“Ghế thẩm vấn không khóa!”
Đồ Ngọc mở cửa phòng thẩm vấn xông vào, túm lấy cổ Từ Hiểu Vũ kéo về, nhưng hắn vẫn túm chặt Mục Phương Sinh.
Đồ Ngọc ngẩng đầu nhìn Mục Phương Sinh không chút kháng cự, duỗi tay về phía cổ anh, cạy từng ngón tay đang nắm chặt của Từ Hiểu Vũ ra.
“Tao giết hết chúng mày! Dám nói bậy với mẹ tao!”
Từ Hiểu Vũ nhe nanh múa vuốt, vung tay loạn xạ như búa tạ, nhưng Đồ Ngọc vặn bả vai đẩy về phía tường.
Hắn ngã ngửa.
Động tĩnh quá lớn, mấy cảnh sát hình sự nghe thấy âm thanh liền chạy tới, giữ chặt Từ Hiểu Vũ vẫn còn muốn nhảy lên.
“Anh Sinh?”
Đồ Ngọc ngồi xổm đối diện với Mục Phương Sinh, nhìn vào mặt anh.
Chóp mũi của người đàn ông lấm tấm những hạt mồ hôi mịn, đôi mắt tan rã, lẳng lặng ngồi trên mặt đất, không để ý đến tiếng gọi của cậu, giống như hồn đã thoát xác.
Người bình thường bị bóp cổ đến nghẹt thở, khi được thả ra luôn ho dữ dội hoặc thở hổn hển.
Mục Phương Sinh không có, anh nhắm mắt, trên cổ anh có ba dấu tay đỏ thẫm do Từ Hiểu Vũ để lại.
Tầm mắt dời khỏi những dấu tay kia, Đồ Ngọc vươn tay vỗ vỗ lưng anh trấn an: “Anh Sinh, hít thở đi.”
Vẫn không có phản ứng.
Cậu vỗ mạnh hơn hai lần nữa, Mục Phương Sinh cuối cùng cũng cúi xuống, ho vài tiếng, theo sát, đứng dậy bước nhanh ra ngoài như chạy trốn.
Các nhân viên hóng chuyện đứng ngoài cửa chần chừ vài giây mới chừa đường cho anh đi.
Bị nhiều người cản đường, lúc Đồ Ngọc đi ra, Mục Phương Sinh đã vào toilet.
Cậu đi theo, thấy anh đang ôm bồn cầu trong phòng vệ sinh nôn mửa dữ dội.
Đầu tiên là thức ăn đã được tiêu hóa, sau đó là mật xanh.
Nước mắt sinh lý chảy dài trên mặt, Mục Phương Sinh đợi một lúc lâu mới nhìn thoáng qua chiếc khăn giấy mà Đồ Ngọc đưa cho.
Anh không cầm lấy, nhấn nút xả nước, ôm bồn cầu đứng lên, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, nhưng đầu gối không chạm đất như dự đoán——Đồ Ngọc ôm eo anh.
Cảm giác bị chạm vào dấy nên sự hoảng sợ đến cực điểm, anh phản ứng thái quá ném Đồ Ngọc ra sau, sau đó quay người đi đến bồn rửa mặt, mở vòi nước, dùng nước rửa sạch đầu và mặt.
Axit trong dạ dày đốt cháy cổ họng.
Chiếc gương phản chiếu những dấu vân tay còn mới trên cổ anh.
Đồ Ngọc nửa ngồi xổm đối diện với Mục Phương Sinh, nhìn anh.
Lúc sáu giờ, chuông điện thoại báo thức lại rung lên trong túi quần anh.
Giống như một người máy được lập trình sẵn, Mục Phương Sinh giơ tay áo lên lau bừa bãi khuôn mặt đang nhỏ giọt của mình, sau đó quay đầu bước ra ngoài.
Nhìn thấy một trạm xe buýt, anh dừng lại đợi xe.
Đợi mười phút vẫn không thấy tuyến xe buýt về nhà đi ngang qua, anh nhìn lại bản đồ tuyến xe phía sau, chợt nhận ra mình không còn làm việc ở đồn cảnh sát nữa.
Đây là Đội điều tra tội phạm Thành Bắc.
Trong một khoảnh khắc, một ý tưởng nảy ra trong đầu anh: Hay là quay lại đồn cảnh sát đi.
Điện thoại của Lương Nham tấn công anh, vừa tắt máy, bên kia ngay lập tức gọi lại, anh thẳng tay nhấn nút ở bên cạnh điện thoại, tắt nguồn.
Màn hình chuyển sang màu đen —— anh nhớ quy tắc: đội hiện trường phải bật máy giờ một ngày.
Chỉ cần đừng ép mình ăn bát cơm này.
Ý nghĩ này vừa hình thành, anh dường như nghe thấy một cái gì đó đang nhói lên trong xương sống của mình.
Các công nhân vệ sinh trong bộ quần áo phản quang màu cam vung chổi xào xạo gom những chiếc lá rụng ẩm ướt thành từng đụn nhỏ.
Anh nhìn lại để tìm xem chiếc xe buýt nào đến chung cư Cảnh Viên, cuối cùng cũng lên xe.
Đứng trước cửa nhà, không vội vào nhà, trước tiên anh kiểm tra đèn cảm biến hành lang và lối ra an toàn.
Sau khi hỏi ý chủ bất động sản, anh ta lắp đặt hai camera pinhole không nhấp nháy ở hai nơi này.
Bất cứ ai đến gần nhà anh cũng sẽ bị quay lại.
Bằng cách nào đó chúng có thể duy trì cảm giác an toàn của anh.
Tay và chân bắt đầu tê cóng.
—— hạ đường huyết dai dẳng.
Đang đi lấy mì ăn liền trên ô cửa sổ lồi, anh vấp phải một cái gì âm ấm khổng lồ, anh cúi đầu xuống mới biết mình đã vô tình giẫm phải con chó golden.
Nó cũng không sủa, nó chỉ giương cặp lông mày liếc nhìn Mục Phương Sinh, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi qua góc tường nằm xuống.
“Xin lỗi mày.” Anh nhìn con golden trong góc.
Nôn ra mật xong miệng luôn đắng ngắt, lúc vào nhà vệ sinh súc miệng rửa mặt, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Tắt vòi, Mục Phương Sinh theo bản năng nín thở.
Nghe một hồi, quả nhiên có người gõ cửa, lúc này anh mới ra cửa.
“Anh Sinh.”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, anh do dự một chút rồi đưa tay ra mở cửa.
Bất giác ngửi thấy mùi canh nóng thơm nồng, anh nhìn hộp cơm cách nhiệt trong tay Đồ Ngọc.
Anh không có ý cho người vào phòng, vô cảm đưa mắt nhìn lại khuôn mặt người đối diện: “Cậu muốn làm cái quái gì?”
Người thanh niên nhìn chằm chằm anh, ánh mắt rất chăm chú, toàn thân toát ra hơi thở tuổi trẻ thuần khiết, nói: “Em chỉ muốn giúp.”
Một người hàng xóm đi ngang qua hành lang nhìn thấy một người đàn ông cao lớn chặn cửa nhà anh, liền nghi ngờ quay đầu lại nhìn nhìn thêm mấy cái.
Làm việc ở đồn cảnh sát phải mặc cảnh phục, Mục Phương Sinh từng mặc cảnh phục ra đợi xe buýt vào buổi sáng, gần như tất cả hàng xóm đều thấy.
Không muốn ảnh hưởng đến hình ảnh chuyên nghiệp của cảnh sát, anh kéo Đồ Ngọc vào nhà, đóng cửa lại.
Trên bầu trời xanh xám treo một mặt trời đỏ rực.
Phản chiếu trong cửa sổ, hơi mờ mờ.
“Muốn giúp à.” Mục Phương Sinh ngẩng đầu nhìn cậu lặp lại, “Muốn giúp đúng không?”
Quay người, ngoài ý muốn gặp phải con golden, anh vẫn nắm lấy cổ tay Đồ Ngọc, đi thẳng vào phòng tắm.
Hộp cơm cách nhiệt được Đồ Ngọc vội vàng đặt xuống đất.
Mục Phương Sinh đóng sầm cửa phòng tắm, tấm kính mờ trên cửa rung lên liên hồi.
“Cậu muốn giúp đúng không?”
Anh nhìn Đồ Ngọc hơi cau mày, giơ tay mở khóa kim loại ở giữa thắt lưng, lôi thắt lưng ra đưa cho cậu: “Dùng cái này.”
Nói xong, anh kiên quyết xoay người, quỳ xuống, giơ tay nắm lấy thành bồn tắm bên cạnh.
Người bình thường lúc này hẳn là sợ hãi bỏ chạy, chạy thật xa, thậm chí có thể sẽ dùng ánh mắt bẩn thỉu nhìn anh.
Sau lưng thật lâu không có động tĩnh, anh vừa định xoay người, chợt nghe Đồ Ngọc nói: “Đánh thế nào?”
Mục Phương Sinh cảm thấy mình có thể đã nghe nhầm.
Anh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt hơi cụp xuống của Đồ Ngọc, giống như bị dao găm đâm vào, trái tim anh lan tràn một cảm xúc vô cùng kỳ lạ.
Anh quay lên, tiếp tục nhìn vách tường màu xám nhạt trước mắt.
Nền gạch men có những vân đường trắng không đồng đều, giống như những đám mây sắp phân tán khi bầu trời quang đãng.
Sau một hồi im lặng, Mục Phương Sinh cảm thấy cổ họng mình như bị dao cắt, anh hắng giọng nói: “Sao cũng được.”
“Vậy thì…cởi áo ra.”
Giọng nói của thanh niên vang lên sau tai anh.
Những ngón tay của Mục Phương Sinh không thể kiểm soát run lên, động tác cởi cúc áo của anh chậm hơn rất nhiều.
Không khí ẩm ướt dính vào da thịt, anh ném chiếc áo sơ mi xuống đất, giơ tay đặt lên thành sứ lạnh lẽo của bồn tắm một lần nữa.
Tiếng lách cách kích thích màng nhĩ, anh nhắm mắt lại, tưởng tượng ra cảnh dây lưng ấy giơ lên.
Một tiếng giòn vang.
Thắt lưng rơi xuống lưng anh.
Không phân biệt được trong cơn đau là nóng hay là lạnh.
Mục Phương Sinh cắn môi dưới để không rên rỉ, cho đến khi cú đánh mạnh hơn giáng xuống.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, không cách nào nắm được thành bồn sứ trắng mịn.
Anh hết lần này đến lần khác bị lực trên lưng đánh chúi về phía trước, và bị một đòn nào đó đè vào bồn tắm, răng môi đột ngột tách ra, và anh rên rỉ.
Đồ Ngọc dừng lại.
Trên lưng người đàn ông có những vết đỏ chằng chịt, nhưng loại thắt lưng này không được thiết kế cho mục đích như thế, những vết thương giao nhau trên da đã bị rách da, tươm máy.
Mục Phương Sinh thở hổn hển, hai bả vai đối xứng trên lưng phập phồng lên xuống, giống như đôi cánh chim gập lại hai bên, run rẩy vì cái lạnh.
Tầm mắt nhìn lên, dọc theo vai đến cổ, phần này đường cong đặc biệt đẹp.
Lẳng lặng quan sát một hồi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nửa quỳ xuống phía sau người đàn ông, thử đưa tay ra.
Cơ thể dưới lòng bàn tay run lên khi cậu vừa chạm vào.
Chậm lại, từ từ xoa bóp dọc theo cổ về phía trước, ngón tay lần lượt che đi vết ngón tay do Từ Hiểu Vũ tạo ra, dùng lực đột ngột, đầu ngón tay chìm vào da thịt, lòng bàn tay hôn lên quả táo Adam nhô ra của người đàn ông, cậu dán sát cổ của Mục Phương Sinh vào lòng bàn tay mình, nhanh chóng nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông chuyển đỏ thẫm, với những đường gân uốn lượn nổi lên trên trán.
Trống rỗng.
Cả tâm trí và tầm nhìn.
Mục Phương Sinh mở miệng, hít một hơi thật mạnh khi cơ thể chống lại ý thức của anh.
Bàn tay kia không hoàn toàn bóp nghẹt hơi thở của anh, dòng khí đứt quãng chảy xuống phổi, toàn thân tâm đều bị khống chế, đột nhiên ngoài cửa vang vọng một tràng chó sủa đinh tai nhức óc.
Sau một lúc đờ đẫn, anh mới nhận ra rằng đó là tiếng con golden từ lúc nhặt về vẫn im thin thít của mình.
Tấm ván cửa phát ra âm thanh bị bóp nghẹt, bóng con golden chồm lên trên tấm kính mờ, cào cào hai chân trước, thân thể đứng thẳng, lại sủa vài tiếng.
Sủa thế này, một lúc nữa hàng xóm sẽ phải đến tìm.
Đồ Ngọc còn đang bóp cổ anh, anh định vỗ vỗ tay Đồ Ngọc ý bảo cậu buông ra, còn chưa kịp đưa tay chạm vào, cậu đã thả lỏng tay.
Máu lại chảy, da thịt tê tái vì nóng.
Con Golden vẫn còn cào cửa.
Mục Phương Sinh đỡ bồn tắm đứng lên, xoay nắm cửa, bắt gặp ánh mắt của con Golden, nó lập tức cong mũi ngửi lấy quần của anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh không bị sao mới quay người lại.
trở về góc phòng nằm xuống.
“Anh Sinh…”
“Cảm ơn.” Mục Phương Sinh cắt đứt câu nói, không muốn giao lưu thêm cái gì, giơ ngón tay chỉ cửa, “Đi đi.”
Đồ Ngọc không nhúc nhích, anh bước tới đẩy người kia một cái, đẩy thẳng đến cửa rồi đóng cửa lại.
Một lúc sau, anh di chuyển chân, quay lại nhìn thấy hộp cơm cách nhiệt trên mặt đất.
Anh ngồi xổm xuống, nhấc nắp, cầm thìa ở tầng thứ nhất, cán thìa inox phủ một lớp sương nước, không thấy đũa, anh múc một cái dimsum nhỏ, cho vào miệng, cắn một miếng, hóa ra là nhân tôm.
Mở tầng thứ hai, hơi nước ùa ra, là canh sườn heo bí đao.
Ăn no, anh bắt đầu cảm thấy lưng đau râm ran, nóng rát.
Đặt chiếc thìa ngậm trong miệng đã lâu xuống, anh cởi cúc quần rồi quay người lên giường.
Túm lấy tấm chăn để che kín người, kéo quần xuống đến tận đầu gối.
Trong bóng tối, anh thò tay vào trong quần lót, đầu ngón tay chạm phải một thứ ẩm ướt, chính là dịch tiết từ lỗ chuông, anh hít một hơi, cầm dương vt cương cứng của mình vuốt lên vuốt xuống.
Không thể nhớ lần cuối cùng tự xử cho mình là khi nào.
Bộ phận sinh dục nhạy cảm khủng khiếp, đụng chạm vài phút đã đến đỉnh.
Tinh dịch lần lượt chảy ra, bụng dưới vừa đau vừa sưng, dương vt cũng không mềm ra ngay mà còn âm ấm bán cương.
Anh tiếp tục từ từ xoa dịu thứ đó bằng những ngón tay của mình.
Chiếc chăn đắp lên mặt anh, và anh tận hưởng cảm giác khó thở do tắc nghẽn gây ra.
Dư vị dần lắng xuống, sự mệt mỏi cuộn lên.
Anh vén chăn, để lộ đôi mắt đang ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Thang máy trong hành lang đóng lại, tiếng “Bang” vọng vào tai, tiếng bước chân tới gần, dừng lại trước cửa nhà anh.
Đang chăm chú lắng nghe âm thanh, thanh niên bên ngoài đột nhiên nói: “Mở cửa.”
Một lúc sau, giọng nói hạ thấp: “Không phải em muốn quấy rầy anh, trời nóng, vết thương nhiễm trùng sẽ rất phiền phức.”
./..