Bạn trai tôi có một ánh trăng sáng đã chế.t.
Anh ta nhớ tất cả những sở thích của cô ấy, từ chối xóa bất cứ một bức ảnh nào của cô ấy.
“Em tranh giành với một người đã chế.t làm gì?”
Mỗi lần tôi vừa nhắc đến, anh ta lại nói với tôi như vậy.
Cho đến ngày hôm đó, tôi không thể chịu đựng được nữa.
Dựa vào đâu mà anh ta có ánh trăng sáng đã chết còn tôi lại không thể có?
Vì vậy, tôi đã tìm người đàn ông mà tôi đã nhẫn tâm bỏ rơi ba năm trước.
Tôi tháo cà vạt của anh ra, quấn quanh cổ anh, buộc anh phải nâng cằm lên.
"Tôi rất cần một người bạn trai cũ đã chết."
"Vậy nên."
"Làm phiền anh đi chết đi."
Người đàn ông trong bộ vest xộc xệch ngước nhìn tôi.
"Nam Giai."
"Tôi là anh trai của em."
1
Cận Ngưỡng là bạn trai thứ mười một của tôi.
Mười người đầu tiên anh tôi đều hài lòng, nhưng anh ta là người duy nhất anh tôi không hài lòng.
Vì vậy, tôi yêu đương với anh ta lâu nhất.
2
Bây giờ là hai giờ sáng.
Cận Ngưỡng gọi tôi dậy bảo tôi đến quán bar đón anh ta.
Tôi thề là đời tôi chưa bao giờ dỗ dành một người đàn ông nào như thế này cả.
Khi tôi cầm áo khoác của anh ta và đẩy cánh cửa quán bar ra, tôi nghe thấy bạn bè anh ta cười phá lên.
"Mẹ kiếp, chị dâu thật sự là gọi lúc nào đến lúc đấy à?"
"Anh Cận giỏi thật đấy."
"Thế này mà vẫn còn nhắc mãi người yêu cũ gì đó à? Mau nhào vào trong lòng chị dâu đi."
Tôi đứng từ xa nhìn anh ta.
Anh ta một tay nâng ly rượu, một tay chống cằm nhìn tôi bằng đôi mắt đào hoa đa tình.
Cười thầm nói: "Ừm."
"Chồng cô ấy quản nghiêm."
3
Cận Ngưỡng dùng ngón tay thon dài đẩy nhẹ chiếc kính trước mặt.
"Qua đây."
"Giúp anh uống hết đi."
Anh ta ra lệnh cho tôi bằng một giọng mơ hồ và lười biếng.
Tôi thở dài, nhìn xuống anh ta: “Sáng nay em sốt, buổi trưa uống thuốc cefalexin nên không uống được."
Ánh mắt bạn bè của anh ta đều đổ dồn về phía tôi, còn Cận Ngưỡng chỉ chống cằm nhìn tôi một lúc.
Anh ta kéo tay tôi, để tôi ngồi trên đùi anh ta.
Anh ta áp trán vào trán tôi, khẽ thì thầm: "Giai Dĩnh."
"Em không ngoan."
Anh ta lại nhầm tôi với bạn gái cũ của anh ta.
4
Bạn bè của anh ta đều nói bạn gái cũ của Cận Ngưỡng và tôi giống nhau đến 7, 8 phần.
Tôi đoán đó là lý do tại sao anh ta ở bên tôi.
Khá thái quá đấy.
Có điều lý do tại sao tôi ở bên anh ta càng bùng nổ hơn.
Hai, ba người bên cạnh anh ta đều tiến lên khuyên.
"Aiya, chị dâu không muốn uống thì không uống."
"Ha ha, anh Cận, cúi đầu trước chị dâu cũng không mất mặt đâu."
Nhóm người này không biết là đang khuyên hay đang thêm dầu vào lửa nữa.
Quả nhiên, Cận Ngưỡng gãi cổ tay tôi: "Này, đừng làm anh khó xử."
"..."
Vốn dĩ tôi không có ý định gây rắc rối với họ.
Nhưng có trùng hợp không cơ chứ, tôi thoáng thấy một bóng người lướt qua ngoài cửa từ khóe mắt.
Tôi hít một hơi, cụp mắt xuống cầm chai rượu lên đổ vào miệng.
Uống hết ba chai.
5
Kết quả.
Tôi nôn dữ dội trong nhà vệ sinh.
Đều nói uống rượu hại dạ dày, tôi nghĩ thầm, khi anh tôi nuôi tôi thường xuyên ra bên ngoài xã giao.
Làm sao anh ấy có thể không bị tổn thương được chứ.
Trong hành lang, Cận Ngưỡng được bạn bè đỡ, đôi mắt đỏ hoe, bước đi lảo đảo.
"Giai Dĩnh, em đừng đi, em đừng đi có được không?"
"Anh rất nhớ em, nằm mơ cũng đều là em."
"Không có em anh sống làm sao được..."
Tôi thầm than trong lòng, không phải anh vẫn sống tốt đấy sao. Không phải anh vẫn yêu một người gần giống cô ấy là tôi sao.
Bây giờ tôi không muốn đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Vì tôi đã nhìn thấy một bóng người trong gương rồi.
Đợi Cận Ngưỡng và bạn bè anh ta đi xa.
Tôi mới lau khóe miệng, quay lại, khinh thường nói: "Anh à, anh thật biến thái."
"Anh đây là thị dâm (*) à?"
(*) Bản gốc 偷窥狂 là từ để chỉ một người đạt được khoái cảm tình dục từ việc xem trộm người khác khi họ khỏa thân (thay quần áo, tắm) hoặc tham gia vào sinh hoạt tình dục.
6
Đoàn Cảnh Thâm ăn mặc chỉnh tề, ngay cả các nút áo cũng được cài tỉ mỉ.
Còn tôi thì ngược lại, vừa nãy để hở cổ áo để tiện nôn mửa.
Nhưng mà không sao, anh ấy đã quen dáng vẻ lôi thôi của tôi rồi.
"Muộn vậy mà vẫn uống rượu?"
Giọng anh nhàn nhạt, giống như thái độ của một bề trên đối với bề dưới vậy.
"Còn anh? Sao muộn vậy mà vẫn ở quán bar?"
"Chuẩn bị bao nuôi ai sao?"
Tôi biết anh tôi không phải người như vậy.
Nhưng tôi chỉ thích chọc ngoáy vào tim anh ấy, anh ấy càng đau thì tôi càng hạnh phúc.
Đáng tiếc là phần lớn thời gian anh ấy đều ổn định như một con chó già vậy.
Anh bước đến gần tôi, cau mày nâng cằm tôi lên.
Trên các đầu ngón tay có một lớp chai mỏng, khiến tôi nhạy cảm và khó chịu.
Tôi nghe ông già cổ hủ như anh ấy dặn dò: "Đừng lạm dụng cơ thể của mình."
Tôi chế nhạo: "Anh quản được chắc?"
"Dù em có lấy da.o c.ắt cổ tay cũng đều là việc của em!"
"Em nh.ảy khỏi tòa nhà này cũng không liên quan gì đến anh!"
Sau khi nói xong, tôi mới nhận ra ánh mắt của anh ấy đã hoàn toàn thay đổi.
Xong đời rồi.
Tôi bị anh ấy giữ đầu, ấn xuống bồn rửa mặt.
Nước lạnh dội thẳng vào mặt tôi.
"Anh làm gì thế!"
Anh ấy thả lỏng, tôi lùi lại vài bước, nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe: "Co.n m.ẹ nó anh bị điê.n à?"
"Làm cho em tỉnh táo lại."
Anh cụp mắt xuống và dùng khớp ngón tay cào vào má tôi, nhớp nháp và không hề dễ chịu chút nào.
Sau đó anh ấy cười.
Đoàn Cảnh Thâm cười lên trông rất đẹp, nhưng hiện tại tôi không có tâm trạng để thưởng thức.
"Đừng có chửi thề."
"..."
Tim đập rất nhanh, cơn choáng váng khiến tôi muốn phun cả mật ra ngoài.
Tôi nắm lấy vai anh ấy: "Anh, buổi trưa em uống cefalexin."
"Buổi tối uống rượu."
"Em sẽ không xảy ra chuyện gì chứ... ọe."
Mấy chuyện tiếp theo tôi không nhớ rõ nữa.
Tôi chỉ biết anh ấy ôm tôi rất chặt, anh ấy vội rồi, đối với một người tám trăm năm chưa từng vội, hình như anh có chút hoảng hốt.
Trước khi tôi bất tỉnh đã nghĩ.
Anh, đừng gọi tên em nữa, anh gọi thật sự rất phiền.