Chân khí vận chuyển trong đan điền của hắn đang có dấu hiệu phá toái, hơi nước bốc lên càng lúc càng nhiều.
Aaaaa...!!!
Nam Phong hét lên một tiếng thật to, chân khí nghịch chuyển đang dần tản mát ra khỏi cơ thể.
Lúc này, hắn cảm thấy rất uể oải nhưng lại vô cùng thoải mái vì cảnh giới “Phá khí kỳ” cuối cùng cũng đạt thành.
Linh khí xung quanh lần lượt chảy vào từng tấc thịt khiến cho hắn không kịp vui mừng mà phải cố gắng hấp thụ càng nhiều càng tốt, dù sao thì chất lượng linh khí ở đây rất tinh khiết và có lợi đối với võ giả.
Đan điền của hắn càng lúc càng nới rộng ra và có dấu hiệu cô đọng, vững chắc hơn rất nhiều.
Hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái như thể được thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn vậy, cơ thể nhẹ nhàng và hoạt bát hơn vô số lần.
[Chúc mừng ký chủ đã thành công đạt đến cảnh giới tiếp theo! Ký chủ có muốn xem thông tin của mình?]
“Có! Mở ra cho ta!”
Nam Phong hưng phấn mong chờ, dù sao thì “Phá khí kỳ” cũng là một cột mốc lớn, không vui mừng sao được chứ.
[Nhân vật: Vũ Nam Phong
Lv:
Nghề nghiệp: Sinh viên đh Hàng Hải
Chủ nhân của Ẩn sỹ các
Thể năng: ()
Chân khí:
Cấp độ tu luyện: C-
Trang bị:
Kỹ năng: Cửu chuyển quy nhất
Điểm tích trữ:
Kết luận: Được]
Thể năng của hắn lên đến tận , chân khí thì nhảy vọt lên , khiến cho hắn hú ầm lên một tiếng sung sướng.
Nhưng khi nhìn vào một dòng trạng thái nào đó thì khuôn mặt của Nam Phong bắt đầu xị xuống, hắn lẩm bẩm nói: “Mẹ nó! Được, chỉ là “Được” thôi à? Cái hệ thống này vẫn khốn nạn như ngày nào, mất cả hứng thú!”
Sự hưng phấn của hắn đang giảm dần với cái hệ thống chết tiệt kia.
Bây giờ, hắn cảm thấy vẫn nên tìm ra cái tên sáng tạo và cho lão ta một trận.
(t/g: chú không nên có suy nghĩ như thế đâu, không thì sau này phải hối hận đấy! Hố hố!)
“Hửm! Sao ta lại có điểm tích lũy thế này, hệ thống?” Nam Phong nghi ngờ hỏi.
[Vì ký chủ đã đạt được một mức độ mới, thế nên hệ thống sẽ tặng miễn phí cho ngài điểm tích trữ!]
Nam Phong vẫn cảm thấy nghi ngờ, hắn cảm giác được cái hệ thống này lại đang chuẩn bị tính kế gì hắn đây.
Vặn người một cái, Nam Phong từ từ bước lên bờ.
Nhìn thấy Agnes vẫn còn đắm chìm trong tu luyện thì hắn cảm khái vô cùng: “Đúng là quái vật mà!”
...
“Đồ nhi! Cuối cùng thì ngươi cũng đã ra ngoài rồi!” Giọng nói của lão cái bang từ xa vọng lại, lão đang hớt hải chạy đến cùng với khuôn mặt hạnh phúc chỉ thiếu điều nước mắt giàn giụa.
Nam Phong giật nảy mình, hắn nhanh chóng lui lại và tránh xa cái lão già dê biến thái trước mặt này.
Nam Phong dùng ánh mắt cảnh giác nhìn sư phụ mình: “Này sư phụ! Con đây không có hứng thú với nam nhân và nhất là những lão xử nam đâu!”
Lão cái bang đã vồ hụt nay còn bị Nam Phong nói như vậy thì mặt đỏ phừng phừng, lão hét lớn một tiếng: “Lại còn không phải tại vì ngươi hay sao?!”
Nam Phong ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại là con, hình như con vẫn chưa làm gì có lỗi với người?”
“Hừ! Lại còn không phải tại ngươi mang một vị phu nhân cực phẩm về đây hại chết cái bụng yếu đuối của ta, hại ta mấy ngày nay phải hỏi thăm nhà xí liên tục!”
Nghe xong câu chuyện của lão khiến cho khóe miệng Nam Phong có chút co giật, hắn cũng không ngờ được Mộ Dung Tuyết lại cực phẩm đến như vậy.
“May là ta vẫn chưa được thưởng thức món ăn của nàng nấu, nếu không thì...” Nam Phong toát lạnh cả sống lưng.
Quả thật đúng là hú cmn hồn!
Nghĩ lại hồi trước Mộ Dung Tuyết chăm sóc hắn mà lòng lại lạnh toát, không biết mấy món ăn hồi đó là ai làm nữa.
Cũng thật may mắn cho Nam Phong khi Lâm Tư Nguyệt biết được “tài năng” dị bẩm của người em họ này, thế nên nàng đã tự đích thân làm món ăn cho hắn.
Nam Phong thầm nhủ sẽ không cho Mộ Dung Tuyết động đến nhà bếp lần nào nữa.
Sau khi làm xong công tác trấn an tư tưởng và hứa sẽ nấu thật nhiều đồ ăn ngon để bù đắp lại, thì lão cái bang mới chịu bỏ qua cho hắn.
“Hừm! Khá lắm, ngươi tiến đến Phá khí kỳ rồi! Nếu để so ra với phàm nhân thì cũng được coi là nhất đại tông sư!” Lão cái bang tấm tắc khen ngợi, dù sao thì cái tên tiểu tử này đúng là có thiên phú trong việc tu luyện.
Sau khi nhìn qua một lượt, lão ngạc nhiên hỏi: “Hử! Agnes đâu rồi, chẳng lẽ nó vẫn còn ở trong đó?”
Nam Phong cười khổ không nói gì.
Lão cái bang hậm hực nói: “Đúng là quái vật mà! Một tên quái thai như ngươi đã đành, nay còn dẫn về thêm một nha đầu quái vật nữa!”
Nếu để so ra với lão ta năm đó thì chỉ có thể dùng một câu “Một trời một vực”.
Năm đó, lão chỉ trụ được có hai ngày mà sư phụ đã gọi là thiên tài rồi, vậy thì một tên trụ được hơn ba ngày và một kẻ vẫn còn đang ngồi trong đó là gì?
Lão đúng là cảm thấy có lỗi với các đời trưởng môn khi để thua cả đệ tử của mình và đệ tử của đệ tử nó.
“Khốn khiếp! Đúng là không có thiên lý mà!"
Mộ Dung Tuyết ở trong linh tuyền thêm một ngày một đêm nữa rồi mới bước ra, nàng vẫn chưa đột phá nhưng khoảng cách đến “Phá khí kỳ” đã không còn xa nữa.
Lão cái bang mặc dù tỏ ra hậm hực nhưng thực chất lão lại rất vui mừng, lão không ngờ đến đời của mình lại có thể nhìn thấy môn phái quật khởi trong tương lai.
Một tháng này Nam Phong cũng có một khoảng thời gian đẹp đẽ, không hề có tu luyện hay chiến đấu mà hắn chỉ bồi dưỡng tình cảm với Mộ Dung Tuyệt để bù đắp lại những khoảng thời gian đã mất.
Hắn cũng không quên nhiệm vụ nấu đồ ăn ngon để xoa dịu trái tim yếu đuối của lão cái bang.
Thời gian này cũng không nhàn nhã chút nào, hắn phải dạy Mộ Dung Tuyết và Agnes tiếng Việt.
Nam Phong dự định sẽ dẫn hai nàng trở về thế giới của mình, dù sao thì hắn cũng phải đưa Mộ Dung Tuyết ra mắt trưởng bối tương lai nữa chứ.
Hắn cũng muốn giới thiệu cho nàng và Agnes một thế giới mới mẻ, nơi không có chiến tranh, loạn lạc.
Nghe thấy được đến một nơi hoàn toàn khác lạ thì Mộ Dung Tuyết và Agnes vô cùng háo hức, không đợi được đến ngày khởi hành.
Những ngày qua đối với Mộ Dung Tuyết giống như là thiên đường, cái chết của ba và gia tộc cũng vơi đi được phần nào khi có tình yêu của Nam Phong bù đắp.
Đúng thật, con người khi yêu thường hay đánh mất lý trí, bây giờ Mộ Dung Tuyết cũng đang trong hoàn cảnh như vậy.
Nhưng cũng thật may mắn, chính tình yêu đã giúp nàng quên đi được nỗi buồn khi phải mất đi những người thân yêu nhất, vì giờ đây nàng đã tìm ra người đàn ông của mình, người sẽ trở thành người thân duy nhất của nàng trên thế giới này.
...
“Sư phụ, chúng ta chỉ cần đi vào đây là có thể đến được thế giới mà ngài nói sao?” Agnes dùng thứ tiếng Việt phát âm lớ ngớ của mình để nói chuyện với Nam Phong.
Trong hai người thì Agnes là người tiếp thu nhanh nhất với thứ tiếng mới lạ này và cũng là người phát âm chuẩn nhất, dù sao thì tiếng Việt cũng dựa vào bảng chữ cái latin, thế nên đối với người phương Tây có phần nào đó vẫn đơn giản hơn người phương Đông.
“Ừm! Đi vào đây chúng ta sẽ đến thế giới mới!” Nam Phong hào hứng nói.
Tim của hắn lúc này đang đập nhanh hơn bình thường, chỉ một phút nữa thôi là hắn sẽ trở lại thế giới của mình, thế giới văn minh hiện đại.
Dù sao, hắn ở dị giới cũng khá lâu rồi, thế nên việc nhớ nhà, nhớ quê hương là điều khó tránh khỏi.
[Ký chủ có muốn kích hoạt hệ thống dịch chuyển]
“Đúng vậy! Ngươi hãy nhanh lên!”
[Ký chủ cần tiêu tốn điểm tích lũy để dịch chuyển ba người! Yes - No]
“Yes!” Nam Phong vội vàng nói.
Mẹ nó! Có ba người không dịch chuyển ba người thì sao, chẳng lẽ là bốn người, năm người?
Đúng là cái hệ thống mắc dịch mà!
[Hệ thống đếm ngược bắt đầu khởi động. . . . Bắt đầu quá trình dịch chuyển!]
[Chúc ký chủ có những phút giây thư giãn và thoải mái!]
“Dafug! Cút!”