Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

chương 33: có tiền thì để làm gì?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Há há! Tiền! Thật là nhiều tiền! Trăm triệu, lần đầu tiên mình được cầm nhiều tiền như thế này!”

Nhìn từng con số hiện lên trong card ngân hàng mà Nam Phong thèm đến chảy cả nước dãi. Trăm triệu nếu nói là ít thì cũng không phải, mà nói là nhiều thì cũng không hẳn, nhưng ít ra đối với một sinh viên còn đang đi học như hắn, thì số tiền này là tương đối lớn.

Số vàng được hắn chia lẻ ra và bán ở nhiều đại lý vàng bạc khác nhau trên địa bàn Hải Phòng. Mặc dù, việc buôn bán này khiến hắn bị lỗ nặng, nhưng biết sao được, hành động của hắn lúc này không khác mấy thằng buôn lậu là bao, nếu mà bị công an sờ gáy thì chỉ có nước ngồi nhà đá mà bóc lịch.

“Đây cũng không phải là một biện pháp tốt. Nó vừa mang đến thiệt thòi cho mình, lại vừa dễ đánh động đến phía cảnh sát. Làm không cẩn thận bị dính vào chuyên án nào đó, thì chỉ có vào trại giam mà uống trà!” Nam Phong cảm thấy cách này chỉ nên làm một vài lần, còn nếu làm quá nhiều lần, thì sẽ làm biến động thị trường tỷ giá vàng và bị các cơ quan có thẩm quyền phát hiện ra.

Mặc dù, vàng này là của hắn, nhưng nếu để chứng minh xuất sứ nguồn gốc thì hắn không làm được. Ai mà tin được số vàng này lấy từ thế giới song song cơ chứ. Hiện giờ, hắn vẫn chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn, thế nên đã đâm lao thì đành phải theo lao thôi.

Cứ nghĩ đến việc cầm trăm triệu trong tay, thì hắn đã bủn rủn hết cả người lên rồi. Có nhiều tiền như vậy thì phải làm cái gì bây giờ? Tất nhiên là phải đi quẩy thôi! Cầm nhiều tiền mà không đi quẩy thì đúng là phí của trời!

“A! Ngồi hai tiếng đồng hồ trên xe mà đau hết cả người!” Hiện giờ, Nam Phong đang đứng trước cổng bến xe “Nước Ngầm” trên Hà Nội.

Hà Nội sẽ là một điểm đến lý tưởng cho sự ăn chơi chác táng sắp tới của hắn, một phần vì nơi đây chính là trung tâm của cả nước, tập trung tất cả những thứ hay nhất ở ngoài miền Bắc. Thứ hai, là hắn muốn đến thăm một người anh em của mình đang theo học ở trên đây.

“Nam Phong! Tao ở đây này, ra đây đi!” Tiếng gọi từ xa làm cho Nam Phong giật mình trở lại, hắn tập trung tầm nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Người gọi hắn lúc này không ai khác chính là Thành Việt, một trong bộ ngũ siêu quậy ở trường cấp ba cũ.

Thành Việt tiến lại gần và vỗ một cái thật mạnh vào lưng của Nam Phong như là đang thay cho một lời chào hỏi. Nhưng sau đó, mặt hắn bắt đầu nhăn lại, hắn vừa vẫy tay của mình vừa nói: “Chú em dạo này đang tập gym hay sao mà người săn chắc vậy? Đập vào người chú mà làm tay của anh đau hết cả lên!”

Nam Phong chỉ cười mà không trả lời, hắn hỏi lại: “Dạo này mày ở trên đây như thế nào rồi?”

“Cũng bình thường! Ăn đủ, ngủ đủ, tán gái cũng đủ.”

Nam Phong bó tay với thằng bạn của mình, thật ra thì bộ ngũ bọn hắn vẫn hay thường trêu đùa nhau như vậy. Thế nên hắn cũng cảm thấy quen rồi, có khi nếu mà không làm như vậy thì hắn còn cảm thấy là lạ nữa đấy.

...

Royal City là một điểm đến không thể thiếu được khi bạn có tiền và muốn được thư giãn. Nhìn vào quang cảnh xung quanh mà làm cho Nam Phong cảm thấy choáng ngợp trước vẻ xa hoa và lộng lẫy của nó.

Trung tâm thương mại Royal City mang lối thiết kế sang trọng đến từ Châu Âu. Ngay từ chiếc cổng chào, hắn đã cảm nhận được nơi đây hoàn mỹ đến chừng nào. Phía bên trong là cả một quảng trường với diện tích khổng lồ. Xung quanh là những tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc một cách tỷ mỷ, vô cùng khéo léo và hoàn hảo trong từng góc cạnh.

Không những thế, Trung tâm mua sắm này còn được kết hợp với những toà nhà trung cư cao tầng. Phải nói đây chính là một nơi lý tưởng cho những người thích những thứ tiện nghi và hiện đại. Ở nơi đây, bạn có thể vừa hưởng dụng những tiện ích của một trung cư cao cấp, lại vừa có thể thư giãn và mua sắm, vô cùng tiện lợi.

Lúc này, Nam Phong đang lượn lờ quanh những shop quần, hắn bây giờ đang thực hiện chế độ càn quét. Thành Việt đứng bên cạnh chỉ có thể nhìn mà miệng không thể đóng lại được. Hắn cũng đến đây vài lần rồi, hồi mới lên Hà Nội thì hắn đã tham quan hết những điểm đến lý tưởng tại đây và Royal City cũng không ngoại lệ. Thế nên, hắn cũng có một chút hiểu biết nhất định về nơi này.

Phải nói rằng, quần áo vật dụng được bày bán ở đây đều đạt đến mức độ sang chảnh. Có hàng hiệu lên đến vài chục triệu, có khi lên đến trăm triệu cũng có. Thế nên, khi nhìn Nam Phong mua quần áo ở đây, mà không phải một hai chiếc, thì hắn chỉ biết há mồm đứng hình.

“Mày có phải là thằng Phong, con ông Minh bà Nguyệt hay không vậy? Mày có phải là thằng bạn mà tao vẫn hay thường biết nữa không đấy?” Thành Việt không thể thốt lên lời sau khi nhìn thấy bạn mình đang mua một đống quần áo hàng hiệu ở đây, từ âu phục cho đến những loại quần áo trẻ trung hiện đại.

Nam Phong nhìn bạn mình với ánh mắt khinh thường, hắn nói: “Bạn à! Cuộc sống là phải biết hưởng thụ! Sau này chú còn nhìn thấy anh sang chảnh hơn lúc này rất nhiều.” Thành Việt nghĩ rằng mình vẫn đang bị hoa mắt, chóng mặt, hắn lấy tay tát lên mặt mình vài cái, hắn nói: “Mẹ nó vẫn còn đau, vậy là mình không phải là đang nằm mơ rồi! Mà có thằng nào nằm mơ mà lại thấy thằng bạn mình thì đang sang chảnh, còn mình thì như thằng nhà quê không chứ?"

“Chắc nhà thằng này vừa mới trúng Vietlotte rồi? Bảo sao mà đời sống thăng hoa như thế? Đúng! Đúng vậy! Mình đoán quá là chuẩn xác!” Thành Việt cảm thấy đáp án mà hắn đưa ra khá là hợp lý với hoàn cảnh lúc này.

...

Cuối cùng, Nam Phong cũng đã mua được cho mình bộ quần áo, trong đó có hai bộ vest xanh nước và đen trắng trông rất là lịch lãm, năm bộ còn lại là quần áo style cá nhân và quần áo mang phong cách thể thao. Hắn cũng đã tậu cho mình một chiếc đồng hồ “hublot geneve” hợp kim với dây thép bạc, một chiếc Casio với phong cách thể thao, cùng với một đôi giày da và một đôi “dolce & gabbana” màu đen cổ cao.

Hắn cũng mua cho Thành Việt một bộ quần áo mùa hè và một đôi giày thể thao hiệu adidas. Lúc đầu, Thành Việt tỏ ra nhất quyết không chịu nhận, hắn phải dùng mọi biện pháp kể cả cưỡng ép, thì tên này mới nhận món quà đến từ hắn.

“Đúng là làm nhà giàu thì tốn tiền thật! Hơn bảy mươi triệu mà cứ thế là bay mất rồi! Bảo sao mà người ta cứ thi nhau làm giàu, lúc giàu rồi thì muốn gì được nấy.” Nam Phong cảm khái, hắn coi như là đã bước một chân vào thế giới của những người có tiền.

Bây giờ, Nam Phong và Thành Việt đang ngồi trong một cửa hàng bán đồ ăn nhanh. Nếu đã gọi là đồ ăn nhanh, thì nghĩa là nó phải đáp ứng được tiêu chuẩn nhanh, gọn và không tốn nhiều thời gian. Nhưng thế này là như thế nào vậy?

Trước mặt Nam Phong lúc này là một chồng pizza và hamburger đủ các thể loại khác nhau, từ hamburger thịt lợn cho đến thịt bò với thịt gà, pizza thì đủ các loại nhân cùng với những hương vị khác nhau. Nhìn hắn lúc này, thì cửa hàng “đồ ăn nhanh” chắc phải đổi tên thành “đồ ăn lâu” mất thôi.

Thành Việt cảm thấy vô cùng xấu hổ với thằng bạn của mình, nơi họ đang ngồi đã có hàng chục ánh nhìn tò mò đổ dồn về phía này, khiến cho chiếc hamburger mà hắn đang cắn dở trên tay mà cũng không nuốt xuống nổi.

Thành Việt quay sang nói nhỏ với Nam Phong: “Này mày! Ăn vừa thôi chứ! Mày nhìn thấy người ta đang để ý đến bọn mình kia kìa!” Nam Phong tỏ ra khá là thờ ơ với hàng chục ánh mắt đang ngắm nhìn bọn họ, hắn nói: “Kệ bọn họ đi! Mình ăn đồ của mình, họ ăn đồ của họ, liên quan gì đến tài chính của nhau đâu mà phải quan tâm.”

“Nhưng mà...” Thấy vẻ mặt không thèm quan tâm của Nam Phong, thì Thành Việt đành phải nuốt lời nói dở của mình xuống bụng, hắn nghĩ: “Mẹ nó! Lần sau sẽ không mời thằng này đi ăn nữa!”

Nam Phong cảm thấy chuyện này vô cùng bình thường, tại thế giới tận thế thì hắn cũng đã từng đứng trước ánh nhìn của hàng nghìn người rồi, thế nên hắn khá là quen thuộc với điều này. Chính vì thế mà mấy chục người này thì đã là gì.

Một lúc sau, đống đồ ăn trên bàn hầu hết đều đã vào trong bụng của Nam Phong. Hắn cảm giác sau khi được cải tạo thể chất, thì ham muốn đối với đồ ăn của mình ngày càng tăng, như thể là ăn bao nhiêu cũng không thấy no vậy, hắn nghĩ: “Bảo sao mà Yu Mina nói là ba mươi bát phở nàng cũng chơi hết!”

“Ợ ợ...! Ăn no rồi chúng ta đi tiếp thôi!”

“Cuối cùng thì cũng xong! Nhanh lên nếu không thì mình chắc chết vì xấu hổ mất!” Thành Việt nhanh chóng thúc dục Nam Phong đứng dậy và đi ra ngoài, hắn vừa đi vừa cố né tránh những ánh nhìn cổ quái của những người xung quanh.

“Con mẹ nó! Hình tượng của ta thế là mất sạch rồi! DM mày Nam Phong!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio