Con đường mà Nam Phong phải đi qua để có thể về đến nhà là một khu ổ chuột. Ở nơi đây, đâu đâu cũng thấy những người người gầy gò, ốm yếu, và bẩn thỉu, nhìn trông rất là ghê tởm. Đối với một người sống trong chế độ dân chủ như hắn, thì đây chính là cảnh tượng hãi hùng nhất mà hắn từng thấy.
Nhìn thấy dáng vẻ buồn nôn của Nam Phong thì Yu Mina đẩy nhanh tốc độ di chuyển. Nàng vô cùng cảm khái, khi xưa nàng cũng đã từng sống ở một nơi như thế này.
Bỗng dưng, từ đâu xuất hiện một câu bé lấm lem, bẩn thỉu, cậu ta rất là gan dạ khi nhảy ra trước mặt Nam Phong và chặn đường đi của hắn. Cậu bé nhìn Nam Phong với đôi mắt đầy mong chờ, cậu mở miệng van xin hắn: “Mong đại gia, ngài có thể bố thí cho một chút đồ được không? Tiểu nhân đã mấy ngày nay không có cái gì vào bụng rồi! Mong ngài mở lòng từ bi, cứu giúp tiểu nhân đáng thương này!”
Nghe những lời van xin đầy bi thương đến từ một cậu bé ít tuổi, làm sao một người lương thiện như hắn lại có thể bỏ qua được đây.
Ở thời đại của hắn, không phải là không có ăn xin, thế nhưng hầu hết là giả, may ra có một số người thật sự có hoàn cảnh khó khăn. Trong cái thời kỳ thật giả lẫn lộn này, đôi khi hắn vẫn làm ngơ mà bỏ đi. Thế nhưng, nếu gặp những đứa bé ăn xin, dù cho là thật hay là giả, thì hắn vẫn muốn trợ giúp chúng một phen.
Thế nhưng, trong thế giới tận thế này, nơi mà đâu đâu cũng là những người khốn khổ, yếu đuối, thì việc làm giả là điều không thể nào. Không những thế, người đang đứng trước mặt hắn lúc này là một cậu bé, cậu bé đó a, làm sao mà hắn có thể nhẫn tâm bỏ đi đây.
Không thấy Nam Phong đáp lại, ánh mắt của cậu nhóc dần trở nên thất vọng. Cậu nghĩ, chắc lại thêm một ngày nữa không có cái gì vào bụng rồi. Thế nhưng, em gái của cậu, em gái mà cậu yêu thương nhất và cũng là người thân thiết nhất đối với cậu đang sắp đói chết, khiến cậu không thể không đánh liều một phen.
Nhìn thấy ánh mắt đầy bi thương và thất vọng của cậu bé, tâm hồn của Nam Phong run lên từng nhịp. Hắn không biết vận mệnh gì đã đưa hắn đến thế giới này. Thế nhưng, sau khi nhìn những ánh mắt đáng thương, vô chân, vô tà kia, cuối cùng hắn cũng hiểu ra vận mệnh của mình là gì.
Nếu đã không có một ai đứng ra cứu vớt những tâm hồn khốn khổ này, thì người đó sẽ là hắn. Tâm hồn của Nam Phong như được thăng hoa, hắn cùng với vẻ mặt quyết tâm và suy nghĩ, một ngày nào đó chính hắn sẽ thay đổi thế giới thối nát này.
Nam Phong lôi ra trong ba lô một cái bánh mỳ bọc ni lông và đưa cho cậu nhóc, hắn nói: “Này cậu nhóc, ăn đi, ta cho em.”
Nhìn thấy hành động này của hắn thì Yu Mina định đứng ra ngăn cản, nhưng rồi lại thôi. Nàng biết, với tính cách của hắn thì dù có ngăn cản cũng bất lực. Với lại, trong suy nghĩ của nàng, cũng có một phần nào đó hi vọng hắn sẽ làm điều này.
Khi một người xin được đồ ăn, thì cơn sốt số đông nổi lên, mọi người trong khu ở chuột này xúm lại vào hắn nhằm xin được phần cho mình. Nam Phong cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, thế nhưng hắn cũng đoán trước được điều này.
Một lúc sau, túi đồ ăn của hắn hết nhẵn. Rất nhiều người vì không xin được đồ ăn mà thất vọng tản đi. Có kẻ thì cướp giật đồ ăn của người khác. Nhất là những người lớn, họ dành giật đồ ăn với bọn nhóc, rất nhiều đứa đứng ra phản kháng lại nhưng đều bị đánh đập một cách dã man.
Thấy cảnh tượng như vậy, Nam Phong định đứng ra thì bị Yu Mina ngăn lại, nàng nói: “Không cần đâu! Chúng ta đã giúp như vậy là có tâm rồi. Còn bảo vệ được nó hay không, thì cần phụ thuộc vào bản lĩnh của bọn họ. Ở thời đại tận thế này, nếu muốn đạt được cái gì, thì phải phụ thuộc vào bản lĩnh của chính mình.”
Nam Phong nghe vậy thì dừng lại. Hắn biết, lời của nàng nói là đúng, thế nhưng hắn lại không cam lòng.
Khi Nam Phong đang chuẩn bị ra khỏi nơi này, thì hắn nhìn thấy cậu nhóc đầu tiên đứng ra chặn đường hắn, đang cố gắng bảo vệ đồ ăn của mình khỏi bốn người lớn vây quanh. Bên cạnh cậu là một cô nhóc tỳ trắng trẻo, nhưng lấm lem bùn đất. Cô nhóc ngồi phía sau cậu, dường như đang muốn khuyên ngăn cậu từ bỏ đồ ăn trên tay mình.
Cậu nhóc nói: “Annie! Anh đói cũng được nhưng em sắp chết đói rồi! Làm sao mà anh có thể đưa cho bọn họ được chứ!” Cô nhóc vô lực tựa vào tường, nàng thều thào nói: “Anh đưa cho bọn họ đi! Nếu đến mạng của mình mà còn không giữ được, thì làm sao có thể làm được cái gì cơ chứ?”
Cô bé hờ hững nói: “Buông ra đi, tất cả đã là số phận rồi!” Ánh mắt của cô bé rất vô hồn và dường như hiểu thấu sự đời. Đối với một cô bé chừng sáu, bảy tuổi mà có ánh mắt như thế này, thì có thể hiểu được cô bé đã phải trải qua những điều kinh khủng như thế nào.
Đến lúc này, Nam Phong không thể nhẫn nhịn được nữa rồi. Khi mà cậu bé đưa bánh cho người trước mặt, thì Nam Phong phi một thanh dao găm vào chính giữa tay của hắn, khiến hắn hét lên một tiếng đau đớn và nhanh chóng buông ổ bánh mỳ ra.
Người này quay đầu về phía sau thì thấy Nam Phong đang đứng đó và chuẩn bị ném thêm một đao nữa, thì hắn hoảng sợ bỏ chạy với vẻ mặt vô cùng tức giận như là đang muốn giết người vậy. Tên này không hề nghĩ, chỗ đồ ăn này đều là của Nam Phong cung cấp cho bọn họ, mà chỉ nghĩ rằng chính Nam Phong là người tước đoạt đồ ăn của mình. Thế nên mới nói, nhân phẩm của loài người tại thế giới này đã bị xuống cấp một cách nghiêm trọng. Ba người đi cùng tên này thấy thế cũng hoảng sợ mà chạy theo.
Câu bé đưa ánh mắt nhìn Nam Phong đầy biết ơn. Cậu nhanh chóng đưa ổ bánh mỳ cho em gái mình như sợ sẽ bị cướp lấy một lần nữa. Cô bé nhận đồ ăn từ anh trai mình thì cầm lấy và bẻ nó ra làm đôi. Sau đó, nàng đưa cho anh trai mình một nửa, rồi mới bắt đầu ăn.
Mặc dù, không giúp được gì nhiều cho họ, thế nhưng tâm hồn của hắn lúc này đang rất là sáng khoái. Đối với hắn, chỗ đồ ăn này không tính là gì nhiều, hắn chỉ cần tiêu tốn k là có thể mua được chúng. Thế nhưng, nếu chỉ với k mà có thể giúp đỡ được nhiều người như vậy, thì chỗ đồ ăn này vô cùng xứng đáng.
Khi mà Nam Phong và Yu Mina rời khỏi khu ổ chuột, họ không biết rằng, có một người vẫn luôn theo dõi hành tung của họ và đã chứng kiến tất cả mọi thứ. Người theo dõi này chính là một tên đầu trọc, mắt hắn bị chột một bên, hắn nói vào trong bộ đàm: “Đúng như thiếu gia dự kiến! Tên này dường như vẫn còn rất nhiều đồ ăn. Bây giờ, tôi sẽ theo dõi nơi ở của hắn, rồi tất cả cùng hành động.”
Nói xong tên đầu trọc này nhìn Nam Phong với vẻ mặt đầy nham hiểm, hắn nói thầm: “Lần này gặp được con mồi lớn rồi!”