Hút xong một điếu, Đồ Ngọc cùng anh châm điếu thứ hai.
Hút đến điếu thứ ba, anh dúi nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn: “Miệng tôi đắng, không hút nữa.”
“Em đi lấy chút đồ ăn.” Nói xong, Đồ Ngọc đứng lên, Mục Phương Sinh bị hạ đường huyết nghiêm trọng, vừa nghe đến “đồ ăn” liền tự động bắt đầu đói bụng, đói đến hoa mắt chóng mặt, như thể có cái công tắc nào vừa được nhấn.
Tiếng mở tủ giày từ cửa vào truyền đến, hẳn là Đồ Ngọc thay đôi giày da trên chân bằng dép lê.
Nghĩ đến mùi da thuộc, Mục Phương Sinh quay đầu lại, nhìn cây roi ngắn trên mặt đất, dừng một chút, đưa tay cầm lấy, hít một hơi thật sâu.
Vài phút sau, một giọng nữ giống như trong phim truyền hình từ trong bếp truyền ra, anh chớp chớp mắt, tò mò đi tới nhìn thử, thấy Đồ đại thiếu gia đang xem video, liên tục ấn tạm dừng, nơm nớm thận trọng từng bước làm theo video hướng dẫn.
Riêng bước đập trứng đã hành hạ cậu không thể nhận ra.
Chuyện dễ dàng như vậy mà Đồ Ngọc giống như đang ôm một quả bom bằng hai tay, hiên ngang bất khuất thấy chết không sờn mà đập một cái, trứng và vỏ trứng cùng nhau rơi vào trong bát nhỏ.
“…”
Nghĩ một lúc, Mục Phương Sinh nói: “Tắt video đi, để tôi dạy cậu.”
Nửa tiếng sau, hai đĩa cơm nướng phô mai cuối cùng cũng thành công ra lò.
Anh đã xem qua tất cả đồ dùng và thiết bị làm bếp trong căn bếp, thực sự cảm thấy những thứ nên xuất hiện trong căn bếp của đầu bếp Michelin này bị tủi thân biết bao nhiêu.
Mặc dù Mục Phương Sinh bị hạ đường huyết nhưng lượng cơm ăn vẫn bình thường.
Anh nấu quá nhiều, ăn một nửa đĩa đã no, mà Đồ Ngọc ở bên kia bàn đã ăn nốt muỗng cuối cùng, nhìn chằm chằm vào đĩa của anh, hàng mi dài khẽ rung, đơn thuần hết mức có thể: “Anh còn ăn không?”
“Tôi không ăn nữa.” Mục Phương Sinh theo bản năng trả lời.
Ngay sau đó, đại thiếu gia dùng hai tay kéo đĩa của anh đến, tiếp tục cầm thìa ăn ngon lành.
Lại có người ăn đồ thừa của anh, còn là một thiếu gia ngậm thìa vàng, Mục Phương Sinh nghi ngờ cậu có thể đói đến mức mất trí, nhắc nhở cậu: “Tôi đã ăn qua rồi.”
Đồ Ngọc không ngẩng đầu, dùng muỗng múc một muỗng cơm nhỏ: “Đàn ông có thể ăn cơm thừa của vợ con.”
Nói xong tiếp tục ăn.
Mục Phương Sinh suy nghĩ một chút, nhìn cậu nghiêm túc nói: “Đã hiểu —— bố.”
“Bố” giống như một con hamster, hai má phồng ra, lúng túng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mục Phương Sinh, một lúc lâu sau, cậu ho khan khụ khụ nghèn nghẹn, có lẽ là rất muốn nuốt thức ăn trong miệng nhưng bị mắc nghẹn, nước mắt ầng ậng dâng lên.
Mục Phương Sinh đưa đĩa trống của mình trước mặt cậu: “Tôi không chê đâu, nhả ra đi.”
Đồ Ngọc nhìn anh một cái, mặt đỏ bừng vì nghẹn, vội cầm lấy đĩa, nhổ cơm ra, ho khan vài tiếng.
Mục Phương Sinh đẩy cốc nước qua.
Lăn lộn hồi lâu cuối cùng cũng qua cơn nghẹn.
Hấp thụ quá nhiều carbohydrate, chưa đến nửa giờ, Mục Phương Sinh như chảy ra thành bãi lầy trên chiếc ghế sofa màu hồng.
Lúc này, trên màn ảnh rộng của rạp chiếu phim gia đình, nhân vật chính của phim vẫn chưa xuất hiện.
Mục Phương Sinh không nhịn được nói: “Tôi muốn ngủ.”
Đồ Ngọc lại hỏi câu nói sắp thành thần chú: “Ngủ với em nha?”
Đầu óc bị cơn ngái ngủ đông cứng lại, đột nhiên anh nảy ra một ý nghĩ, vừa vặn bị Đồ Ngọc khiêu khích, anh nói: “Cậu đâu phải đồng tính luyến ái?”
Nói xong câu này, Đồ Ngọc trở nên bất động một cách khó hiểu, Mục Phương Sinh không thể nhìn ra cậu đang nghĩ gì, anh ngáp một cái, lên dép trở lại phòng ngủ cho khách.
Mãi cho đến khi lên giường quấn chăn, bên ngoài mới có động tĩnh, Bánh Mì giống như đối mặt với thế lực thù địch sủa mấy tiếng —— Đồ Ngọc như một trận gió thổi vào trong phòng, nhảy lên giường, sà xuống như chim ưng bắt thỏ con mà vòng tay ôm lấy anh.
Anh còn chưa kịp hiểu cậu định làm gì, thì đột nhiên thằng nhóc này áp vào mông anh hung hăng đẩy hai cái.
Thanh niên trẻ tuổi đang giai đoạn sung sức, vật kia cứng lại với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, nóng rực, xuyên qua lớp vải mỏng đẩy về phía trước, hơi nóng phả vào sau tai Mục Phương Sinh: “Em có phải không?”
Đây là lần đầu tiên trong đời anh tiếp xúc gần với bộ phận sinh dục của người khác như vậy, tia lửa từ xương cụt truyền đến sau đầu, vừa dở khóc dở cười, lập tức bị Đồ Ngọc đẩy đến trên trán nổi gân xanh, vội vàng đáp: “Phải phải phải…….
này!”
Đồ Ngọc thở dốc, lật người anh lại, đặt một tay chống trên đầu anh, tầm mắt từ từ nhìn xuống, đáp xuống môi anh, không nhúc nhích.
Muốn phá tan bầu không khí sắp mất kiểm soát, Mục Phương Sinh giả vờ thoải mái nói đùa: “Chủ xe Cullinan còn biết dùng đâm người cơ đấy?”
Đồ Ngọc hơi nhướng mày: “Đừng chửi bậy.”
“Chửi bậy chỗ nào…” Sau khi ý thức được, Mục Phương Sinh khiêu khích nhìn chằm chằm cậu, “Thiếu gia các cậu để ý nhiều thật, không phải là chửi bậy, …”
Từ cuối bị nuốt vào trong, cảm giác chạm vào môi hơi mát lạnh, nháy mắt chạm vào nhau đấy, anh tựa như có thể nghe được thanh âm trong cơ thể đối phương.
Đó là tiếng máu chảy và tiếng tim đập.
Mục Phương Sinh theo bản năng nín thở.
Chỉ cần một chạm đi.
Đầu óc trống rỗng, cho đến khi Đồ Ngọc duỗi thẳng cánh tay, lại sắp cúi xuống, anh đột nhiên xoay cổ tránh nụ hôn.
Đôi môi ấy rơi xuống cổ anh, mút nhẹ.
Nhẹ nhàng tiêm nọc độc chết người như một con nhện độc.
“Dừng lại” Anh vươn tay đẩy nhẹ bả vai Đồ Ngọc.
Đồ Ngọc ở phía trên dừng một chút, không nói gì, chậm rãi rời đi.
Chiếc giường đột nhiên trở nên nhẹ hơn, một lúc sau, anh nghe thấy tiếng đóng cửa cố ý nhẹ nhàng của đối phương.
Nằm ở trên giường, Mục Phương Sinh thậm chí quên cả thở, thật lâu sau mới hít một hơi thật sâu, đưa tay che mặt.
Có một giá đỡ hình người phía trên giường trong phòng ngủ của Đồ Ngọc, do Cục Công an thành phố Thủy làm cách đây năm để nhắc nhở mọi người cẩn thận với lừa đảo qua điện thoại.
Mục Phương Sinh trên giá đỡ khoảng ngoài hai mươi tuổi, với nụ cười rạng rỡ và cách chào thật đẹp trai.
Đồ Ngọc đưa tay muốn chạm vào mép tấm giá đỡ, nhưng như lại sợ làm gãy nó, liền rút tay về, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng áp trán vào đó.
Tấm giá đỡ và căn phòng có mùi hương gỗ giống nhau, cậu áp trán một lúc rồi khẽ thở dài, quay người thay bộ đồ ngủ rồi đi ngủ, khi vén chăn lên, anh thấy một chiếc áo khoác denim màu xanh được trải ngay ngắn bên trong, trông giống như quần áo trẻ em.
Cậu chui vào trong chăn, trịnh trọng ôm lấy cái áo: “Anh trai, ngủ ngon.”
Mục Phương Sinh trong phòng cho khách vẫn bị mất ngủ như thường lệ.
Đầu óc rối bời, không thể ngủ được.
Dù biết rằng lần mất ngủ này đã khác, nhưng anh buộc mình không được nghĩ về nó.
Đại não nhiều lần phản bội anh, dụ dỗ anh nghĩ tới nụ hôn kia, anh lấy điện thoại di động ra, hung hăng tra một ít đề thi Olympic toán, bắt đầu giải từng đề.
——Cả đêm ngồi giải các bài toán hình học.
Sáng sớm hôm sau, cả Đồ Ngọc và chó vàng đều không có ở nhà.
Có lẽ là đã giúp anh dắt chó đi dạo.
Chủ nhân không có ở nhà, anh không nên đi lung tung.
Nhưng cửa phòng dương cầm đang mở, hai chiếc dương cầm bằng thủy tinh được ánh nắng ban mai phản chiếu trong veo như pha lê.
Đứng ở cửa do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng bước vào.
Hứng thú là một thứ không thể giải thích được.
Mục Khang Thư gửi anh đi học piano khi anh bốn tuổi, anh cũng nhớ rằng ban đầu anh thích piano, nhưng sau đó Mục Khang Thư bắt anh ấy luyện tập hai giờ mỗi ngày bất kể trời mưa gió, anh không thích nó nữa.
Trên các phím có một lớp bóng nhờn mờ, và độ bóng do ngón tay chạm vào lâu ngày chứng tỏ rằng cây đàn không chỉ là một vật trang trí.
Thật lâu không chơi lại.
Anh ngồi trên ghế đàn dương cầm, ngập ngừng gõ vài phím, chất âm nhẹ nhàng dễ chịu.
Liếc nhìn bản nhạc trên giá đàn, tình cờ lại là một bài mà anh đã biết rất rõ từ trước, sau khi do dự, tay phải vẫn còn đau khi di chuyển nên anh chỉ đàn khúc dạo đầu bằng tay trái.
Mục Khang Thư nói anh không có tài năng, học hơn mười năm, anh thậm chí còn không đủ giỏi để lừa những người ngoài nghề.
Anh đồng ý với việc thiếu tài năng, nhưng nửa câu sau anh thấy Mục Khang Thư chắc chắn đang đánh rắm, anh vẫn có trình độ lừa người ngoài nghề.
Cánh cửa mở ra.
Những ngón tay dừng lại, tiếng đàn đột ngột im bặt.
Anh ngẩng đầu lên, thấy Đồ Ngọc đã dừng ở cửa.
“Xin lỗi……”
Anh chưa kịp bắt chuyện thì Đồ Ngọc đã sải bước đi tới.
Trong phòng đàn piano chỉ có một chiếc ghế dài hình chữ nhật như vậy, thanh niên ngồi bên cạnh anh, rất gần nhau, nhưng không hề áp sát vào nhau, hơi mát buổi sáng độc nhất vô nhị lan tỏa khắp người cậu, cậu đưa tay ra, lật bản nhạc đến trang đầu tiên, nhìn chằm chằm vào phím đàn, một lúc sau, cậu đặt tay phải lên, nhìn anh rồi ăn ý đàn một chuỗi nốt nhạc.
“Wanderer Fantasy”.
Mục Phương Sinh đã lâu không luyện tập nên mắc vài lỗi, nhưng may là sai sót không quá lớn, nghe vẫn còn hài hòa.
Trên mặt đàn trong suốt phản chiếu một đôi tay đang đặt trên phím đàn, một tay là tay trái của anh, một tay là tay phải của Đồ Ngọc.
Căn phòng piano rơi vào im lặng.
Anh quay đầu lại, phát hiện Đồ Ngọc đang ngẩng đầu nghiên cứu bản nhạc, đại khái là muốn xác nhận xem vừa rồi mình có chơi nhầm hay không.
Hàm dưới của Đồ Ngọc tạo thành đường cong vừa phải, sống mũi nhìn từ bên cạnh trông cao hơn, làm nổi bật xương mày và vòm gò má, đây là một tỉ lệ xương mặt đặc biệt tốt.
Cậu đưa tay cầm lấy một bản nhạc, đảo mắt từ trên xuống dưới, giữ nguyên tư thế này không quay đầu lại, đột nhiên nói: “Anh đang nhìn em đấy à?”
Âm thanh nhanh chóng bị lớp cách âm của phòng đàn piano hấp thụ, hoàn cảnh này khiến Mục Phương Sinh có cảm giác mình có nói gì cũng không bị nghe thấy, ma xui quỷ khiến trả lời: “Cậu thật sự đẹp trai đấy.”
Đồ Ngọc sáng ngời nhìn qua: “Thật hả?”
Như bị chó cắn, Mục Phương Sinh đứng phắt lên: “Tôi… ừm… chờ xe buýt.”
“Đi làm?” Đồ Ngọc giật mình, “Chúng ta cùng nhau”
Một chốc sau, Mục Phương Sinh lấy lại lý trí: “Mới sáng sớm mà tôi từ trên xe cậu xuống?”
./..