Nhìn tên đầu trọc hống hách trước mặt mình, Nam Phong lại không hề cảm thấy sợ hãi gì cả. Hắn đã gặp cả một băng đảng người rồi, thế nên mấy tên tôm tép như thế này cũng không đáng là bao. Một phần cũng là do người mặc áo choàng đen, hắn biết mỗi khi mình gặp nguy hiểm liên quan đến tính mạng, thì tên này sẽ xuất hiện. Mặc dù điều đó làm cho Nam Phong có chút ỷ lại, thế nhưng có cơ để dựa vào thì ngu gì mà hắn không dùng.
Bọn đàn em đi cùng tên Park này cũng khá là đông, tầm hơn mười tên, nếu muốn thì hắn và nàng vẫn nhẹ nhàng hạ gục được bọn này, thế nhưng làm vậy thì hắn sẽ không đạt được mục đích của mình.
Nam Phong cũng nghe rất nhiều về nhóm của tên Park đầu trọc này rồi. Tên này nghe nói đến cả tứ đại gia tộc cũng dám trêu vào, nhưng nếu xét theo một khía cạnh khác thì tính chất hoàn toàn thay đổi. Tên này rất có thể làm việc cho tứ đại gia tộc, ngoài mặt là gây rối nhưng bên trong lại là phô trương thực lực của tứ đại gia tộc cho những người khác biết.
Nếu mà đúng như vậy, thì việc gây rối ngày hôm nay lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Rất có thể, người đứng đằng sau là tứ đại gia tộc, bọn họ đang thử thách hắn. Nếu mà hắn sử lý được chuyện lần này, thì có thể lần sau sẽ có một nhóm khác đến gây rối, cho đến khi hắn phải chịu sự thoả hiệp của tứ đại gia tộc.
Nhưng nếu mà hắn thất bại, thì tứ đại gia tộc lại càng có cái cớ bảo hộ, để có thể độc quyền nguồn thực phẩm của hắn. Mặc dù, hắn làm ăn chủ yếu với người trong tứ đại gia tộc, thế nhưng cũng không muốn bị bọn họ đứng ra dắt mũi.
Thế nên, lần này hắn phải sử lý một cách thật cẩn thận, nếu không muốn bị rơi vào tình trạng như vậy. Nam Phong tự cảm thấy phục suy nghĩ của chính mình, hắn nghĩ: “May thật! Không uổng công mình xem mấy bộ phim cung đấu của Trung Quốc!”
Tên Park này dường như không được kiên nhẫn cho lắm, hắn đập tay một phát thật mạnh xuống bàn và nhìn Nam Phong với vẻ mặt dữ tợn, hắn nói: “Này nhóc con! Nếu mày muốn làm ăn ở địa bàn này thì phải làm một cái gì đó chứ nhể, như là cống nạp hết chỗ thực phẩm này cũng được.” Tên này tỏ ra là một người vô cùng khảng khái, hắn nói tiếp: “Ông đây cũng không phải là lấy không của mày. Tao sẽ dùng tiền để trao đổi.”
Nói xong, hắn lôi từ trong người ra một túi noãn ngọc và đưa ra trước mặt của Nam Phong. Chiếc túi này vô cùng bé, bên trong chỉ có tầm viên noãn ngọc cấp một, tên này định dùng một số tiền ít ỏi như vậy để có thể mua hết được chỗ lương thực quý giá của Nam Phong.
Gân chán của Nam Phong có chút nổi lên, tên này nghĩ hắn là ăn mày hay sao mà đưa có chừng này. Cố đè nén cơn giận vào trong người, Nam Phong nhìn tên đầu trọc với vẻ mặt trêu tức, hắn nói: “Ngươi muốn mua hết chỗ thực phẩm của ta chứ gì?”
Tên này tỏ vẻ không có gì là không đúng, hắn nói: “Mày nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng!”
“Vinh hạnh cái dcmm nhà mày!” Nam Phong bây giờ thực sự đã rất bực mình rồi, trong đầu hắn lúc này đang chửi rủa mười tám đời tổ tông của tên này. Hắn nở một nụ cười nham hiểm và nói: “Được rồi! Nếu mày đã muốn thì tao sẽ cho mày!”
Tên đầu trọc đang rất vui mừng vì đống đồ ăn thơm ngon kia, nhanh thôi sẽ đến tay của hắn, hắn nghĩ: “Hừ! Tứ đại gia tộc cái gì chứ, toàn là bọn thỏ đế. Phải để ông đây ra mặt với một thằng nhóc miệng còn hôi sữa này.” Mặc dù suy nghĩ là vậy nhưng tên này cũng không dám nói ra ngoài, hắn vẫn còn kiêng kỵ thế lực của tứ đại gia tộc.
Nam Phong lôi từ dưới gầm bàn lên một cái can màu đỏ, hắn rải đều chất lỏng màu đen lên chỗ thực phẩm trên mặt bàn. Khi tên đầu trọc và mọi người còn không hiểu Nam Phong đang muốn làm cái gì, thì hắn bắt đầu châm lửa vào đống thức phẩm đó.
Ngọn lửa bùng lên một cách dữ dội, chưa đến một phút mà đã có dấu hiệu lan ra khắp bàn. Tên Park đầu trọc nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì ngớ người đến khựng lại.
Mọi người có mặt tại nơi này, vào ngày hôm nay đã được chứng kiến một sự kiện có một không hai từ trước đến giờ. Một phút sau, có người hét to: “Cháy rồi! Thực phẩm cháy hết rồi, mọi người mau ngăn tên này lại.”
Đến lúc này, thì tên Park đầu trọc cũng tỉnh lại trong cơn ngỡ ngàng và cùng mọi người xông đến dập lửa. Giờ đây, mọi người có mặt tại nơi này vừa ra sức dập lửa và vừa dùng những ngôn từ mĩ miều nhất để miêu tả về Nam Phong như “cái thằng dcm”, “thằng bò đá”, “thằng trời đánh” hay “thằng phá của súc vật” vân vân và mây mây.
Nam Phong vừa nhìn những người này đào bới dập lửa với vẻ mặt hạnh phúc, lại vừa cười to thành tiếng. Này thì muốn đồ ăn free, ông cho chúng mày ăn than hết luôn.
Yu Mina đứng bên cạnh nhìn từng chỗ đồ ăn cháy trong lửa mà lòng đau như cắt, toàn là cao lương mỹ vị a, thế mà tên này không suy nghĩ chút nào, muốn đốt là đốt rồi. Bây giờ, nàng đã hiểu vì sao mà tên này trước đó lại hỏi nàng chỗ mua chất đốt nhanh cháy nhất ở đâu, nàng có hỏi thì tên này lại úp mở nói cái gì là bí mật, cái gì là bất ngờ. “Bất ngờ cái dcm đấy!” Thật không ngờ hành động của hắn, lại có thể làm cho một người như nàng, phải thốt lên một câu thuần phong mỹ tục đến như vậy.
Lúc này, tên đầu trọc và mọi người xung quanh mặt đều đen như cái nhọ nồi, một phần là do ảnh hưởng từ khói bụi, nhưng phần lớn là do bị uất ức. Mặc dù, chỗ đồ ăn này không phải là của bọn họ, thế nhưng trong cái nơi mà thức ăn đáng giá ngàn vàng này, lại có một thằng dám khinh bạc chúng mà đem đi đốt, đúng là “phá gia chi tử” mà.
(Phá gia chi tử: là dùng để chỉ những kẻ ăn chơi chác táng, hoang tàn phá của.)
Tại đại sảnh của gia tộc họ Jeon.
Jeon Gi Gyeong đứng ở đó và nghe báo cáo đến từ thám tử của gia tộc, mặt của hắn có phần co dật. Hắn thở dài một hơi và nói: “Thật không ngờ, tên này lại dùng cách này để giải quyết!” Gia chủ họ Jeon đứng suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Thông báo cho các chi nhánh trong gia tộc, không được làm khó người tên Nam Phong này.”
...
Tại gia tộc họ Kang và Oh cũng đã xảy ra tình trạng như vậy, khi nghe được tin tức của Nam Phong. Họ không ngờ hắn lại dùng cách giải quyết “ngọc đá cùng tan”, để không muốn chịu thiệt thòi trước người khác.
(Ngọc đá cùng tan: là dù có phải mất sạch cũng không để cho người khác được lợi từ đó.)
Gia chủ họ Kang, Kang Jung Huyn sau khi nghe xong tin tức đến từ thám tử thì cũng làm vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng đưa ra chỉ thị như của Jeon Gi Gyeong cho các thành viên trong gia tộc mình. Gia chủ họ Oh cũng đã đưa ra quyết định tương tự như vậy.
Cả ba đại tộc đều đã có quyết định của mình, còn về phía gia tộc họ Yoon thì là một mảnh trầm mặc. Yoon Jung Hyeon và đứa con của hắn không ngờ rằng Nam Phong sẽ làm cách này để giải quyết vấn đề. Vẻ mặt của hắn trở nên âm trầm bất định, nhưng sau đó lại thở dài một hơi, hắn nói: “Chẳng lẽ nước cờ này của ta đi là sai rồi sao?”
Seong Woo cắn chặt răng của mình lại, vẻ mặt của hắn bây giờ cực kỳ khó coi. Ở trong gia tộc, hắn được moi người tôn là một thiên tài quật khởi. Nay lại bị thất bại thảm hại trước một tên vô danh tiểu tốt, lại còn đến tận hai lần nữa, thì làm sao mà hắn có thể có vẻ mặt tốt được đây. Hắn nắm chặt bàn tay lại và thầm nói: “Nam Phong! Tốt hơn hết ngươi đừng có rơi vào tay ta, nếu không sẽ không có kết cục gì tốt đẹp đâu.”