Ngồi một mình trong phòng kín Đại Thành xem lại từng thước phim ghi lại cận cảnh chiến đấu của ngày hôm nay, nói đúng hơn thứ mà hắn xem chính là những trận chiến của Dương Dương và Hữu Tín.
Trên chiếc ghế sofa yêu quý Đại Thành tập trung xem không bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào.
. . Ngã xuống!
Di chuyển, rút kiếm! Ting! Ngã xuống!
. . Ngã xuống!
Di chuyển! Giơ nắm tay! Vèo! Ngã xuống!
Wheo! Hắn đang xem cái what the gì thế này?
Nét mặt của Đại Thành lúc này chính là biểu cảm “Poker face” lấy hai tay trống cằm như thể không gì có thể đả động được con tim yếu đuối của hắn nữa nhưng thật ra nó đã tan vỡ từ lúc nào không hay.
Hắn chọn đội ngũ này không chỉ vì cái tiểu tâm tư kia mà hắn biết đội số một chính là đội mạnh nhất và hắn không còn cơ may chiến thắng nào khác.
Trước khi được Nam Phong chỉ dạy thì ba thằng kia đã mạnh vãi cả ra rồi, chưa kể trải qua khóa đào tạo khắc nghiệt nữa thì thực lực của bọn họ còn mạnh đến mức nào hắn cũng không thể xác định rõ.
Chính hắn cũng biết mình không có cửa đánh bại ba tên này nên đã dứt khoát dùng khả năng vỗ mông ngựa, vỗ mông đại thần, ôm thật lấy chặt bắp đùi của mình.
Nhưng bây giờ thì sao, hắn đã nhìn thấy một tia hy vọng lé loi, có thể đội của hắn sẽ dành được chiến thắng, vừa ôm được bắp đùi đại thần lại vừa hốt được đồ.
Mua hahahahah!
Cười đến quằn quại cả bụng nhưng hắn chợt nhớ ra một điều… chính hắn mới là kẻ kéo chân đồng đội.
Biểu tình vui sướng nhanh chóng tan biến và thay vào đó là khuôn mặt ỉu xịu, buồn hỉu buồn hiu, hắn đau đầu suy nghĩ: “Làm thế nào mà hai người kia lại mạnh một cách kinh khủng đến vậy, chẳng lẽ là do có bàn tay của vị kia trong đó?”
Suy nghĩ này lại càng đẩy mạnh quyết tâm ôm bắp đùi của hắn hơn nữa nhưng khi nghĩ lại thì hắn lại cười khổ không thôi, không ngờ từ một người dẫn đầu nay trở thành một kẻ ngáng chân, càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, máu trong tim rỉ sét.
Những ngày tiếp theo đội của Đại Thành lần lượt chiến thắng trước những đội tuyển khác.
Những quân nhân ở nơi này đã có cái nhìn khác về Dương Dương và Hữu Tín chỉ riêng Đại Thành là ngày càng trở nên mờ nhạt, thế nhưng hắn cũng đã quen với việc này.
Hai thành viên trong đội của hắn quá là trâu bò, họ không gặp bất kỳ một đối thủ nào khó nhằn và một đường thẳng tiến, nhưng ngày hôm nay sẽ khác, đối thủ của họ chính là đội số một, với ba thành viên mạnh nhất nhì đặc khu cũng như là thành viên của đội đặc nhiệm bí mật.
Đại Thành sướng run người, hắn không ngờ cũng có một ngày mình lại được đối mặt với những kẻ mạnh nhất này, mặc dù hắn cũng là thành viên của đội đặc nhiệm bí mật với thân kinh bách chiến, được tuyển chọn ra trong vô số người, nhưng khi đối mặt với ba kẻ kia thì vẫn chỉ là tiểu vu đấu với đại vu mà thôi.
Ba người này như ngọn núi sừng sững trong quân đội đè bẹp tất cả những quân nhân khác, những chiến công của họ không hề kém cạnh so với thiếu tá Nguyễn Quang Khải, nhất vào thời điểm tận thế hàng lâm thì bọn họ lại giống như cá trạch bơi trong nước, một đường phá quan mà đi, thẳng tiến về phía trước.
Nếu không phải mang ơn thiếu tá Khải thì họ cũng không tình nguyện ở lại nơi này, với thực lực siêu quần đó cũng có thể lập nên một phương thế lực.
Nam Phong đứng kế bên Quang Khải không khỏi liếc mắt nhìn: “Theo anh thì đội nào sẽ dành được chiến thắng chung cuộc?”
Thiếu tá Khải từ tốn trả lời: “Cô gái tên Dương Dương và cậu nhóc Hữu Tín rất mạnh nhưng thực chiến của họ lại quá ít, phần thắng rất là mong manh, nếu chỉ nhờ vào những chiêu thức thiên biến vạn hóa, biến chiêu bất ngờ, độc lạ đó thì khi đối mặt với cao thủ thực sự sẽ trở thành điểm yếu chí mạng của họ!”
Quang Khải liếc nhìn về phía ba người đội một kê cao giọng tự tin nói: “Ba người này tôi biết rất rõ về họ, họ rất mạnh, không hề kém tôi chút nào, tôi có tự tin rằng bọn họ sẽ dành được chiến thắng chung cuộc!”
Nam Phong cười mỉm nói: “Điều đó thì chưa chắc, cái nhìn của tôi lại khác anh, ba người kia rất mạnh thế nhưng hai người này tôi có tâm đắc riêng sẽ không kém cạnh là bao, chỉ riêng Đại Thành là tôi còn có một chút lo lắng thế nhưng khi bước vào trận chiến có khi cậu ta sẽ cho mọi người một điều bất ngờ cũng nên!”
Ba người đội một lần lượt là Diệp Thiếu Nam, Đoàn Thế Cường và Lưu Tinh Nhi, cả ba đều là cường giả đã lập vô số chiến công cho quân khu, trong đó cô gái tên Tinh Nhi mặc dù thân nữ tử nhưng không kém cạnh đấng mày râu, lực chiến của nàng xếp thứ hai trong ba người.
Vừa xinh đẹp vừa tài năng lại mạnh mẽ là thần tượng trong giới quân nhân cũng như những người dân trong thời kỳ tận thế, độ nổi tiếng của nàng còn vượt xa cả minh tinh màn bạc, là một cô gái bản lĩnh đầy mình.
Người xếp hạng thực lực thứ ba chính là Đoàn Thế Cường, tên này là một tên cuồng chiến, lấy chiến thành danh, liều lĩnh không sợ chết, đã lập được vô số chiến công, mặc dù bị xếp sau Lưu Tinh Nhi nhưng lại chênh lệch không qua lớn, người một chín một mười, là một đối thủ đáng gờm.
Người xếp thứ nhất trong tổ đội này chính là Diệp Thiếu Nam, con nhà quan chính thống, lớn lên có ông và cha là những lão thành cấp cao trong quân đội, nhập ngũ từ còn nhỏ và được rèn dũa một thân bản lĩnh.
Mạnh mẽ, sắc sảo, bình tĩnh, mưu lược là những gì miêu tả về người này, trẻ tuổi, tài cao cùng với vẻ ngoài tuấn tú, lịch thiệp đích thị chính là bạch mã hoàng tử trong lòng của vô số kiều nữ xinh đẹp, tất nhiên hiện tại độ đẹp trai phải xếp sau Nam Phong hắn.
(T/g: Tự luyến @@)
Sáu người nhìn nhau nhưng không có ai bắt đầu trước, họ đều là cao thủ nhất nhì trong đặc khu, vậy nên tâm lý chiến rất nặng.
Đại Thành lo lắng trong lòng, nếu nói ra thì hắn chính là người có thực lực kém cỏi nhất trong sáu người, không phải muốn hắn tự hạ thấp bản thân mình và đề cao kẻ khác nhưng hắn cũng tự biết mình không thể đánh đồng với năm người còn lại, nhất là ngọn núi lớn Diệp Thiếu Nam kia.
Phạm Dương Dương mang vẻ mặt hết sức nghiêm trọng, nàng cảm thấy áp lực đến từ vị soái ca quân đội Diệp Thiếu Nam, nhìn về phía Đại Thành nàng nói: “Anh có nắm chắc cầm chân được vị Diệp Thiếu Nam này không?”
Đại Thành cước bộ vẫn còn chút run rẩy nhưng hai tay lại nắm chặt vào nhau như tự an ủi mình, hắn nói: “Cứ yên tâm, tôi sẽ cầm chân hắn hết sức có thể, chỉ là cô và Hữu Tín hãy nhanh chóng hạ gục hai người còn lại!”
Đại Thành quyết tâm trong lòng, nếu người khác thấy hắn chọn đối thủ đầu tiên không phải Thế Cường yếu nhất hay Tinh Nhi cô nàng nữ giới duy nhất mà là Diệp Thiếu Nam kẻ mạnh nhất thì sẽ vô cùng bất ngờ.
Mọi người cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào sự thể hiện mờ nhạt của hắn trong những vòng thi trước nhưng thật ngạc nhiên hắn lại chọn người mạnh nhất làm đối thủ của mình.
Thiếu tá Quang Khải ngạc nhiên nói: “Thật thú vị, thế mà lại chọn cầm chân kẻ mạnh nhất, chỉ là không biết có thật sự làm được hay không dù sao thì Thiếu Nam cũng không phải là kẻ ăn chay, hắn ta mạnh và nguy hiểm hơn tôi rất nhiều!”
Nam Phong vẫn mỉm cười đứng đó không trả lời, hắn muốn ba người Đại Thành sẽ tự quyết định câu trả lời của mình.