Địa điểm mà cô nàng đó chọn gặp mặt chính là cafe sách Nhã Nam, nằm trên đường Nguyễn Đức Cảnh. Nơi mà cô nàng với tên fb Mai Hoàng chọn khá là yên tĩnh, thoáng đãng.
Với tầng một là nơi được bày biện rất nhiều sách đủ các thể loại từ khoa học, thiếu nhi, tiểu thuyết... để mọi người tha hồ lựa chọn.
Tầng hai là nơi để cho những người cảm thấy mệt mỏi được thư giãn một cách thoải mái, khi ngồi nhâm nhi những thức uống ngon miệng, hay là thưởng thức những cuốn sách được chọn ở tầng dưới.
Khi mà hắn tới nơi thì cửa hàng khá là vắng vẻ, cũng tại vì đó là tầm sinh hoạt, học tập và làm việc của mọi người, thế nên cửa hàng mới vắng vẻ đến như vậy.
Hắn cũng không mất quá nhiều thời gian để tìm thấy đối tượng chính ngày hôm nay.
Đó là một cô gái có khuôn mặt hơi bầu bĩnh, cùng với mái tóc ngắn, hơi cong và cặp kính cận trên đôi mắt khiến cho cô nàng này trông vô cùng dễ thương.
Phong cách thời trang của cô cũng khá là giản dị, mộc mạc khi mặc áo phông kết hợp với quần jean. Nhìn dáng vẻ đã nói lên được tính cách của cô nàng, là một con người rất dễ hoà đồng và tiếp xúc.
Cô nàng dường như đang rất chăm chú vào cuốn sách trên tay của mình, mà không nhận ra có người đang tiến lại gần.
Đến khi, có một bóng đen to lớn che khuất ánh sáng và tầm nhìn của cô, thì cô mới bắt đầu ngước đôi mắt của mình lên và đánh giá người đối diện.
Theo một phép lịch sự thì Nam Phong chủ động chào hỏi trước: “Chào bạn, bạn có phải là chủ của fb Mai Hoàng không?”
Cô nàng nhìn Nam Phong với ánh mắt ngạc nhiên khiến cho hắn có phần khó hiểu, nàng nói: “Đúng vậy, chính là mình. Xin mời bạn ngồi!”
Cô gái nói tiếp: “Bạn là Nam Phong đúng không? Mình tên là Nguyễn Hoàng Mai chủ của căn nhà mà bạn đang có ý định thuê. Không biết bạn thật sự có ý định thuê nhà này chăng?”
“Cô nàng này nói cái gì kỳ lạ vậy, không thuê thì ib làm gì, có rảnh rỗi không vậy?”
Suy nghĩ là vậy, thế nhưng Nam Phong vẫn nở nụ cười thân thiện và nói: “Đúng vậy bạn! Hôm nay mình đến đây để bàn chuyện thuê nhà với bạn.”
Thấy hắn không có vẻ gì là trêu đùa thì Mai Hoàng thở hắt một hơi và nói tiếp: “Xin lỗi bạn vì đã hỏi như vậy? Thật ra mình nghĩ rằng bạn không có ý định thuê nhà mà chỉ là tò mò. Thế nên, mình mới hỏi bạn như vậy!”
Lúc này, Nam Phong bắt đầu cảm thấy vấn đề này có phần hơi khó hiểu. Không thuê nhà thì ai lại rảnh rỗi đến đây hỏi, có phải là mua nhà đâu mà lại rắc rối đến như vậy chứ?
Hắn hơi thắc mắc và hỏi lại: “Sao bạn lại nói như vậy?”
Cô nàng Hoàng Mai nghe Nam Phong thắc mắc thì vô cùng ngạc nhiên, nàng nói: “Thế bạn không biết gì về căn nhà này hay sao?”
“Phải biết gì vậy bạn?”
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn thì cô biết ngay, người trước mặt mình khi đi thuê nhà mà lại không tìm hiểu rõ về nơi mà mình chuẩn bị thuê. Nàng đành phải giảng giải cho hắn biết những gì đã và đang xảy ra đối với ngôi nhà này.
Ngôi nhà mà hắn định thuê nằm ở ngõ chợ Tam Thuật, ngày xưa còn được gọi là chợ của người Hoa vì trước giải phóng thì đây là nơi cư ngụ của đại đa số người Hoa tại Hải Phòng.
Sau giải phóng, mặc dù người hoa sống tại đây gần như bị chính quyền thành phố trục xuất hết về nước nhưng cũng không thể phủ nhận được đây là nơi đã từng dành cho người Hoa sinh sống.
Ngôi nhà này từng thuộc quyền sở hữu của một người Hoa nhưng về sau trở thành nhà của bà nội Hoàng Mai sinh sống.
Sau khi bà cô mất, gia đình cô có dự định đập đi xây mới nhưng đều bất thành.
Những công nhân thi công xây ở đây, người thì ốm, người thì sốt, người thì tai nạn chân tay đều có cả. Vậy nên, cho đến tận bây giờ thì căn nhà vẫn chưa được tu sửa mới lại.
Gia đình cô đành phải cho thuê căn nhà này đi nhưng những người chủ thuê trước của căn nhà đều nói, ban đêm đúng h thì họ luôn nghe thấy có một giọng nói phát ra văng vẳng bên tai, khiến cho họ cảm thấy vô cùng bất an và đều cho rằng ngôi nhà này đã bị ma ám.
Có người còn đồn thổi với nhau rằng, ngôi nhà này thời xưa thuộc quyền sở hữu của người Hoa, thế nên đã bị họ yểm bùa vào.
Cũng chính vì thế mà từ lúc đấy đến bây giờ vẫn không có người nào dự định thuê căn nhà này nữa.
Hoàng Mai nói, sở dĩ cô đăng tin thuê nhà trên fb vì không tin mấy lời đồn vớ vẩn này.
Trước hắn, thì cũng đã có rất nhiều sinh viên đến thuê nhà, nhưng được vài ba bữa bọn họ đều bỏ của chạy lấy người.
Vậy nên, khi hắn đề nghị thuê căn nhà này thì cô cứ nghĩ rằng hắn giống như những tay nhà báo trước kia, đều hiếu kỳ và tò mò đến tìm hiểu thực hư về căn nhà.
Nghe xong câu chuyện của nàng thì Nam Phong cũng phần nào hiểu ra được vì sao cô nàng này lại tỏ ra khá là ngạc nhiên khi thấy hắn và hỏi những câu hỏi kỳ lạ như vậy.
Hắn tự vỗ vào ngực mình và nói: “Bạn cứ yên tâm đi, gan của tôi lớn lắm không hề bé đâu! Mấy chuyện kỳ dị như thế này không thể làm khó tôi được.”
Nhìn dáng vẻ quả quyết của hắn thì Hoàng Mai cũng phì cười, nàng nhí nhảnh nói: “Hợp đồng đây, cậu ký vào là có thể thuê được nhà, giá tiền thì như trên fb, tr/tháng, đóng trước bốn tháng, đã ký rồi thì không được trả lại. Nếu cậu cảm thấy không chịu được nữa thì tôi có thể gửi lại cho cậu một nửa số tiền.”
Thấy vẻ trêu đùa của Hoàng Mai thì hắn không cho là đúng và thầm nghĩ: “Tôi sẽ cho cô thấy một điều bất ngờ!”