Hai chữ cuối cùng, Chiêm Đông Kình cũng không biết hắn làm thế nào mà nhả ra được.
Gương mặt duy trì chút bình tĩnh cuối cùng bị một chút khích thích đánh nát rất đau đớn, chỉ là chỉ là đau đớn này hắn nhìn vào trong mắt lại không thể lý giải được.
Tô Lương Mạt nghe vậy, kinh hoàng, không hiểu hắn nói "luân phiên cưỡng bức" là có ý gì.
Vệ Tắc nằm dưới đất ưỡn cao nửa người trên, ánh mắt phẫn nộ mà bi thương, "Anh nói cái gì, anh nói cho rõ ràng!"
Tô Lương Mạt đi tới bên cạnh Vệ Tắc, Chiêm Đông Kình dẫn đầu xoay người bỏ đi, thi thể cũng bị lôi ra theo, lưu lại một vệt máu thật dài.
Cửa sắt lần nữa bị kéo lại, cô đỡ Vệ Tắc vết thương đầy người vào góc tường, để cho anh ngồi dựa lên tường.
"Lương Mạt..."
Nghe giọng nói Vệ Tắc như thầm thì đau khổ, đầu óc Tô Lương Mạt lại nhớ tới những lời Chiêm Đông Kình đã nói, cô ôm lấy đầu gối dựa lên cổ Vệ Tắc, đợi sau khi tâm tình ổn định lại, lúc này mới kiểm tra vết thương của anh, "Có bị thương ở đâu không?"
Chiêm Đông Kình trở lại phòng nghỉ, bên trong cái gì cần có đều có, trên bàn sách có máy tính đang ghi lại mọi tình hình bên trong nhà kho, hắn kéo cái ghế ra ngồi xuống.
"Anh không sao," Lời Vệ Tắc nói rất rõ ràng, "Lương Mạt, lời của hắn có ý gì?"
Tô Lương Mạt ngồi dậy bên cạnh anh, "Vệ Tắc, em có rất nhiều chuyện giấu anh," Cô tựa đầu lên vai Vệ Tắc, "lúc đó em bị người của Chiêm Đông Kình đưa tới Tương Hiếu Đường, hắn ta nói với em..." Tô Lương Mạt nhắm hai mắt lại, "Nhưng mà những tên đó chỉ là cởi sạch quần áo dọa em, không có làm gì em cả, ý nghĩ hắn xấu xa, tất nhiên là nghĩ đến cái phương diện kia."
"Tương Hiếu Đường? Những chuyện này vì sao không sớm nói cho anh biết?"
"Vệ Tắc..." Tô Lương Mạt ôm chặt cánh tay của anh, "Chúng ta còn có thể ra ngoài không?"
Chiêm Đông Kình nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Lương Mạt trong màn hình, bọn họ hiển nhiên không biết nhất cử nhất động của mình đều nằm trong mắt người khác, khóe miệng Chiêm Đông Kình quyến rũ độ cong như cười như không, lại mơ hồ cất giấu chút tự giễu.
"Lương Mạt," Vệ Tắc lúc này không có thời gian truy hỏi những chuyện trước kia, "anh nhìn ra được Chiêm Đông Kình có ý với em, em đừng giả ngốc, có thể ra khỏi đây thì đừng bỏ lỡ cơ hội, mau chóng đi đi."
"Em không đi."
Vệ Tắc hai mắt cảnh giác nhìn bốn phía, cho dù anh đã giảm thấp thanh âm, nhưng Chiêm Đông Kình vẫn có thể nghe rõ ràng, "Em nghĩ cách ra ngoài trước, sau đó báo cho cậu anh, như vậy chúng ta mới có thể có nửa phần thắng..."
Tô Lương Mạt cũng không cương quyết nữa, cô giương cằm, tựa trán vào vách tường.
Hai tay Vệ Tắc bị còng ra sau, sau một lúc lâu cánh tay tê nhức không thôi, "Đừng sợ."
Tô Lương Mạt nhả hàm răng đang cắn chặt môi dưới ra, "Cho dù em sợ, bắt đầu ngày mai đối diện với những người kia cũng phải làm ra vẻ không sợ, Vệ Tắc," Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong mắt có lệ quang trong trẻo, "anh nói đúng, người như bọn họ chính là cặn bã, không phải có câu nói rất đúng đó sao? Tà bất thắng chính."
Hay cho câu "tà bất thắng chính".
Tàn thuốc trong tay Chiêm Đông Kình gảy gảy phía gương mặt Tô Lương Mạt, cô cho rằng cô là ai?
Hai người dựa vai nhau chịu đựng qua một đêm, ngày hôm sau đến chạng vạng mới có người đưa cơm đến, Vệ Tắc nhìn thấy kẻ đó muốn xoay người rời đi, "Tôi muốn gặp Chiêm Đông Kình."
Đối phương hừ lạnh một tiếng.
"Hắn bắt chúng ta nhốt lại đây không phải là muốn để chết tươi chứ?"
Lúc Chiêm Đông Kình đi vào, Tô Lương Mạt còn tựa sát vào Vệ Tắc, nghe thấy tiếng bước chân cũng chỉ giương mắt lên nhìn, Vệ Tắc ngồi thẳng dậy, "Chuyện của chúng ta đừng lôi phụ nữ vào, thả cô ấy ra."
Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm cơm hộp dưới đất, "Các người muốn tuyệt thực?"
"Tôi ở lại đây, để Lương Mạt rời đi."
Chiêm Đông Kình đá văng một hộp cơm, quét mắt về phía Tô Lương Mạt, cô lúc này không có tranh cãi nói mấy lời đồng sinh cộng tử thừa thãi, Chiêm Đông Kình ngồi xổm xuống, cầm một hộp cơm khác hướng phía Tô Lương Mạt ngoắc ngoắc tay, "Đến đây."
Chẳng khác nào đang gọi con chó con.
Tô Lương Mạt đè nén cười lạnh, nhưng vẫn là thuận theo lời Vệ Tắc tiếp tục, "Chuyện này không liên quan tới tôi, anh thả tôi ra đi."
"Sau đó để cô trở về tìm cảnh sát?"
Tô Lương Mạt lắc đầu, "Không, chuyện của ba tôi còn phải dựa vào anh, tôi chỉ là muốn rời khỏi đây..."
Nhìn thấy ý cười nơi khóe miệng Chiêm Đông Kình càng lúc càng đậm, nửa câu sau của Tô Lương Mạt cứ thế không nói ra được, cô cắn chặt môi, Vệ Tắc cho rằng đơn giản hơn cô tưởng, âm ngoan như Chiêm Đông Kình, làm sao có thể tin tưởng những lời nói dối ngay cả chính cô cũng không thể bị thuyết phục này?
Vệ Tắc cũng chỉ là muốn thử xem, dù là một phần nghìn cơ hội.
"Muốn ra ngoài rất đơn giản, chỉ cần cô phủi bỏ sạch sẽ quan hệ với hắn thành người của tôi thì có thể."
Tô Lương Mạt cắn chặt răng, "Nằm mơ."
Chiêm Đông Kình mở hộp cơm, dùng thìa múc cơm đưa tới trước mặt Tô Lương Mạt, "Mở miệng."
"Anh muốn làm gì hai chúng tôi?" Tô Lương Mạt tránh cái thìa hắn đưa tới.
"Cô có biết hắn làm tôi tổn thất bao nhiêu không? Khoản tiền đó cô đền trước cho tôi."
"Bao nhiêu?"
Chiêm Đông Kình duỗi ra một ngón tay, Tô Lương Mạt vươn tay nắm lấy, "Được, tôi đền."
"Đền như thế nào?" Chiêm Đông Kình hiếu kỳ.
Tô Lương Mạt từ từ kề sát mặt tới gần, "Tôi đảm bảo khiến Vệ Tắc sau này không nhúng tay vào chuyện của các người nữa, giết chết một cảnh sát đối với anh cũng không có gì tốt." Giọng nói của cô càng lúc càng trầm mỏng, đáy mắt đen bóng đột nhiên sâu thẳm, Chiêm Đông Kình khẽ nhíu mắt lại, biết không ổn, hắn đúng lúc dứt ra, ánh mắt có phần chật vật tránh đi.
Tô Lương Mạt không khỏi thất vọng, phải làm bộ điềm nhiên như không có gì, lại thấy Chiêm Đông Kình kéo cổ áo lôi Vệ Tắc dậy.
Cô vội vàng giữ chặt Vệ Tắc, Chiêm Đông Kình hướng lên mặt Vệ Tắc nện một quyền.
Tô Lương Mạt lảo đảo đứng dậy, "Dừng tay!"
Tống Các cùng tiến vào mở còng tay cho Vệ Tắc, Vệ Tắc gần như ngay lập tức đánh tới, Chiêm Đông Kình trụ vững chân nghiêng người một cái, thân thủ hắn cực kỳ tốt, Vệ Tắc thậm chí hoàn toàn không tới gần hắn được, Tô Lương Mạt thấy hai người đánh nhau, thừa dịp lúc đám người Tống Các xem náo nhiệt, cô khom lưng nhặt chiếc đũa duy nhất. Từ từ lui người tới góc tường, lợi dụng tường xi măng thô ráp mài nhọn chiếc đũa.
Vệ Tắc bị đá trúng giữa bụng ngã xuống dưới chân Tô Lương Mạt, Chiêm Đông Kình đi tới nhắm ngay một bên sườn Vệ Tắc ra đòn.
Sau lưng Tô Lương Mạt toát mồ hôi lạnh, cô lạnh mắt nhìn, từ từ lặp lại động tác trong tay, Chiêm Đông Kình hạ thủ với Vệ Tắc ngay trước mặt cô, Tô Lương Mạt gần như mài đến cả móng tay mình, ngón tay rách da đau như xát muối.
Chiêm Đông Kình ngẩng đầu liếc nhìn cô, cho rằng cô là bị sợ đến choáng váng rồi.
Ai cũng không chú ý tới động tác mờ ám của cô.
Vệ Tắc chảy máu miệng, lại thủy chung không khuất phục, "Một ngày nào đó mày sẽ chết không tử tế."
"Được," Chiêm Đông Kình dừng chân, "trước tiên ta cho ngươi xuống đất chờ."
Hắn xoay người, vớ lấy cái ghế tựa hướng đầu Vệ Tắc đánh tới, Tô Lương Mạt không chút nghĩ ngợi nhào tới trước người Vệ Tắc, lực đạo trong tay Chiêm Đông Kình khựng lại, từ trên cao nhìn xuống hai người ôm nhau một chỗ. Tô Lương Mạt ngước mặt lên, chiếc đũa đã mài nhọn trong tay giống như đang chờ sức phát động.
Con người vào lúc tuyệt vọng, thường hay khuếch trương cơ hội.
Tô Lương Mạt với Vệ Tắc giống như hai con thú bị vậy trong lồng, thỏ con tức giận còn biết cắn người, cô gần như không chút nghĩ ngợi vươn tay.