Chiêm Đông Kình với Tô Lương Mạt đêm đó trở lại Ngự Châu, nếu như sự việc không có tiến triển, Tô Lương Mạt không muốn để Tống Tử Căng lo lắng.
Tô Lương Mạt dọc đường đi đều nhìn di động, mấy ngày liên tục, cũng không có tin tức của Vệ Tắc.
Chiêm Đông Kình liếc nhìn cô, "Hắn mất tích rồi?"
Cô không lên tiếng, đến khi tới cửa tiểu khu, Tô Lương Mạt trước khi xuống xe quan sát kỹ hai bên đường, xác định không có người quen lúc này mới bước ra ngoài, cô xách valy hành lý đi qua trước cửa sổ xe, Chiêm Đông Kình gõ gõ ngón tay lên kính thủy tinh chống đạn, "Cần tôi đưa cô lên không?"
"Không cần." Cô trả lời dứt khoát, như một làn khói nhấc valy rời đi.
Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một hồi lâu, xe hơi màu đen bị màu vàng cam của đèn đường hắt lên bao phủ, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, ánh mắt rất hiếu kỳ. Dù sao thương hiệu phía trước xe cũng biểu hiện giá trị xa xỉ của nó, di động trong túi quần Chiêm Đông Kình thình lình rung lên, hắn lấy ra nhìn là một tin nhắn.
"Anh nhanh về đi."
Là Tô Lương Mạt.
Cô không lúc nào là không có ý nghĩ muốn cách xa hắn, cho dù là hắn chỉ ở nơi cô có thể nhìn thấy, chuyện gì cũng đều không làm.
"Trở về." Chiêm Đông Kình kéo cửa sổ xe phân phó tài xế.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Tô Lương Mạt đã bị một hồi chuông điện thoại di động đánh thức, cô mở mắt nhìn màn hình, cơn buồn ngủ lập tức biến mất hoàn toàn tỉnh giấc nhận điện, "Alo?"
"Lương Mạt, nhanh xuống đây, anh ở dưới lầu nhà em."
"Bây giờ?" Tô Lương Mạt vén chăn đơn, tiện tay lấy chiếc áo khoác, lúc ra cửa liếc nhìn đồng hồ treo tường, mới năm giờ sáng.
Cô cúp điện thoại nhanh chóng xuống lầu, quả nhiên thấy Vệ Tắc một thân thường phục đứng ở đầu hành lang, Tô Lương Mạt đi tới, "Vệ Tắc, mấy ngày nay anh đi đâu?"
Bộ dạng Vệ Tắc mới nhìn qua rất mệt mỏi, trên cằm cũng hiện lên một vòng thâm sắc xanh xao, hai mắt lại đặc biệt hữu thần, khó nén hưng phấn, "Xin lỗi, anh có nhiệm vụ phải ra ngoài, nhưng mà bây giờ tốt rồi."
Trong lòng Tô Lương Mạt bỗng dưng trầm xuống, "Anh đã làm gì vậy?"
"Bọn anh đã quét sạch mấy khu vực lớn của Chiêm Đông Kình, mỗi ngày mỗi đêm mục kích khó khăn này rốt cuộc cũng không uổng phí." Vệ Tắc cười nhẹ nhõm, đưa tay ôm Tô Lương Mạt, "Thời gian nghỉ phép hai ngày, anh sẽ ở cạnh em."
Tô Lương Mạt còn chưa kịp phản ứng, Vệ Tắc lui người, sờ sờ mặt của cô, "Có phải bị lạnh hay không, nhìn mặt em trắng bệch cả rồi."
"Vệ Tắc," Tô Lương Mạt nắm chặt tay anh, "đến đây chấm dứt đi được không? Anh mắt nhắm mắt mở không được sao? Vấn đề xã hội đen vẫn luôn tồn tại, nhưng nó chính là cái u ác tính, cho dù có chặt đứt cũng có thể sinh trưởng, anh không phải làm chim đầu đàn, nhiều vụ án như vậy anh có thể quản..."
"Lương Mạt." Vệ Tắc ngắt lời cô, hưng phấn vừa rồi cũng bị một câu nói của cô đánh phá tan tành, "Anh là cảnh sát, một ngày chưa diệt trừ được bọn chúng, Ngự Châu liền một ngày chưa sạch sẽ."
Tô Lương Mạt che mặt, có vẻ như vô lực giãy giụa, "Vô dụng thôi, chỉ sẽ rước họa vào thân."
"Em không tin anh sao?" Vệ Tắc vỗ vỗ hai vai cô, "Dần dần sẽ ổn thôi, bây giờ có một khởi đầu rất tốt."
Tô Lương Mạt vẫn trầm mặc, Vệ Tắc thấy không vui, anh lòng đầy vui mừng tới báo với cô tin tốt này, không nghĩ tới Tô Lương Mạt lại giội cho mình gáo nước lạnh, "Có gì mà phải sợ? Lương Mạt, anh không sợ những kẻ cặn bã kia."
Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn thấy đáy mắt Vệ Tắc đều là tia máu, cô khó nén đau lòng, "Anh mau trở về ngủ một giấc đi."
Vệ Tắc đưa tay ôm cô vào trong ngực, "Anh chính là nhớ em, anh về nhà ngủ một lát, buổi trưa ăn cơm cùng em."
"Không cần," Tô Lương Mạt tự nhiên vòng tay qua eo Vệ Tắc, "anh ngủ một ngày cho yên tĩnh, đến lúc đó em cùng ăn tối với anh."
"Được." Vệ Tắc lưu luyến buông ra, lái xe rời đi.
Ban ngày đi làm, Tô Lương Mạt bởi vì thường xuyên xin nghỉ mà bị mắng một trận, ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy tivi LCD ở khu nghỉ ngơi đang phát một tin tức tốt.
Đại khái là cảnh sát thông qua hàng loạt điều tra nằm vùng, chặn được mấy khu vực dẫn dụ người ta sa đọa.
Đối với loại chuyện này nhất định tuyên dương không kiêng nể.
Tôn Liễn từ lần trước sau này đã biết nghe lời rồi, không dám đi tới bất kỳ chỗ ăn chơi nào nữa, cô ấy kéo Tô Lương Mạt qua một bên, "Tin tức vừa rồi có nhắc tới Chiêm Đông Kình."
"Ồ," Tô Lương Mạt trở lại chỗ ngồi, "thứ trên bàn làm việc của mình ở đâu ra vậy?"
"Công ty chuyển phát đưa đến, có phải Vệ Tắc tặng quà gì cho cậu không?" Tôn Liễn tò mò tới gần, "Nhanh mở ra xem thử."
Tô Lương Mạt thấy bưu kiện dùng băng dính gói kín mít, Vệ Tắc vẫn còn đang ngủ bù, hơn nữa cho dù muốn tặng, bọn họ tối nay liền gặp nhau không cần đến chuyển phát nhanh, bàn tay Tô Lương Mạt chạm vào bưu kiện liền thu hồi, động tác này dọa Tôn Liễn bên cạnh oán trách, "Ai da gặp quỷ à, làm người ta sợ muốn chết."
Tô Lương Mạt miễn cưỡng cười cười, "Vệ Tắc đã nói là muốn cho mình bất ngờ, đợi mình trở về mở ra ngày mai lại nói cho cậu biết là cái gì."
"Thật chẳng thú vụ gì cả, cho mình xem thử đi," Tô Liễn cầm lấy con dao trang trí, "trong lòng cậu không thấy ngứa ngáy sao?"
Tô Lương Mạt còn chưa kịp ngăn cản, dao trang trí của Tô Liễn đã xé mở băng dính.
Cô ấy thường hay nghịch dao, cho nên động tác gỡ hộp cũng rất lão luyện, vài tiếng "xoẹt xoẹt", Tôn Liễn nhìn vào trong một cái.
"A!"
Nhịp tim Tô Lương Mạt bỗng tăng vọt, "Bên trong là cái gì?"
Tôn Liễn lật mở cái hộp ra, một bức ảnh chụp xuất hiện trước mắt là rạng sáng nay lúc Tô Lương Mạt với Vệ Tắc ôm nhau, chỉ là trên người Vệ Tắc bị vật nhọn đâm lên mười mấy lỗ, trên mặt cũng bị đâm gần như không phân biệt rõ diện mạo.
"Ai a!" Tôn Liễn đè thấp giọng, "Đùa cái kiểu này."
Tô Lương Mạt dè dặt nâng ảnh chụp cầm trong tay, trái tim cơ hồ thật sự sắp nhảy vọt ra ngoài.
Tâm trạng cô cứ thấp thỏm khó khăn lắm mới chờ được đến giờ tan tầm.
Đúng lúc Vệ Tắc gọi điện thoại tới, Tô Lương Mạt nhận điện xong bước nhanh đi ra ngoài, ngồi vào xe Vệ Tắc, cô đưa ảnh chụp cho anh.
Vệ Tắc nhìn một cái, nhận lấy ảnh chụp để qua bên cạnh, "Đừng sợ, chuyện như vậy bọn anh gặp nhiều rồi, còn có kẻ công khai gửi tới sở cảnh sát."
Lúc ăn cơm, Tô Lương Mạt luôn cảm thấy như bị người ta nhìn chòng chọc, Vệ Tắc có lẽ thật sự đã quen rồi, không có chút biểu hiện khác thường nào.
Vốn là muốn đi xem phim, nhưng Tô Lương Mạt nào có tâm tư, lại lo lắng cho Vệ Tắc, chỉ thúc giục anh mau về nhà.
Hai người dắt tay nhau đi xuống bãi để xe, Vệ Tắc nhìn thấy biển hiệu siêu thị phía trước, "Muốn mua thứ gì đó không?"
Tô Lương Mạt đột nhiên cảm thấy cơ thể hình như bị dùng lực đẩy một cái, cô té nhào tới cây trụ, choáng váng đánh tới làm đầu óc không kịp phản ứng, liền nhìn thấy Vệ Tắc bị một tên đàn ông áo đen cao lớn xiết chặt cổ, đối phương kềm chặt hai chân Vệ Tắc làm anh không thể phản kháng, một tên khác bên cạnh tiến lên lấy súng của Vệ Tắc.
Tô Lương Mạt đưa mắt thấy đối phương đánh mạnh mấy quyền lên gáy Vệ Tắc, động tác nhanh đến nỗi anh không hề có năng lực đánh trả, tên đó dắt lấy cổ áo Vệ Tắc nhét anh vào trong một chiếc xe thương vụ, Tô Lương Mạt gọi một tiếng "Vệ Tắc", đối phương muốn lôi cô theo cùng, tên đàn ông bên cạnh đẩy cô ngã xuống đất, rỉ tai với đồng bọn mấy tiếng sau đó nhanh chóng rời đi.
Tô Lương Mạt bất chấp đau đớn bò dậy, mới phát hiện túi xách cũng bị bọn chúng cướp đi.
Xung quanh cũng không có người, cô chỉ đành khập khiễng đuổi theo.
Xe thương vụ đã sớm không thấy, Tô Lương Mạt vất vả lắm mới lên tới sườn dốc, ở lối vào bãi đỗ xe nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu ngay đó, thân xe phát ra ánh sáng bén nhọn bắn thẳng vào mắt cô.