lý Dao Anh sốt ruột, dưới cơn nóng giận mạo hiểm gϊếŧ thủ lĩnh mã tặc với loạn quân. Thừa dịp hai bên đại loạn, hắn đoạt ngựa phóng thẳng đến Sa Thành.
Đám mã tặc mất đi thủ lĩnh như rắn mất đầu, mặt dày đuổi theo hắn đề cử hắn làm thủ lĩnh mới, thề trung thành với hắn.
Hắn chỉ muốn đoàn tụ với Lý Dao Anh, bất chấp, không ăn không uống, giục ngựa phi nước đại. Mã tặc dính lấy sau lưng hắn, thấy đoàn Lý Dao Anh mừng rơn, la hét muốn cướp để lấy lòng hắn.
Lý Trọng Kiền một lòng đi Sa Thành, không muốn xen vào chuyện bao đồng, vẫn đi đường của mình, vô tình quét mắt lên gò núi, thấy thân binh người Hán lòng chợt nhảy dựng, nhìn lại lá cờ bay mấy lần, nhận ra Lý Dao Anh đang ra khỏi thành tìm hắn.
Nghĩ tới đây, mặt Lý Trọng Kiền đen thui, nhìn Dao Anh âm trầm uy nghiêm: "Không phải bảo em ở Vương Đình chờ sao? Bên ngoài loạn thế này, sao ra khỏi thành?"
Dao Anh chưa từng sợ hắn, nói: "Em sợ anh xảy ra chuyện, Ô Tuyền cách không xa, em mang theo mấy trăm người, trong vòng một ngày có thể đi về, chẳng có gì đâu."
Lý Trọng Kiền chau mày: "Thế lỡ em đụng phải Hải Đô A Lăng thì sao? Bắc Nhung loạn như vậy, Lão Khả Hãn và mấy Vương tử bị quân Vương Đình đuổi bắt vẫn đang chạy trốn, còn Hải Đô A Lăng mang theo tinh nhuệ rời xa chiến trận, có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào." Hắn nghe bọn Dương Thiên nói, con bé là người Hải Đô A Lăng nhất định phải có được.
Dao Anh lắc đầu: "Anh à, Hải Đô A Lăng tuyệt đối sẽ không xuất hiện gần Sa Thành đâu, điểm này em hoàn toàn chắc chắn, nên mới dám ra khỏi thành."
Sắc mặt Lý Trọng Kiền dịu bớt, "Lần sau không cho phép mạo hiểm, đợi anh."
Còn có... đừng hy sinh chính mình vì hắn nữa, hắn lông ba lông bông phóng túng tùy ý, không cầu gì khác, chỉ hy vọng cả đời nàng bình an vui vẻ.
Dao Anh ừm đáp, hai tay ôm đầu gối, cằm gối lên đầu gối, cười nhìn chăm chú Lý Trọng Kiền ngồi bên giường, cứ như nhìn không đủ.
Lý Trọng Kiền nghẹn lại.
Hắn từng nghĩ, đợi tìm thấy con bé, nhất định phải làm dữ dạy dỗ cho một trận, bắt nó thề về sau đừng tiếp tục làm việc ngốc xít thế, khóc cũng vậy, nhõng nhẽo ỉ ôi cũng rứa, hắn tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
Thế nhưng thật sự tìm thấy con bé rồi, mất rồi lại được, lòng hắn chỉ có tràn đầy thương yêu trìu mến, chỉ sợ con bé bị tí nào uất ức, làm gì còn tâm địa cứng rắn quở trách nữa?
Lý Trọng Kiền thở dài, nhắm mắt, liếc qua vành mắt xanh đen của Dao Anh.
"Ngoan, ngủ đi, anh không đi đâu, ở đây chăm em."
Dao Anh trầm thấp dạ, ngồi bất động.
"Anh à." Nàng nhẹ giọng gọi hắn, giữa lông mày toàn nét cười.
"Hửm?" Lý Trọng Kiền mỉm cười đáp, vẻ dịu dàng.
Dao Anh nói: "Anh thật gầy quá, phải bồi bổ nhiều lên."
"Ừm."
"Võ công anh khôi phục rồi sao?"
Lý Trọng Kiền bình tĩnh nói: "Nào chỉ có một loại công pháp trên đời, không có kim chùy, ta có thể luyện thứ khác..." Khi xưa hắn có thể bỏ võ theo văn, lại bỏ văn theo võ, không sợ làm lại từ đầu, võ luyện nhiều năm bị mất đi, nền tảng vẫn còn, hắn biết đời này mình không thể cầm lại song chùy, đã sớm quả quyết đổi sang cầm đao kiếm.
"... Minh Nguyệt Nô, đừng lo lắng cho ta."
Dao Anh dạ, tò mò hỏi: "Anh à, lúc anh ở Bắc Nhung, bằng cách nào mà châm ngòi được Ngõa Hãn Khả Hãn với Đại Vương tử thế? Suýt thì anh đã một tên bắn chết Lão Khả Hãn à? Rồi bị thương thì sao, làm sao khỏe lại, thật sự không để lại nội thương chứ?"
Nàng nhìn Lý Trọng Kiền, giống như lúc bé mỗi lần hắn xuất chinh trở về, liên tiếp đặt câu hỏi.
Cứ như nàng chưa từng nếm qua khổ sở.
Lý Trọng Kiền rũ mắt, xoa đỉnh đầu nàng, "Ngày ta tới Y Châu, trưởng công chúa Nghĩa Khánh bắt được bọn ta..."
Ngoài phòng tiếng gió gầm thét, trong phòng đèn đuốc mơ màng.
Lý Trọng Kiền nhẹ giọng lại, đem chuyện từ sau khi mình rời kinh êm tai kể, biết bao nhiêu mạo hiểm trải qua trong đó, lúc này nhớ tới, chỉ là râu ria vụn vặt.
Dao Anh nghe, thỉnh thoảng thở hắt ra, trên mặt hiện vẻ khẩn trương lo lắng.
Không biết qua bao lâu, tim nến nổ đôm đốp, một sợi khói xanh lượn lờ bay lên.
Lý Trọng Kiền cúi đầu.
Dao Anh cuộn mình thành một khối tròn nho nhỏ, dựa bên cạnh hắn, ngủ thϊếp đi, ôm cái gối tơ tằm trong ngực.
Giống y lúc còn bé.
Con bé là do hắn một tay nuôi lớn, dù nàng lớn chừng nào, trong mắt hắn, nàng vĩnh viễn là một đứa trẻ.
"Minh Nguyệt Nô..." Ngón tay hắn khẽ vuốt đầu nàng, "Khi bị đi Diệp Lỗ, em có sợ không?"
Dao Anh buồn ngủ mơ màng, "Cũng sợ tí."
Lý Trọng Kiền chậm rãi nhắm mắt.
Quãng thời gian dưỡng thương ở Bắc Nhung, hắn đã nghe Talie kể.
Dao Anh bảo chỉ sợ tí.
Talie nói: cả đêm nàng không dám chợp mắt, trong tay luôn nắm chặt lưỡi đao.
"Có phải Đại Vương tử dọa em mỗi ngày không?"
Dao Anh mơ mơ màng màng nói: "Anh à, không có sao, em có thân binh bảo vệ, gã nào dám làm loạn."
Talie nói: Đại vương tử không kiêng nể gì, ban ngày ban mặt ở trước mặt nàng kéo nữ nô vào trong lều làm càn, tiếng hầu như cả doanh địa đều nghe thấy. Nhiều lần mượn men say cố ý vào lều của nàng, có một lần còn mò tới mép váy nàng.
"Trên đường đi bộ lạc Diệp Lỗ, em chịu khổ rất nhiều rồi phải không?"
Dao Anh vô thức phủ nhận: "Không có..."
Talie nói, nàng không quen cưỡi ngựa trèo đường núi hiểm trở, trên đùi máu me đầm đìa, lúc xuống ngựa đau đến không thể nhúc nhích, phải hai thị nữ đỡ mới đứng ổn.
"Hải Đô A Lăng có tra tấn em không?"
Dao Anh lắc đầu, "Anh à, em không sao... Y nhốt em thì em nghĩ cách trốn..."
Talie: "Thoạt đầu Vương tử còn khách khí, công chúa làm lơ, Vương tử liền bắt công chúa đi in ngựa ấn... Hàng năm vào mùa xuân, ngựa con trong bộ lạc đều phải in ngựa ấn, để dễ phân biệt tài sản thuộc bộ lạc. Dân du mục vây toàn bộ ngựa lại, chọn từ trong bộ lạc dũng sĩ kỵ thuật tinh xảo nhất, kinh nghiệm phong phú nhất in ngựa ấn..."
"Dấu ấn sắt nung đến đỏ bừng in lên mình ngựa, chắc chắn nó sẽ giãy dụa, rất dễ đá người bị thương, nên công việc in ngựa ấn đều do đàn ông làm, Vương tử bắt công chúa đi in ngựa ấn, muốn dọa công chúa, công chúa xăn tay áo đi ngay, mỗi ngày đều nghe tiếng ngựa kêu thảm thiết, trên tay công chúa đầy vết phỏng, máu bầm xanh tím..."
"In ngựa ấn xong, công chúa vẫn không khuất phục, Vương tử rất tức giận, không cho phép công chúa cưỡi ngựa theo quân, bắt nàng đi bộ cùng với nô ɭệ, giày của công chúa mòn đến hỏng, lòng bàn chân nát hết..."
"Người trông chừng còn không cho công chúa ăn, công chúa rất đói, cùng đào cỏ ăn chung với đám nô ɭệ... Mỗi lần tìm được thứ có thể ăn được, công chúa rất mừng, nghĩ cách giấu trên người..."
"Vương tử không có tính nhẫn nại với phụ nữ, thích thì ngài giữ lại trong lều, không thích liền thưởng cho bộ hạ, công chúa vẫn một mực không chịu cúi đầu... Còn muốn nghĩ cách chạy đi..."
Từng một chữ, từng một câu Talie nói, Lý Trọng Kiền nhớ rất rõ.
Vô số đêm, hắn mơ thấy nàng.
Mơ thấy con bé ngồi trên lưng ngựa lau nước mắt.
Mơ thấy con bé co quắp run lẩy bẩy một góc khuất trong lều vải.
Mơ thấy con bé bẩn thỉu giữa một đám nô ɭệ cùng ngồi xổm trên đất hoang đào cỏ.
Mơ thấy con bé tay bị trói ở phía sau đoàn, lòng bàn chân máu thịt be bét.
Trong mơ, con bé chịu ức hϊếp đủ bề, khóc gọi hắn: Anh, em sợ.
Mỗi lần tỉnh lại, Lý Trọng Kiền càng đau đớn hơn cảnh mình mơ thấy, vì hắn biết, những gì Talie nói đều từng xảy ra.
Từ bé Dao Anh đã hiểu chuyện ngoan ngoãn, chưa từng làm chuyện xấu, cứu người vô số, lại phải trải qua trắc trở nhường kia.
Đường thị tự thiêu mà chết, trong lòng Lý Đức, Lý Huyền Trinh không thoải mái. Hắn biết khúc mắc khó giải quyết, từ bỏ mọi thứ chỉ cần dẫn mẹ và em gái ẩn cư sống qua ngày thôi mà Lý Đức không chịu buông qua.
Sớm biết như thế, năm mười một tuổi đó, hắn nên cùng hai cha con đồng quy vu tận, chấm dứt tất cả. Chỉ có gϊếŧ Lý Đức Lý Huyền Trinh, con bé mới không bị cuốn vào vòng xoáy lần nữa.
Lý Trọng Kiền mở to mắt, trong đêm tối, hai con ngươi lộ ra sắc lạnh lẫm liệt, ngoan lệ dữ tợn.
Hắn kéo chăn mỏng phủ cho Dao Anh nghiêng người ngủ, nhét gối dưới gáy nàng để nàng ngủ thoải mái hơn.
Mi mắt Dao Anh run run, ngước mắt, nửa mê nửa tỉnh, nắm lấy ống tay áo Lý Trọng Kiền.
"Anh... sau này em có quen một người..."
Lý Trọng Kiền cúi người, "Là ai?"
"Một người rất tốt..." giọng Dao Anh thật dịu dàng, "Ngài là một vị sư, đối với em rất tốt."
Lý Trọng Kiền hờ hững ừ đáp.
Con bé nhắc đến vị sư, không còn nghi ngờ dĩ nhiên là Phật Tử Vương Đình.
Ở Bắc Nhung, ngôn ngữ không giỏi, hắn không hiểu lời người Hồ nói nhưng đến Cao Xương thì khác, người Hán nhiều, hắn nghe quá nhiều lời đồn. Lúc mà cái đám nhà buôn kia tập hợp một chỗ tán gẫu, thích nhất là lôi văn thơ câu từ ướŧ áŧ hạ lưu hèn mọn giữa Phật Tử và vị công chúa Hán, nói Dao Anh thành người phóng đãng không biết liêm sỉ phóng đãng, hắn hết nhịn rồi lại nhẫn, mấy lần thực sự nhịn hết nổi hất bàn quánh cái gã ăn nói bậy bạ té xuống đất, chuốc lấy phiền toái.
Sau mà nghe đến họ nói đến Phật Tử, hắn tránh đi, khỏi mắc công kiềm chế không nổi lại đánh người, chậm trễ hành trình.
Hôm nay hắn đã hỏi thân binh, thân binh đều kể Phật Tử có phần chiếu cố Dao Anh, hơn nữa Phật Tử là một vị cao tăng đắc đạo, không gần nữ sắc, chưa từng làm gì khinh mạn Dao Anh, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc thì người xuất gia không giống.
"Anh à... Pháp sư biết em tìm được anh... chắc sẽ vui cho em lắm..."
Giọng Dao Anh khàn khàn, "Chúng ta đi Thánh Thành gặp ngài ấy, được không?"
"Được, Phật Tử cứu em, về tình về lý, hẳn anh cần phải gặp mặt ngài ấy đa tạ." nét mặt Lý Trọng Kiền lộ một tia cười.
Sau đó, hắn liền có thể đưa Minh Nguyệt Nô về nhà.
Lý Trọng Kiền đắp kín chăn mỏng lại cho Dao Anh, nhét cánh tay nàng xuống dưới, ngón tay đụng phải vật cứng như là một chuỗi Phật châu.
Hắn không nghĩ nhiều, đứng dậy qua phòng bên ngủ.
...
Sáng hôm sau, Lý Trọng Kiền tỉnh dậy trước.
Hắn lăn lộn bên ngoài quá lâu đã thành thói quen, nghe tiếng động sẽ bừng tỉnh, nhanh chóng khoác áo đứng dậy, qua phòng xem Lý Dao Anh.
Nàng ngủ rất ngon, lông mi giãn ra.
Lý Trọng Kiền dém lại mền, đi ra khỏi phòng, xuống lầu, nhíu mày hỏi thân binh: "Có tiếng gì ngoài kia đấy?"
Thân binh đáp: "A Lang, nguyên đám mã tặc đi cùng ngài đều đầu hàng... Chúng lộn xộn đòi gặp ngài."
Đám mã tặc thấy Lý Trọng Kiền theo Dao Anh về thành, lập tức bỏ vũ khí đầu hàng, đi theo họ vào thành, đuổi cũng không đi.
Lý Trọng Kiền lạnh lùng thốt: "Đám dây dưa, không cần khách khí, trực tiếp đuổi đi."
Thân binh đáp vâng.
...
Mấy đêm rồi Dao Anh không yên giấc, đánh một giấc thơm ngọt đến lúc mặt trời lên cao mới dậy, vừa mở cửa phòng đã thấy Lý Trọng Kiền luyện kiếm trong đình viện dưới lầu, mặt tươi rói.
Nhớ đến đôi kim chùy hắn tập lúc nhỏ, ý cười trên mặt nàng phai đi chút.
Lúc còn bé Lý Trọng Kiền luyện chùy, nàng ở một bên xem, lòng hiếu kỳ nổi lên muốn thử một chút. Lý Trọng Kiền cầm một cây kim chùy đưa nàng, nàng đưa tay đón, bịch, té sml.
Kim chùy quá nặng, cả hai cánh tay cũng không vác nổi.
Lý Trọng Kiền cười ha hả, sau mới bảo người làm cho nàng một đôi chùy bằng vải bông nhồi, nàng chơi mấy ngày hết hứng, lấy ra gãi ngứa.
Kim chùy của anh không còn. Dao Anh ngơ ngẩn một lúc.
Thân binh đến bẩm, ngoài cửa người tụ tập ngày càng nhiều, ngoại trừ đám mã tặc, còn một số lớn lưu dân mấy hôm nay vào thành.
"Họ nhận ra A Lang, muốn đi theo A Lang."
Thì ra trên đường đi Lý Trọng Kiền gϊếŧ mấy tên trùm thổ phỉ và ác bá thừa dịp loạn, một ngựa vượt cõi trần, dũng mãnh đơn độc, lưu dân nhớ rõ vết sẹo giữa lông mày kia của hắn. Ngày nào hắn cũng chẳng nói lời nào, quần áo rách nát, không ai biết thân phận của hắn, nghe mã tặc nói hắn quen Tây quân, chắc hẳn là nhân vật lớn mới chạy tới tìm hắn làm nơi nương tựa.
Đám lưu dân này không phải người Vương Đình, Vương Đình cho phép họ vào thành tránh họa, rồi sau này họ vẫn về bộ lạc của họ ban đầu nên mới hi vọng Lý Trọng Kiền có thể dẫn theo họ gϊếŧ trở về.
Mắt Dao Anh xoay chuyển, đợi Lý Trọng Kiền luyện kiếm xong mới bưng chén trà nhỏ cho hắn, nói: "Anh à, chờ xong chuyện bên này chúng ta sẽ gặp lại A Thanh, A Thanh sẽ có rất nhiều chuyện thỉnh giáo anh đó."
Lý Trọng Kiền lau mồ hôi, nói: "Để nói sau, giờ Bắc Nhung đại loạn, đúng là thời cơ tốt để chúng ta về Trung Nguyên, gặp Phật Tử xong chúng ta lập tức lên đường."
Dao Anh giật mình: "Anh à, chúng ta bây giờ không thể về Trung Nguyên."
Hai đạo mày kiếm của Lý Trọng Kiền nhíu lại. "Em nói gì?"
Dao Anh nghiêm túc nói: "Anh, giờ em là thủ lĩnh Tây quân, không thể vứt đó mặc kệ họ."
Đôi mày Lý Trọng Kiền nhíu chặt: "Mấy việc này không nên đến lượt em phải gánh, gánh nặng Tây quân sao có thể nói gánh là gánh? Anh đưa em về."
Dao Anh nghiêm mặt, nói: "Anh, gánh nặng là em gánh, nếu em đã khởi nguồn ra thì phải thực hiện lời hứa và trách nhiệm của mình, không thể nói mặc kệ là mặc kệ... Hơn nữa Tạ gia đã không có binh từ lâu, anh em ta cứ vậy mà về chẳng phải lại mặc cho người thịt cá sao? Chúng ta không thể cứ vậy mà về."
Mi tâm Lý Trọng Kiền giật giật: "Giờ Tây quân đang ở đâu chứ? Một mình em ở Vương Đình, Dương Thiên thì ở Cao Xương, binh Qua Châu, Sa Châu càng xa xôi."
Dao Anh lắc đầu, "Anh à, hiện tại Tây quân không ở cạnh em, là bởi vì họ đang ở chỗ bọn họ."
Nàng cầm lấy vỏ kiếm của Lý Trọng Kiền, vẽ mấy đường cong trên đất.
"Ở phía Đông, Lý Huyền Trinh dẫn binh chặn đường cứu binh Bắc Nhung, ở phía Tây, Dương Thiên trông coi Cao Xương."
"A Thanh đang giúp em coi giữ một chỗ rất quan trọng..."
"Quân Vương Đình đang đuổi bắt Ngõa Hãn Khả Hãn và tàn quân khác, Bắc Nhung ốc còn không mang nổi mình ốc..."
Vỏ kiếm trong tay Dao Anh vẽ ra một vòng tròn lớn trên đất, tính vào cả một mảng đất rộng lớn.
"Anh, bây giờ không phải là thời cơ chúng ta về Trung Nguyên tốt nhất, mà là thời cơ tốt nhất để chúng ta thu về đất mất!"
"Những địa phương này, sẽ cắm đầy tinh kỳ của Tây quân." Nàng khẽ nói, giọng điệu nhẹ nhàng.
Mấy dải nắng sớm nghiêng chiếu lồng trên người nàng, giữa ánh vàng rực rỡ, ánh mắt nàng yên tĩnh, hiển nhiên tính toán mấy việc này..
Lý Trọng Kiền ngắm nhìn nàng, trầm tư không nói, trong lòng bàn tay run lên.
Hắn đã từng sợ nàng giống mẹ.
Hiện tại hắn phát hiện, hắn càng sợ nàng giống cậu hơn.