Hiện tại Nam Phong đang ngồi ở quán net mà hắn vẫn hay thường chơi. Một vài trận liên minh cuối cùng cũng làm giải toả căng thẳng mà hắn gặp trong mấy ngày hôm nay.
“Phong đấy à! Chú đợi anh lâu chưa?” Một thanh niên tầm trạc tuổi hắn bước tới chỗ hắn đang ngồi. Người này có dáng người vô cùng cao lớn, hắn mặc bộ quần ảo vô cùng giản dị, gồm quần bò dài và áo phông đen.
“Việt Cường đấy hả mày? Thế thằng Việt đâu rồi, nó không đến à?” Nam Phong đang đánh dở trận liên minh, thấy bạn của mình đến thì hắn dừng lại, hắn nói tiếp: “Ngồi xuống bật máy lên đi.”
Người tên là Cường ngồi xuống và bật máy lên. Trong lúc máy tính vẫn còn đang trong chế độ khởi động, thì hắn quay sang nói chuyện với Nam Phong. Việt Cường nói: “Thế mày chưa biết tin gì à?” thấy Việt Cường hỏi vậy thì Nam Phong cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hắn hỏi lại: “Biết gì vậy mày?”
“Thằng Việt, nó lên nhập học trên Hà Nội rồi! Hôm nay nó không ra đâu!” Câu trả lời của Việt Cường khiến Nam Phong giật mình, sau đó hắn thở dài và nói: “Thằng Việt đã đi rồi à? Haizz!”
Thời cấp ba là thế, nó vui tươi và đầy ắp những kỷ niệm đáng nhớ về thời học sinh. Nếu bạn biết trân trọng nó, thì đó chính là thời khắc hạnh phúc nhất của cuộc đời bạn. Với những trò đùa tinh nghịch của tuổi học trò, với những tháng ngày lang thang cùng đám bạn trên con đường dài, những lúc an ủi nhau khi thất tình của thời học sinh. Tất cả hoà quyện với nhau tạo thành một tuổi học trò tươi vui và hồn nhiên.
Nếu người nào nói rằng đại học mới là nơi vui nhất của đời đi học, thì điều đó cũng không hoàn toàn là sai. Đại học là nơi để chúng ta kết những người bạn mới và cũng là nơi để chúng ta trưởng thành hơn trong cuộc sống. Thế nhưng nếu bạn muốn tìm lại những khoảnh khắc ngây ngô của tuổi mới lớn, hay những lúc vui vẻ khi không phải suy nghĩ sự đời, thì có lẽ đại học không phải là nơi mà bạn có thể tìm thấy được. Có lẽ vậy!
Thời cấp ba qua đi cũng là lúc chúng ta phải trưởng thành hơn trong cuộc sống. Chúng tôi cũng vậy, nhóm năm quậy phá Phong, Cường, Bách, Trọng, Việt ngày nào, nay mỗi người đã ở một phương trời mới, đã có một cuộc sống mới của chính mình.
Ngồi một lúc thì hắn và bạn của mình đứng dậy. Bộ năm siêu quậy nay chỉ còn hai, thế nên hắn cũng chẳng còn hứng thú gì để tiếp tục chơi game nữa. Hắn và Việt Cường quyết định cùng đến siêu thị Coopmart để mua sắm đồ.
“Nghe nói mày rời nhà ra ở riêng rồi à?” Việt Cường hỏi hắn.
Nam Phong trả lời lại: “Mày nhìn bố mẹ tao rồi thì biết! Chắc cũng đã đến lúc tao phải trưởng thành và tự lập rồi.” Nghe thấy vậy thì Việt Cường rất ngạc nhiên, hắn nói: “Mày suy nghĩ trưởng thành hơn rồi đấy! Tao mừng thay cho mày! Nếu có cần gì giúp đỡ thì nhớ gọi cho tao, tao luôn sẵn sàng có mặt!”
Nghe thấy Việt Cường nói vậy thì Nam Phong dùng ánh mắt tinh nghịch để nhìn hắn và nói: “Thật ra tao cũng đang có việc cần đến mày đây!”
Một lúc sau, ở ngoài cổng siêu thị Coopmart có hai chàng sinh viên trẻ tuổi đang đứng đó. Chỉ có điều sắc mặt của hai người thì lại ở hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Việt Cường nhìn Nam Phong mặt dài như trái mướp, hắn nói: “Mày định đi buôn đấy à, Nam Phong?”
“He he! Sorry chú! Anh đang định mua nhiều đồ dự trữ, nhưng tài khoản thì không đủ. Thế nên cần đến sự trợ giúp tức thì của chú! Chú vừa mới nói là đang muốn giúp anh cơ mà! Anh sao lại để chú phải thất vọng cơ chứ?” Nam Phong vừa nói vừa nhìn Việt Cường cười lớn.
Việt Cường hét lớn một tiếng: “Ông trời! Tiền tiêu vặt tháng này của con! Aaaa...!”
Mặc dù, Việt Cường làm ra vẻ mặt đưa đám đấy, nhưng thật ra đó chỉ là trò đùa vui của cả hai mà thôi. Bộ ngũ siêu quậy bọn hắn thân nhau như anh em, cứ một đứa có việc gì khó khăn là cả lũ cùng xúm lại giúp đỡ, không hề bỏ mặc ai bao giờ.
Nói lời chào tạm biệt với bạn của mình, Nam Phong lúc này đang đi về nhà trọ. Hắn không biết được thời gian chậm lại bao lâu, thế nên hắn định trở về ngay bây giờ. Nam Phong sợ Yu Mina ngồi đợi hắn lâu thì sẽ lo lắng cho hắn.
“Ta chuẩn bị sẵn sàng rồi! Hệ thống xuất phát thôi!” Nam Phong hít một hơi thật sâu và nói.
[Hệ thống đếm ngược bắt đầu khởi động. . . . Bắt đầu quá trình dịch chuyển]
“Aaa! Dị giới! Ta quay lại đâyyyy!”
[Chúc ký chủ có những phút giây...]
“CÚT!!!”
Ngay sau khi Nam Phong quay trở về thế giới của hắn, thì người áo choàng đen vẫn thường theo dõi hắn ngay lập tức xuất hiện. Hắn đứng đó thật lâu và vẫn luôn hướng ánh mắt nhìn về phía căn nhà. Cho đến khi Hệ thống dịch chuyển trở lại một lần nữa, thì hắn mới bắt đầu hành động.
Khoé miệng của hắn hơi nhếch lên một chút. Hắn vừa nhìn vào cuốn sổ màu đen vẫn thường mang theo bên mình vừa nói: “Chúc mừng lần đầu lột xác về tinh thần của ngài! Ngài cứ yên tâm mà trưởng thành đi! Tất cả mọi thứ hãy để cho tôi giải quyết!”
Nói xong hắn như một làn khói tan vào trong không khí. Tiếng nói của hắn vẫn còn vang vọng xung quanh khu vực nơi hắn từng đứng.
“Chúa tể của tôi! Tất cả hãy để đó cho tôi...!”
Nam Phong cảm giác dường như hắn nghe thấy một tiếng gì đó, nhưng khi hắn nhìn ra ngoài cửa thì chẳng thấy gì cả. Hắn nghĩ: “Quái lạ! Chẳng lẽ lần này gặp ma thật sao?”
P/S: Chương này t/g có đôi chút tâm trạng về tuổi học sinh của mình, thế nên cảm xúc chợt dâng trào!