Chết tiệt, không biết chuyện quỷ ma gì đây nữa? Thời buổi bây giờ đàn ông cũng bị đàn ông quấy rối sao T___T?
Ta điên tiết đá tường cho bõ cơn tức tối, gom đồ gom đạc đi về nhà, đình chỉ công tác thì đình chỉ, sợ gì.
Ta tên Tần Niểu, theo lời mẹ ta nói thì ngày ta sinh ra cũng là ngày ấm áp đầu tiên sau một mùa đông lạnh lẽo, ngoài cửa sổ phòng bệnh có thể nhìn thấy những cột khói ấm lượn lờ uyển chuyển trên những mái nhà, nên tên ta gọi là Niểu. (Niểu niểu 袅袅 có nghĩa là uốn lượn)
Mặc dù cái tên này được đặt rất ư bừa bãi vô duyên nhưng nó lại hợp với số phận tương lai của ta vô cùng, sau này có đôi khi ta cũng thường cảm thán sao vận mệnh lại có những tiến triển lạ lùng quá thế. Công việc của ta khi trưởng thành chính là “bắt chim”. Nhưng mà chim này không phải nói chim bay loạn xạ trên trời, mà ta là bác sĩ khoa tiết niệu trong một bệnh viện công, nếu người ta muốn gọi là nghề “lấy nước tiểu” ghê tởm thì ta cũng phải cắn răng mà gật.
Thế nên, mỗi lần mẹ ta phản đối ta thân con gái mà mỗi ngày đều “yêu chim ngắm chim”, ta cũng khăng khăng đem hết trách nhiệm đổ lại cho bà. Nhưng, giờ thì ta cũng chẳng trách gì được bà nữa. Mấy năm trước, cha mẹ ta đều đã qua đời vì tai nạn xe cộ. Cầu mong bọn họ yên giấc ngàn thu!
Tuy nhiên, phải nói là những chuyện ta gặp phải đều do mẹ ta mà ra hết. Vốn ta cũng không muốn làm ở khoa tiết niệu, nhưng mẹ ta đã chẳng đặt tên hay ho cho ta thì chớ, lại còn nuôi dưỡng một thiếu nữ thanh xuân mười sáu tuổi như ta lớn lên y chang một đứa con trai. Ai có coi Super Girls thì chắc sẽ biết Lý Vũ Xuân? Ta cũng giống như vậy đó.
Lúc ta còn đang là thực tập sinh trong phòng cấp cứu, có một ngày ở gần đó xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, người bị thương đều được đưa tới bệnh viện, chúng ta ai nấy đều khẩn trương, khao khát được chứng minh thực lực của mình. Thực tập sinh gà mờ như bọn ta thì làm quái gì có dịp được tiếp cận những ca hấp hối gần chết như thế này, đây chính là lần đầu tiên chúng ta thực chiến.
Ta và một bạn học nữ bị phân công chăm sóc một người bị thương nửa thân dưới. Chúng ta học theo mấy bà y tá, lấy kéo cắt phăng quần hắn, để lồ lộ ra miệng vết thương và đồng thời cả thứ “của quý” kia.
Ta và cô bạn học “Ai nha” một tiếng, lổ tai đỏ bừng, đứng đực mặt ra. Tuy tim ta đã bắt đầu nhảy nhót, nhưng ta cũng là đứa giỏi ngụy trang, lóng ngóng tí rồi giả bộ bình tĩnh lại tiếp tục thao tác, đem quần hắn lột sạch sẽ. Rồi cứ theo trong sách tiến hành rửa sạch miệng vết thương, trong lúc đó cũng có vài lần đụng tới “con chim”. Bạn học của ta xấu hổ đứng nhìn mà vạn phần kính nể.
Lúc này, có người từ phòng khác sang trợ giúp, một lão già khú nhảy ra mắng sa sả bạn học kia: “Có thứ bác sĩ như cô hả? Người ta đang chờ cô cứu mạng mà còn đừng đó đỏ mặt tía tai, muốn làm tiểu thư thì về nhà mà làm!”
Bạn học của ta đứng ở một bên khóc thút thít, mà ta không cũng không rảnh an ủi nàng, còn phải cùng lão bác sĩ già khâu lại miệng vết thương. Thằng chả phát hiện ta khâu vá so với hắn còn thuần thục hơn nhiều, thế là không thả ta đi, bắt ta đứng đó khâu cho bằng hết.
Thực ra ta may vá thành thạo như vậy là có nguyên nhân cả. Cha ta là quan chức ngoại giao, đã đi công tác ở Công-gô thởi điểm đang xả ra nội chiến, một chân bị thương, vì ko đc xử lý chu đáo kịp thời, sau khi về nước phải khó khăn lắm mới miễn cưỡng chữa khỏi được.
Cho nên mẹ ta bị bóng ma tâm lý, một mực muốn ta lớn lên phải học y, để còn biết tự cứu mình khi cần. Ta vừa cầm được kim thì cô của ta là y tá đã dạy ta may khâu. Nhà ta mua thịt heo về, ta đem da heo đục vài lỗ, đem khâu lại cho đẹp rồi mới bỏ vô nồi. Đương nhiên trước khi bỏ vô nồi phải lọc hết da đem bỏ.
Đến tối mờ tối mịt, ai rốt cục cứu không được thì tuyên bố tử vong, ai không biết có cứu đc hay ko thì đem vào phòng săn sóc giám hộ, ai cứu sống rồi thì xếp vô phòng bệnh, vết thương nhẹ thì cho thuốc dán rồi cho về nhà.
Chúng ta vất vả đến nửa chết nửa sống lê lết tại phòng nghỉ uống trà, hít thở cho lại sức. Lão bác sĩ kia chợt chỉ vào người ta, hất hàm nói với ông phó viện trưởng: “Sinh viên này đang muốn vào khoa nào? Vô khoa của ta đi.” Sau khi ổng đi, các thầy cô còn lại đều nhìn ta bằng một ánh mắt dồn nén đau thương, còn bạn học thì nhìn ta cảm kích như trút được gánh nặng trong lòng.
Sau đó ta biết được lão già kia được gọi Bạo Long, là chủ nhiệm Khoa tiết niệu, người mà cả viện trưởng cũng phải nể nang ba phần, quen thói chửi mèo mắng chó. Phàm là người ko có tính thích bị ngược đãi đều chịu không nổi ổng.
Ta hối hận quá a! Sau khi thực tập ta cứ háo hức mỗi việc được động dao động kéo trên cơ thể người thật, làm sao có thể quên thám thính bộ mặt thật của thằng cha Bạo Long này chứ? Không phải nói ổng không bao giờ tuyển nữ sinh sao? Nếu không phải tin tưởng lời đồn này, ta cũng ko dám phớt lờ như vậy!
Vất vả đấu tranh tâm lý mấy ngày, ta đến Khoa tiết niệu báo danh, ông già kia gặp ta thì thiệt cao hứng, chờ nhìn đến hồ sơ của ta lại đổi ngay sắc mặt: “Cái gì? Ngươi là nữ? Như thế nào lớn lên bộ dáng như vậy? Thanh âm cũng thô? Không được, ta không cần nữ nhân. Trở về tìm Viện trưởng Lâm, bảo hắn sắp xếp cho ngươi.”
Đã vậy ông gấp gáp làm gì hả? Hiện tại khoa nào cũng tuyển người ổn thỏa hết, chỉ còn có Nam khoa là không có người, tóm lại là đường nào cũng đụng “chim” à.
Ta rốt cuộc không nhịn nổi nữa, lửa giận bừng bừng bốc cháy như tên lửa vũ trụ, “Lão già thối kia! Bộ ta muốn sinh ra thành như vậy lắm hả? Ông có biết ta khổ tâm lắm không? Đi dã ngoại, nữ sinh khác đều có nam sinh giúp xách túi mang giỏ, chỉ có ta, phải ra tay xách giỏ cho nữ sinh khác. Nếu không phải tại ông mắt mũi kèm nhèm không phân biệt rõ, ta vốn muốn vào Khoa phụ sản. Muốn ta đi cũng được, ông giúp ta vào Khoa phụ sản, bằng không ta đứng đây chọc ông tức chết. Dù sao cũng có nhiều người như vậy thấy ông chỉ tay năm ngón chọn ta, nếu ông không an bày thích đáng cho ta, thì thanh danh của ông đừng hòng giữ. Hừ!”
Thực ra, Chủ nhiệm Khoa phụ sản là ý trung nhân của ổng, cũng là người duy nhất có thể áp chế Bạo Long. Ta từng đi cầu xin bà ấy giúp ta khỏi sang Khoa tiết niệu, nhưng bả lại bảo ngoại hình ta quá giống đàn ông, sợ sản phụ bị trở ngại tâm lý. Hơn nữa Khoa tiết niệu cũng thật sự cần có một bóng hồng, vì y tá cũng bị Bạo Long đổi thành nam giới cả. Hiếm khi Bạo Long chính mồm yêu cầu, vô luận thế nào bả cũng muốn làm vừa lòng ổng.
Ta thầm suy đi tính lại, ưu điểm cao nhất của Bạo Long chính là danh tiếng tốt, nói chuyện giữ lời, chắc chắc sẽ tìm cách giúp ta vào làm ở Khoa phụ sản. Cái con nhỏ thối tha Triệu Phượng đã được vào Khoa phụ sản thì thôi, ngày hôm qua còn dám chúc mừng ta sẽ có “trăm chim ngàn chim” để chơi nữa, chờ ta đá nó đến Nam khoa rồi xem ta sẽ cười vào mặt nó thế nào!? Cái khoa đó bệnh gỉ gì gi cũng có, để xem nó có đến mức thấy chim là hoảng không nào?
Bạo Long cứ giương mắt nhìn ta chằm chằm, ta thì đang cơn phẫn nộ, dậm chân đùng đùng như bò tót, giương sừng sẵn sàng ứng chiến.
“Được!” Bạo Long rốt cuộc mở miệng, ta vui mừng ra mặt, nhưng sau đó nụ cười tắt cái phụp, vì ổng nói: “Ngươi ở lại đi.”
Ta phải hai tay chống tường mới miễn cưỡng không có té xuống đất, còn thằng chả thì đắc ý cười khẩy bỏ đi.
Cứ như vậy, ta trở thành đệ tử của Bạo Long, bắt đầu kiếp sống “yêu chim mến chim”.
Điệu bộ thâm trầm ta cố gắng tu luyện nhiều năm hoàn toàn sụp đổ, đối phó Bạo Long chỉ có thể lấy bạo chế bạo. Mỗi ngày tại phòng nghỉ của Khoa tiết niệu đều có thể nghe thấy tiếng chúng ta cãi nhau ầm ĩ.
Chờ Bạo Long về hưu, ta đã thành Bạo Long thứ , ổng vui mừng vỗ vai ta lảm nhảm: “Ta có nhiều học sinh vậy, chỉ có ngươi khiến ta vừa lòng.” Dĩ nhiên, ta là bản sao của ông, ông còn không vừa lòng chẳng khác nào tự sỉ nhục mình.
Trừ ta ra thì không còn ai nhớ rõ ta là nữ hết á. (Thảm quá T_T)
Ta vẫn ngày ngày chăm chỉ đi làm. Khi cha mẹ ta mới qua đời, toàn phải làm việc hùng hục như trâu mới giúp ta quên đi đau khổ. Bởi thế mà về sau không ai cho ta là đàn bà con gái nữa cả.
Bất tri bất giác, thế đạo thay đổi, đàn ông cũng có lúc bị người ta quấy rối tình dục. Có một ngày có bệnh nhân nhân lúc ta đang kiểm tra của quý của hắn, dám sờ mông của ta, ta hoảng lên, lỡ tay bóp mạnh, làm bệnh tình của hắn càng nặng (sặc =DDDD). Được rồi, ta thừa nhận, không chỉ bởi vì bị hết hồn mà lỡ tay, ta là có chút cố ý. Nhưng xui xẻo thay, hắn là em vợ của thị trưởng. Thế là trách nhiệm đổ cả lên đầu ta, ta bi phạt, tạm thời cách chức kiểm điểm!
Con bà nó, lão nương ta cũng sớm phiền chán. Từ khi Bạo Long đi rồi, thay đổi Chủ nhiệm mới. Không biết có phải trước kia bị đàn áp đến điên hay không, mà tân chủ nhiệm đem nguyên bang oanh oanh yến yến đến, biến cái nơi khỉ ho cò gáy này thành công viên sực nức mùi hoa. Có cả đám y tá sinh đẹp như hoa thế kia, mấy thằng chim không có bệnh cũng nhào vô đăng kí khám bệnh, làm ta tăng gấp đôi lượng công việc.
Từ sau khi cha mẹ qua đời ta cũng ko có nghỉ phép, để cho mệt chết thì ko còn buồn nữa, nhưng đến lúc này thì ta cũng ngất ngư thật. Vừa may có cơ hội tốt, tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe. Ta đá tường phát tiết xong thì quải luôn ba lô về nhà.
Rốt cuộc mới có lúc rảnh rỗi, ta tranh thủ thời gian ngắm mình trong gương. Để ý thì mới thấy bất tri bất giác tuổi xuân cũng nhanh chóng bay đi mất rồi. Khóe mắt đã muốn có nếp nhăn, khóe miệng cũng chảy xệ xuống, da mặt thì ko được thư giãn miếng nào. Nhìn từ trên xuống dưới, lại phát hiện mình thật sự quá thê lương.
Có khi ngồi một mình bên cửa sổ, chỉ có bóng làm bạn với ta. Tắt đèn đi ngủ thì bóng cũng bỏ người mà đi mất. Ngay cả bóng cũng không còn, ta lại càng buồn bã cô đơn.
Kỳ thật ta chưa hề quên ta là con gái, ta cũng muốn có một bờ vai để dựa vào, ta cũng muốn thử làm chim nhỏ nép vào người yêu mà sống.
Cha mẹ ơi, các ngươi thật quá đáng, cùng nhau dắt tay đi thiên đường làm thần tiên quyến lữ, đem con gái bỏ rơi lăn lóc. Ta năm nay . tuổi rồi, còn chưa câu dắt được anh chàng tốt nào, các ngươi cũng thật là không biết phù hộ ta.
Ta căm hờn nhìn di ảnh của cha mẹ, dần ngủ thiếp đi.
Ta không biết được, sau khi ta say ngủ, có hai cái bóng một đen một trắng hiện ra trước giường.
Bạch nữ ảnh nói: “Đều tại ông, nếu không phải tại gien của ông mạnh quá, Niễu Niễu cũng không lớn lên thành ra thế này, cũng sẽ không bị người ta tưởng nhầm giới tính, nhìn tới nhìn lui đều y chang đàn ông.”
Hắc nam ảnh áy náy nói: “Là ta thực xin lỗi nó, nhưng mà hiện tại không phải lúc vấn tội, mà cứu con trước quan trọng hơn, phút nữa tầng lầu này sẽ cháy. Bà có chắc thay đổi thân thể sẽ không sao chứ?”
Nữ ảnh đắc ý nói: “Đương nhiên, ta là mẹ nó mà. Lần này ta tìm cho nó một thân thể nữ nhân cực kì là nữ tính. Nó cũng không còn trách gì ta được nữa. Hơn nữa, nó không phải vẫn hay nói là thấy cơ thể đàn ông thực ghê tởm đó sao, tuyệt không để bọn họ tới gần mình. Còn nói rất muốn làm cái gì ký sinh trùng, vẫn tiếc nuối hiện tại đã là chế độ một vợ một chồng, không thể làm đại thái thái của nhà giàu lắm tiền, nắm quyền hành trong nhà mà lại không cần cùng chồng lo chuyện tiền nong, cho nên mới độc thân cho tới hôm nay. Những nguyện vọng ấy của con, ta đều giúp nó toại nguyện.”
Sau đó một ánh sáng lóe lên, hai cái bóng đến ngay trước giường, nữ ảnh nói với người trên giường: “Niễu Niễu, vốn lần này hỏa hoạn con sẽ không chết, chẳng qua là bị hủy dung, vài năm sau bởi vì cô đơn chịu không nổi mà tự sát. Nhưng nhiệm kì làm Hắc Bạch Vô Thường của cha mẹ đã sắp hết, đây là lần cuối cùng có thể lợi dụng chức quyền để làm việc, cho nên chúng ta đã sớm kết thúc sinh mệnh của người kia. Về sau để tránh bị cấp trên phát hiện, chúng ta sẽ không thể đến thăm con, con nhất định phải sống thật tốt.”
Sáng sớm, ta tỉnh lại trong ánh nắng chói chang, nhớ tới hôm qua có một giấc mộng kì lạ, cha mẹ đã chết đi vào trong mộng nói cho ta biết ta chẳng còn sống được mấy năm, nên họ giúp ta thay đổi một thân thể mới. Thân thể này kêu Thu Thủy Nhu, năm nay tuổi, là chính thê của Mộ Dung thế gia tam thiếu gia, ở dưới còn có hai tiểu thiếp. Nguyên lai chủ nhân bởi vì rơi xuống nước đã sớm đi gặp Diêm vương. Về sau ta sẽ thay nàng sống sót.
Ta mở mắt ra, đập vào mắt là trụ giường khắc hoa, màn che lụa mỏng, chăn bằng tơ lụa, gối đầu thêu hoa. Nâng tay lên, là tiêm tiêm ngọc thủ, tóc đen óng ả như nước. Chẳng lẽ là thật? Ta nhẹ giọng kêu: “Có người sao?” Má ơi, thanh âm này sao lại nhão như vậy, toàn thân ta đều nổi hết da gà.
“Tam thiếu nãi nãi, ngài tỉnh rồi sao?” Có một người mặc trang phục nha hoàn vén màn ra. Không biết tại sao, ta vừa thấy đã biết nàng kêu Hồng Liễu. Nàng gọi một kẻ dường như là đại phu tiến lên, ông ấy xem hỏi qua loa mấy cái thì nói không có việc gì rồi đi mất.
“Hồng Liễu?”
“Ai.” Quả nhiên nàng có phản ứng, “Tam thiếu nãi nãi ngài có còn khó chịu không?”
“Ta thấy không sao rồi.”
Hồng Liễu giúp ta mặc xiêm y, ta lặng lẽ ghi nhớ trình tự mặc đồ.
Khi chải đầu thì ta đành ngây dại, người trong gương kia là ai? Sao có thể xinh đẹp như vậy? Lông mi loan loan, đôi mắt thật to, cái mũi thanh tú, cái miệng nho nhỏ, làn da nhẵn nhụi, tóc đen tuyền. Cả người có vẻ hết sức mảnh mai, một bộ dáng vừa thấy là thương.
Ta nhìn thấy mà chảy nước miếng, ô kìa, sao mỹ nữ kia cũng chảy nước miếng? Ủa? Không đúng, gương đối diện ta, chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là bộ dáng hiện tại của ta?
Trời ơi đất hỡi a! Ta biến thành mỹ nữ a! Về sau ra ngoài sẽ có người giúp ta mang ba lô, cũng sẽ không có nữ hài tử viết thư tình cho ta nữa.
Ta cố gắng kiềm chế hưng phấn, ra vẻ trấn định nói với Hồng Liễu: “Ta bỗng nhiên lại choáng váng đầu óc, muốn nghỉ ngơi thêm một hồi.”
Hồng Liễu lo lắng hỏi: “Có cần gọi đại phu đến xem lại không ạ?”
“Không cần, không cần, ngủ một hồi là tốt rồi, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi.”
Nàng vừa đi khỏi, ta lao đến cửa, nắm chặt nắm tay, thân thể run rẩy, thấp giọng gầm rú: “Yeah!”
Ta cầm gương xem, xem trên xem dưới, xem trái xem phải, xem qua xem lại. Thấy thế nào cũng đẹp a! Ôi cha ơi, mẹ ơi, nhờ có chuyện này ta cũng không so đo hai người bỏ rơi ta nữa.
Ta nằm trên giường lăn qua lộn lại, quấn chặt chăn mà ha ha cười.
Như vậy qua ba ngày ta mới bình tĩnh trở lại, may là thân thể này xem như đang có bệnh, trừ ra vài người đến thăm, cơ bản không có ai đến quấy rầy. Cha mẹ ta hẳn là là ở trong đầu ta động tay động chân làm gì đó, để ta gặp ai cũng nhớ được thân phận của họ.
Sau ba ngày hưng phấn, ta bắt đầu thận trọng suy tính tương lai. Trước kia bởi vì bộ dạng y hệt con trai, lại không cha không mẹ, nên ta cứ sống mạnh mẽ như đàn ông vậy đó. Hiện tại rốt cuộc có thể sống trong nhà cao cửa rộng, ta nhất định sẽ cố gắng sống như nữ nhân chân chính.
Ta âm thầm thề. Ta nhất định sẽ trở thành một nữ nhân siêu mềm yếu, siêu nhão nhẹt!
Từ đó về sau ta bắt đầu tích cực dung nhập cuộc sống cổ đại.
Mọi người trong nhà đối ta tốt lắm, cứ như là mắc nợ ta vậy. Hai tiểu thiếp cũng không như người bình thường đi tranh giành tình nhân, cho ta có cảm giác như chiến hữu chung mặt trận vậy.
Trượng phu ta cũng gặp qua, hắn tên Mộ Dung Khải Triệt, là một nam nhân tính cách hướng nội rất hay ngại ngùng, ngây thơ như con nít. Bộ dạng rất tuấn tú, hơn nữa ánh mắt của hắn, lấp la lấp lánh, so với sao trên trời còn đẹp hơn gấp bội. Chỉ là, hai “Muội muội” kia của ta đối với hắn dường như lại có rất nhiều oán hận.
Kỳ quái, thật sự là kỳ quái! Không phải thê thiếp phải tranh nhau lấy lòng lão công mới đúng sao?
Trượng phu cũng không có sang phòng ta ngủ, ta rất có chút không yên, sợ hắn đến đòi được thực hiện quyền lợi làm chồng. Sau lại có một ngày, hai muội muội đến tìm ta uống rượu giải sầu. Bởi vì nghề nghiệp trước kia đòi hỏi phải luôn tỉnh táo, ta từ trước đến nay không uống rượu. Cho nên chỉ nhìn bọn họ uống, nghe bọn họ uống rượu trút hết oán giận. Ta thế mới biết, trượng phu của ta nguyên lai có bệnh không tiện nói ra, không thể hành xử chức trách làm chồng. Trách không được người nhà của hắn luôn áy náy, mà thê với thiếp lại đoàn kết như thế.
Cái này ta an tâm, nhiều năm gần chim như thế, cũng toàn là chim có bệnh, ta thiệt là ghê tởm vô cùng, thật sự chịu không nổi có người ở trên người ta chơi chim. (hahaha~~~)
Cha mẹ thân ái ơi, cám ơn hai người, thân thể này thật sự là rất thích hợp ta! Còn có cái kia tiểu soái ca trượng phu, cũng rất thích hợp ta! Ta nếu muốn lĩnh hội tình yêu thì có thể tìm hắn, danh chính ngôn thuận còn không sợ sẽ bị chim cắn. Ha ha, hắn đúng là được sinh ra để phục vụ ta.