Thực giết người.
Chiêm Đông Kình ôm chặt vai cô đi ra ngoài, cô bước theo không kịp, nghiêng ngả lảo đảo, đối diện với ánh mặt trời tối tăm u ám, dường như bị che phủ bởi tầng tầng lớp lớp mưa bụi lạnh lẽo.
Ngoài cổng lớn, người của Tống Các chạy đến.
Nhìn thấy hai người đi ra hắn tiến lên đón đầu tiên, "Kình thiếu, không sao chứ?"
Chiêm Đông Kình như có thâm ý nhìn vào mắt hắn, tầm mắt Tống Các rơi xuống, thấy Tô Lương Mạt thất thần sa sút, "Tô tiểu thư, lần này may nhờ có cô."
Một câu nói, càng làm vết thương của cô thêm chồng chất, không khác nào đem muối xát lên miệng vết thương của cô.
Tâm trạng Tô Lương Mạt đột nhiên mất không chế, đưa tay níu chặt cổ áo Chiêm Đông Kình, "Đi thôi, về nhà thôi."
Trong lúc vô thức cô xem nơi đó thành nhà mình, cổ họng Tô Lương Mạt giống như bị miếng vải bông chặn lại, muốn khóc, nhưng cho dù lồng ngực có đau như thế nào đi nữa cũng không có cách phát ra.
Tống Các nhìn Chiêm Đông Kình ôm bóng lưng đang phát run của cô lên xe, xem ra cô không đơn giản chỉ là cái bình hoa, có thể thuận lợi xâm nhập vào đây, lại có thể nổ súng ở nơi đó, Tống Các cười cười, gọi thuộc hạ rời đi.
Hai người ngồi phía sau xe, không gian trước sau bị ngăn cách, Chiêm Đông Kình lấy di động của Tô Lương Mạt, đem đoạn ghi âm kia phát lại, "Chiêu này thật rất độc, nhưng mà chiêu độc cũng có tác dụng của chiêu độc."
Tô Lương Mạt không lên tiếng, mở mắt nhắm mắt đều là cảnh tượng người đàn ông kia bị mang đi.
Chiêm Đông Kình nắm lấy tay của cô, phát hiện hai tay cô gắt gao nắm thành quyền, bốn khớp xương lồi ra nhô lên, hắn nắm tay Tô Lương Mạt trong lòng bàn tay, sau đó vô cùng nhẫn nại vặn mở từng ngón từng ngón tay của cô, trong lòng bàn tay, là bốn vệt cong màu đỏ máu, hiện ra nửa vòng tròn trĩnh, đâm vào rất sâu.
Chiêm Đông Kình đưa tay của cô đến bên môi hôn lên, cảm giác nóng bỏng làm Tô Lương Mạt kinh hoảng hoàn hồn, cô muốn rút tay về, lại bị Chiêm Đông Kình nắm chặt.
Tô Lương Mạt rụt người, âm thanh trong cổ họng bị nhiền nát vô lực, "Bẩn."
"Không bẩn."
"Nó dính rất nhiều rất nhiều máu."
Chiêm Đông Kình ấn môi mỏng lên trên, trong lòng Tô Lương Mạt giống như bị người ta hung hắn cấu xé, hắn đưa tay ôm cô vào ngực, "Nó có chỗ nào bẩn? Nếu không phải là phát súng kia của em, toàn thân dính đầy máu có thể đã là tôi."
"Nhưng em giết người rồi." Tô Lương Mạt đưa tay ôm cổ Chiêm Đông Kình, vùi mặt vào cần cổ người đàn ông, nước mắt nóng hổi thấm vào da thịt Chiêm Đông Kình, cô khóc đến thương tâm, dường như cả thế giới đều bị vấy bẩn đen tối, vừa ngẩng đầu một chút ánh sáng cũng không mảy may nhìn thấy.
Cô có thể từng bước tiến lên trước thử dò xét, nhưng không ngờ rằng lại đột nhiên nổ súng giết người, ranh giới cuối cùng của Tô Lương Mạt đã bị phá bỏ rồi.
Vẻ mặt Chiêm Đông Kình mơ hồ không rõ, hắn đã sớm quên cảm giác lần đầu tiên hắn giết người, nhưng có thể xác định tuyệt đối không bị mất khống chế giống Tô Lương Mạt.
Hắn dỗ dành chốc lát, Tô Lương Mạt vẫn còn khóc, người đàn ông tựa hồ có chút không kiên nhẫn, ra lệnh tài xế nhanh chóng lái xe.
Trở lại biệt thự, Tô Lương Mạt trốn trong phòng, cả ngày không chịu ăn gì, Chiêm Đông Kình cũng thuận theo cô, cho rằng chắc là cô nhất thời sợ hãi, đợi tâm tình cô ổn định lại tất nhiên sẽ tốt lên.
Ăn cơm tối xong, Tô Trạch ầm ĩ đòi gặp chị, Chiêm Đông Kình liền ôm nó lên lầu, nói không chừng thấy Tô Trạch tâm tình có thể khá hơn.
Cửa phòng vẫn đang đóng, Chiêm Đông Kình vặn một cái mới phát hiện bị khóa trái, hắn sai bảo mẫu tìm cái chìa khóa dự phòng, cửa vừa mới hé mở, Tô Trạch liền đẩy cửa cả người chen lấn chạy vào trong, "Chị, chị kể cho em chuyện cổ tích."
Tô Lương Mạt quấn chăn nằm trên giường lớn, lúc này nghe thấy tiếng Tô Trạch càng thêm không muốn lộ đầu, Tô Trạch chạy đến bên giường, hai tay lôi kéo cái chăn, "Chị, chuyện cô bé quàng khăn đỏ mới kể được một nửa, sói xám có ăn cô bé không a?"
Tô Lương Mạt giọng mũi nồng đậm, âm thanh xuyên qua chăn mền truyền tới, "Tô Trạch đừng làm rộn, hôm nay chị không khỏe, em mau đi ngủ đi."
"Không, em muốn ngủ với chị."
Chiêm Đông Kình đứng ở cuối giường, đôi mắt lạnh lẽo giương lên nhìn người trên giường đang có rúc thành một đoàn.
Cô là định cứ như vậy làm con rùa đen rụt cổ vĩnh viễn không chịu ra ngoài.
Khuôn mặt người đàn ông vướng víu có vẻ giận dỗi, hắn không cảm thấy giết một người thì đại biểu cho cái gì, nhất định đòi sống đòi chết như vậy, huống hồ đối phương cũng không phải người tốt, Tô Lương Mạt ở đây không có việc gì lại càn rỡ tự dằn vặt, Chiêm Đông Kình thấy cô ngay cả Tô Trạch cũng không để ý đến, trong lòng càng lúc càng thấy khó chịu.
"Tô Trạch, qua đây, ngày mai lại lên tìm chị."
"Chú, chị bị bệnh sao? Sao lại khóc, có phải bị chích kim không?"
Chiêm Đông Kình hướng ra ngoài cửa gọi, bảo mẫu nhanh chóng đi vào.
"Ôm Tô Trạch xuống dưới."
Bảo mẫu tiến lên ôm Tô Trạch định đi xuống, Chiêm Đông Kình đưa mắt lên giường nhìn lần nữa, "Cho người làm ít thức ăn mang lên đây."
"Vâng."
Hắn đứng nguyên tại chỗ một lúc, đến khi có người gõ cửa tiến vào, Chiêm Đông Kình ra hiệu bảo mẫu đem thức ăn để trên tủ dầu giường, Tô Lương Mạt quấn chặt chăn, hắn khom lưng ngồi lên mép giường, đưa tay giữ chặt góc chăn, "Ngồi dậy ăn cơm."
"Em không muốn ăn."
"Em định cứ tiếp tục như thế này sao?" Chiêm Đông Kình thò tay vào trong chăn bắt lấy cánh tay Tô Lương Mạt lôi cô từ trong chăn kéo ra ngoài, cô giãy giụa không chịu, nhưng khí lực người đàn ông lớn, rất nhanh liền đem chăn mền của cô vén lên, vành mắt Tô Lương Mạt sưng húp, đột nhiên bị ánh sáng kích thích, cô khó chịu giơ tay muốn cản lại.
Chiêm Đông Kình kéo tay của cô lại, "Thực nghĩ không thông như vậy? Chẳng lẽ em muốn để tôi chết?"
Hắn muốn buộc Tô Lương Mạt mở miệng, cô nhắm mắt lại ngồi đó không nhúc nhích, đầu tóc tán rơi ở sau lưng rối như tổ chim.
Chiêm Đông Kình đưa tay kéo mắt cô ra, "Mở ra cho tôi."
"Mặc kệ tôi, anh mặc kệ tôi!" Tô Lương Mạt muốn gạt tay của hắn ra, Chiêm Đông Kình đè nén tức giận, "Em làm bộ dáng như vậy cho ai xem? Không phải chỉ là giết người thôi sao?"
"Đừng nói nữa!" Tô Lương Mạt sợ hãi lợi hại, đưa tay muốn che miệng Chiêm Đông Kình lại, hắn lui người về phía sau, "Hắn cũng không chịu bao nhiêu đau đớn, một phát bắn trúng ngực liền chết, em coi như luyện bắn mục tiêu không được sao?"
Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, thật khó mà nghĩ được hắn có thể nói ra những lời này, "Đó là con người, không phải mục tiêu, hắn còn đang sống."
Chiêm Đông Kình gạt sang một bên cười lạnh, "Một mồi lửa, liền không còn gì cả."
Tô Lương Mạt cắn chặt hàm răng, cô không trách Chiêm Đông Kình, người là cô giết.
"Ngồi dậy ăn cơm."
"Để tôi yên tĩnh một lát được không?" Tô Lương Mạt tránh khỏi đụng chạm của người đàn ông, Chiêm Đông Kình không cho cô có cơ hội, đưa tay chế trụ gáy cô đem cô hướng về phía tủ đầu giường, vài đĩa thức ăn cộng thêm chén cơm Chiêm Đông Kình mới cho người đưa lên, Tô Lương Mạt mím chặt miệng, "Tôi không ăn!"
Hắn múc thìa cơm trắng đưa đến miệng cô, Tô Lương Mạt chỉ lo cắn chặt răng, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị cô hất cái thìa trong tay hắn, "Chiêm Đông Kình, chẳng lẽ anh không cảm thấy anh quá tàn nhẫn sao?"
"Tôi tàn nhẫn?" Hắn đối với cô bảo bọc nâng đỡ, một chút chuyện như vậy liền bị cô nói thành tàn nhẫn?
Chiêm Đông Kình đưa tay kéo cô xuống giường, Tô Lương Mạt giữ chặt tủ đầu giường không chịu nhúc nhích, người đàn ông dứt khoác khiêng cô lên vai, bước ra khỏi phòng.
Đi lên rạp chiếu phim trên tầng ba, Chiêm Đông Kình đặt Tô Lương Mạt ngồi xuống vị trí ở hàng ghế đầu tiên, hắn không biết ở đâu tìm ra mấy cái đĩa, chiếu phim rồi trở lại ngồi bên cạnh Tô Lương Mạt, là bộ phim hài, từ đầu đến cuối có thể ôm bụng cười.
Người đàn ông chống tay dưới cằm nhìn chằm chằm màn hình, hắn không có bất kỳ biểu hiện khoa trương nào, chỉ là ngẫu nhiên lộ chút ý cười, đuôi lông mày khẽ nhếch lên.
Từng đợt tiếng cười chói tai bên trong kích thích thần kinh Tô Lương Mạt, tâm tình Chiêm Đông Kình vui vẻ, liền quay đầu nhìn mặt cô, thấy cô rủ đầu xuống không nhúc nhích, giống như bức tượng điêu khắc, hắn chính là muốn đánh đổ phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô, làm cô không tim không phổi. Chiêm Đông Kình cầm lấy cái cằm Tô Lương Mạt nâng lên, "Thật rất thú vị, em xem thử đi."
Trong phim, nam chính ăn mặc thành bộ dáng giống thằng hề làm người bay lên không trung, không biết làm sao quần lại bị tụt ra, lộ ra chiếc quần ngắn màu sắc và hoa văn cũ kỹ bên trong, đám người quan sát bên cạnh cười ha hả, hình ảnh nhanh chóng thay đổi làm người ta có cảm giác chóng mặt, đúng vậy, cảnh tượng buồn cười biết bao, cô nhìn thấy nữ chính cười đến nỗi ngồi chồm hổm trên mặt đất, cười đến chảy cả nước mắt.
Bất quá là một đám diễn viên, lại diễn một vở hài kịch mà thôi.
Trong lòng Tô Lương Mạt dâng lên bị thương khó tả, vì lấy lòng người khác, tấm da mặt này bày ra nụ cười cỡ nào châm chọc.
Chiêm Đông Kình thấy cô kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình, cả người hắn nghiêng theo hướng của Tô Lương Mạt, "Không vui sao, đổi cho em bộ khác."
Cô đột nhiên khóc ra thành tiếng, hơn nữa còn không hề báo trước kéo căng cổ họng, Chiêm Đông Kình ngẩn ra, hai tay Tô Lương Mạt che mặt, cô rụt cả người lại, đầu gối chống đỡ trước ngực.
Cùng một cảnh tượng, cũng xuất hiện trên người nữ chính trong phim, chỉ là cô ta cười không đứng lên được.
Tô Lương Mạt vừa khóc vừa gào thét, Chiêm Đông Kình ngồi yên một chỗ, bực dọc khó chịu đang từ từ len lỏi trong lòng hắn, nhìn lại người phụ nữ trên màn hình, đột nhiên cảm thấy thật giả tạo, hận không thể xe rách bộ da kia ra.
Hai mắt hắn nhìn bóng lưng thẳng đơ của Tô Lương Mạt, Chiêm Đông Kình cầm điều khiển từ xa điều chỉnh âm lượng lên mức cao nhất, đến khi át đi tiếng khóc của Tô Lương Mạt.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, sau khi rời khỏi còn tiện tay khép cửa lại.
Kỳ thật, hắn vẫn cảm thấy Tô Lương Mạt không cần thiết phải như vậy, nhưng Chiêm Đông Kình cũng không bức bách cô, trong tai không còn nghe thấy tiếng khóc của Tô Lương Mạt, liền khá hơn nhiều.
Cô quá nửa đêm mới trở về phòng, vén chăn lên chui vào ngủ, toàn thân lạnh buốt, nằm bên cạnh Chiêm Đông Kình, hơi lạnh xuyên qua một tầng vải vóc mỏng manh truyền đến, Chiêm Đông Kình nằm đưa lưng về phía cô, Tô Lương Mạt ngủ say rồi cũng không động đậy nữa, tướng ngủ thật rất hiền lành.
Mắt vừa khép lại, chưa qua bao lâu, người bên cạnh đột nhiên nhảy dựng lên, Tô Lương Mạt thét lên chói tai, Chiêm Đông Kình giật mình mở mắt, đáy đầm không giấu được vẻ thiếu kiên nhẫn, hắn tự mình bật đèn tường, "Làm sao vậy?"
Tô Lương Mạt nhảy xuống mặt đất, "Tôi không muốn giết người, tôi thật sự không có cố ý, đừng bám theo tôi."
Ánh mắt Chiêm Đông Kình lạnh lẽo nhìn quanh bốn phía, "Thấy quỷ rồi?"
Hai tay cô ôm lấy đầu, thân thể co rúc thành một đoàn, Chiêm Đông Kình thấy cô chạy tán loạn, càng thêm bực bội, "Tô Lương Mạt, em quậy đủ chưa!"
"Đừng ép tôi!"