Giữa trưa, một luồng khí lạnh ập tới, nhiệt độ chợt hạ xuống.
Trong sân vườn, cây bàng lá xanh đã dần chuyển sang màu hồng, gió lạnh thổi, lung lay tàng cây, kêu xào xạc.
Sau khi hai người đàn ông rời đi, Ba Như Nguyệt một mình sửa lại sản phẩm trưng bày.
Bên ngoài gió thổi mạnh, trong nhà vẫn yên tĩnh như thường.
Cô tiếp tục sửa sang lại đồ, không muốn nghĩ nhiều, thế nhưng anh ta đột nhiên xuất hiện, khiến cô nhớ lại những chuyện đáng ghét kia, một luồng khí nóng trào lên, cổ họng căng thẳng, cô vội dừng động tác.
Càng khiến cô tức giận hơn đó là anh ta nghĩ rằng cô sẽ đồng ý giúp anh ta lừa gạt mọi người.
Chẳng lẽ, cô không đáng để được đối xử tốt hơn sao?
Cô trông tệ như thế sao? Tại sao anh ta lại nghĩ cô sẽ nguyện ý chấp nhận nhân nhượng vì lợi ích mọi người
Nhìn cô có vẻ muốn như vậy sao?
A, tất nhiên là cô không muốn, bởi vì cô thậm chí còn lôi Mạc Sâm ra để...
Như Nguyệt tự giễu cười ra tiếng, nước mắt không kiềm nén được rơi xuống.
Đáng ghét...
Cô chỉ muốn tìm một người đàn ông tốt cùng kết hôn sống đến già, vì sao lại khó như vậy?
Vì sao cô không gặp được người đàn ông chung tình giống như Cảnh Dã và Hải Dương?
Vì sao cô cứ phải gặp những chuyện xui xẻo này?
Cảm giác bi thương xông lên đầu, cô nghẹn ngào, đưa tay che môi, nhưng nước mắt bắt đầ rơi lại không ngừng được.
Mấy hôm nay cố nhịn, bây giờ đều trút ra toàn bộ, cô khổ sở che môi, gập người, hoàn toàn sụp đổ ngồi xổm trên mặt đất khóc thút thít.
Cô chỉ muốn có được hạnh phúc....
Cô thật sự rất muốn, rất muốn có một người yêu cô, một người đàn ông thuộc về cô, một người luôn ở bên cô, cưng chiều cô, buổi tối có thể ôm cô, cô thật sự không muốn một mình nằm trên giường lạnh lẽo, cô đơn.
Cô thật sự sợ hãi cuộc sống một thân một mình suốt nửa đời còn lại, ở trong ngôi nhà to lớn, cô đơn tĩnh mịch đến già, rồi chết đi...
Tại sao không có người yêu cô?
Tại sao cô phải sống cuộc sống một thân một mình?
Tại sao cô phải một mình đối mặt với tất cả khó khăn của cuộc sống?
Nước mắt không ngừng rơi xuống, cô vòng tay ôm chặt hai vai, cảm thấy mình giống như bị cả thế giới vứt bỏ, khóc không ngừng, khóc không thành tiếng.
Mạc Sâm vừa vào cửa hàng, thấy cô ngồi trên mặt đất, khóc đến thương tâm.
Trong lòng anh co rút lại, đứng bên ngoài cửa thật lâu, mới cắn răng mở cửa đi vào.
Cô nhìn thấy anh đi vào, nhưng không có cách nào ngăn chặn nước mắt và đau lòng, cho nên chỉ khó chịu quay đầu sang chỗ khác.
Mạc Sâm đến bên cạnh cô, hai tay nhét trong túi quần nắm chặt thành quyền, khàn giọng mở miệng: “Cô muốn tôi gọi anh ta quay lại không?”
Trong nháy mắt, anh nghĩ cô sẽ mở miệng đồng ý, nhưng cuối cùng, cô không mở miệng trả lời chỉ lắc đầu một cái.
Nhìn hai vai cô khẽ run, anh không nhịn được hỏi: “Cô vẫn thích anh ta?”
Mặc dù cô vẫn đang khóc, nhưng nghe câu hỏi của anh lại nhin không được bật cười, lại lắc đầu một lần nữa.
Trái tim Mạc Sâm vội buông lỏng, lúc này mới biết mình đang hiểu lầm, anh ngồi cạnh cô, chân phải quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sao lại khóc?”
Như Nguyệt cúi thấp đầu, nghẹn ngào, khóc sụt sùi, thật lâu, mới nức nở đứt quãng nói: “Tôi... Tôi... Tôi đã... ba mươi rồi.....”
Anh ngẩn người.
“Sau đó thì sao?”
“Không có... không có... không có sau đó...”
Cô đau lòng bật thốt lên, lại không kiềm nén được đau buồn, lại gục xuống đầu gối, gào khóc.
Thấy cô tự nhiên càng khóc lớn hơn, Mạc Sâm có chút hốt hoảng, kinh ngạc, không biết mình đã nói sai cái gì, khiến cô khóc thương tâm như vậy.
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý, cô đừng khóc.” Anh cầm hộp khăn giấy trên bàn, vừa nói xin lỗi vừa lấy khăn giấy cho cô, “Có chuyện gì... tôi có thể giúp được cái gì không?”
Như Nguyệt nghe vậy, ngẩng đầu, gương mặt vẫn ngập tràn nước mắt, đau lòng nhìn anh, nghẹn ngào mở miệng, “Cưới tôi...”
Anh bỗng sửng sốt, hoài nghi mình nghe nhầm, “Cái gì?”
“Cưới tôi.”
Lần này cô nói rõ ràng hơn.
Anh biết mình không có nghe nhàm, nhưng vẫn không nhịn được xác nhận lại, “Cô thật sự nghiêm túc?”
“Đúng... Anh muốn giúp tôi, thì cưới tôi...” Cô khóc nức nở nói: “Tôi... tôi lại không có một người...”
Anh nhìn cô, không suy nghĩ nhiều, trả lời lại.
“Được, anh cưới em.”
Gió, ở bên ngoài thổi vù vù.
Cơn mưa vừa tới, tí tách rơi trên tường.
Cô ngồi trên sàn nha, hai mắt ướt lệ mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt, có chút lo lắng nhưng cũng cực kì mong đợi, khàn giọng mở miệng.
“Thật............. thật sự?”
“Đúng vậy.”
Cô trừng mắt, tiếp tục trừng mắt.
Anh không có tan biến, vẫn đang ở trước mắt.
“Anh... muốn kết hôn với em?” cô không tin được hỏi lại
“Đúng.” Anh vươn tay, dịu dàng lau nước mắt cho cô, “Nhưng.....”
Huuu.... Cô biết là sẽ có nhưng...
Như Nguyệt khóc hu hu, nước mắt lại mãnh liệt trào ra, đau lòng tự ti nghen ngạo nói: “Anh không muốn....... cưới em.... cứ nói thẳng ra.... tại sao còn phải.... còn phải.....”
“Không phải vậy” Thấy cô lại khóc Mạc Sâm ôm cô vào trong ngực, an ủi giải thích: “Anh chỉ muốn em suy nghĩ kĩ, sống cùng anh cũng không dễ dàng.”
Nghe thấy không phải là anh không cần cô, hi vọng từ đáy lòng lại dâng lên, Như Nguyệt nắm chặt áo anh, chui vào trong lồng ngực anh nghẹn ngào mở miệng, “Em.... em cũng không phải muốn cuộc sống nhẹ nhàng mới kết hôn....”
“Ý của anh không phải vậy” Anh bất đắc dĩ cười khẽ, nhắc lại chuyện đã qua khiến trái tim anh không tự giác co rút thật nhanh. Anh hít một hơi thật sâu nói: “Có một số việc liên quan đến anh, m nhất định phải biết.”
“Chuyện.... chuyện gì?” Cô hít hít mũi.
“Anh....” Ánh mắt màu xanh của anh tối sầm lại, giọng nói khàn khàn: “Công việc.”
“Anh làm công việc gì.....nhưng.... có quan hệ gì với việc kết hôn với em?” Cô cắn môi, hỏi lại: “Chẳng lẽ kết hôn xong thì không thể tiếp tục làm sao?”
“Đúng.” Anh mở miệng, “Nói chính xác là, không thích hợp.”
Hai mắt Như Nguyệt đẫm lệ nhìn anh hỏi: “Vậy.... anh đang làm gì?”
“Nằm vùng, thành viên CIA.”
Cô ngẩn người, u mê.
“Cái gì?” Cô có phải đang nghe nhầm?
“Năm mười năm tuổi, anh làm mật thám nằm vùng cho CIA ở Châu Á.”
CIA mật thám? Còn là anh hùng nữa!
Chắc là anh kiếm cớ đi.
Nước mắt bi thương lại rơi xuống, cô không hiểu sao lại cảm thấy tức giận, hít sâu một hơi, dùng sức lau nước mắt trên mặt, níu vạt áo anh, tức giận nói: “Không sao, em không quan tâm anh làm cái gì, chỉ cần anh nguyện ý cưới em là được!”
“Kết hôn?”
“Đúng.”
“Cùng ai?”
“Như Nguyệt.”
“Chờ một chút, cậu nói là, Ba Như Nguyệt ở nhà bên cạnh sao?”
“Đúng.”
Trong phòng khác, Đồ Hải Dương và Cảnh Dã nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thản nhiên của Mạc Sâm, đồng thanh nói: “Cậu đùa sao?!”
“Không có.” Mạc Sâm hiếm khi thấy hai người mất bình tĩnh, khóe miệng khẽ nâng lên cảm thấy rất thú vị.
Mặc dù quen bọn họ cũng mười mấy năm rồi, nhưng anh và Hải Dương cũng không hỏi nhiều, bọn họ biết đại khái Mạc Sâm là nhân viên CIA, tuy nhiên từ trước tới giờ bọn anh đều chán ghét người của CIA, đúng là lúc khi bọn anh biết Mạc Sâm có quan hệ với CIA lúc đó hai bên không biết đã cứu nhau biết bao nhiêu lần, muốn hối hận cũng không còn kịp.
Mạc Sâm muốn kết hôn làm cho bọn họ kinh ngạc, bởi vì Mạc Sâm đang nằm vùng, hơn nữa là loại rất nguy hiểm, giống như là tắc kè hoa, mặc kệ là hoàn cảnh nào, trong thời gian ngắn nhất cậu ta sẽ hòa mình cùng người nơi đó, bất kể đối phương là trùm buôn thuốc phiện, lính đánh thuê, quân phản kháng, giáo viên, nhân viên chính phủ, cậu ta đều có thể giải quyết dễ dàng.
Người giống như cậu ta lại muốn kết hôn?!
Cảnh Dã nhíu mày, “Công việc của cậu thì sao? Đã nói với cô ấy?”
“Cô ấy không có... phản ứng gì sao?” Giọng nói của Hải Dương có ý hỏi thăm.
“Cô ấy nói không sao.” Nhìn hai người, “Dù sao, mình cũng muốn ở lại đây.”
“Cậu muốn rút lui?” Cảnh Dã kinh ngạc hỏi.
“Ừ.” Mạc Sâm vuốt ve ly rượu, khóe miệng chứa đựng nụ cười nói: “Mình cũng không còn trẻ, không ai có thẻ vĩnh viễn giữ được trạng thái tốt nhất.”
Cảnh Dã trầm mặc, không ai so với anh và Hải Dương biết rõ ràng công việc của Mạc Sâm nguy hiểm thế nào.
Anh và Hải Dương dù cũng sống trong hoàn cảnh như vậy, nhưng ít nhất bọn họ cùng với nhóm bạn ở cùng một chỗ, Mạc Sâm thì không phải, mười mấy năm qua, chỉ một mình ở trong phe địch, một ngày h, một năm ngày, chỉ cần vẫn còn trong thời gian làm nhiệm vụ, Mạc Sâm đều không thể để lộ ra bất cứ cái gì, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể bị người nổ súng kết liễu.
Cái loại áp lực phải đề phòng từng phút từng giây như thế, người bình thường không thể biết được, Mạc Sâm sống trong hoàn cảnh đầy áp lực như vậy không bị suy sụp, chính là rất may mắn.
“Người bên kia có đồng ý không?” Hải Dương hỏi.
“Ừ, mình cũng không phải hứng thú nhất thời, chỉ là đúng lúc mà thôi.” Anh đặt ly xuống, “Trước khi đến đây mình cũng đã nói qua, Địch Canh Sinh vẫn ôm hi vọng, muôn mình tiếp tục làm nội gián, nhưng suy nghĩ kĩ, thật sự mình không muốn kéo dài.”
Cảnh Dã và Hải Dương nhìn nhau, mỉm cười.
“Chúc mừng cậu thoát li hàng ngũ con chuột.” Hải Dương nâng ly mời anh.
“Cuối cùng cũng không uổng công nhiều năm qua mình bồi dưỡng cậu.” Cảnh Dã cười sảng khoái vỗ vỗ lưng Mạc Sâm.
Mạc Sâm nghe xong, một bên lắc đầu cười, một bên cầm li rượu lên đáp lễ.
“Đúng rồi, cậu không muốn rút lui, tính làm sao nuôi lão bà?”
“Học theo hai người, ở nhà trông cửa hàng cho lão bà.” Vẻ mặt anh tự nhiên, mỉm cười nhạo báng hai người, “Trở thành câu lạc bộ sợ vợ.”
“Này, cái gì sợ, gọi là thương!” Cảnh Dã nhíu mày, hai tay ôm ngực, mặt không đỏ, hơi thở không gấp dạy dỗ: “Cậu không biết tiếng trung, cũng không nên dùng linh tinh, cẩn thận bị người khác cười.”
“Dạ, đa tạ huynh đài chỉ giáo.” Tay Mạc Sâm ôm thành quyền, làm động tác giống trong phim võ hiệp.
Hải Dương nghe thấy rốt cuộc không nhịn được cười ha ha ra tiếng.
“Ôi mẹ nó, cái tên tiểu tử này thật lợi hại, câu này rốt cuộc học từ đâu?” Cảnh Dã nghe được sững sờ, nhưng cũng không nhịn được bật cười.
“Tiểu thuyết võ hiệp.”
Anh trả lời khiến cả hai người lập tức sững sờ, ngay sau đó cùng nhau cười phá lên.
Trong phòng khác truyền đến tiếng cười của ba người đàn ông, trong phòng ngủ chính, ba cô gái ngồi trên giường tò mò nhìn ra cửa, rồi nhanh chóng dời sự chú ý lại.
“Cho nên nói, bạn thật sự muốn kết hôn cùng Mạc Sâm.”
“Ừ.” Đối mặt với tò mò của Đào Hoa, Như Nguyệt cúi đầu, khẩn trương gật một cái.
Hiểu Dạ dịu dàng hỏi: “Xin lỗi, bọn mình không phải muốn chất vất quyết định của bạn, hay tình cảm hai người, chỉ là, bạn và Mạc Sâm đều là bạn tốt của mọi người, cho nên bọn mình không muốn bạn và Mạc Sâm bị tổn thương.”
“Mình biết rõ.” Cô ngẩng đầu, mỉm cười, “Giữa mình và anh ấy có thể không phải là tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng tình cảm không phải có thể từ từ bồi dưỡng sao?
“Ừ.” Hiểu Dạ nhìn cô, biết cô không phải ôm ảo tưởng không thực tế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng có chút bận tâm.
Quen Mạc Sâm được một năm, cô biết anh có nhiều áp lức, cũng nghe Cảnh Dã nói sơ qua về tình cảnh của anh, công việc đòi hỏi anh phải dùng nhiều thân phận nhiều gương mặt khác nhau, sống cùng một người đàn ông như vậy, không phải chuyện dễ dàng.
Như Nguyệt và Mạc Sâm đều là người tốt, cô thật sự hi vọng hai người họ sẽ được hạnh phúc.
“Mặc kệ thế nào, nếu bạn có bất cứ vấn đề gì, đều có thể tìm mình và Đào Hoa để nói.”
“Thật ra, mình cũng có chút vấn đề.” Như Nguyệt đỏ mặt, có chút lúng túng mở miệng, “Hai người... có thể làm chứng cho mình.”
“Tất nhiên là được, không có vấn đề!” Đào Hoa vui vẻ hỏi: “Khi nào tổ chức hôn lễ?”
“Bọn mình không làm.” Cô khẩn trương lắc đầu, giải thích: “Người thân của mình đều qua đời, anh ấy cũng vậy, cho nên định thứ sáu sẽ đi công chứng, buổi tối làm một bữa tiệc nhỏ ở ‘Ánh trăng màu lam’ là được.”
“Thứ sáu?” Đào Hoa giật mình.
“Nhanh như vậy?” Hiểu Dạ cũng kinh ngạc.
“Ừ.” Thấy dáng vẻ kinh ngạc của hai người. Như Nguyệt không dám nói thật, cô vốn định hôm nay sẽ đi công chứng, nếu không phải xin đăng kí trước ba ngày mới được, chỉ sợ cô bây giờ đã gả cho anh.
Gương mặt Ba Như Nguyệt đỏ bừng, nhìn hai người nói: “Vì sắp sang năm mới, thứ sau là ngày cuối cùng làm việc... Nếu không đi, sẽ phải đợi năm sau, cho nên.... ừm.....”
“Không có gì, mình hiểu.” Nhìn mặt Như Nguyệt hồng đến mức muốn bốc hơi, Đào Hoa vỗ vỗ tay cô, “Tục ngữ nói đúng, có tiền hay không có tiền, phải lấy chồng trước năm chứ sao.”
“Tục ngữ không phải nói như vậy chứ?” Hiểu Dạ bật cười, không nhịn được nói thêm một câu: “Nhưng buổi tối ngủ một mình rất lạnh.”
“Ừ, có một người đàn ông ở trong chăn, thật là tốt hơn nhiều.” Đào Hoa cười gật đầu đồng ý, lấy cùi chỏ chọc chọc Như Nguyệt, cười mập mờ: “Có đúng không?”
“Mình không biết, chưa từng thử.” Cô không nghĩ nhiều, trả lời theo thói quen, nói xong mới kịp phản ứng, muốn hối hận cũng không kịp.
Đào Hoa, Hiểu Dạ ngẩn ngơ, yên lặng một lúc, sau đó Đào Hoa mới nói: “Không thể nào? Thật hay giả? Bạn nói bạn——"
Nghe Đào Hoa kêu lớn, Như Nguyệt bị hù sợ vội đưa tay che miệng cô, đỏ mặt nói: “Bạn đừng kêu lớn vậy.”
“Bạn nói là bạn chưa bao giờ ngủ cùng người đàn ông nào?” Hiểu Dạ ở bên cạnh không nhịn được tò mò đỏ mặt hỏi: “Hay là chưa từng quan hệ?”
“Cũng... không có....” Như Nguyệt lắc đầu, lúng túng nhỏ giọng trả lời.
“Chà, thật lợi hại, chống đỡ được đến đêm tân hôn.” Đào Hoa mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Mình còn nghĩ mình rất phiền toái, ai biết bạn còn lợi hại hơn, Mạc Sâm trước đó chưa từng áp đảo bạn sao?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Như Nguyệt lại ửng hồng, xấu hổ muốn tìm cái hố để chui vào.
“Anh ấy đã hôn bạn?” Hiểu Dạ hỏi.
Như Nguyệt gật đầu.
“Bạn thích không?” Đào Hoa hỏi.
Cô lại gật đầu.
“Vậy thì tốt.... đừng sợ... đừng sợ...” Đào Hoa nằm lì trên giường, vỗ vỗ vai Như Nguyệt, cười nói: “Mình sẽ bảo Mạc Sâm dịu dàng với bạn một chút.”
Như Nguyệt vừa nghe, hai mắt mở lớn, xấu hổ nói: “Đừng.....”
“Đào Hoa, bạn đừng lộn xộn.”
Thấy Hiểu Dạ ngăn Đào Hoa lại, Như Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ nháy mắt sau, Hiểu Dạ xuống giường, ho nhẹ một tiếng, nghiêm chỉnh nói tiếp một câu: “Mình bảo Cảnh Dã nói là được.”
“Cái gì?!” Cô giật mình nhảy dựng, đỏ mặt xông lên muốn ngăn cản Hiểu Dạ đang đi ra phía cửa: “Ô Hiểu Dạ, bạn dám nói!”
“Mình vì muốn tốt——" Hiểu Dạ một bên cười một bên chạy trốn, Đào Hoa vẫn nằm lì trên giường, cười đến không thở nổi.
Đêm dài, mọi người vẫn chưa nghỉ.
Ba người cô gái ở trong phòng vừa đùa giỡn vừa cười, trêu chọc nhau cho tới tận đêm khuya