Trước cửa thành rộn rộn ràng ràng, dòng người như dệt.Trời đang vào xuân gió ấm áp, ngựa tốt xe thơm ra ngoài thành ngắm cảnh nối đuôi không dứt, liếc nhìn lại, hồng trần cuồn cuộn, màn trướng không ngớt.Cạnh con đường dài, đội xe buôn chờ vào thành tạo thành một đội hình uốn lượn quanh co, không nhìn thấy đuôi.Cảnh tượng phồn hoa giàu có thái bình.Lúc xe chở Vệ Quốc Công Lý Trọng Kiền vào hoàng thành, dân trên đường nhận ra cờ của Tạ gia, rối rít dừng xe ngựa nhường đường, dân chúng dừng chân quan sát.Tất cả hộ vệ cưỡi ngựa mang đao trước xe ngựa đều đốt giấy để tang, người mặc tang phục, vẻ lạnh lùng.
Họ đang để tang cho Văn Chiêu công chúa.Dân chúng châu đầu ghé tai, khẽ bàn tán: Nghe nói Vệ Quốc Công bị trọng thương, võ công bị mất sạch, sau này không còn khả năng ra đánh trận, em gái ruột duy nhất chết ở tái ngoại, thật đáng thương tiếc!Trong tiếng xì xào, rèm xe gió thổi không lay, luôn thả thấp, vị Nhị Hoàng tử thích cưỡi tuấn mã lao vùn vụt vào thành mỗi lần khải hoàn kia như xấu hổ gặp người, trước sau không hề lộ diện.Dân chúng đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, nhớ đến vị Nhị hoàng tử luôn phấn chấn rạng rỡ anh hùng, nhìn nhau, lắc đầu thở dài.Tin tức rất nhanh truyền đến cung Thái Cực, thái giám vào thông báo.Lý Đức nhíu mày, nói: “Để Thiên Ngưu vệ gặp nó.”Thái giám vâng dạ, truyền xuống Thiên Ngưu vệ, họ không kịp chuẩn bị, vội vàng triệu tập người, luống cuống vọt ra nội thành đón tiếp.Một canh giờ sau, mấy trăm lính gác cửa mặc nhung trang, tả hữu Thiên Ngưu vệ, tả hữu Kiêu vệ canh giữ trước cửa phủ Vệ Quốc Công, như sẵn sàng đón địch, trong cổng ánh đao lập loè, từ phố dài đến quảng trường, khắp nơi đều có vệ binh mai phục.Trịnh Cảnh và Tiết Ngũ vội vàng chạy tới, chờ trước thềm cửa phủ.
Thiếu niên lang đánh ngựa truy đuổi Thất công chúa ngày xưa giờ đây đã là quan đồng liêu, đều mặt quan bào màu xanh cổ tròn.Tiết Ngũ ra vẻ khẩn trương, không ngừng lau mồ hôi.Trịnh Cảnh liếc hắn: “Ngươi sợ gì thế?”Tiết Ngũ đá lại: “Trịnh Tam, chả nhẽ ngươi không sợ Vệ Quốc Công à? Năm đó là ai suýt tí bị Vệ Quốc Công dọa té ngựa?”Nghe gã khơi lại chuyện cũ, Trịnh Cảnh giật mình.
Đúng vậy, cậu đã từng e ngại Lý Trọng Kiền —— tử đệ quý tộc ngưỡng mộ Văn Chiêu công chúa có ai không sợ Lý Trọng Kiền?Văn Chiêu công chúa tự nhiên hào phóng, cử chỉ văn nhã, Lý Trọng Kiền là anh cùng mẹ lại bá đạo lỗ mãng, ông trời là lão đại lão nhị thì hắn lão tam, thường xuyên có cử chỉ đáng sợ, xem thường kẻ khác.
Hơn hai năm hơn phân nửa đám thế gia công tử muốn cầu thân với Văn Chiêu công chúa bị Lý Trọng Kiền đánh gần chết.Không nói đâu xa, tỷ như Tiêu Bát Lang nhà Tể tướng, bên ngoài nuôi mấy mỹ cơ, con ba bốn đứa rồi còn dám can đảm cầu hôn Văn Chiêu công chúa, Lý Trọng Kiền đánh cho sưng mấy cục đầy đầu.Bác Lăng trưởng tôn Thôi gia, thề son thề sắt nói mình không có thiếp không có ngoại thất càng không có con cái, lại bị tra ra rằng thích Long dương, Lý Trọng Kiền giận dữ, ngay trước mặt Hoàng đế Lý Đức và văn võ đại thần, sương sương đánh gãy một chân Thôi Đại Lang.thích traiLúc ấy Trịnh Cảnh cũng có mặt, dư âm tiếng kêu thảm thiết của Thôi Đại Lang còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt, nghĩ lại còn thấy đau giùmCho nên khi Trịnh Cảnh đến Vương phủ cầu thân, mẹ cậu khóc lóc, suýt quỳ xuống xin: Ai cũng biết Lý Trọng Kiền yêu thương Văn Chiêu công chúa cỡ nào, cậu vô công vô danh lại dám đi cầu cưới công chúa, không muốn sống nữa sao?Trịnh Cảnh tốt không phô, không bao giờ làm chuyện khác người, lần đó lấy hết khí phách cầu hôn cho mình.
Cậu cho rằng mình sẽ không sợ, nhưng đến khi cặp mắt phượng kia của Lý Trọng Kiền lạnh lùng liếc qua, cậu vẫn sợ đến hồn phi phách tán, chỉ muốn tìm kẽ đất trốn vào.Ánh mắt lạnh như băng vẫn ở sâu trong ký ức của Trịnh Cảnh, nhớ tới còn thấy lưng phát lạnh.
Khi đó, cậu thực lòng cầu hôn Văn Chiêu công chúa, ánh mắt ông anh lập tức như muốn lập tức chặt đầu cậu.Giờ thì, Văn Chiêu công chúa chết rồi.Cô độc chết ngàn dặm xa, trước khi chết không biết bị bao nhiêu tra tấn.Lý Trọng Kiền đập gãy một chân Thôi Đại Lang có thể bỏ qua sao?Quan viên trong triều đều biết đáp án: Không thể.Cung Thái Cực lẫn Đông cung đều tăng cường cảnh giới, thân binh Vương phủ bị chia đều ra cho các nha thự, cạnh Lý Trọng Kiền giờ chỉ còn thân binh của Tạ gia, đám quan chức vẫn không yên lòng, đuổi luôn thân binh Tạ gia, chỉ cho phép Lý Trọng Kiền mang hai mươi người vào thành.Chỉ có hai mươi người, không lật được trời.
Hơn nữa Lý Trọng Kiền đã thành người tàn phế, đến kim chùy còn cầm không được, nếu không thì Lý Đức làm sao dám để hắn hồi kinh?Trịnh Cảnh từ từ trấn định, Tiết Ngũ vẫn không bình tĩnh nổi.
Hắn đi cà nhắc nhìn ra hướng phố dài, thấp giọng nói: “Hai ta vì mới ra làm quan, căn cơ nông cạn, mới bị đẩy ra đón Vệ Quốc Công, mấy người đó đúng là cố tình mà! Lát Vệ Quốc Công đến, tiện tay chặt ngươi ta một đao, chả nhẽ Thánh thượng sẽ trách tội ngài? Tụi mình là để Vệ Quốc Công trút giận đây mà!”Trịnh Cảnh rủ mắt không nói.Tiết Ngũ cười, châm chọc: “Trịnh Tam, ngươi chưa nghe chuyện Hạ Lan Dương phải không?”Trịnh Cảnh lắc đầu.Tiết Ngũ xích lại gần, hạ giọng: “Năm ngoái lúc Thánh thượng và Nam Sở đoạt Kinh Tương, từng đại bại, mưu thần Hạ Lan Dương đề nghị gả Văn Chiêu công chúa đổi lấy ủng hộ của gia tộc quyền thế Kinh Tương, Vệ Quốc Công đang đánh trận, nghe vậy giận dữ, lĩnh ba ngàn kỵ binh phá vây, giải nguy Kinh Tương, rồi xách đao xông vào đại trướng, ngay trước mặt Thánh thượng chính tay đâm Hạ Lan Dương, một đao chém, đầy trướng đều là máu.”“Từ đó về sau, không ai dám nói vào ra gì chuyện hôn sự của Văn Chiêu công chúa luôn.
Không thì, mấy đứa ranh bọn mình làm gì có cơ hội cầu hôn chứ?”Tiết Ngũ run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Ta không hù ngươi, lần này Vệ Quốc Công hồi kinh, nhất định sẽ giết mấy người xả hận, Thánh thượng thẹn với Văn Chiêu công chúa, tuyệt đối sẽ không hỏi tội, ta từng đắc tội Vệ Quốc Công rồi, hôm nay nói không chừng thành vong hồn dưới chùy Vệ Quốc Công mất!”Gã vừa dứt lời, có tiếng lộc cộc của xe ngựa chạy qua nền gạch phố dài, hộ vệ áo trắng vây quanh một chiếc xe ngựa từ từ chạy đến gần.Tiết Ngũ sợ đến nhảy lên cao ba thước.
Trịnh Cảnh bước ra chào đón.Tiết Ngũ ngây ra, thầm mắng Trịnh Cảnh không sợ chết, khẽ cắn môi, ra hiệu vệ binh mai phục chung quanh đề cao cảnh giác, cũng đi theo.Xe ngựa chạy thẳng đến trước thềm đá mới dừng lại, Úy quan Thiên Ngưu vệ bảo thái giám bưng chiếu thư chờ một bên, tay cầm trường đao tiến lên quát: “Thánh chỉ ở đây, Vệ Quốc Công xuống xe nghe chỉ?”Hộ vệ không nói một lời.Úy quan chau mày, lớn tiếng lặp lại: “Thánh chỉ ở đây, sao Vệ Quốc Công còn không xuống xe nghe chỉ”Màn xe không nhúc nhích, hộ vệ cũng không lên tiếng.Úy quan giận dữ, bước lên vén rèm xe, thấy cảnh bên trong, ngây người vô thức lùi hai bước.Trịnh Cảnh và Tiết Ngũ nhìn theo.Một bóng người thon gầy yếu ớt được hộ vệ dìu xuống xe, đứng xuống đất, lắc người mấy lần, ngẩng đầu.Trước cửa phủ lặng ngắt như tờ.Ánh mắt Trịnh Cảnh lộ vẻ kinh ngạc, Tiết Ngũ phản ứng càng mãnh liệt hơn, như rớt luôn tròng mắt ra ngoài.Lý Trọng Kiền dũng mãnh thiện chiến, cao lớn to con xưa kia, không chỉ gầy như một cây sậy, đứng còn không vững, đến ánh mắt sắc bén cũng không thấy, cả người uể oải suy sụp, dáng vẻ nặng nề.
Như bị rút hết tinh khí chỉ còn lại một cái xác không hồn.Cả đám kinh ngạc mãi, trong phút chốc không biết nên nói gì.Nghe nói Vệ Quốc Công trúng kỳ độc, thành một người tàn phế, thì ra là thật!Sau một lúc lâu, Thiên Ngưu vệ thu trường đao.Tiết Ngũ từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, lặng lẽ thở hắt: Vệ Quốc Công bây giờ đừng nói giết người cho hả giận, đi đứng còn phải có người đỡ, giết người thế nào được?Gã tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Vệ Quốc Công, Thánh thượng có chỉ.”Lý Trọng Kiền nhướng mày, hững hờ quét qua.
“Cút.” Giọng không có chút lực.Tiết Ngũ chần chừ một lát, không biết nên nói gì, Lý Trọng Kiền đi ngang qua gã, bước rất lớn, chưa được mấy bước đã thở hồng hộc, thân binh vội vàng dừng lại, hắn gầm nhẹ, thân binh không dám lên tiếng, đỡ hắn bước lên thềm đá.Thiên Ngưu vệ nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Trọng Kiền run run rẩy rẩy đi xa, cất cao giọng: “Vệ Quốc Công, ngài muốn kháng chỉ à?”Thái giám bưng lấy chiếu thư ra trước.Lý Trọng Kiền dừng bước, nhìn thân binh bên cạnh.
Thân binh hiểu ý, quay người chạy xuống bậc cấp, rút đao chém cái tráp trong tay thái giám.Rắc rắc hai tiếng nổ mạnh, tráp vỡ thành hai nửa, rơi xuống đất, chiếu thư trong hộp cũng bị chém rách.Thái giám hồn vía lên mây, thét lên chói tai rồi lùi lại.Thiên Ngưu vệ giận dữ: “Vệ Quốc Công, ngươi dám bất kính đối với Thánh thượng à!”Lý Trọng Kiền không thèm để ý, cũng không quay lại, đi vào cửa phủ.Cạch, cửa từ bên trong khép lại.
Đám người nhìn nhau.
Trịnh Cảnh và Tiết Ngũ ngó xong, về cung chờ lệnh.Mặc dù Vệ Quốc Công đại nghịch bất đạo, cự tuyệt tiếp chỉ, nhưng không làm bị thương ai, đã là vạn hạnh.
Tiết Ngũ nói thay cho Lý Trọng Kiền vài câu tốt đẹp.Thượng quan nhíu mày hỏi: “Vệ Quốc Công thành phế nhân thật à?”Hai người gật đầu: “Không sai, bọn tôi tận mắt nhìn thấy.”Tiết Ngũ chậc chậc vài tiếng, thở dài: “Ngài không thấy đó thôi, Vệ Quốc Công đã gầy như cây sậy! Gió thổi là ngã, đi mấy bước đã thở như kéo bễ rồi.”Cùng với Thái tử Lý Huyền Trinh nổi danh chiến tướng, cứ thế thành người bỏ điThượng quan gật đầu, vào điện bẩm báo Lý Đức.Hôm sau, Đông cung.Thị nữ vào bẩm báo cho Trịnh Bích Ngọc tin tức nghe được: “Tối qua Thánh thượng phái Thái y đi phủ Quốc công bắt mạch cho Vệ Quốc Công, mấy Thái y đều nói Vệ Quốc Công mất đi võ nghệ, cầm đũa còn run.
Thánh thượng hạ chỉ ngợi khen Vệ Quốc Công, Vệ Quốc Công cự tuyệt không nghe chỉ, hộ vệ ngài đả thương mấy thái giám, mấy tướng công Chính sự đường đến vấn an cũng bị hộ vệ đuổi đi.
Giờ chẳng còn ai dám tới phủ Quốc công nữa.”Trịnh Bích Ngọc thở phào.
Nếu Lý Trọng Kiền không bị tổn thương, chắc chắn sẽ đại náo Trường An, như bây giờ, thật ra với ai cũng tốt.Ngụy Minh không yên lòng, tiếp tục cho người tìm hiểu.Thám tử về nói chỉ cần có người trong cung đến là Lý Trọng Kiền đã nổi trận lôi đình, thị nữ nhiều lần nhìn thấy hắn muốn vác kim chùy đánh người, chưa nâng nổi đã ngã xuống đất.Đám thuộc hạ trong Đông cung thầm thấy may mắn: cuối cùng Vị Sát Thần này về sau sẽ không còn uy hiếp được địa vị Thái tử.Ngụy Minh báo tin vui cho Lý Huyền Trinh.
Vết thương Lý Huyền Trinh còn chưa tốt, nghiêng người dựa vào bằng ỷ, mặt không cảm xúc ừ một tiếng, bảo Ngụy Minh qua dạy Hoàng thái tôn đọc sách.Ngụy Minh ngẩn người, cười khổ bái lễ với Lý Huyền Trinh lui ra.Đám người không hiểu ra sao: Thái tử sao vậy? Sao đuổi Ngụy trưởng sử ngài coi trọng nhất?Có người cầu gặp Trịnh Bích Ngọc, xin nàng cứu vãn cho Ngụy Minh.
Trịnh Bích Ngọc nghiêm nghị cự tuyệt, nói mình là phụ nữ trong nhà, không tiện can thiệp việc Đông cung.
Họ đành phải an ủi Ngụy Minh: Chờ tử khí tiêu tan, chắc chắn sẽ triệu gã về!Ngụy Minh có phần nhụt chí, trước khi đi dặn dò đám người: “Nếu có biến cố chuyện Văn Chiêu công chúa, phải báo tin cho ta!”Cả đám ngoài miệng đồng ý lia lịa, lòng thầm lơ đễnh.
Văn Chiêu công chúa đã chết, còn biến cố gì?Giờ đang phải rầu chuyện khác đây: Chu Lục Vân lén chạy mất, tung tích không rõ, tìm khắp vẫn không thấy đâu.
Cũng may Lý Huyền Trinh ngài trọng thương chưa lành, tinh thần hoảng loạn, chưa hỏi tới Chu Lục Vân ấy.Lý Trọng Kiền hồi kinh khiến văn võ cả triều nơm nớp lo sợ, nhưng hiện tại hắn đã phế đi võ công, cũng không gây sóng to gió lớn, đám người yên lòng.Hôm sau, đại yến trong cung mừng tướng sĩ khải hoàn.
Yến hội diễn ra ở điện Lân Đức, ca múa vang trời, đèn nến rực rỡ.Lý Huyền Trinh đã lâu không xuất hiện cũng có mặt ở yến hội, sắc mặt tái nhợt u ám.Quan viên cầm chén rượu đến bắt chuyện, hắn phản ứng hờ hững, không bình dị gần gũi như ngày thường, làm họ ngượng ngùng lui xuống.Trịnh Cảnh ngồi ở một chiếu hẻo lánh, nhìn Lý Huyền Trinh mấy lần, như có điều suy nghĩ, đứng dậy bước qua.“Điện hạ.” Trịnh Cảnh nâng chén, nhìn quanh một vòng, “Tôi nhớ đêm Văn Chiêu công chúa mời cưới, cũng yến hội thế này, nàng ăn mặc trang trọng, xinh đẹp vô cùng, sứ thần các nước đều hỏi thăm nàng là vị công chúa nào.”Lý Huyền Trinh nhắm mắt, cúi đầu rót cho mình chén rượu.Trịnh Cảnh không chút ý vị cười cười, quay người mời lại.Văn võ triều thần ngồi đầy tiệc uống đã ngà say, Lý Đức đứng dậy, móng tay chấm rượu, gảy mấy lần ra không trung, đang muốn mở miệng động viên tướng sĩ, bỗng ngoài cửa điện có tiếng động lớn.Tiếng nhạc im bặt.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên nặng nề.Cả đám ngây người không biết chuyện gì, nhìn ra nơi có tiếng động.
Dưới ánh nến chập chờn, một bóng người cao gầy chậm rãi bước lên thềm, từng bước đi đến trong đại điện.Là võ nghệ bị phế sạch Lý Trọng Kiền.Hắn một người trường bào trắng, gầy giơ xương, đứng trong điện, mắt phượng dài hẹp âm u liếc nhìn một vòng.Cả đám không khỏi rùng mình, trong lòng đánh trống, ánh mắt rơi xuống lưng hắn, thấy cả người áo trắng không đeo đao kiếm, cũng không thấy đôi kim chùy nghe tới đã sợ mất mật, lặng lẽ thở ra một hơi.Một Lý Trọng Kiền đã tàn phế, không đáng để lo.