Khi Dao Anh nhìn thấy Duyên Giác đuổi tới, còn chưa tới Sa Thành.
“Sao cậu lại tới đây?”
Duyên Giác ngu ngơ cười, “Vương bảo tôi đưa Vương Hậu đi Tây Châu, đợi cuối tháng hộ tống Vương Hậu về.” Cậu hiểu nhiệm vụ chân chính của mình mà: Nếu Vương Hậu ở Tây Châu quá thích, mãi không về, thì cậu sẽ giục Vương Hậu nhanh lên đường về Vương Đình.
Sao Dao Anh không rõ dụng ý của La Già chứ, dở khóc dở cười — nàng vừa mới rời có một ngày!
Nàng không đuổi Duyên Giác về, cũng không lập tức viết thư cho La Già, lệnh đội ngũ tiếp tục đi về phía Tây, sau này mỗi năm vào mùa hè và mùa đông nàng đều về Tây Châu, năm nay là năm đầu tiên, không thể bởi vì không nỡ chàng mà mềm lòng.
Duyên Giác có hơi thất vọng nhưng không dám hó hé, đuổi theo đội.
Hôm sau, tuyết rơi một trận lớn, họ nghỉ lại dịch trạm, trên đống lửa nấu một nồi thịt dê lớn, đến khi canh sôi sùng sục, thả mấy miếng bột trắng cán mỏng như giấy vào.
Duyên Giác ăn canh thịt dê bánh bột ngon lành, đột nhiên nói: “Không biết bây giờ Vương đang làm gì ta, ăn cơm chưa nhỉ.”
Dao Anh ngoảnh mặt làm ngơ.
Ra Sa Thành, gió tuyết tràn ngập, đoàn người đeo mặt nạ thông khí, xuyên qua sa mạc hoang tàn vắng vẻ, lúc dừng chân nghỉ lại ở đám đá lớn ngoài biển cát bị mài mòn bởi cuồng phong qua năm tháng, Duyên Giác lại nói: “Vương từng dẫn theo tôi và Tướng quân A Sử Na nghỉ ở chỗ này nè.”
Nói xong, cậu bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện nhớ năm xưa Đàm Ma La Già dẫn quân cận vệ dẹp yên con đường giao lộ. “Vương Hậu, nếu người buồn nhớ đến phát điên, tôi có thể kể chuyện Vương khi bé luyện võ cho mà nghe! Vương Thiên phú dị bẩm, học gì cũng nhanh!”
Dao Anh nhớ đến cảnh La Già đứng lặng trước cửa sổ đưa mắt nhìn theo mình, đột nhiên rất hối hận không đuổi Duyên Giác về Thánh Thành.
Nàng cũng nhớ chàng.
Chưa đến mấy ngày, cả đội đến Tây Châu, Lý Trọng Kiền tự mình ra dịch trạm ngoài thành đón, nhìn thấy Duyên Giác, cười lạnh: “Đàm Ma Vương gửi ngươi theo làm cái gì?”
Duyên Giác vội vàng phi thân xuống ngựa, nói: “Vương lo lắng cho Vương Hậu, lệnh tôi phụng dưỡng Vương Hậu, nghe lời Vương Hậu chỉ điểm.”
Lý Trọng Kiền vô vị cười phì, đỡ Dao Anh xuống ngựa, tường tận ngó nàng hồi lâu, “Mập lên chút nhỉ.”
Dao Anh phủi nhẹ bông tuyết đầu vai, cười hì hì hỏi: “Mập lên xíu không tốt sao ạ?” Nàng thiên sinh lệ chất, mập thêm tí vẫn xinh đẹp.
Lý Trọng Kiền bật cười: “Mập chút cũng đẹp.” Thấy nàng dù phong trần mệt mỏi, nhưng sắc mặt hồng hào, mặt mày tỏa sáng, thầm hài lòng, không tiếp tục khó xử Duyên Giác, hàn huyên xong cùng vào thành.
Đạt Ma Dương Thiên đã chuẩn bị tiệc rượu, bày tiệc mời khách cả đám.
Trên yến tiệc, Tiểu Vương tử Kim Bột đấu rượu với Dương Thiên, ai thua múa kiếm, hầu cận ở một bên hò hét trợ uy, người Bắc Nhung, người Vương Đình, người Hán, các bộ tộc người Hồ lao nhao thành một đám, xưa kia bọn họ từng là thù địch trên chiến trận, giờ đây, họ cùng nhau nâng cốc nói cười trên bàn rượu, tình cừu xưa tan thành mây khói.
Dao Anh tiếp kiến tù trưởng các bộ tộc, hỏi thăm vụ mùa thu hoạch năm nay, dê bò phải chăng có thể bình yên qua mùa đông, trong lúc đó cũng uống vài chén rượu.
Duyên Giác tận trung cương vị, luôn canh giữ bên cạnh, không tham gia đấu rượu.
Phía bên kia Dương Thiên thỉnh thoảng cười vang một trận, chưa hết, đám thiếu niên lang la lối ồn ào, kỷ án chao đảo, chén rượu rơi xuống đất, mặt đỏ tới mang tai Tiểu Vương tử Kim Bột bị đẩy ra đình tiền, hắn uống trọn ba hũ rượu, bước chân lảo đảo, xiêu vẹo ngã xuống đất đi đến trước mặt Dao Anh hành lễ, bộp một tiếng, ưỡn ngực lên, bắt đầu xoay tròn.
Mới đầu hắn xoay chuyển rất chậm, thoải mái nhàn nhã, như muốn ngã nhào xuống đất bất kỳ lúc nào, mấy Giáo úy lang gẩy dây đàn, tấu tì bà, tiếng nhạc réo rắt, hắn tăng tốc theo nhạc, càng xoay càng nhanh, cẩm bào dệt kim xoay tung cao, bóng sáng rung động chói lói.
Thân binh sau lưng Dao Anh hưng phấn đến xoa tay: “Lại được xem Tiểu Vương Tử Kim Bột múa rồi!”
“Các ngươi xem, quả nhiên giống khổng tước trống mà!”
Thân binh xem vừa thán: “Nhìn đàn ông to khỏe thế mà múa cũng được nhỉ…”
Dao Anh bưng chén rượu, ngó Tạ Thanh. Tạ Thanh đứng cạnh nàng, giáp bạc bào đỏ thắm, tay đặt trên chuôi đao, mặt vẫn đơ đơ, ánh mắt đảo quanh trái phải, cẩn thận bảo vệ nàng.
Dao Anh nhấp miếng rượu.
Bữa tiệc cưới của nàng, lang quân trẻ tuổi và tiểu nương tử có thể đến mời ý trung nhân múa, đêm đó Tạ Thanh không cần trực. Hôm sau, thân binh kể, đêm qua Tạ Thanh vừa quất cho Tiểu Vương Tử Kim Bột một trận.
“Tiểu Vương tử kéo Tạ Thanh đi múa, sao Tạ Thanh đồng ý chứ? Thế là Tiểu Vương tử mới vây quanh Tạ Thanh nhảy cái điệu múa xoay vòng gì đấy, đừng thấy Tiểu Vương tử thô thô kệch kệch, chân múa linh hoạt sống động ra dáng lắm! Tạ Thanh không thèm để ý tới ngài ấy, ngài uống say, cứ phải lôi kéo Tạ Thanh đi nhảy, còn nói cái gì ơn cứu mạng, ngài nguyện lấy thân báo đáp, chỉ xin Tạ Thanh chiếu cố, ồn ào náo nhiệt ai cũng biết hết, Tạ Thanh không nhịn được nữa, xách cổ ngài ấy ra ngoài, rút đao đánh cho một trận.”
Tạ Thanh ra tay không chút lưu tình, Tiểu Vương tử Kim Bột ở nhà dưỡng nửa tháng mới dám đi ra ngoài.
Bị quất một trận, Tiểu Vương tử Kim Bột vẫn không nhụt chí, sau khi chữa lành thương tinh thần phấn chấn, thỉnh cầu hộ tống Dao Anh về Tây Châu, nàng vừa vặn nghĩ sẽ dẫn Tiểu Vương tử Kim Bột gặp qua tù trưởng các bộ lạc, trấn an những bên còn e ngại Tây quân, mới nhận lời thỉnh cầu. Lần này lúc xuất phát dẫn theo.
Kim Bột nhảy xong một bản, nhận bội kiếm Dương Thiên ném tới, nhảy múa theo nhạc khúc, dáng múa mạnh mẽ.
Bầu không khí nhiệt liệt, cả đám người gõ nhịp hát theo trợ hứng cho hắn.
Kim Bột liên tiếp nhìn Tạ Thanh, nháy mắt ra hiệu, cười đầy vẻ lấy lòng.
Tạ Thanh vẫn cứ bơ bơ.
Ca múa vui xong, yến tan, Tạ Thanh đưa Dao Anh về tẩm điện, đột nhiên nói: “Công chúa, tôi có nên gả cho Tiểu Vương tử Kim Bột không?”
Dao Anh dừng bước, ngẩng lên: “A Thanh, cô thích Tiểu Vương tử Kim Bột à?”
Tạ Thanh tránh không đáp, nói: “Tôi là phụ nữ, thống lĩnh ngàn quân, còn chưa thành thân. Chuyện Kim Bột toàn quân đều biết.”
Dao Anh cười cười: “A Thanh, cô có thể nhận lời Tiểu Vương tử Kim Bột, mà cũng có thể cự tuyệt, không cần để ý lời kẻ khác. Cô là Tạ Thanh, dù có lấy hay không lấy chồng, dù là gả cho ai, cô vẫn luôn là Tạ Thanh, là Tạ Tướng quân của ta.”
Vẻ mặt căng thẳng của Tạ Thanh dần dần dịu lại, gật gù.
Tiếng gió rít gào, nàng đứng ở hành lang cột, đưa mắt nhìn Dao Anh vào điện, bất động.
Giống như nhiều năm trước, nàng đứng cạnh bồn hoa, nhìn Lý Trọng Kiền bế Dao Anh đi, đứng yên không nhúc nhích thật lâu, mãi đến lúc mẹ tìm thấy nàng dẫn đi.
…
Tạ Thanh trời sinh có sức mạnh rất lớn, lúc chưa biết đi đã đẩy ngã được huynh trưởng lớn tuổi hơn mình.
Cha phát hiện nàng căn cốt cực cao, thích hợp luyện võ.
Đáng tiếc nàng là nữ nhi.
Không chỉ một lần Mẹ ở trước mặt nàng thở dài: “Nếu con là tiểu lang quân thì đỡ bao nhiêu, có thể giống anh con mà đi theo A Lang, tận trung với Tạ gia, sao con lại cứ phải là thân gái chứ?”
Về sau nàng từng ngày lớn lên, mặt mũi xấu xí, thể trạng to khỏe, nhìn thế nào cũng chẳng giống tiểu nương tử, hoàn toàn là vẻ một nam nhi.
Đám thân thích sau lưng nói nàng đầu thai sai rồi, vốn nên là thân nam nhi, là tiên tác quái mới nặn nàng thành một tiểu nương tử.
Mẫu thân lấy nước mắt rửa mặt: Con gái sinh ra xấu vầy, mấy đứa anh trai còn muốn thanh tú hơn nó, sau làm sao mà lấy chồng?
Tạ Thanh bị buộc học nữ công, học vào bếp nấu nướng, học quản lý việc vặt.
Mẹ nói, nàng đã trời sinh tướng đàn ông, chỉ có học thêm vài món quản lý nhà cửa bếp núc, tương lai mới dễ mai mối, gả đi mới phụng dưỡng trượng phu cho tốt được.
Tạ Thanh cùng chị em trong tộc cùng đi học. Một phòng các bé gái, chỉ có nàng không hợp.
Mấy cô đó cô lập nàng, trêu chọc nàng mặt mũi như con trai.
Xuân năm đó, A Lang đưa Thất Nương về quê tế tổ, các tộc nhân phụ thuộc Tạ gia giúp lo liệu tế lễ, thu xếp yến hội.
Tạ Thanh và mẹ cùng tham gia tiệc rượu, mấy phu nhân ngồi cạnh hồ uống rượu, đám bé gái ngắm hoa chơi đùa ở vườn hoa cạnh hồ ở hậu viện, kết hoa, đánh đu.
Không ai chơi với nàng, nàng một mình hái hoa cạnh bồn, mấy cô bé đi tới, kéo nàng chơi kết hoa cùng, nàng thấy được cưng mà sợ, chơi mấy lần, mấy bé gái lấy hết hoa hái được quấn lên đầu lên người nàng, vây quanh nàng toe toét cười.
“Mau xem, mau xem, Tạ Thanh cũng cài hoa kìa!” Cả đám cười đến chảy nước mắt.
Tạ Thanh bỗng hiểu ra, ở trong mắt mấy cô bé, mình là trò cười.
Nàng đứng dậy, giật hoa trên đầu xuống, ném vào người đám bé gái.
Vẻ mặt nàng nổi điên càng âm trầm, nhìn đầy dữ tợn.
Đám bé gái sợ chạy trối chết, nàng đuổi theo, túm lấy đứa dẫn đầu, chụp giật xuống vòng hoa mẫu đơn bé đội trên đầu, cô gái nhỏ thét lên chói tai xin tha, đám vú già chạy lên vội vàng khuyên giải, mấy phu nhân chạy tới, nhìn thấy Tạ Thanh đuổi đánh mấy bé gái khắp sân, nhao nhao biến sắc, ánh mắt nhìn nàng giống như đang nhìn một con quái vật.
Mẹ tức giận đến khóc lớn, cả người run lên, chỉ vào Tạ Thanh: “Kiếp trước đến cùng ta đã tạo nghiệt gì, sao lại sinh ra ngươi nghiệt chướng thế kia!”
Tạ Thanh vẫn không lộ vẻ đẩy vú già đang chặn mình, một đường đấm đá, trốn vào một góc yên lặng trong viện.
Nàng bứt hoa trong bồn, ném xuống đất giẫm nát, còn chưa hả giận, nhặt đá sỏi ném tán loạn.
Trong hành lang úi da một tiếng, giòn tan.
Một tiểu nương tử mặt hồng hồng mũm mĩm, tóc chải hai búi nằm trên hành lang ló ra, mắt đen lúng liếng nhìn Tạ Thanh, “Sao vô duyên vô cớ chị cầm đá ném ta?” Dù đang gặng hỏi nhưng giọng vừa nhẹ vừa mềm, như đang chuyện trò.
Tạ Thanh cảm thấy tiểu nương tử trước mắt không giống mấy kẻ khác, nhưng nàng không muốn lại bị trêu chọc, hừ lạnh, quay đi, nhìn quanh một trận, nhảy vào bồn hoa, ôm lấy một gốc cây hoa, dùng sức nhổ lên.
Cây hoa bị nàng nhổ bung rễ, ầm, ngã xuống.
Tạ Thanh vỗ vỗ tay, lạnh lùng trừng mắt tiểu nương tử.
Nàng nghĩ cô bé này sẽ bị mình dọa chạy.
Vừa ngẩng lên, đụng ngay một ánh mắt đầy nhiệt liệt.
Vẻ mặt tiểu nương tử tràn đầy thán phục nhìn cái hố to trong bồn, ánh mắt sáng rực: “Tỷ tỷ, chị thật không tầm thường!” Không giống với âm dương quái khí của chị em trong tộc, giọng cô bé đầy chân thành.
Tạ Thanh ngây ra.
Ánh mắt tiểu nương tử nhìn nàng đầy hâm mộ: “Nếu ta mà có sức lớn cỡ này, khỏe cỡ này, có thể đi luyện võ cùng với anh trai rồi!”
Đột nhiên Tạ Thanh thấy bực bội: “Ngươi là con gái, sao luyện võ được?”
Nàng chưa hề gặp qua tiểu nương tử trời sinh xinh đẹp thế này, không phải con gái xinh đều phải nề nếp, dịu dàng đoan trang như Mẹ nói hay sao? Sao có thể nghĩ đến chuyện luyện võ?
Tiểu nương tử vui vẻ cười cười: “Sao con gái thì không thể luyện võ? Dù trai hay gái, chỉ cần khỏe mạnh, đều luyện võ được hết, hiện giờ nơi nơi đều đang chiến tranh, đám con gái chúng ta học được võ nghệ mới không tùy tiện bị người khi dễ.”
Tạ Thanh cười lạnh: “Con gái mà học võ, mọi người sẽ châm biếm ngươi.”
Tiểu nương tử dựa vào lan can, nghiêng đầu, “Nếu ta mà biết võ, ai dám trêu ta, ta đập hắn, đánh tới lúc hắn không dám chê cười ta mới thôi.”
Tạ Thanh im lặng mãi lâu.
Ánh mắt tiểu nương tử đảo quanh người nàng rất lâu, như hận không thể véo lấy nàng, nhưng vẫn cứ nằm sấp không nhúc nhích.
Tạ Thanh đang buồn bực, nghe có tiếng phía kia hành lang truyền đến, công tử Lý Trọng Kiền tìm tới, nhìn thấy tiểu nương tử, bước mấy bước đến, bế lên: “Sao một mình ở đây? Ai mang em tới bỏ mặc đây thế?”
Tiểu nương tử ôm cánh tay Lý Trọng Kiền: “Em nhờ nhũ mẫu bế đến, em muốn xem tú cầu hôm trước gặp hạn có lớn nổi không.”
Tạ Thanh ngơ ngác nhìn tiểu nương tử.
Thì ra nàng ấy chính là tiểu thư.
Mẹ có nói, tiểu thư từ nhỏ người không khỏe, năm ngoái còn lưu lạc ở chiến trận. Lúc đầu còn có chuyển biến tốt, trải qua một trận kinh hãi đã không thể bước đi, công tử đang nghĩ cách nghe ngóng ở đâu có thần y có thể trị hết chân nàng.
Tạ Thanh thật lâu không bình tĩnh nổi.
Tiểu thư nằm trên vai Lý Trọng Kiền, vẫy tay với nàng, đôi mày cong cong.
Tạ Thanh về đến nhà, chờ cha đến trách phạt. Nàng đã đại náo yến hội, đánh chị em trong tộc, nhổ cây của tiểu thư, còn đánh tiểu thư, Mẹ tức giận đến khóc nguyên một đường về.
Cha về nhà, gọi nàng vào tiền đình, sắc mặt nặng nề. Nàng quỳ xuống, tay Cha lại mãi chẳng rơi xuống.
“A Thanh, con muốn luyện võ à?”
Tạ Thanh kinh ngạc ngẩng đầu.
Cha nhìn nàng, thở dài, “Nhà ta mấy đời tập võ, con trời sinh thần lực, không luyện võ thật là đáng tiếc. Nếu đã không hợp với đám tiểu nương tử trong tộc, sau này mấy thứ đó không cần học, theo anh con tập võ đi. Hôm nay công tử nói muốn chọn mấy hộ vệ cho tiểu thư, con là thân nữ nhi, nếu được chọn, vừa vặn có thể làm cận vệ tiểu thư.”
Làm hộ vệ cho tiểu thư?
Trước mặt Tạ Thanh hiện ra dáng vẻ tiểu thư dựa vào lan can nói chuyện với mình. Tiểu thư nhìn nàng, sợ hãi thán phục mà hâm mộ: Tỷ tỷ, chị thật không tầm thường!
Cha ngữ trọng tâm trường nói: “A Thanh, con suy nghĩ kỹ, chọn con đường này, sau này có thể chẳng ai dám lấy con. Tập võ phải chịu rất nhiều đau khổ, một năm ba trăm sáu mươi ngày, mỗi ngày đều phải cắn răng khuân vác, không được lười biếng, a gia sẽ không nuông chiều con, nên đánh sẽ đánh, cần mắng cứ mắng, tuyệt không đau lòng, con thật sự muốn luyện võ à?”
Tạ Thanh giật trâm hoa trên đầu ném xuống đất, hai tay nắm quyền: “Con muốn luyện!” Nàng không cần vì bản thân trời sinh không giống bình thường mà thấy xấu hổ, đây là thiên phú của nàng, không phải tội nghiệt. Nàng muốn luyện võ, muốn qua được buổi tuyển chọn trở thành hộ vệ của tiểu thư!
…
Gió đêm Tây Châu như mang theo đao, u u thổi qua, đâm đến đau tận xương.
Tạ Thanh tỉnh táo lại.
Lúc theo công chúa về lại Trung Nguyên, nàng gặp lại cha mẹ tuổi đã cao.
Hai vợ chồng nhìn nàng một thân áo giáp, cưỡi ngựa dẫn thân binh vào thành, nước mắt tuôn đầy mặt. Mẹ vẫn luôn theo sau đội ngắm nhìn nàng, nghe dân chúng cao giọng gọi danh hào của nàng, reo hò vì nàng, vừa đi vừa lau nước mắt.
Tạ Thanh quay lại, nhìn ra Thành Tây Châu xa xa ngủ say trong bóng đêm.
Trước thềm một bóng người lay động, có người lảo đảo liêu xiêu đi về hướng nàng.
Nàng nắm chặt trường đao.
…
Hôm sau, Dao Anh rửa mặt.
Duyên Giác đang đắp một người tuyết ở trước đình, thở phì phò hỏi: “Vương Hậu, người nhìn xem có giống Vương không?”
Dao Anh nhìn người tuyết trong đình cao lớn thon gầy, hình dáng tươi sáng, ngẩn một lúc.
Thân binh cười đùa đi tới, nói: “Công chúa, đêm qua Tạ Thanh lại đập Tiểu Vương Tử Kim Bột nữa rồi!”
Kim Bột hiến múa trước chúng, nửa đêm chạy đến quấn lấy Tạ Thanh hỏi rốt cuộc thì nàng thích đàn ông kiểu nào, hắn muốn quyết đấu với người đó, bị Tạ Thanh một tay nhấc lên ném vào đống tuyết tỉnh rượu, ngã đến mặt mũi bầm dập.
Dao Anh cười lắc đầu, khoác thêm áo choàng đi tìm Lý Trọng Kiền.
Hầu cận vẻ khẩn trương, vây quanh nàng đi vào, lúc ngang qua hành lang, vô tình hay cố ý ngăn trước mặt nàng, cười nói: “Bên này gió lớn, ngại thổi phải công chúa.”
Dao Anh nhíu mày: “Tránh ra, có thứ gì không thể cho ta xem?”
Lý Trọng Kiền hành vi phóng túng, gì mà nàng chưa thấy qua? Cần gì che đậy trước mặt nàng?
Hầu cận ngượng ngùng lui xuống.
Dao Anh đi xuống hành lang, ánh mắt đảo qua đất tuyết.
Một bóng người cao gầy đứng lặng trong tuyết trước đình, trên lớp áo nỉ phủ một lớp tuyết thật mỏng, cóng đến run lẩy bẩy, không biết đứng đã bao lâu.
“Công chúa Ba Na Nhĩ?”
Nữ tử khoanh tay quay lại, nhìn thấy Dao Anh, trong mắt vụt sáng: “A Y Nỗ Nhĩ!”
Dao Anh lôi công chúa Ba Na Nhĩ vào tiền đình, để nàng ngồi trước lò sưởi ấm, “Cô chờ ở đây bao lâu rồi?”
Công chúa Ba Na Nhĩ xoè ngón tay đếm đếm canh giờ: “Lý Trọng Kiền không muốn gặp ta, hôm qua ta đến lúc nửa đêm, đợi đến chừng nào hắn ra gặp ta mới thôi!”
Dao Anh ra hiệu hầu cận mang sữa ngựa rượu nóng cho cô ấy uống cho ấm người, ra tiền đình, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Hầu cận ho khan: “Yến hội tối qua, có mấy nữ lang người bộ lạc hiến múa cho A Lang, công chúa Ba Na Nhĩ đuổi chạy hết. A Lang quay về thả người ngủ luôn, công chúa Ba Na Nhĩ muốn gặp, ngài không cho phép bọn tôi mở cửa, công chúa vẫn canh bên ngoài, khuyên thế nào cũng không đi.”
Dao Anh nghĩ nghĩ, sai người đi mời y giả xem qua cho công chúa Ba Na Nhĩ, xoay người đi gặp Lý Trọng Kiền.
—————–
Vừa mới vào nhà, Dao Anh đã nghe một mùi rượu nồng đậm.
Lý Trọng Kiền nằm nghiêng trên giường gỗ cạnh lò lửa trước cửa sổ, chân dài cong lên, giày da thú trên chân gác lên vò rượu, trong tay nắm chặt túi rượu, mắt phượng sâu kín nhìn ra cửa sổ đóng chặt.
Dao Anh tìm đường đi qua mớ vò rượu lăn lóc đầy đất, lấy túi rượu trong tay hắn ngửi ngửi, “Rượu này là kim hổ phách năm nay mới cất, nồng độ nhỏ, uống không say.”
Lý Trọng Kiền đá văng ra vò rượu: “Ai muốn uống say chứ? Uống say em lại quở nữa.”
Dao Anh cười cười, “Công chúa Ba Na Nhĩ đang chờ bên ngoài, anh thì ở trong ngó nàng ấy, sao không gọi người vào?”
“Để cổ đợi đi, đợi thêm mấy lần, sau này sẽ không đến nữa.”
Dao Anh ờ đáp, cởi áo choàng, xắn tay áo, dọn mớ công văn lộn xộn trên bàn trà, nhấc hũ đồng lên lò, quen tay tìm đến một túi gạo căng tròn.
Giống gạo lức nhỉ
Loại gạo này trước tiên ngâm đủ trong nước, chưng chín phơi khô, rồi lại chưng chín lại phơi, lặp đi lặp lại chín lần, hạt gạo nào nấy óng ánh, vị béo đậm trơn như bôi dầu. Tây Quân thường phải chạy một quãng đường dài rất nhanh, nhiều người trong quân không quen với cách khát uống máu ngựa, ăn thịt ngựa sống như người Bắc Nhung, năm nay vùng bản địa bội thu loại gạo đen, nàng cho người phơi không ít, binh sĩ rất thích, thuận tiện mang theo lại có thể giữ rất lâu, ăn thật ngon mà lại có thể nhanh chóng bổ sung thể lực.
Nước nóng rót vào trong chén, nàng xới một bát cơm gạo đen đưa cho Lý Trọng Kiền.
“Đừng uống rượu nữa, ăn chút gì lót dạ đi ạ.”
Lý Trọng Kiền nhìn hạt gạo bóng loáng trong chén, “Sao không thúc ta để người vào?”
Dao Anh bình tĩnh nói: “Chừng nào anh nghĩ thông suốt tự nhiên sẽ để cổ vào.”
Lý Trọng Kiền toe toét: “Thế nếu ta nghĩ không ra?”
“Vậy thì em càng không thể tự ý chủ trương.”
Lý Trọng Kiền xoa xoa mi tâm, xoay người ngồi dậy, nhận chén muỗng, và một miệng cơm lớn.
Công chúa Ba Na Nhĩ muốn gả cho hắn.
Hắn chưa từng nghĩ muốn lấy vợ.
Lúc nhỏ, hắn từng tò mò hỏi Cậu: “Cữu cữu, sao ngài chưa kết hôn?”
Tạ Vô Lượng sờ sờ đỉnh đầu hắn, “Cữu cữu quá bận rộn.”
Sau này Trưởng sử nói, Tạ Vô Lượng dù gần như quanh năm suốt tháng không bước qua cửa nhà cũng có rất nhiều tiểu nương tử nguyện gả cho ngài, ngài không lấy vợ không phải vì bận quá, mà là tự biết thân thể ốm yếu, lại sống trong thời loạn, luôn có thể chết trên chiến trường bất kỳ lúc nào, không muốn chậm trễ thanh xuân tiểu nương tử
Lý Trọng Kiền không nghĩ tới chuyện cưới vợ, lúc trước là vì giống như Cậu không muốn liên lụy thê tử, đến khi về Tây Châu, không còn lo lắng, hắn vẫn không muốn lấy vợ.
Lý Đức và Đường thị, Lý Đức và Tạ Mãn Nguyện… Bọn họ đều từng ân ái ngọt ngào, sau rồi lòng vợ chồng xa cách, nhìn nhau dữ dằn, thù hận lẫn nhau, đã từng là người bên gối thân mật nhất, đến cuối cùng, Lý Đức đối với Tạ Mãn Nguyện không chút lưu tình, Đường thị trước khi chết câu câu đều nguyền rủa ông ta.
Yêu đến cuồng nhiệt, cuối cùng bù không được năm tháng.
Hắn với Dao Anh không giống.
Dao Anh biết rõ trên đời cái ác ở khắp nơi, từng bị tổn thương thật sâu nhưng con bé vẫn tin tưởng thế gian tốt đẹp, khúc mắc ân oán giữa Lý Đức, Đường thị và Tạ Mãn Nguyện không ảnh hưởng đến tâm tình con bé, con bé thích một người, là toàn tâm toàn ý thích.
Hắn không có thứ yêu thích thuần túy đó.
Lưu luyến bụi hoa, nam nữ hoan ái, với hắn mà nói cũng chỉ là hưởng thụ trên tình dục, từ lúc vừa mới bắt đầu hai bên hiểu lẫn nhau chỉ là nhân duyên như hạt sương, chàng tình ta nguyện, tuyệt không dây dưa dài dòng.
Nếu Ba Na Nhĩ chỉ cầu mấy trận hoan ái, hắn sẽ không cự tuyệt, nhưng nàng muốn gả cho hắn.
Người như hắn không thích hợp lấy vợ.
“La Già đối xử em thế nào? Hòa thượng cũng biết cách làm một trượng phu tốt sao?” Hắn bưng tô cơm, đột nhiên hỏi.
Dao Anh cười xòa: “Chàng đối đãi em rất tốt.”
Lý Trọng Kiền nhoẻn nhẹ khóe miệng.
…
Lúc Dao Anh từ trong phòng đi ra, Ba Na Nhĩ vẫn còn chờ trong sân tuyết, gương mặt cóng đến đỏ bừng, hành đại lễ với nàng.
Lúc liên quân Tây quân thu phục Y Châu, Dao Anh không cho phép binh lính bộ lạc khi nhục nữ quyến Vương cung Bắc Nhung, Ba Na Nhĩ rất cảm kích nàng.
Dao Anh lấy áo choàng của mình choàng lên vai Ba Na Nhĩ, nói: “Công chúa đi theo ta đi.”
Ba Na Nhĩ ngẩng lên ngó qua cửa sổ đóng chặt, ảo não thở dài, cất bước đuổi theo Dao Anh.
Củi trong lòng lò cháy vang đôm đốp.
Dao Anh nhìn Ba Na Nhĩ uống xong một chén thuốc lớn phòng phong hàn, trực tiếp hỏi, “Công chúa quen biết anh trai ta thế nào?”
“Lúc ở Bắc Nhung.”
“Công chúa đã cứu anh của ta phải không?”
Ba Na Nhĩ bưng chén thuốc lắc đầu: “A Y Nỗ Nhĩ, không phải ta cứu Lý Trọng Kiền, là Lý Trọng Kiền đã cứu ta.”
Mặt Dao Anh lộ vẻ vẻ kinh ngạc.
Ba Na Nhĩ buông chén, nhìn nàng cười cười, chậm rãi nói: “Ngày Lý Trọng Kiền trà trộn vào giữa đám nô lệ Bắc Nhung tìm thời cơ thoát thân, đêm đó, Talie giúp yểm hộ cho hắn, hắn thừa dịp bảo vệ ngủ gà gật, vụng trộm lén ra doanh địa, vô tình gặp được cảnh Tam Vương tử muốn khi dễ ta…”
Nói đến đây, trên mặt cô lướt qua vẻ phẫn nộ.
Cô là con gái nuôi của Ngõa Hãn Khả Hãn, sau thể nào cũng phải gả cho một trong số các vị con trai ngài. Tam Vương tử thèm vẻ đẹp của cô nhỏ dãi, muốn cô thành phu nhân bên cạnh.
Tam Vương tử làm người thô bỉ, cô kiên quyết không nhận lời. Tam Vương tử tặc tâm chưa chết, vụng trộm mua nô lệ của cô, gạt cô ra ngoài doanh địa, muốn gạo nấu thành cơm, trói cô vào khuôn khổ.
“Thủ vệ ngoài doanh địa bị Tam Vương tử đẩy ra, ta rất sợ hãi… lúc ấy Lý Trọng Kiền núp ở chuồng ngựa, hắn thấy ta bị Tam Vương tử kéo đi, không ra mặt.”
Dao Anh đoán ra tình hình lúc đó. Lý Trọng Kiền đang lấy thân phận nô lệ ẩn mình, nếu ra tay cứu người, rất có thể cuốn vào thị phi, không cách nào thoát thân.
“Cuối cùng anh của ta vẫn ra tay à?” Nghe khẩu khí của Ba Na Nhĩ, chắc chắn Tam Vương tử không đạt được.
Ba Na Nhĩ gật đầu: “Lý Trọng Kiền không muốn nhiều chuyện, lúc đầu đã lặng lẽ rời đi, lát sau vẫn quay lại… Công chúa biết vì sao hắn quay lại không?”
Dao Anh lắc đầu. Ba Na Nhĩ nói: “Vì ta cứ luôn gọi a huynh.”
Dao Anh giật mình.
Ba Na Nhĩ nói tiếp: “Lý Trọng Kiền vọt vào, một chiêu túm lấy Tam Vương tử, suýt thì bẻ rớt đầu hắn, Tam Vương tử sợ lớn chuyện kinh động người khác, trốn đi.” Đêm đó, Lý Trọng Kiền suýt nữa đánh chết Tam Vương tử, dáng vẻ dữ tợn hung ác kia tựa như ác quỷ bò ra từ trong địa ngục.
Hắn đứng trước mặt Ba Na Nhĩ còn chưa hoàn hồn, hỏi: “Huynh trưởng ngươi đâu? Sao hắn không tới cứu ngươi?”
Ba Na Nhĩ lau nước mắt: “Anh ấy chết rồi.”
Cha anh cô đều chiến tử vì Ngõa Hãn Khả Hãn, cho nên mới được nhận làm nghĩa nữ, cô không còn người thân, lúc sợ hãi theo bản năng gọi to anh mình, mẹ cô là người Hán bị bắt cóc đến thảo nguyên, lúc nhỏ cô và anh trai đều nói tiếng Hán.
Sau này khi biết mục đích Lý Trọng Kiền đến Bắc Nhung, lập tức cô bừng tỉnh, sở dĩ Lý Trọng Kiền bất chấp nguy hiểm cứu cô, là vì trong cuồng loạn kêu cứu đã làm hắn nhớ đến em gái.
Văn Chiêu công chúa rơi vào trong tay Hải Đô A Lăng, không ai biết đến cùng nàng gặp chuyện gì.
“Ngay từ đầu, ta không biết Lý Trọng Kiền là hoàng tử Ngụy triều.” Ba Na Nhĩ thêm mấy viên than vào lò, “Sau cái ngày hắn cứu ta, thương thế Tam Vương tử quá nặng, không dối được, Ngõa Hãn Khả Hãn cho người đến trấn an ta, nói Tam Vương tử đáng đời, còn hỏi ta rốt cuộc là ai đánh Tam Vương tử, nô lệ mà dám đánh tổn thương quý nhân, dù là vì cứu ta, cũng buộc phải nhận trừng phạt.”
Nàng hất cằm: “Ta đương nhiên không bán đứng ân nhân cứu mạng mình!”
Bất kể Mẹ của Tam Vương tử khuyên nhủ, dỗ dành, uy hiếp thế nào, Ba Na Nhĩ cũng không chịu xác nhận Lý Trọng Kiền. Đại phi nổi trận lôi đình, chạy tới Ngõa Hãn Khả Hãn sàm ngôn, muốn trong vòng mười ngày gả cô cho một tù trưởng bộ lạc. Trong bộ lạc đó vừa mới mất đi một nửa tráng niên trong đại chiến, tù trưởng đã sắp năm mươi, Ngõa Hãn Khả Hãn đang lo làm sao trấn an họ.
Ba Na Nhĩ vẫn cắn chặt răng không chịu nói là ai cứu mình.
Cô cắn môi, “Đại phi ép ta xuất giá, ta rất sợ hãi, nhưng ta không thể bán đứng Lý Trọng Kiền, ta chuẩn bị áo cưới cho mình…”
Ngay lúc cô tuyệt vọng, Lý Trọng Kiền tự đứng ra nhận tội.
Hắn đầy người bẩn thối, nhìn không ra mặt mũi thật sự, quỳ gối ngoài lều Tam Vương tử. Hầu cận của Tam Vương tử đánh hắn đến gần chết, hắn nằm úp xuống mặt đất, không rên một tiếng, không nhúc nhích, mặc đám kia đấm đá.
Ba Na Nhĩ khóc vọt tới đại trướng Ngõa Hãn Khả Hãn xin xỏ, Lão Khả Hãn tha cho Lý Trọng Kiền, hắn tập tễnh bước đi, chưa từng nhìn Ba Na Nhĩ một cái, giống như chuyện hắn bị đánh chẳng chút liên quan đến cô.
Trong đêm, Ba Na Nhĩ đi thăm hắn, vết thương cũ hắn tái phát, lâm vào hôn mê, Talie đang lặng lẽ chăm sóc hắn.
Mỗi ngày Ba Na Nhĩ đều lại thăm Lý Trọng Kiền, vụng trộm đưa thức ăn đến cho hắn, đôi khi giúp Thalie chăm sóc hắn.
Chính trong quãng thời gian đó, cô nghe được trong khi bệnh hắn gọi Minh Nguyệt nô, biết nhũ danh muội muội của hắn, còn biết hắn đến Bắc Nhung là vì tìm muội muội.
Lý Trọng Kiền rất lạnh lùng, chưa hề nói với cô ta.
Ba Na Nhĩ kiên trì đi thăm hắn, dần dần đoán ra hắn không phải nô lệ bình thường, người Hán mà Ngõa Hãn Khả Hãn muốn tìm rất có thể là hắn.
“Ta có thể giúp ngươi rời khỏi đây.” Nàng nói với Lý Trọng Kiền, “Ta là nghĩa nữ của Khả Hãn, có thể đưa ngươi tới bên cạnh ta, ngươi thành hộ vệ của ta, sẽ không cần trốn trốn tránh tránh.”
Lý Trọng Kiền cự tuyệt giúp đỡ của nàng.
Khi đó Ba Na Nhĩ nghĩ mãi không rõ: Sao hắn không để cho mình giúp hắn?
Talie cũng có câu hỏi như thế.
Ngày ấy, Ba Na Nhĩ lặng lẽ vấn an Lý Trọng Kiền, nghe Talie giúp hắn nghĩ kế: “Công tử, hình như công chúa Ba Na Nhĩ rất thích ngài, công tử không ngại lợi dụng điểm này, Ngõa Hãn Khả Hãn đối với công chúa vẫn có mấy phần nể mặt.”
Lý Trọng Kiền thản nhiên nói: “Sau đừng cho cô ta tới nữa.”
Talie chần chừ hỏi, “Công tử chán ghét công chúa Ba Na Nhĩ ạ?”
Ba Na Nhĩ đứng ngoài tường đất, trong lòng đập bình bịch.
Đột nhiên cô phát hiện mình rất sợ Lý Trọng Kiền cho ra câu trả lời khẳng định.
…
Bốp một tiếng giòn vang, lửa than trong lòng lò cháy đến réo rắt.
Ba Na Nhĩ tỉnh táo lại từ mớ hồi ức, nhìn Dao Anh cười: “Lý Trọng Kiền chưa hề nói chán ghét ta, hắn nói với Thalie một câu rất lạ kỳ.”
Dao Anh nhẹ giọng hỏi: “Nói gì?”
Ba Na Nhĩ từng chữ từng chữ nói: “Hắn nói, ta chỉ là người không liên quan, hắn không muốn để ta bước theo gót Mẹ.”
Lúc ấy Ba Na Nhĩ không rõ ý tứ những lời này, nghĩ Lý Trọng Kiền rất đáng ghét mình, đau lòng rời đi.
Đến khi nhìn thấy Tạ Mãn Nguyện ngây dại trong Phật Tự, cô mới hiểu ý Lý Trọng Kiền.
Cô càng ưa thích Lý Trọng Kiền.
Hắn nhìn âm trầm nhưng thật ra là người tốt. Hắn vì cứu em gái mạo hiểm ám sát Ngõa Hãn Khả Hãn, hắn tình cờ bèo nước gặp nhau mà cứu cô. Hắn biết rất rõ ràng cô thích hắn, không mượn cơ hội lừa gạt cô, lợi dụng cô thoát thân —— dù cô cam nguyện làm thế.
Ba Na Nhĩ ngẩng nhìn Dao Anh: “A Y Nỗ Nhĩ, cô hỏi ta quen biết Lý Trọng Kiền thế nào, có phải muốn khuyên ta, Lý Trọng Kiền không thích ta, bảo ta từ bỏ?”
Không đợi Dao Anh trả lời, nàng cười cười, trong con ngươi phản chiếu ánh lửa trong lò xinh đẹp.
“Bắc Nhung diệt vong, ta không cần phải đối mặt cảnh bọn Tam Vương tử ngấp nghé, cũng mất tôn vinh một công chúa, Trưởng công chúa Nghĩa Khánh đã bị công chúa ngài đưa về Trung Nguyên, ta không muốn đi Trung Nguyên, mới đi Tây Châu…”
“Công chúa, Lý Trọng Kiền là nam tử cường tráng nhất dũng cảm nhất mà ta từng gặp, ta thích hắn, muốn cùng hắn sinh con, hắn không ghét ta —— ta nhìn ra được, hiện giờ hắn không muốn cưới vợ, giữa ta với hắn chẳng gì trở ngại… Thần trên trời đã cho ta một cơ hội, ta muốn thử một lần.”
Nếm thử rồi mới có tư cách từ bỏ.
Nàng là mỹ nhân đệ nhất nhị Bắc Nhung, nàng đã thích Lý Trọng Kiền liền nói, không sợ thành trò cười.
Dù cuối cùng hắn vẫn thờ ơ, chí ít nàng đã từng thử qua.
“Ta nghe nói rất nhiều chuyện xưa giữa Phật Tử và công chúa.” Ba Na Nhĩ nhìn Dao Anh, hai mắt tỏa sáng, “Công chúa và Phật Tử không sợ gian nan, rốt cuộc cảm động thần tiên, mới có thể kết làm phu thê. Ta cũng phải dũng cảm giống như công chúa!”
Khoé môi Dao Anh kéo nhẹ đến mức không thể nhận thấy.
Nàng có thể chắc chắn, cố sự và truyền thuyết Ba Na Nhĩ nghe được có hơn phân nửa chính nàng cũng không biết.
Tỉ như cách đây ít lâu Tây Châu lưu truyền nàng vì Đàm Ma La Già khóc đổ cả tòa Thánh Thành, La Già mới tìm được nội công tâm pháp chân chính, sống lại từ cõi chết.
Ba Na Nhĩ vuốt mặt, phấn chấn tinh thần: “Ngựa mãnh liệt nhất thuộc về dũng sĩ dũng cảm nhất, muốn đả động nam tử cường tráng nhất, cũng phải như thuần ngựa, ai thắng, liền có thể cùng hắn sinh con!”
Dao Anh: …
Sao đột nhiên nàng cảm thấy mục đích công chúa Ba Na Nhĩ gả cho anh chỉ là cùng anh í sinh con?
…
Đưa tiễn công chúa Ba Na Nhĩ, hầu cận hỏi Dao Anh: “Thất Nương, có cần nghĩ cách đưa công chúa Ba Na Nhĩ ra khỏi Tây Châu không ạ?”
Dao Anh lắc đầu, “Anh ấy thật sự không muốn gặp cổ, căn bản cổ vào không được… chuyện giữa hai người ấy các ngươi đừng quản nhiều, cũng đừng bàn tán ồn ào, đừng hỏi thăm linh tinh, thuận theo tự nhiên là được.”
…
Quãng thời gian sau đó, Dao Anh tiếp tục tiếp kiến tù trưởng các bộ, điều tiết mâu thuẫn va chạm giữa các bộ lạc, đốc thúc được một mảnh đất lớn trồng thóc giống của thế gia, tự mình đi thị sát bãi chăn ngựa mới xây, sai thân binh cưỡi thử ngựa tốt mới mua từ Ba Tư, còn phải thỉnh thoảng dành thời gian lộ mặt trên yến tiệc.
Thân binh thi thoảng sẽ tới báo cáo chuyện Lý Trọng Kiền bên kia: Ba Na Nhĩ tặng áo da thú cho Lý Trọng Kiền, Lý Trọng Kiền tịch thu.
Nhoáng một cái qua hơn nửa tháng, Duyên Giác thấy nàng còn chưa có ý lên đường về Vương Đình, gấp đến độ đi lòng vòng, mỗi ngày bất thình lình nhắc nhở một câu: “Vương Hậu, người đoán xem lúc này Vương đang làm gì?”
Dao Anh dùng bữa, Duyên Giác ở một bên nói: “Vương ăn cơm chưa nhỉ?”
Nàng nâng bút viết thư, cậu nhanh nhẹn giúp trải giấy: “Vương Hậu muốn viết thư cho Vương ạ?”
Nàng gặp tù trưởng bên ngoài Phật Tự, cậu rù rì với người bên ngoài, “Mấy vị sư này tuyên giảng không dễ nghe như Vương, Vương của bọn ta ấy à, lúc tuyên giảng, đến ưng trong chùa còn ngoan ngoãn đứng trên kệ ưng mà lắng nghe…”
Dao Anh quay sang liếc cậu một phát.
Duyên Giác đầy kiêu ngạo: “Vương Hậu, người cũng cho là vậy à?”
Lý Trọng Kiền liếc xéo: “Ngươi nhớ Vương các ngươi vậy hay là về Vương Đình trước đi.”
Duyên Giác vội vàng lùi về mấy bước, cung kính nói: “Tiểu nhân phải phụng dưỡng Vương Hậu cho tốt.”
Lý Trọng Kiền ngoài cười nhưng trong không cười. Duyên Giác không dám tiếp tục lắm miệng.
Cuối cùng đã tới cuối tháng, Duyên Giác lập tức tinh thần, bất động thanh sắc nhắc nhở Dao Anh nên nhấc chân rồi: “Vương Hậu, hòm xiểng bắt đầu dọn dẹp rồi, người xem còn thiếu gì không?”
Dao Anh xử lý xong việc trong tay, lên đường về Vương Đình. Sau khi đến Sa Thành, nàng để mấy kẻ khác từ từ đi, tự cưỡi khoái mã về Thánh Thành.
Chỉ hơn một tháng mà cảm giác như đã thật lâu, ngoài Thánh Thành một mảnh mịt mùng tuyết trắng.
Cấm Vệ quân thủ thành nhìn thấy trong ánh bình minh Dao Anh áo tay mỏng bào trắng xuất hiện ngoài cửa thành, kinh ngạc vô cùng, vội vàng dựng thẳng cờ nghênh tiếp: “Vương Hậu trở về!”
Dao Anh ra hiệu bọn họ không cần kinh động người khác, về thẳng cung, vừa bước lên hành lang dài, phía đối diện một người đi xuống, thấy nàng, ngây ra, cuống quít hành lễ. “Vương Hậu về rồi?”
Dao Anh ờ đáp, vội vàng vào trong, trên thư gửi La Già nàng không nói việc mình cố ý về gấp, còn dặn Duyên Giác không được để lọt.
Lúc này hẳn là Đàm Ma La Già đang ở tiền điện tiếp kiến đại thần, nàng có thể đứng sau hành lang đợi chàng…
Đang còn tính hù La Già thế nào, Tất Sa gãi đầu: “Vương Hậu, Vương không có trong Vương cung.”
Dao Anh dừng bước: “Chàng đi Phật Tự à?”
Tất Sa cười đến vỗ đùi, lắc đầu: “Vương nhớ thương Vương Hậu, biết Vương Hậu khởi hành về, sáng nay ra khỏi thành đi đón Vương Hậu.”
Lý do La Già rất đầy đủ: Tuyết quá lớn, ngài lo trên đường Dao Anh bị gió tuyết ngăn trở, muốn dẫn người đi tiếp ứng.
Vừa vặn rảnh rỗi Mạc Bì Đa lẩm bẩm: “Vậy cũng đâu cần Vương tự mình đi đón, mạt tướng vừa hay phải đi Bạch Thành một chuyến, có thể tiện đường đón Vương Hậu.”
Đàm Ma La Già làm như không nghe thấy gì, nhìn sắc trời, cận vệ thống lĩnh ngoài cửa tới báo, xe ngựa chuẩn bị xong.
Dao Anh dở khóc dở cười: Nàng định sớm về tạo một bất ngờ cho La Già, dặn tất cả giấu chàng, ai mà ngờ La Già đã xuất phát đi đón nàng!
Nàng xoay người rời đi, trở mình lên ngựa, ra Thánh Thành, trong đêm tại dịch trạm nghỉ ngơi một đêm, Duyên Giác khuyên nàng về Thánh Thành chờ Đàm Ma La Già về, nàng lắc đầu, nàng hiện giờ muốn gặp chàng ngay, một phút cũng không chờ được.
Hôm sau là một ngày nắng, Dao Anh tiếp tục chạy đến Sa Thành, tiếng vó ngựa quanh quẩn giữa bình nguyên tuyết bát ngát.
Đột nhiên, xa xa có mấy bóng đen mơ hồ từ phía Tây chạy nhanh đến, vó ngựa đạp vang như sấm cuốn.
Dao Anh giục ngựa đi nhanh, tiến lên đón, bóng đen càng ngày càng gần, cầm đầu người kia một thân tuyết trắng dệt kim văn cẩm bào, thân hình thẳng tắp, gió thổi áo bào phần phật.
Nàng nhìn chàng, khóe miệng không khỏi cong.
Chàng ngắm nhìn nàng, ngược sáng, mắt xanh trông đen kịt.
Vó ngựa nổ vang, đất tuyết rung động, con ngựa đen lao vùn vụt đến trước mặt Dao Anh, mang theo luồng khí lưu, còn chưa dừng hẳn, người trên lưng ngựa đã giương cánh tay ôm eo nàng, ôm cả người nàng về lưng ngựa mình, siết chặt.
Dao Anh ôm eo chàng, ngửi mùi hương trầm trên người chàng.
“Lang quân, em về rồi.”
Đàm Ma La Già cúi đầu, hôn đỉnh đầu nàng.
Đây là phiên ngoại cuối giải quyết các mối còn lại trên link truyện chính thức của TG, còn tập Hải Đô A Lăng mình không up, chủ yếu kể về quãng vất vả của chị nửa năm bị bắt, làm sao chị lại bị ám ảnh hắn đến thế, các bạn có thể xem bản convert trên wikidth. Ngoài ra wiki có đăng số tập nhỏ đã bị khóa trên TG;
Tác giả còn viết c linh tinh ở link khác, mình sẽ quỡn quỡn up thêm vài đoạn nhỏ linh tinh, sẽ không up trọn bộ.