Chớp mắt đã sắp hết tháng , tháng các đơn vị đều bận tổng kết, đây là thời gian bận rộn nhất của người làm kế toán, buổi trưa ăn cơm cũng chỉ qua quýt, Mạch Tiểu Hân không nhịn được than thở với Hà Đông: "Ăn tết có gì hay chứ, tớ chỉ nghe thấy tiếng bước chân của tuổi trẻ đang rời mình càng ngày càng xa thôi".
Hà Đông đang anh dũng vật lộn với một miếng móng giò nướng, vừa nghe liền cười nói: "Thì được tiền thưởng cuối năm, một năm vất vả làm việc không phải là vì cái phong bì cuối cùng này sao. Năm nay công ty bạn làm ăn thế nào?"
"Bọn tớ có dự án in tài liệu học tập cho trường đại học, chắc cũng sẽ không kém lắm, ít nhiều cũng sẽ tăng hơn năm ngoái. Bên bạn thì sao?"
"Khủng hoảng kinh tế, tất cả mọi người đều đang giảm chi, người mua nhà cũng ít hơn, giới đầu cơ nhà đất cũng nghỉ hết, việc lắp đặt các thiết bị đồng bộ cho phòng ở của tập đoàn tớ vẫn chưa khởi công. Trước thấy bảo là tuyến tàu điện ngầm số có thể sẽ chạy qua nhưng giờ lại nghe nói chính quyền thành phố đã điều chỉnh lại tuyến này nên việc tiêu thụ căn hộ không tốt lắm. Có thể đạt được mức độ như năm ngoái là tốt lắm rồi, tớ vốn nghĩ đến tết này sẽ cho mọi người trong nhà đi Hải Nam du lịch một chuyến nhưng xem ra quá sức rồi".
"Chẳng lẽ có bạn với em trai ở nhà ăn tết?" Mạch Tiểu Hân không tán thành, "Em trai bạn lên cuối cấp rồi, được nghỉ không phải học bù thì cũng có một đống bài tập, bố mẹ bạn chắc chắn sẽ không cho nó đi. Hơn nữa đến tết người lớn tuổi thích đi thăm họ hàng hay đi đền đi chùa, chưa chắc đã chịu ra ngoài chơi. Tốt nhất vẫn là lì xì cho tiện".
Hà Đông nói: "Đồ ngốc, cho đi du lịch còn rẻ hơn nhiều. Bây giờ du lịch Hải Nam có hơn ba triệu, đưa tiền lì xì thì biết đưa bao nhiêu? Quanh năm suốt tháng tớ ăn ở miễn phí, không có mười lăm hai mươi triệu thì không dám đưa ra. Không giống bạn, tuổi này mà đến vẫn còn được khối tiền mừng tuổi, bố mẹ bạn sợ bạn không trả nổi tiền mua nhà nên đến tết lại mừng tuổi bạn đủ tiền trả góp trong một năm đúng không? Cái gọi là tự lập loại này của bạn đúng là lừa mình dối người!"
Mạch Tiểu Hân gật đầu cười nói: "Nghe bạn nói như vậy quả thật tớ cũng cảm thấy mình đúng là dối trá, quả thực ngụy quân tử, ngụy quân tử!"
"Ai ngụy quân tử đấy?" Ngải Lâm bê đĩa đến bên cạnh Mạch Tiểu Hân ngồi xuống, "Từ lần trước em về nhà lên đến giờ chị vẫn chưa gặp được em, bận gì thế?"
Mạch Tiểu Hân cười hì hì nói: "Cuối năm tổng kết sổ sách, vừa lo đòi nợ vừa lo trả nợ, nhiều việc lắm mà chị".
Ngải Lâm nói: "Món thịt ướp xì dầu em mang cho chị lần trước rất ngon, mẹ chị ăn mà cứ khen tấm tắc, chị còn chưa kịp cảm ơn em đấy".
"Đúng vậy đúng vậy, món thịt xì dầu cô làm có mùi vị rất riêng, năm ngoái nhà em cũng bắt chước làm theo nhưng chẳng ngon gì, ngoài vị xì dầu ra thì chẳng có vị gì khác cả", Hà Đông nói chen vào, "Hôm qua Tiểu Hân nấu cơm om thịt xì dầu cho em ăn, đúng là ngon cực kì".
"Còn có cơm om thịt xì dầu? Tại sao bọn em không phần chị một ít?" Ngải Lâm nói, "Cứ ăn của em mãi chị cũng xấu hổ, lần này cũng khoe khoang một hồi vậy. Hộp a giao này em mang về ăn đi, mỗi ngày một thìa, pha nước sôi rồi uống. Mùa đông uống a giao sẽ ấm người, tay em cả ngày lạnh buốt, rõ ràng chính là khí huyết không đủ mà".
Ngải Lâm vừa nói vừa đánh giá kĩ Mạch Tiểu Hân, vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp, không trách được bác gái vừa thấy đã nhìn trúng rồi. Cứ tự hỏi tại sao lại biết tay Tiểu Hân cứ lạnh buốt, còn vất vả hầm a giao nữa, thì ra đã thích cô bé này rồi. Ngải Lâm nhớ tới vẻ mặt lúng túng của Mục Tư Viễn, lúc lấy hộp a giao này ra từ trong tủ quả thực là cực kì chật vật, "Này, mẹ tôi nói đây là cho cô". Ngải Lâm cười ranh mãnh, lại còn dám làm trái lời bác gái cơ đấy, anh ta thật sự quá coi thường mẫu thân đại nhân của chính mình rồi. "Là a giao đúng không? Hộp hôm trước anh đưa tôi mới ăn được nửa tháng mà! Tại sao bao nhiên ngày rồi mà anh còn chưa đưa cho người ta? Sợ Tiểu Hân từ chối à?" Mục Tư Viễn mất tự nhiên ấp úng: "Mấy thứ dành riêng cho phụ nữ ăn này bảo tôi mang cho cô ấy thế nào được. Mẹ tôi làm khó tôi quá". Cho nên, khi tổng giám đốc có khó khăn thì đương nhiên là thư ký tổng giám đốc sẽ phải làm thay.
Hà Đông đưa tay mở nắp ra ngửi ngửi, "Ai da, thơm quá, bao nhiêu là hạch đào. Chị Ngải Lâm, chị tốt quá, em cũng hơi sợ lạnh, may quá giờ cũng được thơm lây Mạch Mạch".
Ngải Lâm nghĩ, cái này thì sao có thể thơm lây được, đây là tấm lòng của mẹ chồng tương lai người ta dành cho con dâu, lẽ nào con dâu người ta còn chưa ăn được miếng nào mà đã có người giành nếm trước được, vội nói: "A giao tốt thì tốt thật, có điều dễ gây hỏa vượng, ăn nhiều sẽ chảy máu mũi, nổi mụn trên mặt, còn nữa, trong này có nhiều vừng với hạch đào như vậy, nhiều chất béo lắm, ăn một thìa không biết có bao nhiêu nhiệt lượng, kiểu gì cũng béo lên". Cô quyết tâm phải dọa cho Hà Đông sợ, cố gắng tìm ra những chỗ không tốt của a giao, nhưng Mạch Tiểu Hân và Hà Đông thì lại không rõ, nghĩ rằng thì ra bà chị này mang hộp a giao đến là để làm bộ làm tịch, kỳ thực là không nỡ đưa hộp thuốc bổ này cho hai cô.
Mạch Tiểu Hân nhẹ nhàng đẩy cái hộp về phía Ngải Lâm, "Chị Ngải Lâm, chị khách khí như vậy làm gì. Chị gầy như vậy, mau mang về chính mình tẩm bổ đi, em mới có bao nhiêu tuổi chứ, làm gì đã đến mức đến mùa đông là phải tẩm bổ. Cảm ơn ý tốt của chị!"
Ngải Lâm vội nói: "Em lại không béo, em ăn chút cũng không sao, phụ nữ gầy quá cả người toàn xương cũng không tốt". Ngẩng đầu thấy Mục Tư Viễn đã lấy thức ăn đang tìm chõ ngồi vội vẫy tay, chưa đợi anh ngồi xuống đã hỏi: "Tư Viễn, bây giờ đàn ông thích loại xương sườn kiểu gì?"
Mục Tư Viễn nhìn thấy hộp a giao đó không khỏi hơi đỏ mặt, rất là bất mãn trợn mắt nhìn Ngải Lâm: "Xương sườn cái gì? Chẳng lẽ bây giờ xương sườn còn chia ra loại đàn ông ăn với phụ nữ ăn à?"
Hà Đông hơi sặc một chút, tổng giám đốc Viễn Dương mà lại có thể có ý nghĩ viển vông như vậy, thật sự có thể gọi là cao nhân, liền hảo tâm giải thích: "Bọn em đang nói là người".
Mục Tư Viễn nhìn cô không rõ nguyên do, chẳng lẽ là nói đến xương sườn trên người? Cái cô Hà Đông này không khác gì Ngải Lâm, toàn thích nói những chuyện kỳ lạ. Lại nghe Hà Đông tiếp tục nói, "Chẳng hạn như Mạch Mạch chính là loại xương sườn tiêu chuẩn bán trong siêu thị đó, bên cạnh xương còn mang chút chút thịt, không giống hàng chợ, hoặc là cạo sạch sẽ chỉ còn xương sườn thật, hoặc là vẫn còn để nguyên cả một đống thịt mỡ".
Trước mặt một người đàn ông mà dám nói như vậy, Mạch Tiểu Hân cả kinh suýt nữa phun cơm trong miệng ra, vội che miệng, ho đến mức không thở được, đỏ mặt lên trừng mắt nhìn Hà Đông. Con bé này một vài ngày không làm khó được người khác thì không sống được hay sao ấy.
Mục Tư Viễn thấy cô ho thật sự quá đáng thương, đưa tay đẩy bát canh xương sườn mình chưa động vào chút nào sang gợi ý cô uống một chút.
Lần này đến lượt Hà Đông sặc còn lợi hại hơn Mạch Tiểu Hân, có gian tình có gian tình, cô tức giận nghĩ, hành động chăm sóc tự nhiên như vậy nhất định không phải tự nhiên mà có, thời gian dài như vậy mà Hà Đông mình rõ ràng không phát hiện bất cứ biểu hiện khác thường nào của bạn cùng phòng, chẳng lẽ mắt lửa ngươi vàng của mình đã thoái hóa đến mức nhìn mà không thấy rồi? Hay là Mạch Tiểu Hân thấy sắc quên bạn nên cố ý giấu mình? Lập tức ánh mắt như phi tiêu của cô vù vù vù bay thẳng tới người vô tội còn đang ho khan đó,
Chỉ có Ngải Lâm vẫn vừa nhìn chằm chằm bát canh của Mục Tư Viễn đó vừa cười đầy thâm ý, Mục Tư Viễn bị cô cười đến mức thấy sống lưng lạnh buốt, trên mặt lại chỉ có thể điềm nhiên như không tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Ánh mắt Ngải Lâm nhìn Mạch Tiểu Hân ngày càng thân thiết. "Tiểu Hân, rảnh rỗi chị em mình đi dạo phố nhé, chị thấy quần áo em mặc đều rất đẹp, em mua ở đâu đấy?"
"Em với Đông Đông thường đến mấy cửa hàng bán đồ xuất khẩu, cũng có mấy cửa hàng quen lúc nào có đồ tốt lại gọi điện thoại cho bọn em, để em về viết địa chỉ và điện thoại cho chị". Mạch Tiểu Hân hơi nghẹn, vừa nhẹ nhàng vuốt ngực vừa trả lời, dưới sự giám thị chặt chẽ của Hà Đông cô nào dám uống bát canh đó của Mục Tư Viễn chứ.
"Chúng ta cùng đi nhé, quần áo của Tư Viễn phần lớn cũng là chị mua giúp, lần sau nhờ em tham mưu cho chị".
"Quần áo đàn ông em không biết xem", Mạch Tiểu Hân lắc đầu nói, "Em mua quần áo cho bố, bố em luôn chê em mua đồ quá trẻ". Mạch Tiểu Hân nhìn ánh mắt hưng phấn đến mức tỏa sáng như bà ngoại sói của Ngải Lâm, ngoài mặt nơm nớp lo sợ trả lời câu hỏi, trong lòng thầm hô to không ổn.
Mục Tư Viễn mặc dù cúi đầu ăn cơm nhưng trong lòng lại hơi mất hứng, chẳng lẽ trong mắt cô ấy mình đã già như vậy rồi sao, vì vậy mới so sánh mình với bố cô ấy?
"Người lớn tuổi thường ăn mặc bảo thủ một chút, quả thật tương đối khó mua, có điều quần áo của Tư Viễn thì chị còn chưa đến mức không biết mua kiểu gì. Chị với anh ấy là bạn học, sang năm mới ba mốt, đừng coi bọn chị là người già thế". Ngải Lâm chưa từ bỏ ý định, "Năm nay em hai tư đúng không? Kém tuổi, chắc chưa đến mức cảm thấy không có tiếng nói chung chứ?"
Mạch Tiểu Hân vạn phần khó xử, bà chị cả này nói ra không có cố kị gì như thế, ý tứ đã quá rõ ràng rồi. Cô không dám nhìn thần sắc Mục Tư Viễn, chỉ căng thẳng nhìn Hà Đông chằm chằm, sợ vị đại tiểu thư này chợt lóe lên ý tưởng nào rồi lại nói ra một câu kinh thiên động địa gì đó.
"Tư Viễn, Ngải Lâm", Lục Tử Tình bưng đĩa ngồi xuống bàn bên cạnh bọn họ, từ xa xa cô đã nhìn thấy bốn người này vừa nói chuyện vừa ăn cơm cùng nhau, không lâu trước Mục Tư Viễn cũng đã từng dùng cơm ở nhà ăn nhân viên, cũng đã từng cười thoải mái vui vẻ như vậy, dường như thời gian đã quay ngược trở về thời đại học, trở lại năm năm trước khi hết thảy đều chưa xảy ra. Cô ghen ghét nhìn Mạch Tiểu Hân, cô đã thấy rất nhiều cô bé xinh đẹp, trong nước có, nước ngoài có, trong trường đại học có rất nhiều người đẹp hơn mình, nhưng cô không hề ghen tị với họ, bởi vì sau lưng mình có tập đoàn Văn Cẩm mạnh mẽ, tiền bạc mang lại sự tự tin cho cô, ngoài ra còn có sự xinh đẹp và trí tuệ, cô, Lục Tử Tình, có thể không thua kém bất cứ một phụ nữ nào. Cô vẫn cho rằng như vậy, nhưng khi gặp phải Mục Tư Viễn thì tất cả đều đã khác. Đầu tiên là cô thua dưới tay Vi Giai Hinh, cái con bé gia cảnh bần hàn ngoại hình yếu đuối lại đầy bụng tâm kế kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ diễn một vở cô bé lọ lem và hoàng tử, đến tận lúc Ngải Lâm nói với cô Tư Viễn sẽ mang Vi Giai Hinh ra nước ngoài học cô vẫn cảm thấy khó tin. Mà lần này, chẳng lẽ cô lại phải thua dưới tay cô ả Mạch Tiểu Hân này? Cô thừa nhận Mạch Tiểu Hân trẻ tuổi hơn mình, cũng xinh đẹp hơn mình, nhưng trừ hai thứ này tất cả những gì cô có thể cho Tư Viễn thì Mạch Tiểu Hân đều không có. Đàn ông, chẳng lẽ thật sự chỉ coi trọng bề ngoài? Trong lòng cô lắc đầu phủ nhận, Tư Viễn không phải là người như vậy, anh ấy có hùng tâm tráng chí, anh ấy cần một người vợ có thể phụ tá anh, chờ khi anh ấy hiểu rõ điều này thì anh ấy sẽ tiếp nhận mình. Cô khó chịu nhìn Mục Tư Viễn đẩy bát canh của mình sang phía cô ta không hề kiêng kỵ ngay trước mặt công chúng, cái gì cũng chưa nói nhưng sự ân cần đó lại che giấu không nổi, mặc dù trong nhà ăn đã không còn nhiều người ăn cơm nhưng rơi vào trong mắt người khác vẫn cứ tỏ ra rất mập mờ.
"Lục tiểu thư", Mạch Tiểu Hân cũng khách sáo chào hỏi cô, cô sớm đã được lĩnh giáo sự lợi hại của Lục Tử Tình, len lén đá chân Hà Đông dưới gầm bàn, Hà Đông ngầm hiểu nheo nheo mắt.
"Khéo thật, Mạch tiểu thư cũng ăn cơm muộn như vậy à". Lục Tử Tình tươi cười nói, "Xem ra thức ăn ở nhà ăn này làm càng ngày càng tốt, ngay cả tổng giám đốc Mục của chúng ta cũng chịu chấp nhận".
"Lục đại tiểu thư cũng có thể ăn được thì anh có gì mà không ăn được", Mục Tư Viễn nói, phát hiện Mạch Tiểu Hân đang nháy mắt với Hà Đông, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Hà Đông hiếu ý lập tức đứng dậy, "Lục tiểu thư, em và Tiểu Hân còn có chút việc, bọn em đi trước đây".
Lục Tử Tình khẽ gật đầu. Hai tiểu cô nương bưng đĩa nhanh chóng rút lui khỏi nơi thị phi này.
Ngải Lâm nuốt cơm trong miệng xuống, thấy hộp a giao vẫn nằm trên bàn vội cầm lên đuổi theo.
Lục Tử Tình nhận ra đó là vật phẩm của mẹ Tư Viễn, hôm đó nấu a giao cô cũng ở bên cạnh, đó là một hộp gốm cổ kính rất đặc biệt, nghe Trần Vân Chi nói là mẹ chồng bà mua cho bà trong lần đầu tiên bà theo chồng về Ôn Châu, vốn là có một đôi, sau đó rơi vỡ mất một cái. Trần Vân Chi đựng a giao cho Lục Tử Tình bằng một cái hộp mới, khi đó cô cho rằng Trần Vân Chi nhất định sẽ giữ lại cái hộp cũ này, không ngờ lại nhìn thấy nó ở đây. Cô nhìn thấy Ngải Lâm mang cái hộp chạy theo đưa cho Mạch Tiểu Hân, Mạch Tiểu Hân không chịu nhận, hai người đưa qua đưa lại một phen, Ngải Lâm ghé vào bên tai Mạch Tiểu Hân nói gì đó, Mạch Tiểu Hân tỏ ra rất kinh ngạc, do dự hồi lâu rồi cuối cùng cũng nhận lấy. Lục Tử Tình có một loại ảo giác, hình như lúc nhận cái hộp Mạch Tiểu Hân có quay lại nhìn thoáng qua Mục Tư Viễn. Cô thu ánh mắt lại điềm nhiên như không nhìn Mục Tư Viễn cười cười nói, "Bố bảo anh đầu giờ chiều đi làm thì đến chỗ ông ấy, bố có việc cần nói chuyện với anh".
"Được".
"Anh cũng không muốn biết là chuyện gì à?" Cô quát.
"Đại khái là chuyện làm cho anh vào tập đoàn, anh rất cảm ơn chủ tịch Lục coi trọng như vậy, có điều bây giờ anh chỉ muốn quản lý tốt Viễn Dương, không có tinh lực và thời gian đi làm bất động sản nữa". Mục Tư Viễn nói, "Dù sao Viễn Dương còn có một chút dấu vết bố anh để lại, mặc dù người đã không còn thì tất cả đều vô nghĩa nhưng anh vẫn muốn nó phát triển mạnh lên".
"Đừng nghĩ như vậy, Tư Viễn, bác Mục biết anh cố gắng như vậy, sự nghiệp bây giờ phát triển tốt như vậy thì nhất định sẽ vui vẻ".
"Chẳng lẽ em thật sự tin rằng sau khi chết vẫn còn có linh hồn?" Mục Tư Viễn cười châm chọc, "Chỉ là một loại tự mình an ủi của người còn sống thôi".
Lục Tử Tình nhìn anh không nói được gì, cảm nhận được sự mệt mỏi và bất đắc dĩ ẩn phía sau gương mặt đẹp trai này, "Tư Viễn, đừng làm cho thần kinh mình suốt ngày căng thẳng như vậy, chuyện của bác Mục đã qua nhiều năm như vậy rồi, thương trường vốn tàn khốc, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Hiện nay anh đã làm rất tốt rồi, Viễn Dương rất có tiềm lực, nếu có một nền tảng lớn hơn thì có thể sẽ làm càng tốt".
"Gần đây Tử Hãn đang bận cái gì?" Hiển nhiên Mục Tư Viễn không định tiếp tục đề tài này.
"Nó ấy à, từ trước đến giờ vẫn luôn thích chơi trò chơi địch lùi ta tiến địch tiến ta lùi với mấy tiểu nữ sinh, đại khái là lại đang giở mấy thủ đoạn ngạc nhiên kì dị mới để đi tán gái rồi, lần này khiến ông già cũng tò mò, cũng không biết ông nội em nghe ai nói có một người như Mạch tiểu thư, thế là có hôm tự nhiên chạy đến nhà ăn ăn cơm, hai ông cháu đúng là không khác gì trẻ con cả", Lục Tử Tình cười nói, "Lần này Tử Hãn thật sự mê mẩn rồi. Trong mắt đàn ông một cô gái như Mạch tiểu thư có phải cực kì đáng yêu không?"
"Mạch tiểu thư quả thật rất đáng yêu", Mục Tư Viễn đứng lên, "Đi thôi, mới ra ngoài đi một vòng về, ở công ty còn một đống chuyện cần làm".
Vẻ mặt Lục Tử Tình cứng đờ, chợt lộ ra một nụ cười, "Tư Viễn, chẳng lẽ anh muốn PK với Tử Hãn một trận xem ai hấp dẫn phụ nữ hơn à?"
"PK với Tử Hãn?" Mục Tư Viễn khé nhếch môi, "Lại chưa nghĩ tới. Nhưng anh cho rằng mình còn chưa đến mức rơi xuống hạ phong".
Lục Tử Tình đang đi phía sau lập tức sầm mặt.