“Đây là ai vậy Nam Phong? Không định giới thiệu cho mình à?” Không biết từ lúc nào Kiều Vy đã xuất hiện ở phía sau Nam Phong, vẻ mặt của nàng lúc này có phần phụng phịu và cảnh giác khi nhìn thấy Phương Linh đang thân mật bám lấy hắn.
Cùng với trực giác nhanh nhậy của nữ nhân thì Phương Linh cũng nhanh chóng phát hiện ra được mối quan hệ mập mờ giữa Nam Phong và Kiều Vy.
Nhìn thấy dáng vẻ hờn dỗi của Kiều Vy, khiến cho Nam Phong bị chột dạ. Nam Phong nhanh chóng buông bỏ Phương Linh đang bám ở trên người mình ra, nhưng sau đó hắn lại nghĩ: “Kỳ quái! Mình với nàng ta có quan hệ gì đâu mà phải chột dạ nhể?”
Nghĩ là vậy nhưng hắn lại không dám nói ra ngoài, tên này thực sự sợ cái gọi là tâm tư của nữ nhân. Lấy Yu Mina làm ví dụ, hắn đến bây giờ mặc dù đã là người yêu của nàng, thế nhưng vẫn không đoán ra được tâm tư của nàng là gì ngoại trừ đồ ăn. Thế nên, hắn lại càng cảnh giác cao độ hơn nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của Nam Phong, Phương Linh đứng bên cạnh híp đôi mắt phượng của mình lại. Đến bây giờ thì nàng đã hiểu, cô nàng mới xuất hiện lúc này dường như đã đổ gục trước tên Nam Phong này.
Nhìn Kiều Vy, Phương Linh thấy cô nàng này xinh đẹp không kém gì mình. Nàng thật sự không hiểu nổi, tên Nam Phong này có sức hút gì mà khiến cho một mỹ nhân như cô nàng này, phải mê mẩn cơ chứ. Dù sao thì nàng cũng đã có một thời gian được tên này tán tỉnh cơ mà, thế nên nàng cũng khá hiểu về tính cách của hắn ta, không khác gì một tên đần thối.
“Xin chào! Mình là Phương Linh, bạn cùng cấp ba với Nam Phong! Không biết bạn tên là gì?” Phương Linh lên tiếng phá vỡ tình trạng ngượng ngùng lúc này. Nam Phong nghe thấy vậy thì dành quyền lên tiếng giới thiệu: “Đây là Kiều Vy, bạn học chung lớp đại học với mình. Kiều Vy, còn đây là Phương Linh, bạn học chung cấp ba. Nói cho mà biết, hồi cấp ba cô nàng này cũng nổi tiếng lắm đó!”
Phương Linh nghe Nam Phong giới thiệu như vậy thì không nói gì mà chỉ cười. Kiều Vy cũng tỏ ra không kém cạnh, nàng tiến lên phía trước, giơ tay mình ra chào hỏi thân mật với Phương Linh. Nàng mặc dù rất thắc mắc về quan hệ giữa Nam Phong và Phương Linh, nhưng một người phụ nữ thông minh thì nên biết phải làm gì chứ không phải là lỗ mãng, đó là những gì mà nàng học được khi ở trong gia tộc.
“Chào bạn! Mình tên là Kiều Vy! Rất hân hạnh được làm quen với bạn!” Kiều Vy nở một nụ cười thân thiện đáp lại Phương Linh, sau đó nàng nói tiếp: “Hay là chúng ta ra căng tin ngồi đi, đứng thế này cũng rất là bất tiện, với lại mình và Nam Phong cũng đang ngồi ở đó.” Nghe Kiều Vy nói vậy thì Phương Linh cũng sảng khoái đồng ý.
Khi cả ba đi đến nơi thì hai cô nàng này lại chọn một góc ngồi nói chuyện riêng, còn Nam Phong thì bị đá ra một bên với lý do, đây là việc riêng của phụ nữ với nhau, thế nên không thể cho hắn biết được, khiến cho tên này đành phải hậm hực bỏ đi, ngồi một góc nhồm nhoàm nhai bánh mỳ.
Nói chuyện một lúc, thì hai cô nàng này cũng tỏ ra là hiểu nhau nhiều hơn. Kiều Vy cũng đã bớt đi được tính cảnh giác của mình đối với Phương Linh. Phương Linh ghé sát vào tai của Kiều Vy và nói: “Có phải bạn thích tên Nam Phong này rồi không?”
Nghe thấy vậy, Kiều Vy mặt bắt đầu đỏ rần lên, nàng nhanh chóng chối bỏ, nhưng cùng là phụ nữ với nhau, thì làm sao mà cô nàng này có thể qua được đôi mắt tinh quái của Phương Linh cơ chứ. Phương Linh cười thầm, nàng nói tiếp: “Không cần phải phủ định đâu! Trên mặt bạn đã viết ngay mấy chứ “Mình thích Nam Phong” rồi kia kìa!”
“Không phải đâu! Thật ra thì mình vẫn chưa xác định được, mình thật sự có tình cảm với tên này hay chỉ là cảm kích nhất thời mà thôi?” Sau đó, nàng kể cho Phương Linh nghe sự việc, từ lúc mà nàng bị kẻ xấu đánh thuốc mê cho đến khi được Nam Phong giải cứu.
“Đây không phải là tình thiết anh hùng cứu mỹ nhân trong phim hay sao? Rồi sau đó, mỹ nhân vì cảm tạ vị anh hùng đã cứu mình mà đã lấy thân báo đáp!” Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo. Lúc này, Phương Linh cảm thấy cô nàng Kiều Vy này cũng đang rơi vào tình trạng như vậy.
Nói chuyện một lúc, Kiều Vy đành nói lời chào Phương Linh để đi về lớp học. Trước khi đi, Phương Linh còn nói thầm điều gì đó vào tai nàng, làm cho nàng mặt đỏ ửng lên và liên tục xua tay từ chối.
Nam Phong thấy vậy thì vô cùng tò mò, hắn nghĩ: “Mẹ nó, nhanh thật! Mới có ngồi với nhau một lúc thôi mà, hai cô nàng này đã thân thiết với nhau như hai chị em rồi! Đến khi nào thì mình mới có thể đạt được đến cảnh giới làm thân với gái một cách nhanh chóng đây?”
Một tuần sau đó, Nam Phong đâm đầu vào những tiết học trên trường lớp. Nhưng những môn mà hắn đăng ký trên trường học thì lại rất ít, thành ra thời gian rảnh của hắn hiện giờ đang rất là nhiều. Nam Phong dự định sẽ quay trở lại thế giới tận thế, hắn bây giờ đang rất là mong nhớ Yu Mina bé bỏng của mình và muốn nhanh chóng quay trở về để ôm nàng lấy một cái.
Mặc dù, hắn có Kiều Vy bên cạnh cũng vơi đi được phần nào nỗi buồn. Thế nhưng, dù sao thì nàng và hắn hiện giờ thân phận vẫn chưa xác định, với lại hắn vẫn chưa có ý định gì với nàng cả.
Nam Phong đọc khá nhiều những tiểu thuyết trên mạng liên quan đến “tam cung lục viện”. Thế nhưng, lúc này hắn vẫn chưa muốn lập dàn harem thống trị địa cầu nào đó cả, mà chỉ muốn nhanh chóng thăng cấp và đưa Yu Mina đi hưởng một cuộc sống tốt hơn mà thôi.
...
“Đồ ăn thì mình chuẩn bị khá là nhiều rồi! Đợt buôn bán lần này chắc là sẽ vô cùng phát đạt đây!” Nam Phong kiểm tra lại hành lý của mình trước khi đi. Lúc này, trong căn phòng trọ của hắn đang chất đầy, chất đống đồ ăn, giống như tên này vừa mới đi càn quét một cái siêu thị mini nào đó gần đây vậy.
Hắn cũng đã chuẩn bị cho Yu Mina rất nhiều món quà, nhưng chủ yếu thì vẫn là đồ ăn, vì hắn hiểu rất rõ sở thích và đam mê về ẩm thực của cô nàng này. Cô nàng này luôn đòi hỏi Nam Phong phải mang hết những món ăn “cao lương mỹ vị”, mà nàng nghe được từ chính miệng của hắn.
“Hệ thống! Lâu rồi không gặp mày! Chúng ta chuẩn bị một lần nữa lên đường nào!”
[Ký chủ đang muốn dịch chuyển sang thế giới song song?]
“Đúng vậy! Chuẩn bị bắt đầu đi!”
[Hệ thống dịch chuyển đang trong quá trình khởi động! . . . Quá trình dịch chuyển kích hoạt thành công! Lưu ý ký chủ hay ngồi vững vàng để quá trình dịch chuyển diễn ra một cách suôn sẻ hơn!]
“Mẹ nó! Cuối cùng thì mày cũng đã thay đổi được câu nói rồi!” Nam Phong cảm giác được cái hệ thống chết tiệt này, cuồi cùng thì cũng đã bắt đầu thay đổi được tư duy hố người của mình. Hắn vừa mới có những suy nghĩ tốt đẹp dành cho hệ thống, thì âm thanh hệ thống lại vang lên một lần nữa.
[Chúc quý khách có những phút giây thư giãn và thoải mái!]
“Cái dcmm hệ thống này! CÚTTTT...!!!”