Trong nháy mắt, tất cả đều kết thúc.
Tần Bất Hoán ra tay nhanh như chớp, tay trái kéo Nguyệt Nhi vào lòng, tay phải giữ chặt cổ tay của Lý Cẩm Nương. Hai nữ nhân chỉ cảm thấy hoa mắt, chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, đã bị hắn giữ lại rồi.
"A, đau quá!" Lý Cẩm Nương hét chói tai, cổ tay bị một lực lớn nắm chặt, rất là đau. Ả ta được nuông chiều từ bé, đừng nói là đánh, ngay cả mắng cũng chưa từng.
"Cái tát này của ngươi mà ở trên mặt nàng, sẽ càng đau hơn đó." Hắn lạnh lùng nói, buông tay phải ra, liếc ả một cái đầy cảnh cáo. Trong đôi con ngươi đen kia chứa đầy vẻ nguy hiểm và tàn khốc, chỉ cần lướt qua, cũng khiến người ta run rẩy.
Ánh mắt lạnh lẽo làm cho Lý Cẩm Nương đang xoa xoa cổ tay đỏ ửng vô thức lùi về sau vài bước. Hai mắt ả phiếm hồng, run lẩy bẩy, tuy rất uất ức và phẫn nộ nhưng chẳng dám nói nửa lời.
Đôi mắt u ám liếc Nguyệt Nhi đang không ngừng giãy dụa trong lòng mình.
"Là nàng." Tần Bất Hoán thong thả nói, mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm.
Da đầu nàng run lên, không dám nhìn vào mắt hắn, qua giọng nói chầm chậm kia, nàng biết hắn đã nhận ra mình rồi.
"Cái gì? Ta không hiểu ngươi đang nói gì, buông tay ra!" Nguyệt Nhi vùng vằng, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn.
Tần Bất Hoán không hề buông tay, ngược lại còn duỗi tay phải ra, trực tiếp sờ sờ cằm nàng rồi mò thẳng xuống dưới. Bàn tay to thô ráp mơn trớn qua cần cổ tuyết trắng non mềm, bờ vai thon gầy, bộ ngực tròn trịa, vòng eo nhỏ nhắn...
"Ngươi...Á...Dừng tay, ngươi sờ soạng cái gì vậy!" Nàng kinh hãi hô to, tay nhỏ quơ loạn, nhưng vẫn tốn công vô ích. Móng vuốt An Lộc Sơn kia vẫn ung dung sờ khắp thân thể nàng qua một lớp xiêm y.
Lý Cẩm Nương đứng bên cạnh, hai mắt sắp phun hỏa rồi.
Đợi đến khi sờ chán chê, Tần Bất Hoán mới thu tay về, xách Nguyệt Nhi mặt đỏ bừng lên, kéo đến trước mặt mình.
"Giải thích rõ ràng." Sắc mặt hắn trầm xuống.
"Giải thích cái gì?" Hai tay Nguyệt Nhi che trước ngực, vẻ mặt đầy cảnh giác, chỉ sợ hắn sờ chưa đủ, lại tập kích nàng lần nữa.
Đáng ghét! Nàng còn chưa xuất giá, vẫn là cô nương trong trắng đó, bị hắn sờ loạn như vậy, nếu truyền ra ngoài, thì còn ai dám thú nàng đây?
"Sao nàng có thể biến thành thế này?" Khuôn mặt tuấn tú của Tần Bất Hoán cứng ngắc, xoay nàng một vòng, sắc mặt càng thêm khó coi.
Nguyệt Nhi chớp chớp mắt, nàng biết hắn đang tức giận, nhưng không hiểu hắn giận cái gì.
"Ta như thế này không tốt à?" Hắn không vui sao? Nàng còn tưởng hắn sẽ khen ngợi một, hai câu chứ.
Môi đỏ mọng, non mềm bĩu dài, thủy mâu cũng trở nên ảm đạm, nàng bị treo lơ lửng giữa không trung, tinh thần vô cùng uể oải.
Tần Bất Hoán trừng nàng, kiềm chế cơn giận sắp bạo phát.
Cái quỷ gì đây! Hắn mới đi có mấy tháng, mà vầng trăng rằm lúc trước sắp gầy thành trăng khuyết rồi? Trong khoảng thời gian đó, nàng sống thế nào vậy?
"Này, ngươi đừng trừng ta nữa, nếu cảm thấy ta cản trở tầm mắt của ngươi thì mau buông tay ra, ta sẽ lăn đi thật xa mà." Nàng lẩm bẩm. Ngoài miệng thì nói cứng như thế, nhưng trong lòng chỉ muốn nhanh chóng tìm một chỗ, yên lặng gặm nhấm vết thương. Nước mắt càng lúc càng nhiều, vành mắt dần đỏ lên, nếu hắn còn không buông tay, nàng sẽ khóc thật đó...
Tần Bất Hoán hoàn toàn bỏ ngoài tai, thầm rủa một tiếng, chẳng những không buông tay, mà ngược lại còn xách nàng đi ra ngoài. Khí thế cuồng bạo, bước chân vững vàng, ai nhìn thấy cũng biết hắn vội vã tìm người tính sổ.
"Này, ngươi có nghe không đấy? Thả ta xuống mau!" Nguyệt Nhi tiếp tục la hét, hai chân ra sức đá loạn.
Tiếc rằng, Tần Bất Hoán đã sớm dự đoán được, hắn duỗi dài tay ra, để cho chân nàng đá loạn giữa không trung.
Hu hu, đáng ghét, hắn định mang nàng đi đâu vậy?
"Phương Y Vũ!" Một tiếng rống truyền khắp Phương phủ, kèm theo tiếng bước chân như sấm.
Y Vũ đặt sách xuống, nhìn về phía cửa phòng, đúng lúc thấy trượng phu đi vào đại sảnh, nàng thu lại nụ cười, vội vàng mở miệng.
"Được rồi, chưa thông báo với chàng, đã phái Sơn Lang đến phương nam bàn chuyện là ta sai. Nhưng ta cũng vì lo nghĩ cho Khanh Khanh thôi, chàng nghĩ xem, những sơn tặc đó đang có thu nhập, cuộc sống của nàng đương nhiên sẽ..." Nàng giải thích tỉ mỉ.
Sở Cuồng nhìn nàng, vẻ mặt càng lúc càng kỳ lạ.
"Không phải ta." Hắn cắt ngang.
Y Vũ dừng thao thao bất tuyệt.
"Hả?"
"Không phải ta rống." Hắn bổ sung.
Nàng sửng sốt một lúc.
"A...Hả..." Bị Sở Cuồng rống nhiều nên nàng đã luyện thành thói quen, cứ tưởng hắn phát hiện ra chuyện nàng bí mật báo Sơn Lang, mới vội nghĩ cách giải thích. Mãi đến bây giờ nàng mới phát hiện, tiếng gầm giận dữ vừa rồi không phải là của hắn.
Đôi mắt nhỏ loạn chuyển rồi dừng lại trên mặt Tần Bất Hoán đang xách theo Nguyệt Nhi nhanh chóng vọt vào đại sảnh. Nhìn sắc mặt tái mét đó, nàng dám khẳng định tiếng gầm kia do hắn phát ra.
Ai da, gay to, hình như nàng đã tiết lộ chuyện bí mật rồi.
Y Vũ liếc trượng phu một cái, cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhấc váy xoay người, định tẩu thoát. Dựa theo kinh nghiệm lâu năm, vừa nhắc đến muội phu Sơn Lang, Sở Cuồng sẽ tức giận ngay!
"Ờ, cái đó, trong xưởng dệt có chút chuyện, bên đó vừa cho người qua báo, ta phải đi giải quyết đây." Nàng qua loa nói, xoay mũi giày thêu, nhắm đúng cửa, chuẩn bị co chân chạy trốn.
Một bàn tay ngăm đen, to lớn nắm lấy cổ áo nàng, kéo trở về, hơi thở nóng rực phả vào gáy nàng.
"Không được đi." Sở Cuồng chậm rãi nói, híp mắt nhìn nàng.
Y Vũ giữ nguyên vẻ tươi cười, hai tay ngăn phía trước, giữ khoảng cách với trương phu, rồi nhìn Tần Bất Hoán khí thế hừng hực.
"Tốt lắm, xem ra huynh đã gặp Nguyệt Nhi rồi." Nàng cao giọng nói, cố ý dời đi sự chú ý của trượng phu.
"Sao muội có thể khắt khe với nàng như vậy?" Tần Bất Hoán hỏi thẳng, giơ cao Nguyệt Nhi đang tay đấm chân đá lên, trong mắt tràn đầy lửa giận.
"Ta khắt khe với muội ấy?" Hai mắt Y Vũ trợn tròn, chẳng hiểu tại sao mình lại bị chỉ trích.
"Nếu muội không khắt khe, sao nàng có thể gầy đến thế này?" Hắn quát lớn, gương mặt tuấn tú cực kỳ dữ tợn.
Âm thanh gầm rú quá lớn, khiến cho lỗ tai Nguyệt Nhi phát đau. Cổ áo bị túm chặt, sức lực còn quá lớn, nàng có muốn trốn cũng không được, chỉ có thể vươn hai tay, dùng ngón trỏ bịt chặt lỗ tai, lườm hắn.
Sao nào, nghe giọng noi của hắn, giống như rất bất mãn với dáng vẻ hiện tại của nàng?
"Đừng rống nữa!" Nàng hô to, rồi duỗi chân đã hắn, rất muốn nhét giày thêu vào miệng hắn.
"Ta béo hay gầy thì liên quan gì đến ngươi?" Nàng tức giận hét lên, thở phì phò trừng hắn.
Ai! Nam nhân này sao khó hầu hạ thế? Lúc nàng béo, hắn không vui, khi nàng gầy, hắn cũng không một câu khen ngợi, còn nổi trận lôi đình nữa.
"Đương nhiên liên quan đến ta." Tần Bất Hoán híp mắt, kéo nàng tới trước mặt.
"Vì cái gì?" Nàng lơ lửng giữa không trung, hai tay chống nạnh, phô trương thanh thế, lớn giọng chất vấn.
Hắn trả lời nhanh chóng mà chắc chắn: "Nàng là của ta."
Đùng! Nguyệt Nhi đỏ bừng mặt, toàn thân nóng rực, kiêu ngạo biến mất tiêu.
"Nói hươu nói vượn!" Nàng lẩm bẩm, quên cả đá hắn.
"Ai dám nghi ngờ điều này? Tất cả người trong thành đều nhìn thấy ta hôn nàng." Hắn cương quyết nói.
Nam nhân này còn dám nhắc đến nụ hôn đó!
Nàng hít sâu một hơi, hỏa khí nổi lên, vươn ngón tay chọc chọc ngực hắn.
"Đúng rồi, mọi người cũng nhìn thấy ngươi vội vã quay đầu bỏ chạy."
Khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ ngượng ngùng, mày rậm nhíu chặt, thông minh hơn người như hắn, cũng có lúc phải lặng thinh.
Nguyệt Nhi thừa thắng xông lên, lập tức ngẩng cao đầu, vênh mặt hất hằm ra lệnh: "Để ta xuống."
Hiện tại, hắn lại rất nghe lời.
Y Vũ đứng bên cạnh, nhìn say mê, chỉ kém chưa bảo dì Hương cầm một đĩa hạt dưa tới để nàng vừa cắn vừa xem diễn. Một ngón tay ngăm đen thong thả gõ nhẹ bả vai nàng. Y Vũ quay đầu lại, vừa khéo thấy được ánh mắt bất mãn của Sở Cuồng.
"Hình như nàng vẫn thiếu ta một lời giải thích đó?" Sở Cuồng chậm rãi hỏi, thân hình cao lớn tản ra vô hạn uy hiếp.
Y Vũ chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
"Sơn Lang." Hắn nhắc nhở.
Y Vũ mỉm cười, lựa chọn chiến lược kéo dài thời gian.
"Chàng đừng ầm ỹ, để ta xử lý chuyện ở đây đã."
Sở Cuồng đâu dễ mắc bẫy như vậy, sắc mặt hắn hơi trầm xuống.
"Giải thích chuyện Sơn Lang trước đã." Vừa nhắc tới muội phu, hắn liền biến sắc mặt.
"Hả, Sơn Lang? Sơn Lang làm sao vậy?" Nàng giả ngu.
"Y Vũ." Sở Cuồng híp mắt, nhẹ giọng cảnh cáo.
"Dù sao thì chàng cũng phải để ta xử lý xong chuyện của Nguyệt Nhi rồi ta sẽ nói rõ chuyện của Sơn Lang với chàng." Y Vũ thản nhiên nói. Con ngươi lại liếc về phía cửa hông, trong đầu suy tính xem mình có thuận lợi trốn đi không?
Nhìn về phía cửa hông, không chỉ có mỗi Y Vũ. Bị thái độ kỳ lạ của Tần Bất Hoán dọa cho mặt đỏ tía tai, Nguyệt Nhi cũng vội vã muốn chuồn đi. Hai nữ nhân một trái một phải, từ từ nhích dần về phía cửa hông.
Nhích chưa tới ba thước, tiếng gầm rú như sấm nổ đùng đùng vang lên.
"Đứng lại!" Hai nam nhân cùng gầm thét.
Nguyệt Nhi và Y Vũ im lặng liếc nhau một cái rồi cùng thở dài. Thật là, tình tình của nam nhân sao lại hư như vậy, có chuyện gì không thể nói bằng lời à, cớ sao phải rống lên như thế?
Lần này, Tần Bất Hoán liền chĩa mũi dùi vào Y Vũ.
"Ngài còn chưa cho ta lời giải thích."
"Giải thích cái gì?" Y Vũ bất đắc dĩ nhún vai, xòe hai tay ra. Vì sao ai cũng bắt nàng giải thích vậy?
"Vì sao nàng lại gầy thế này?"
"Nàng nhớ ngươi, nhớ tới vạt áo dần rộng ra, chẳng có liên quan gì đến ta cả."
"Ta đâu có nhớ hắn!" Nguyệt Nhi vội phủ nhận, hai má đỏ bừng, hai tay quơ loạn.
Không để ý đến nàng, tranh cãi càng lúc càng nghiêm trọng.
"Chỉ vì nhớ ta mà gầy đi một nửa so với lúc trước à?" Tần Bất Hoán rống to, so đo cả cân cả lạng.
Y Vũ nhíu mày, tầm mắt hướng về Nguyệt Nhi.
"Huynh chỉ nhìn mà cũng biết nàng gầy đi một nửa so với trước?" Sao nàng không biết Tần Bất Hoán còn có cả bản lĩnh này?
Hắn cắn răng, rống to một tiếng, vang vọng khắp Phương phủ.
"Ta sờ qua rồi!"
Trong đại sảnh bỗng nhiên yên lặng, ánh mắt của Sở Cuồng và Y Vũ không hẹn mà cùng nhìn Nguyệt Nhi.
"Huynh đúng là nhanh tay nhanh chân đó." Y Vũ cảm thán.
Khuôn mặt đỏ rực, Nguyệt Nhi tức giận nhắc làn váy lên, chạy tới giẫm vào chân hắn: "Vương bát đản, ngươi...ngươi...ngươi nói bậy..."
"Ta không có." Hắn lườm nàng một cái, không chịu sửa lại.
"Ngươi...ngươi..." Nguyệt Nhi giận đến không nói nên lời, liên tục đạp hắn vài cái, rồi xoay người bỏ chạy.
Nàng chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại trong đại sảnh nữa. Ai da! Nàng muốn trốn, muốn trốn tới một nơi rất xa!
Tiếc là, cuộc đào tẩu của Nguyệt Nhi không duy trì được lâu.
Trên hành lang gấp khúc ở hoa viên, nàng chợt cảm thấy eo bị nắm chặt, chân không chạm đất, cả người bị kéo lại, ngã vào một lồng ngực dày rộng, cường tráng.
"Á..." Nàng sợ đến mức hét chói tai, nhưng tức giận vẫn chiếm nhiều hơn. Thân hình nhỏ nhắn giống như tôm sống bật tanh tách, tay chân cũng không nhàn rỗi, thừa dịp này dùng toàn lực đánh hắn.
Không cần quay đầu lại, nàng cũng đoán được nam nhân phía sau là ai.
Tần Bất Hoán kẹp chặt cơ thể nàng, sức lực vô cùng kỳ diệu, chẳng những không làm nàng đau mà còn có thể giữ chặt nàng trong ngực.
"Buông ra!" Nàng quát to, muốn dùng tiếng hét chói tai bắt hắn buông tay.
Nàng hít sâu một hơi, dồn khí xuống đan điền, đôi môi đỏ mọng hé mở: "A...."
Tiếc là, tiếng hét chưa kịp thốt ra đã bị chặn mất.
Một bàn tay to rộng bịt chặt miệng nàng, không có nửa khe hở. Tần Bất Hoán ôm nàng rẽ vào hoa viên, tiến vào một cái đình thanh nhã, rồi đặt nàng ngồi xuống ghế đá trong đình.
Đáng ghét! Chân nàng không dài bằng chân Tần Bất Hoán, hơn nữa, hắn còn có khinh công, nếu có ý bắt người thì dù nàng có chạy tới chân trời góc bể cũng không thoát được.
Trốn không xong, kêu cũng chẳng được, Nguyệt Nhi dứt khoát trợn tròn mắt, căm hận nhìn hắn.
"Ưm...ưm...ưm...ưm.." Nàng mơ hồ mắng, miệng nhỏ mở ra, cắn chặt mu bàn tay hắn, muốn hắn mau buông tay.
Nàng dùng hết sức cắn mạnh!
Im lặng.
Tiếng nước chảy róc rách, trong đình chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của nàng, còn 'kẻ bị hại' vẫn không biến sắc.
Nàng không hề ngẩng đầu, ra sức cắn mạnh thêm chút nữa.
Vẫn là im lặng. Tần Bất Hoán không mắng, không ngăn cản, thậm chí còn chẳng thèm rút tay ra, cứ để mặc nàng cắn.
Không gian thanh tĩnh khiến cho hỏa khí của nàng dần tiêu tan, nàng chậm rãi nâng mắt, nhìn vẻ mặt nam nhân đứng bên cạnh.
Hắn vẫn im lặng nhìn nàng, rồi vươn tay kia ra, vén vài sợi tóc dính trên má phấn lên.
Thật bất công, hắn cứ dùng vẻ mặt đó nhìn nàng, sao nàng có thể tức giận được đây? Tim nàng đập rộn lên, suýt chút nữa đã tan chảy trong đôi mắt nóng cháy đó.
Nguyệt Nhi há miệng, rồi quay mặt đi.
"Không cắn nữa hả?" Hắn nhíu mày hỏi.
Nàng hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời.
"Hết giận chưa?" Hắn hỏi tiếp.
"Còn lâu." Nguyệt Nhi nghiến răng nghiến lợi nói, rồi nhảy xuống ghế, định rời khỏi nam nhân đáng ghét này. Nhưng chưa được hai bước, eo lại bị nắm chặt, rồi ngã dựa lưng vào lồng ngực hắn.
"Nếu ta giải thích?" Giọng nói trầm thấp, xuyên qua lồng ngực dày rộng, chấn động thân thể nàng.
"Giải thích?" Nguyệt Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, trợn mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ.
"Ngươi sẽ giải thích?" Nàng nghĩ rằng nam nhân như hắn thà bị chặt đầu cũng không nguyện ý giải thích, huống chi còn là giải thích với nữ nhân.
Điều này chứng tỏ, Tần Bất Hoán cực kỳ để ý đến nàng? Thế nhưng, hắn đưa vị mỹ nhân kia về, nên giải thích thế nào đây? Hắn đưa Lý Cẩm Nương về, có phải muốn thành thân với nàng ta không?
Nguyệt Nhi cắn cắn môi đỏ mọng, trong lòng rối bời, ngón tay ngọc thon dài vẽ vòng tròn trên tay vịn bằng đá.
"Vì sao lâu như thế ngươi mới quay về?" Nàng nhỏ giọng hỏi, thầm đoán xem hắn làm gì ở kinh thành.
Tần Bất Hoán hít sâu vài hơi, mở miệng mấy lần vẫn không thốt lên lời.
Nhìn dáng vẻ đó giống như muốn hắn nói ra nguyên nhân thà giết hắn còn hơn!
"Ta cần thời gian để suy nghĩ." Hắn chậm chạp nói, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen mượt của nàng.
"Vậy, nghĩ cái gì?" Nguyệt Nhi tò mò, ngẩng cao cổ nhìn hắn.
Đôi con ngươi đen chợt sáng lên, tỉ mỉ đánh giá ngũ quan của nàng, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng chằm chằm, không nói nửa lời.
Nghĩ đến sự thiện lương, hồn nhiên, nhiệt huyết trời sinh và cả nụ hôn của nàng...Nếu nói ra cảm giác của mình thì tiểu nữ nhân này sẽ quá xấu hổ mà nhảy xuống hồ trốn mất.
Ánh mắt nóng bỏng của Tần Bất Hoán khiến cho Nguyệt Nhi cảm thấy ngượng ngùng, chỉ có thể nhanh chóng xoay gương mặt nhỏ nhắn sang chỗ khác! Trên da thịt non mịn phủ lên một tầng hồng nhạt.
"Vậy ngươi đã thông suốt chưa?" Nàng nhò giọng hỏi tiếp.
Tần Bất Hoán gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, đôi con ngươi lãnh khốc dần nhuốm thêm sắc màu ấm áp. Hai tay hắn xoa nhẹ vòng eo của Nguyệt Nhi, cảm nhận sự nhỏ nhắn của nàng.
"Vì sao lại gầy thế này?" Trong đôi mắt hiện lên vẻ đau lòng.
"Ta bị bệnh chút thôi." Nàng đáp qua loa.
"Bị bệnh?" Giọng nói đột nhiên vút cao, móng vuốt An Lộc Sơn bắt đầu sờ soạng người nàng.
"Là ăn nhiều quá bội thực thôi!" Nguyệt Nhi vội vàng ngăn cản, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Không thể ngăn cản, nàng đành đổi phương thức, đè ép tay hắn, không để hắn làm bậy nữa.
Chỉ là, vô tình đè, lại khiến bàn tay to nóng rực kia dừng lại đúng ở nơi căng tròn, mềm mại của thiếu nữ...
Tần Bất Hoán nhướn mày, ánh mắt nóng rực.
Nàng nhận ra ánh mắt đó! Nguyệt Nhi thầm hô trong lòng, vội vàng muốn trốn, song eo nhỏ bị hắn nắm chặt, nên chẳng thể giãy dụa được.
Hơi thở nóng cháy phả tới, ngón tay thon dài mơn trớn cần cổ nàng khiến toàn thân Nguyệt Nhi run rẩy.
"Nguyệt Nhi." Hắn kề sát tai nàng, nỉ non gọi tên nàng.
Hai chân Nguyệt Nhi run lẩy bẩy, nàng không thể đáp lại, chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn.
Hơi thở nóng ẩm phả tới, càng lúc càng gần, trong đôi con ngươi sâu thẳm, hiện lên dáng vẻ bối rối của nàng.
"Nàng có nhớ ta không?" Giọng nói trầm thấp, dễ nghe vờn quanh tai nàng.
Nguyệt Nhi cắn môi, dùng sức lắc đầu, nhưng gương mặt đỏ bừng đã tiết lộ nàng nghĩ một đằng làm một nẻo.
Thân hình nam nhân nóng rực từ từ tiến gần, cách một lớp lụa mỏng như muốn thiêu đốt da thịt nàng, hơi thở nam nhân quẩn quanh chóp mũi nàng, làm cho nàng càng thêm hốt hoảng.
"Ta lại rất nhớ nàng." Trong giọng nói của hắn ẩn chứa ý cười ôn hòa.
Nàng chưa từng thấy hắn dùng giọng nói ôn nhu như vậy để nói chuyện. Không phải vẻ ôn hòa giả dối, cũng chẳng phải vẻ xa cách giữ lễ, mà là vẻ ôn nhu đến say lòng người.
Tuy nàng chẳng thể chỉ ra sự khác biệt nhưng xa cách hơn bốn tháng, Tần Bất Hoán đúng là đã thay đổi. Giống như hắn mới phát hiện ra một bí mật động trời, mà bí mật đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn và nàng...
"Ngươi thật sự nhớ ta sao?" Nguyệt Nhi khẽ hỏi, còn chưa nhận được đáp án, môi cánh hoa đã bị bịt kín.
Không được, nàng chưa nhận được đáp án mà! Chiêu này của hắn quá bất công...bất công...
Ưm...
Môi cánh hoa bị giam cầm chặt chẽ, toàn thân nàng nóng lên, tay nhỏ nắm lấy y phục của hắn, hồn vía đã sớm bay xa, Nguyệt Nhi hoàn toàn quên mất mình muốn hỏi cái gì.
Tần Bất Hoán kéo nàng vào lòng, vòng tay siết chặt hơn, lồng ngực rộng lớn ép sát nơi căng tròn của thiếu nữ, mang đến cảm giác mất hồn. Hắn vui sướng hưởng thụ sự tươi mới của nàng.
Nguyệt Nhi vòng tay qua cần cổ cường tráng của hắn, thân thể mềm mại vì khoái cảm xa lạ mà bối rối. Trong nụ hôn nồng cháy, cánh môi thủy nộn bật ra tiếng than nhẹ.
Nụ hôn này đã không còn hương bánh đậu thơm ngọt, cả hai đều nhấm nháp toàn bộ của đối phương.