Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thôn Giao.
Chiếc Jaguar và chiếc xe tải cỡ trung màu đỏ lần lượt bước lên xe rơ mooc, nữ cảnh sát giao thông trẻ tuổi cởi chiếc mũ công an rộng vành, đứng dựa vào chiếc mô tô màu trắng của cảnh sát bằng một chân trước.
Không có ai xung quanh, ả lấy thuốc lá và bật lửa ra, ‘ding’ một tiếng bật nắp, châm điếu thuốc mỏng loại dành cho phụ nữ giữa môi.
Tia lửa vừa mới phát ra, thuốc đã bị bàn tay cướp đi, một đường parabol ném vào thùng rác sắt đang mở bên cạnh.
Nữ cảnh sát giao thông chống hai chân đứng lên, cười híp mắt nhìn thanh niên ném điếu thuốc của mình, chợt nhớ tới cái gì, hai tay ả trượt dọc theo vai sờ sờ đồng phục cảnh sát giao thông: “Thấy bộ này đẹp không?”
Thấy đối phương phớt lờ mình, ả tiến lại gần một bước nói: “Hay là cậu thích đồng phục của cục cảnh sát hơn? Này, nghe nói anh ta hiện đang ở đội điều tra hình sự chỗ cậu làm.
Đồng phục có giống như trong đồn cảnh sát trước đây không?”
Lúc này, điện thoại di động của thanh niên lại bắt đầu rung lên, cậu hoàn toàn không hề lấy ra xem dù chỉ một chút.
Người phụ nữ trước mặt còn đang vô cùng hứng thú nhìn cậu, đột nhiên phát hiện mới lạ: “Cậu giận à?”
Lúc này đối phương mới lộ ra vẻ mặt sáng sủa đầu tiên, hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên ý cười, theo ả mà nói, vẻ mặt này khá là khêu gợi.
Vai của ả đột nhiên bị hai tay của người thanh niên giữ lại, sau đó hai tay đó kéo người ả bằng một sức mạnh không thể tránh thoát.
Khoảng cách rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể ôm, thậm chí là hôn.
Mùi nước hoa thoang thoảng đọng lại trên người, ả ngẩng đầu liếc nhìn hàng mi đang rũ xuống của cậu: “Sao, cuối cùng cũng nhận lời yêu của chị à?”
Còn chưa nói xong, thanh niên trước mặt đột nhiên đưa tay về phía ả, ngón trỏ chỉ vào giữa xương quai xanh, sau đó dùng cả tay áp lên người ả, đột nhiên đẩy ra!
Thân thể của ả nháy mắt mất đi thăng bằng, ngã về phía sau, eo lưng đập vào cái gì cứng rắn, mùi hôi thối xông vào lỗ mũi —— trời đất xoay tròn, ả ngã đập đầu vào thùng rác đầy ắp!
Cộng đồng Hải Lam.
Mục Phương Sinh đi loanh quanh một ngày, dắt chó về nhà, định chỉ ngồi xổm trên ghế sô pha một lúc, ai dè nghiêng đầu ngủ thiếp đi mất.
Đã thế lại còn mơ.
Hiếm khi anh có một giấc mơ ngọt ngào như vậy.
——Anh mơ thấy anh lần lượt bị một nhóm trẻ em đánh, sau khi bị đánh gục, một nhóm khác tiến lên và giẫm lên người anh.
Trình độ Sanda của anh lúc này chỉ đủ để đánh ngang ngửa với một đứa trẻ máu chiến nhỏ nhất trong cô nhi viện, chứ đừng nói chi cả một đám.
Không phải cảm thấy ấm áp vì bị đánh.
Anh thích cô nhi viện, anh chạy đến đây khi không có việc gì để làm, ngay cả khi luôn có những đứa trẻ trong cô nhi viện cứ thích gây sự đánh nhau với anh.
Mỗi lần Mục Thê đều đứng cách đó không xa nhìn, khi đám trẻ con rời đi, cô lặng lẽ dùng khăn tay ướt lau mặt cho anh.
Vài lần đầu tiên, Mục Thê lao tới để giúp đỡ, và khi cô ấy giúp đỡ, nhóm trẻ kia càng đánh dữ dội hơn.
Anh vừa bị đánh vừa phải bảo vệ cô.
Sau đó, anh bàn với cô rằng cô không được phép đến gần, vì vậy cô bé ngoan ngoãn đứng tránh sang một bên.
Bọn trẻ có thể cảm thấy việc đánh một cái gối là nhàm chán không thú vị lắm, dần dần chúng chuyển sang chơi thứ khác.
Hình ảnh dần dần trôi đi như trăng trong nước, khi lại tụ lại một chỗ thì cảnh vật xung quanh cũng thay đổi.
Đó là một cá giường tầng trong căn phòng cho mười sáu người ở tầng một của cô nhi viện.
Anh và Mục Thê chui vào giường dưới.
Chín tuổi, anh đã hiểu rất rõ sự khác biệt giữa con trai và con gái.
Anh cố gắng hết sức để không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với Mục Thê, nhưng cô bé này vẫn tiếp tục nắm lấy gấu áo của anh ấy ngay cả khi đang ngủ.
Sau đó, anh cởi chiếc áo khoác denim lại chỗ cô không lấy về.
Nằm mơ là tốt rồi, đừng nghĩ đến những chuyện khác, chỉ cần tập trung vào phần này của giấc mơ, giống như đang xem một bộ phim, cơ thể sẽ cảm nhận được một cảm giác thỏa mãn ấm áp.
Hoa trong gương, trăng trong nước thoáng chốc biến thành bóng tối, có người gọi anh: “Anh Sinh.”
“Anh Sinh!”
Bà mẹ nó, âm thanh này không phải đánh thức anh mà là câu linh hồn bé nhỏ của anh phải hấp hối đến ngồi dậy, sau đó thân thể cũng muộn màng đuổi kịp.
Tim đập thình thịch, anh mơ màng nhìn chằm chằm vào thủ phạm đã quấy rầy giấc mơ của mình.
“Mở máy điều hòa ngủ trên sô pha, cẩn thận cảm lạnh.” Đồ Ngọc nói rất nhỏ, nói xong đưa tay sờ sờ cổ anh, thấy anh không có phản ứng, mới men theo cổ áo sờ sờ xương quai xanh, rất khiêu khích, rất trêu chọc, đầu ngón tay chậm rãi nặng nề chuyển động.
Mục Phương Sinh cau mày, thằng nhóc trước mặt lại rút tay ra, làm ra vẻ nghiêm túc như bác sĩ đang khám bệnh cho bệnh nhân, tuyên bố kết quả khám của mình: “Lạnh khắp người rồi.”
Mục Phương Sinh: “Ừm.”
Đối phương chuyển đề tài: “Vừa rồi thấy anh duỗi tay chân đá trên sô pha, nằm mơ thấy cái gì thế?”
“Mơ thấy…” Hai chữ “bị đánh” kịp thời cắn lại, anh khoa tay múa chân, “Tôi mơ thấy lúc nhỏ đánh nhau, đánh cho hơn chục đứa nhỏ nằm đo đất.
Đồ Ngọc sửng sốt một chút, nhìn anh như có thể nhìn thấu giấc mộng của anh, anh bất giác có chút chột dạ, thế là nghe Đồ Ngọc nói: “Thật trâu bò.”
“Tôi còn có sừng nữa này.”
Nói xong, Mục Phương Sinh giơ hai tay lên, đặt ngón tay cái vào thái dương, duỗi lòng bàn tay ra ngoài hướng lên trên, trên đầu cắm thêm một đôi “sừng”, sau đó dùng cặp sừng mới mọc ấn vào bụng Đồ Ngọc.
Cơ bụng.
Cứng ngắc.
Vén vạt áo của Đồ Ngọc, anh thò tay vào vỗ một cái —— cơ bụng không phải là hiếm, nhưng Đồ Ngọc khác với những gã đàn ông da thô thịt dày kia, da dẻ mịn màng, lại không mất đi sức mạnh giống đực.
Sờ hai lần mới thu tay về, đối phương lại đột nhiên đè anh xuống, nắm lấy tay anh xoa xoa trên cơ bụng: “Không sao, sờ chút nữa.”
Tuyệt vọng rút tay về, Đồ Ngọc theo quán tính trực tiếp áp vào người anh, mùi nam tính đặc trưng của thanh niên này xộc vào lỗ mũi, Mục Phương Sinh đột nhiên cảm thấy có chút khát nước: “Khụ… đừng phá…”
Nhưng đối phương lại chống hai tay bên anh như song sắt, từ khoảng cách rất gần mà nhìn anh: “Mục Phương Sinh, anh đỏ mặt.”
Anh quay mặt đi: “Buồn ngủ.”
Đồ Ngọc vươn tay nhéo cằm của anh, khiến mặt anh ngửa ra sau, nhìn từ trên xuống dưới nói: “Không phải, anh chỉ đỏ mặt thôi.”
Tâm trí rối bời, nhưng cơ thể không cử động.
Mục Phương Sinh nhìn thanh niên chậm rãi cúi xuống, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, môi bị hơi thở của đối phương làm nhột nhột, anh nhắm mắt lại, lại nghe Đồ Ngọc nói: “Anh nghĩ em sẽ hôn anh à?”
Mục Phương Sinh lại mở mắt ra, linh hồn của anh vô tình bị đôi mắt đó bắt lấy, não anh tuyên bố “con mẹ nó bố đình công”, anh theo bản năng của cơ thể, giơ tay kéo cổ áo của thanh niên, vững vàng hôn lên đôi môi đó.
Mềm hơn anh tưởng tượng.
Giống như cắn miếng kẹo bông gòn đầu tiên.
Không thể nhớ làm thế nào mà đến phòng ngủ.
Khi lý trí tỉnh táo trở lại, Đồ Ngọc đã đè anh hôn trên giường trong phòng cho khách.
Áo trên không biết đã bị vứt đi đâu.
đầu v đã bị xỏ lỗ vô cùng mẫn cảm, Đồ Ngọc ngậm nó vào miệng, anh rõ ràng cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại đang đùa giỡn, răng cắn lấy, nhẹ nhàng nghiến ngấu.
Những dòng điện nhỏ chạy khắp cơ thể anh, anh có ảo giác rằng mình sắp bị nhai nuốt, ăn thịt.
Quần dài và [email protected] lót bị kéo xuống không xuống hết, bị mắc kẹt ở đầu gối.
Đầu giường có một lọ kem dưỡng da tay, Đồ Ngọc vội vàng đẩy cái nắp của thứ đó ra, hấp tấp bóp vài cái cho dịch sền sệt chảy ra, rồi chọc vào giữa hai mông anh.
Có một chút lạnh, nơi chưa từng được khai phá đang được những ngón tay của người khác vuốt v e chơi đùa
Chỉ vuốt v e bên ngoài chứ không đút vào để mở rộng, Đồ Ngọc thở hổn hển ngồi thẳng dậy, cởi khuy giữa của eo quần, kéo khóa [email protected] xuống.
Mục Phương Sinh nhìn sang, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dương vt của một người đàn ông khác gần như vậy.
Nặng trĩu, thô to thẳng tắp, nhưng trắng như chủ nhân, với những đường gân xanh say ngủ.
Đồ Ngọc tách hai chân anh ra, áp người lên bao lấy anh, da thịt áp vào nhau, bờ m ông cảm nhận được thứ kia đang đụng chạm cùng cọ xát.
Anh há miệng thở hổn hển, mỗi hơi thở đều khiến môi anh thêm khô khốc, nỗi khao khát trong lòng lên đến mức đáng sợ, nước mắt snh lý trào ra từ khóe mắt, anh cảm nhận được thứ đó đang cố chen vào, một tiếng sấm vang lên trong tâm trí, anh dường như ý thức được chuyện gì đang xảy ra, đột ngột lùi lại, ngồi thẳng dậy nắm lấy cổ tay của Đồ Ngọc.
Xung quanh vắng lặng, thanh niên trước mặt dừng lại như thể bị đóng băng —— đó là từ an toàn mà họ đã đặt ra.
Bắp đùi vẫn còn dính vào khối thịt đó, thậm chí có thể cảm nhận được các đường gân trên đó đang nổi lên.
Cưỡng ép bỏ qua mọi giác quan, anh chỉ tập trung vào cổ tay Đồ Ngọc đang bị anh nắm chặt, duy trì trạng thái mọi thứ đột ngột ngừng lại.
Đồ Ngọc nhìn vào mắt anh, trong con ngươi màu hổ phách phản chiếu hình ảnh của anh, thanh âm khàn khàn: “Cho em.”
“Xin anh đấy.”
Mục Phương Sinh buông cậu ra, hai tay không tốn bao nhiêu sức lực, chậm rãi đẩy thanh niên đang dính chặt lấy mình ra, lấy chăn lụa mỏng đắp lên eo đối phương, cũng che đi dương vt đang cao hứng giữa chai chân cậu.
Anh không ngước mắt lên, chỉ cúi đầu nhìn chiếc chăn lụa óng ánh: “Tôi cảm thấy thế này thật đáng khinh.” Dừng một chút, anh vội vàng bổ sung: “Tôi thật đáng khinh.”
Đã bắt đầu được, những lời tiếp theo dường như dễ dàng hơn nhiều: “Tôi không bình thường, Tiểu Ngọc.”
“Tôi khao khát cậu… khao khát giọng nói của cậu, nhưng tôi có thể,” Anh không thể hiểu liệu đó có phải là một từ khó hay không, hay anh không chắc mình sẽ nói gì tiếp theo, anh khựng lại, có gì đó trong cổ họng không cho anh nói ra.
“Không sao, em không cần anh suy nghĩ thấu đáo, cũng không cần anh thích em.” Đồ Ngọc đoán được chính xác anh định nói gì, trực tiếp cho anh đáp án.
Mục Phương Sinh không biết phải đối phó với tình huống này như thế nào, anh đưa tay lên che trán, cũng che lại mắt.
Một lúc sau, anh quay người xuống giường, nhặt chiếc quần dưới đất lên, vì căng thẳng mà phải cố gắng lắm mới mặc lại được, ngồi ở mép giường một lúc rồi nói: “Tôi..
Tốt hơn hết là nên về lại nhà … ” Anh giơ tay trái lên, trên cổ tay chỉ còn lại một vết sẹo ngang màu hồng, vì vậy anh nhìn vết sẹo, giả vờ thoải mái, “Tay của tôi đã lành, ăn nhờ ở đậu ở đây mãi mặt cũng quá dày.”
Nói xong, anh không quay đầu lại, đứng dậy đi vào phòng khách, tìm chiếc áo hoodie cộc tay của mình mặc vào, cả người ướt đẫm mồ hôi, thật lâu sau mới mặc lại được.
Vẫn còn khát nước, anh vào bếp rót một cốc nước, uống một hơi cạn sạch, không muốn ra ngoài đối mặt nên đứng trong bếp rót cho mình một cốc nữa.
Lần này, anh nhấp một ngụm nhỏ, uống gần hai mươi phút mới lấy dũng khí đi ra ngoài.
Đồ Ngọc cũng ở trong phòng khách, ngồi xổm nửa người bên cạnh Bánh Mì, vuốt v e đầu nó, Bánh Mì nheo mắt ngẩng đầu lên, vui vẻ sốt sắng muốn cậu sờ.
Anh tìm thấy dây xích chó trên tủ giày ở cửa, đi về phía nó, thì nó đột nhiên phát ra tiếng “ư ư ử” kỳ lạ, không ngừng rúc vào người Đồ Ngọc.
Đã hiểu, con chó không thích đi, Đồ Ngọc cũng không thấy nó phiền.
“Vậy để cậu nuôi.” Suy nghĩ một chút, anh nói: “Tiền sinh hoạt hàng tháng tôi sẽ chuyển cho cậu.”
Đồ Ngọc ngồi xổm ở đó gật đầu: “Chuyển nhiều một chút, em còn phải mua đồ chơi cho nó, đăng ký mấy khóa huấn luyện.”
Mục Phương Sinh: “…”
./..