Tiết đầu xuân năm nay, Tiểu Vương tử Liên nô theo Phụ Vương Đàm Ma La Già cùng có mặt tế lễ.
Tiết đầu xuân đúng lúc là sinh nhật cậu.
Liên nô sinh ra vào Đông đi Xuân đến, thời tiết vạn vật khôi phục, bác Tất Sa mỗi lần nhìn thấy cậu đều vụng trộm đưa tay sờ ót cậu, bảo muốn sờ tí phúc lớn.
Có lần vừa lúc bị Cậu bắt gặp, Cậu rất tức giận, muốn tỷ võ với bác Tất Sa.
Liên nô sờ cây bút trong tay, mắt xanh trợn to không chớp chằm chằm nhìn Cậu và Bác mình, thế là hai người nghỉ đánh, đổi thành ra ngoài đấu rượu.
Bọn hắn suýt thì uống sạch rượu mẹ mới cất trong hầm ngầm, mẹ rất tức giận, phạt Cậu với Bác Tất Sa đi trang viên giúp nông dân hái nho.
Cậu với Bác không đánh không quen biết, sau đó thường xuyên hẹn nhau đi uống rượu. Bác Tất Sa cũng không dám sờ đầu Liên nô nữa.
Ngoài quảng trường người đông nghìn nghịt, dân chúng tranh nhau chen lên trước, vãi cờ màu và hoa tươi đến hai cha con, muốn chạm vào góc áo của họ, tiếng hoan hô cuồng nhiệt như sóng lớn lao nhanh.
Liên nô ngồi trên lưng voi, người mặc lễ phục Vương tử, cố gắng thẳng thớm eo nhỏ.
Từng người dân nối tiếp quỳ rạp xuống hai bên đường, vẻ kích động thành kính, dâng lên mong ước tốt đẹp, cậu nhớ lời dạy của Phụ Vương, ra hiệu hầu cận đỡ dậy.
Khắp nơi đầy tiếng ca tụng và hoan hô, thậm chí có người kích động đến rơi lệ, đến cùng cậu vẫn còn nhỏ, hơi khẩn trương, nhịn không được ngước nhìn Phụ Vương ở đầu đội.
Đàm Ma La Già ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, chung quanh là đám người chen lấn chật như nêm, thân ở trong hồng trần náo nhiệt nhất, nhận triều bái của đám đông, bóng lưng của ngài lại cao lớn trong lạnh, như đám mây ở rất xa.
Thi thoảng ngài chuyển mắt nhàn nhạt quét qua một vòng, đôi mắt xanh không vui không buồn, trên quảng trường lập tức im ắng vắng vẻ, chỉ còn tiếng tinh kỳ phần phật bay.
Liên nô nhớ đến đám cung nhân bí mật xào xáo, Phụ Vương vốn là Phật Tử Vương Đình, tâm như chỉ thủy, không nhiễm bụi trần, sau này hoàn tục cưới mẹ, ngài đã không còn là vị sư, nhưng sau khi trải qua náo động, người Vương Đình vẫn xem ngài là Phật Tử kính yêu.
Xuân năm nay sớm hơn mọi năm, cỏ cây sinh sôi, giữa dãy núi một vòng mặt trời mọc lên từ phương Đông, sương mù chân trời ngũ sắc bốc lên cuồn cuộn, ánh nắng và hào quang rũ chiếu, sông ngòi tráng lệ xinh đẹp.
Liên nô đi theo bên cạnh Phụ Vương, xem Phụ Vương gieo mầm lúa mạch, thầm niệm cầu khẩn, vẻ mặt nghiêm túc, lại nhịn không được thất thần.
Mẹ ngã bệnh.
Tế tự xong sẽ có ngựa đua và đại hội tỷ võ náo nhiệt, lúc đầu Mẹ muốn đến xem tranh tài, đến cả y phục và ủng da muốn mặc cũng đã chuẩn bị xong.
Mẹ xinh đẹp như thần nữ trong bích hoạ vậy, Liên nô thấy mẹ là người đẹp nhất trên đời, mỗi lần mẹ mặc y phục gì, người trong cung đua nhau bắt chước, cho nên mấy hôm trước lúc nào cũng có người nghe ngóng mẹ sẽ chải kiểu tóc nào, mặc áo váy gì trong điển lễ.
Sau có tin mẹ không đi dự lễ, cung nhân hầu hạ Liên nô lặng lẽ xì xào: Vương hậu về Vương cung trước thời hạn, bỗng Vương triệu kiến y giả khẩn cấp, mấy sáng rồi vội vàng gặp đại thần xong lại về nội điện bầu bạn với Vương hậu, chắc chắn là Vương hậu khó chịu trong người.
Hôm nay quả nhiên Mẹ không đến tham dự đại điển.
Lúc sáng khi ra cửa Liên nô bái kiến Mẫu hậu, mẹ đang nằm trên giường êm, cười giúp cậu mặc lễ phục, thấy tinh thần tốt hơn hai hôm trước, nhưng vẫn không xuống đất, lúc ngồi dậy, Phụ Vương lập tức xoay người dìu người, mày hơi nhíu, thấp giọng dặn dò: “Nằm ngoan nào, đừng ngồi dậy.”
Mẹ đáp một tiếng, đợi Phụ Vương xoay qua chỗ khác, lặng lẽ làm mặt quỷ với Liên nô đang hơi lo lắng. “Mẹ không sao.”
Liên nô yên lòng, cùng mẹ ăn sáng, Phụ Vương dắt tay cậu ra ngoài, Mẹ ngồi dựa vào trên giường êm, cười híp mắt phất tay với cậu. “Tỷ thí hẳn rất náo nhiệt, Liên nô chơi vui nhé, chừng nào về kể lại Mẹ nghe hôm nay xem những gì.”
Liên nô gật đầu rất chân thành, ra tới cửa còn quay lại nhìn qua.
Mẹ lại nằm, sắc mặt hơi tái nhợt. Liên nô còn chưa kịp nhìn kỹ, Phụ Vương ôm cậu lên, cậu dựa vào vai rộng của Phụ Vương, không nhìn thấy tình hình trong điện.
Nhớ đến mẹ, Liên nô không muốn xem ngựa đua, cậu muốn về sớm tí để chơi với Mẹ.
Điển lễ kết thúc trong tiếng nhạc vui vẻ, dân chúng vừa múa vừa hát, đua ngựa, tạp kỹ, so tài đấu vật thay nhau lên đài, Duyên Giác hứng thú bừng bừng một đống đồ quý tinh xảo bảo Liên nô, hôm nay mọi người dâng lễ vật trân quý mừng sinh nhật cậu.
Liên nô nhỏ giọng: “Ta muốn về thăm mẹ.”
Duyên Giác sửng sốt, “Vương tử, để thần đi xin phép Vương.”
Sau chốc lát, Phụ Vương đi tới, trực tiếp ôm Liên nô.
Liên nô kính yêu Phụ Vương mình.
Phụ Vương anh tuấn lại dịu dàng rất thương yêu cậu, ôm cậu thưởng thức hoa sen, kiên nhẫn dạy tiếng Hán tiếng Phạn cho cậu, cầm bàn tay nhỏ cậu dạy viết chữ thế nào, lúc cậu chơi đùa cùng mẹ cũng phối hợp làm một hòn núi to cản đường hoặc là một con mãnh thú, mẹ dẫn cậu nhào tới cào Phụ Vương, Phụ Vương không hề động đậy, quậy cỡ nào cũng không nổi giận, mà còn đợi lúc cậu với mẹ chơi mệt lại bưng nước mật gai thơm ngọt cho họ uống.
Nhưng Phụ Vương cũng là Quân chủ Vương Đình, lúc triệu kiến đại thần, Phụ Vương uy nghiêm lạnh lùng, nói một không hai. Bác Tất Sa bình thường lông ba lông bông, trước mặt Phụ Vương tuyệt đối không dám cười đùa, Cậu không sợ trời không sợ đất ở trước mặt Phụ Vương cũng có phần câu nệ — dù là Cậu không hề thừa nhận. Đám cung nhân nói, Phụ Vương như thần linh vậy, họ kính ngưỡng Phụ Vương mà cũng sợ Phụ Vương.
Chỉ có lúc có mẹ, Phụ Vương mới trông gần gũi hơn chút, vẻ mặt như dịu dàng đi mấy phần, thi thoảng còn hơi nhoẻn khóe miệng, lộ vẻ tươi cười.
Liên nô đưa tay ôm lấy cổ Phụ Vương, dán chặt khuôn mặt nhỏ vào Phụ Vương.
Lông mày Phụ Vương nhẹ chau, hẳn là đang lo cho mẹ, lần trước mẹ bệnh nhìn rất tiều tụy, Phụ Vương cũng giống bây giờ.
Về Vương cung, Phụ Vương thả Liên nô xuống sai người đi mời y giả.
Liên nô nóng vội trong lòng, nhanh phóng bước chân nhỏ vào nội điện, mẹ nghe thấy tiếng, đang ngồi dậy cười, cậu phóng lên trên giường êm.
Cổ áo bị siết chặt, sau lưng có tiếng bước chân, cậu bị Phụ Vương ngăn lại.
“Liên nô, từ từ nào, mấy hôm nay Mẹ không được thoải mái.” Giọng Phụ Vương không có ý trách cứ, nhưng Liên nô như làm sai gì, áy náy thu tay lại.
“Không sao đâu!” Mẹ cười ra tiếng, đưa tay ôm Liên nô, ôm cậu lên giường, “Hôm nay sao về sớm vậy? Chơi vui không?”
Liên nô rúc vào người mẹ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn mặt mẹ, khí sắc mẹ tốt hơn trước chút ít. Cậu ôm chặt mẹ, dán khuôn mặt nhỏ lên người mẹ.
“Mẹ, có phải người bệnh rồi không?”
Mẹ cười cười, trừng mắt Phụ Vương, ôm Liên nô, cúi đầu hôn đầu nhỏ của cậu, dịu dàng dỗ: “Mẹ không có bệnh, Liên nô ngoan quá.”
Liên nô ngửi mùi thơm của mẹ, yên tâm hơn nhiều.
Mẹ không lừa cậu.
…
Liên nô mơ mơ màng màng ngã vào mộng đẹp.
Tuổi cậu còn nhỏ, sáng sớm đã đi theo phụ thân có mặt ở đại điển, rất mệt, ngủ rất say.
Dao Anh đặt cậu con xuống, cầm Lão hổ bằng vải bình thường cậu thích nhất cho cậu ôm, sờ mặt cậu, nhỏ giọng oán trách La Già: “Chàng dọa Liên nô phải không?”
Đàm Ma La Già bưng một chén thuốc đến trước mũi nàng, ánh mắt dừng trên mặt nàng, lông mày nhẹ xoắn, đưa tay vén tóc loạn bên mai nàng.
“Còn thấy khó chịu không?” Chàng nhẹ giọng hỏi, giọng trong veo, nhưng đáy mắt lại như có biển mây tụ về, trĩu nặng.
Dao Anh lắc đầu, nắm vạt áo chàng kéo chàng tới trước mặt, hôn chàng, “Em ổn hơn nhiều, chàng đừng lo.”
Lúc lùi về, Đàm Ma La Già đè lại gáy nàng, nụ hôn hơi lạnh rơi vào môi nàng.
Nụ hôn này phá lệ triền miên, Dao Anh cảm giác được nỗi lòng trùng điệp của chàng, vòng tay qua eo chàng, khi rời môi, cắn nhẹ môi chàng, ngồi dậy ngồi lên đùi chàng, ấn chàng ngồi dựa vào trên giường, từ trên cao nhìn xuống ngắm chàng.
“La Già, hôm đó là em mệt.”
Năm ngoái thời tiết khô ráo, năm nay nàng muốn trước khi thời tiết ấm lại sẽ tu sửa hệ thống cống rãnh tưới tiêu cho tốt, mấy hôm trước vì thế phải xa nhà một chuyến, bỗng ngất bất tỉnh nhân sự, cận vệ đi theo sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng đưa nàng về thành. Thế nàng mới biết mình rất có thể mang thai, có điều còn quá nhỏ, y giả và La Già không dám khẳng định.
Cận vệ mồ hôi rơi như mưa, vội vàng thành thật khai báo, mấy hôm ra ngoài, Dao Anh bận rộn thức dậy bữa đói bữa no, mỗi ngày nửa đêm mới ngủ, còn đi theo bọn hắn leo lên leo xuống, thăm dò địa hình.
Dao Anh chột dạ liếc Đàm Ma La Già.
Lúc ấy chàng không nói gì thêm, chỉ hỏi nàng còn khó chịu chỗ nào, thương lượng đơn thuốc với y giả, căn dặn người hầu chăm sóc nàng thật kỹ.
Dao Anh thở phào, cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ, mãi đến hai hôm nay mới phát giác Đàm Ma La Già không đúng.
Chàng gặp ác mộng, hơn nữa sau khi tỉnh lại ôm nàng thật chặt, từng lần một hôn nàng, trong đôi mắt xanh còn lưu lại nỗi sợ trong mộng.
Đàm Ma La Già nắm cả eo Dao Anh, ngẩng nhìn nàng, đôi mắt xanh khóa chặt trên mặt nàng: “Không thoải mái chỗ nào, không được giấu ta nữa.”
Lúc nàng ra khỏi thành chàng có bắt mạch xem bệnh cho nàng, khi đó rõ ràng nàng có hơi khó chịu, lại giấu không nói, đến mức chàng không phát hiện nàng đã mang thai.
Dao Anh gật đầu, cúi người ôm Đàm Ma La Già, mặt dán vào chàng nhẹ cọ. “Sau này hễ hơi đau đầu nhức óc sẽ phiền chàng ngay!”
Cũng không dám giấu chàng nữa đâu, tính tình lớn vậy, đến giờ còn chưa nguôi giận nữa!
Đàm Ma La Già ôm chặt Dao Anh.
Mỗi lần nàng chột dạ đều dùng cách này dỗ ngọt chàng, Liên nô cũng học được chiêu này, không nói một lời dúi sát khuôn mặt nhỏ vào người chàng, là biết tiểu gia hỏa đang làm nũng.
Lẳng lặng ôm nhau một lúc, Dao Anh nhìn Liên nô đang ngủ say, cười nhẹ nói: “Đợi Liên nô tỉnh, báo cho con, con sắp có em trai hoặc gái rồi, chắc chắn con sẽ rất vui mừng.”
Đàm Ma La Già ôm Dao Anh, ngón tay từng chút khẽ vuốt mái tóc dầy của nàng, ưm đáp.
Dao Anh trong ngực chàng ngẩng đầu, “Chàng xem chàng kìa, mấy hôm nay cứ phụng phịu với em, dọa Liên nô.” Thẳng thừng vặn hỏi đầy lý lẽ.
Đàm Ma La Già vẫn ưm đáp, hôn mi tâm nàng: “Ngủ đi, ta sẽ trông Liên nô, đợi con tỉnh, ta sẽ nói với con.”
Dao Anh thỏa mãn mổ mấy phát trên môi chàng, tìm một tư thế thoải mái, từ từ khép mắt.
Liên nô có phần kính sợ chàng, nhưng nàng chẳng lo chàng không giải quyết tốt chuyện này.
Chàng rất thương yêu Liên nô.
Nàng thường kể chuyện cho Liên nô, về nhân tình phong tục, truyền thuyết thần thoại Trung Nguyên. Liên nô cảm thấy rất hứng thú đối với Vua của trăm loài, vú già liền làm cho cậu một con Hổ vải. Người Vương Đình từng thấy sư tử nhưng chưa từng thấy hổ, vú già không biết Vua trăm loài rốt cuộc trông dài ngắn ra sao, may một ông hổ vải có sừng trên đỉnh đầu, một đầu lông bờm, đuôi xoã tung, hoàn toàn là một con Tứ Bất Tượng.
Tứ Bất Tượng là thú cưỡi của Nguyên Thủy Thiên Tôn, là sự kết hợp đặc điểm của bốn loại Thánh Thú. Dân gian còn gọi nó là Kỳ Lân. Trong Tây Du Ký, từ thời Bàn Cổ sơ khai, mọi loài động vật đều nằm dưới sự cai quản của Tứ Bất Tượng.
Đêm đó, Dao Anh thấy La Già ngồi trước đèn bận rộn, Hổ vải qua tay chàng thay đổi dáng vẻ, sinh động như thật, giống con hổ thật.
Hôm sau Liên nô ôm Hổ bằng vải chơi, chàng ngồi một bên lẳng lặng ngắm.
Dao Anh nhớ xưa kia, lúc nàng cùng bọn Tất Sa, Duyên Giác cười giỡn, chàng cũng lẳng lặng chăm chú nhìn nàng thế này, giống như cách nàng rất rất xa, nhưng trong thâm tâm nàng cảm thấy rất yên ổn, biết nếu mình gặp nguy hiểm, chắc chắn ngài ấy sẽ không mặc kệ ngồi nhìn.
Nàng nhắm mắt hôn Đàm Ma La Già.
Không cần nàng điều chỉnh tư thế, Đàm Ma La Già cúi đầu, để nụ hôn của nàng rơi đúng chỗ.
Trong điện tràn ngập mùi thơm ngọt nhè nhẹ.
Liên nô ôm lão hổ bằng vải trong ngực, ngủ rất say ngọt.