Nhìn vào thiếp mời thì chỉ thấy sáu chữ: Tam Vương Gia – Lâm Thanh Phong.
Nàng không khỏi cười nhẹ nói có ý tứ. Tam Vương Gia cũng muốn gặp nàng nha, xem ra giá trị của nàng cực cao.
Cho tiểu nhị ít bạc xem như cảm ơn. Lại sửa soạn một chút rồi kêu Diệp Thiên, Diệp Vũ và Diệp Yên đi theo đến Duyệt Lai Tửu Lâu hoàn ước.
Đến Duyệt Lai Tửu Lâu, y theo thông tin ghi trên bái thiếp hẹn gặp nàng theo sau tiểu nhị lên lầu hai.
Vừa bước vào phòng đã thấy Lâm Thanh Phong ở trong từ lúc nào.
Nàng mắt thấy Lâm Thanh Phong không để người hầu vào phòng, cũng liền để Diệp Thiên, Diệp Vũ và Diệp Yên đứng chờ bên ngoài. Bản thân thì bước vào trong.
Nàng đổ không sợ Lâm Thanh Phong có động tác bất lợi cho nàng, dù sao nếu y muốn gây bất lợi cho nàng thì tùy tiện sai người đến làm là được, cần gì phải tự mình ra tay rơi mất thân phận.
” Tam Vương Gia, hạnh ngộ. Xin lỗi vì đã để ngài đợi lâu. “
Lâm Thanh Phong ôn hoà cười nói. ” Không lâu, bổn vương cũng chỉ mới đến. Diệp cô nương, mời ngồi. “
Diệp Vấn Liên không khách sáo nhiều thẳng ngồi đối diện Lâm Thanh Phong.
Nàng không vội không nóng chậm rì rì quan sát xung quanh, trong lúc nhất thời cả căn phòng chìm vào trầm tĩnh không có bất cứ âm thanh gì.
Diệp Vấn Liên rất có kiên nhẫn mà không lên tiếng, cứ thế để thời gian trôi qua.
Lâm Thanh Phong đáy mắt loé lên tia sáng tán thưởng, nữ nhân này không hổ là nhân vật có thể hô phong hoán vũ một phương trong tương lai. Nếu nàng không vội thì y cũng không vội không nóng nảy im lặng thưởng trà.
Ngay lúc không khí trong phòng im lặng không ai chịu cất ngôn trước thì cửa phòng có tiếng gõ cửa, bên ngoài vang lên thanh âm.
” Vương Gia, tiểu nhân xin phép vào phòng đem đồ ăn dâng lên. “
” Vào đi. ” Lâm Thanh Phong cất lời đánh vỡ sự trầm mặt này.
Tiểu nhị được sự cho phép từ tốn đẩy cửa ra, trên tay là một khay thức ăn tiến vào, theo sau tiểu nhị là ba người khác nữa cũng cầm khay thức ăn lần lượt tiến vào. Thức ăn sau khi được dọn lên bàn, bốn tiểu nhị liền lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Lâm Thanh Phong nhìn mỹ vị được dâng lên bàn cười nói. ” Diệp cô nương, đây là các món mà bổn vương dựa theo khẩu vị của cô nương mà chọn. Diệp cô nương nếm thử xem có vừa miệng hay không? “
Diệp Vấn Liên nhìn chín món trên bàn thầm than hướng sắc vị toàn vẹn. Thật là hảo tay nghề. Tuy nàng đã ăn cơm nhưng cũng không ngại ăn thêm. Dù sao nàng có thiên phú ăn nhiều không sợ béo nên không lo.
” Vậy tiểu nữ không khách khí. Đa tạ vương gia đã tiếp đãi. “
Nói rồi cầm đũa lên thử từng món. Vừa ăn vừa gật đầu khen ngon.
” Lâu này làm đồ ăn thật ngon. Vương Gia thật có lòng. “
Diệp Vấn Liên mượn lời khen để nói chuyện khác. Dụng ý hôm nay mà Lâm Thanh Phong tìm nàng, nàng cũng có thể đoán một hai. Chỉ là không biết y sẽ dùng thứ gì để hấp dẫn nàng.
” Hợp khẩu vị là tốt. Diệp cô nương cứ từ từ dùng bữa. Dùng xong lại nói cũng không muộn. ” Lâm Thanh Phong hài lòng gật đầu cười nói.
Lâm Thanh Phong trong lòng nghĩ gì thì nàng nhất thời không đoán được, ngay cả trên mặt cũng không biểu hiện cảm xúc bất thường.
Diệp Vấn Liên đáy lòng cân nhắc, xem ra Lâm Thanh Phong không phải là người đơn giản, tâm cơ thâm trầm, hỉ nộ ái ố không hiện sắc. Đây chính là ấn tượng đầu tiên của nàng đối với y lúc này.
Lâm Thanh Phong hồn nhiên không biết bản thân đã bị dán mát tâm cơ thâm trầm, cho dù biết chắc cũng không để ý.
Đợi sau khi Diệp Vấn Liên đã dùng xong cơm. Tiểu nhị tiến vào dọn dẹp sạch sẽ lại đệ lên trà ngon rồi lui xuống.
Lâm Thanh Phong sau khi thăm dò xong lúc này mới vào vấn đề chính.
” Diệp cô nương chắc hẳn cũng đoán được bổn vương hôm nay đến là vì việc gì. Bổn vương cũng không vòng vo nữa. Bổn vương được biết Diệp cô nương đây đã cùng ái phi của bổn vương hợp tác. Bổn vương hi vọng chúng ta cũng có thể gián tiếp hợp tác.”
Diệp Vấn Liên khoé miệng nở nụ cười nhẹ, thanh âm châm chọc nói. ” Ái phi? Có vẻ như tam vương gia đã nhầm lẫn gì chăng? Tiểu nữ chỉ mới cùng Thương nhị tiểu thư hợp tác, sao lại nói là ái phi của vương gia được. “
Lâm Thanh Phong vi không thể nhận ra có một chút vẻ lúng túng. Y cười khổ nói. ” Diệp cô nương có vẻ đã hiểu lầm, mà nàng ấy cũng hiểu lầm bổn vương. Chuyện trước kia cũng không như Nguyệt nhi đã nghĩ, nàng ấy cũng là bị người che mắt. “
Diệp Vấn Liên đáy mắt loé tia hứng thú. ” Xem ra trong chuyện này có uẩn khúc. Tam vương gia không ngại kể cho tiểu nữ biết một hài. “
Nàng dừng một lát rồi nói. ” Nếu vương gia đã tìm đến tiểu nữ hợp tác chắc hẳn đã biết rõ tính cách và cách làm việc của tiểu nữ. Hi vọng vương gia thấu hiểu. “
Lâm Thanh Phong cười cười đáp lời. ” Không phải là không thể nói cho Diệp cô nương, cô nương có biết cũng không sao. “
Sau đó tỉ mỉ kể lại những gì y trãi qua trong kiếp trước.
Lâm Thanh Phong là nhi tử đó Mẫn Quý Phi sở sinh. Bảy tuổi năm ấy, mẫu phi của y bị Thương Hoàng Phi Thương Dạ Huyên hãm hại mà bị đày vào lãnh cung.
Vốn Lâm Khoang Vĩ tính tạm thời ủy khuất Ngọc Mẫn để nàng vào lãnh cung vài ngày rồi sẽ tìm cách đưa nàng ra. Lại không nghĩ đến Thương Dạ Huyên động tác còn quá nhanh, ngay đêm hôm đó mua chuộc cung nhân hạ độc Ngọc Mẫn.
Lâm Khoang Vĩ vì không muốn để Lâm Thanh Phong chịu phải độc thủ của phụ tử Thương Dạ Huyên mà buộc lòng tỏ ra lạnh nhạt với y.
Tám tuổi năm ấy, y được phong vương xuất cung lập phủ. Từ đây rời xa chốn thâm cung lạnh lẽo.
Lâm Khoang Vĩ còn cố ý sắp đặt vở kịch khiến thiên hạ nghĩ Lâm Thanh Phong là một phế vật vương gia, bệnh tật quấn thân, không học vấn không nghề nghiệp để che mắt người đời, cũng để bảo toàn cho y một mạng.
Lúc đầu y cũng nghĩ phụ hoàng không còn thương y, cũng từng oán hận người. Cho đến mười lăm tuổi năm ấy gặp lại phụ hoàng, nghe người kể rõ ngọn nguồn mới chuyển sự căm hận sang Thương Gia, thề phải vì mẫu phi báo thù khiến Thương Gia diệt tộc.
Mười sáu tuổi năm ấy, cố ý tấu một khúc cầm trên thuyền hoa giữa hồ Hàn Vũ để tạo ấn tượng tốt đẹp với nàng.
Mùa hạ năm ấy, cố ý dàn một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân, vì cứu nàng mà không màng thân thể suy yếu không hiểu võ công tránh cho nàng một đao của đạo tặc mà bị thương. Từ đây lấy được phương tâm của mỹ nhân.
Mùa đông năm ấy cùng nàng thề ước bên bờ Hàn Vũ, nàng và y tay trao tay tín vật tự định chung thân. Thề nguyện chung thuỷ cả đời.
Nhắc đến cảnh này, y lại không thể không nhớ lại câu chuyện về chuyện tình của Tô Võng cùng Yến Nghi Vân.
Cảm thấy số mệnh thật trớ trêu. Yến Nghi Vân vì muốn bảo vệ Tô Võng mà chấp nhận mối hôn sự mà nàng không muốn, sau lại vì giữ trọn lời thề mà tự tử. Tô Võng vì sự nghiệp không thuận, tình trường thất thủ mà rời kinh. Đến khi lần nữa biết tin về nàng đã là âm dương xa cách. Tô Võng vì biết bản thân hiểu lầm và phụ nàng một tấm chân tình mà cả đời ân hận không thôi. Dùng cách tuyệt tử tuyệt tôn để giữ trọn lời hứa năm nào.
Còn y và nàng thì sao? Y vì hận thù lợi dụng nàng, hủy hoại nàng. Nhìn nàng từ một thiếu nữ ngây thơ trở thành một nữ nhân tâm kế thâm trầm. Nhìn nàng từ một thiếu nữ hiền lương trở thành một nữ nhân lòng dạ độc ác.
Tất cả những thay đổi đó đều là vì y mà thành. Còn y đã làm được gì cho nàng. Không gì hết ngoài những vết thương khó phai, là mối thù diệt tộc khó quên.
Y còn nhớ, nàng vì muốn Thương Sính chấp thuận y mà quỳ trước thư phòng bảy ngày bảy đêm giữa mùa đông giá rét, tuyết bay đầy trời. Để ngày sau khiến thân thể suy nhược khó chữa dứt. Ngay cả việc nối dõi tông đường cũng khó khăn.
Nếu không phải vì lo lắng cho tử tự của y sau này, nàng cần gì phải giúp y nạp thiếp. Cần gì phải mỗi đêm chông đèn chờ y như oán phụ chờ chồng.
Mà y lúc đó làm gì? Thấy nhưng xem như không thấy, nghe nhưng xem như không nghe, biết nhưng xem như không biết. Bởi vì y sợ, sợ bản thân sẽ yếu lòng. Sợ bản thân … Sợ bản thân buông tha cho kế hoạch.
Lúc đó y không có đường lui, nếu y lui thì chắc chắn sẽ chết. Mọi công sức cũng sẽ đổ xuống sông xuống biển, thù giết mẫu cũng không thể báo, lại còn phụ sự trông đợi của phụ hoàng.
Y không thể không thừa nhận bản thân sâu trong nội tâm rất yếu đuối. Y không dám đối mặt với tình cảm của nàng, cho đến khi nàng chết, y mới biết thế nào là hối hận.
Lời thề nguyện năm nào, nàng cho đến khi chết vẫn giữ trọn lời thề, còn y vốn đã vi phạm lời thề từ lâu.
Nàng có thể giống Yến Nghi Vân chết vì tình, chết để giữ trọn lời thề. Còn y lại không thể giống Tô Võng cả đời cô độc, chịu tội tuyệt tự để bù đắp trọn vẹn lời thề.
Lúc tỉnh lại khi biết mình đã trọng sinh. Y từng ôm hi vọng có thể bù đắp cho nàng. Có điều hiện tại chỉ e không thể thực hiện hi vọng này một cách suôn sẻ.
Y biết nàng hận y, không muốn tha thứ y. Sai chính là sai, đúng chính là đúng.
Cho dù kiếp trước y có bao nhiêu vạn bất đắc dĩ, có lí do chính đáng thương tổn nàng. Nhưng vẫn không thể phủ nhận việc y chà đạp tình cảm của nàng không thương tiếc, ngó lơ và bỏ qua những gì nàng làm cho y.
Cho nên, nếu kiếp này nàng không chịu tha thứ y, y cũng không biết phải làm như thế nào cho phải.
Diệp Vấn Liên sau khi nghe rõ câu chuyện thì thầm cảm thán vận mệnh trêu ngươi.
Lâm Thanh Phong nói đúng, sai chính là sai, đúng chính là đúng. Mặc kệ ngươi có lí do gì thì một khi đã làm sai thì mãi mãi là sai, sai không thể thành đúng.
Đã làm sai thì phải chịu tội thích đáng. Mà y kiếp trước lại dùng cả nữa đời còn lại để chịu sự phán xét của lương tâm, chịu đủ muôn vàn dằn xé đau khổ trong ân hận.
Tổng kết lại một câu: Tự làm tự chịu, không đáng thương hại.