Mặc dù, không phải lượt thi đấu của đội hắn, thế nhưng mọi thành viên trong đội vẫn nán lại theo dõi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Nhưng vẫn có những kẻ khinh thường điều đó mà ra về trước. Họ cho rằng đứng trước thực lực tuyệt đối thì mọi âm mưu quỷ kế đều trở nên vô nghĩa.
Nam Phong cũng không hề khinh thường điều đó.
Trong thế giới nơi mà cường giả vi tôn thì tự tin cũng là một phần thực lực trên phương diện tinh thần, chỉ có những người tự tin mới có thể bước lên đỉnh nhân sinh.
Thế nhưng, tự tin cũng phải đi đôi với thực lực của bản thân, nếu chỉ có tự tin không thôi thì kẻ đó chính là một tên vô dụng với bản tính tự cao, tự đại mà thôi.
Luật thi đấu vòng này vô cùng đơn giản.
Các đội phải trải qua trận chiến trong một khu vực được mô phỏng theo rừng rậm. Bên trong chia làm bốn khu vực bao gồm khu giữa, hai phân khu trái phải hai bên và khu vực trung tâm của hai đội, xung quanh được bao phủ bởi rừng cây rậm rạp.
Mỗi đội trong mỗi khu vực đều có chốt chạm riêng của mình, chỉ có khi nào chiếm được lá cờ bên trong đó thì mới chính thức chiếm được khu vực đấy.
Ba phân khu giữa, trái, phải mỗi bên đều có hai chốt trạm, khu vực trung tâm chỉ có một chốt trạm nhưng cũng là chốt trạm quan trọng nhất quyết định đến thắng thua của trò chơi này.
Đặc biệt, lá cờ được gắn liền bên trong các chốt trạm không thể mang đi được, tránh trường hợp người tham gia sẽ dùng cách giấu cờ để không cho đội khác tìm thấy.
Cách thức thi đấu bao gồm.
Mỗi người chơi được phân phát cho một dải lụa tùy theo màu của đội. Khi mà dải lụa đó bị mất hoặc bị rách đồng nghĩa với việc người chơi đó bị loại bỏ.
Việc chiếm chốt trạm chỉ cần chiếm được liên tiếp chốt trạm của một đường là có quyền được chiếm chốt trạm ở trung tâm.
Trong trường hợp một đội chơi bị chiếm hết các chốt trạm hai bên thì đội chơi đó phải loại ra ba người tương ứng với ba khu vực.
Chính vì hình thức như thế mà hầu hết các đội thi đấu đều có mục tiêu là xâm chiếm các chốt trạm phụ để có thể loại bỏ ra ba thành viên của đội đối phương.
Nam Phong nhìn cách chơi mà há hốc mồm, hắn nghĩ thầm: “Mẹ nó! Đây chẳng phải là liên mình huyền thoại phiên bản live action dị giới hay sao?”
Hạ Thiên ngồi bên cạnh nhìn Nam Phong há hốc mồm ngạc nhiên thì biểu cảm cũng không khác là bao, thậm chí trong đầu hắn lúc này còn chửi thề: “Mẹ nó, giống dota đến thế là cùng!”
Với thực lực của bốn đội đều sàn sàn nhau, thế nên việc đụng độ với nhau là vô cùng ác liệt.
Đội số một hầu hết sử dụng phương pháp bạo lực để nhập cuộc, thế nên việc thua cuộc là điều mà mọi người trong hội trường đều có thể dự đoán trước được.
Thành ra đội số bốn có vẻ nhàn nhã hơn rất nhiều khi được thi đấu với một đội chơi hữu dũng vô mưu như vậy.
Hơn thế nữa, đội số một còn xảy ra mâu thuẫn nội bộ, khiến cho các thành viên bên trong đội không thể phối hợp ăn ý với nhau.
Đội số hai và ba do rút ra kinh nghiệm từ hai đội đi trước mà thành thành thật thật hợp tác với nhau, khiến cho tràng đấu càng trở nên sôi động hơn.
Đặc biệt, bên trong đội số ba còn có một vị cao thủ quân sư, thực lực chỉ đạt đến kết dịch kỳ đỉnh phong, thế nhưng chiến thuật, tư duy thì hơn hẳn những tuyển thủ khác trong giải đấu.
Cũng nhờ vị quân sư quạt mo này mà đội số ba đã chiến thắng áp đảo đội số hai và dành được quyền đi tiếp vào vòng trong.
Nhìn bốn đội lần lượt thi đấu khiến cho Nam Phong rút ra được rất nhiều kinh nghiệm trong đó.
Mặc dù, Nam Phong rất tự tin với trí thông minh của thế kỷ cùng với những game chiến thuật mà hắn đã chơi, không khó để có thể hạ gục đối phương.
Thế nhưng, thực chiến vẫn khác một trời một vực so với khi hắn chơi ở trên thế giới ảo. Với lại tuyển thủ mà hắn sắp phải đối mặt cũng không hề là một tay vừa.
Nam Phong vừa quan sát vừa hình thành nên chiến thuật ở trong đầu.
Thời đại của Hạ Thiên thì game moba vẫn chưa được quá phố biến ngoài dòng game dota, mà dòng game này thì thiên về farm quái với cầy đồ và đi đẩy đường là chính.
Những chiến thuật như đi đường tổ chức đánh hội đồng hay ở trong rừng úp sọt vẫn chưa được phổ biến rộng rãi bằng cái thời đại bùng nổ của dòng game moba, khi có đến hàng trăm, hàng nghìn chiến thuật được tạo ra mỗi ngày.
Thế nên, Nam Phong cũng chỉ có thể trao đổi một ít chi thức với hắn và phải tự mình định hình ra chiến thuật riêng ở trong đầu.
Tối hôm đó, Nam Phong kêu gọi những thành viên trong tổ số năm cùng nhau đưa ra một chiến thuật chung hiệu quả.
Dù sao thì đội của Nam Phong cũng có được nhiều lợi thế hơn những đội khác, đó chính là thời gian để chỉnh đốn và định hình kế hoạch.
Nếu đã có được những lợi thế như vậy mà không lợi dụng nó thì đúng là phí phạm tấm thẻ trắng của hắn rồi.
Nhiều người cũng có cùng tư tưởng với hắn.
Thế nên, khi Nam Phong còn chưa kịp thông báo thì bọn họ đã đến đấy từ trước. Chỉ còn một số kẻ hữu dũng vô mưu khinh thường cái gọi là chiến thuật đã không có mặt.
Nam Phong cũng không hề tức giận. Hắn biết rằng mình chỉ là đội trưởng trên danh nghĩa mà thôi, vậy nên thực quyền trong đó cũng không quá nhiều.
Hắn cũng không vì thế mà nản chí. Thời gian sẽ là minh chứng rõ ràng nhất để mọi người biết đến thực lực của chính mình.
Lão nhân hồi sáng đứng ra đầu tiên nay cũng là người phát biểu trước và lấn áp vị “đội trưởng” không có thực quyền này.
“Lão nhân cũng không muốn nhiều lời nữa mà đi vào trọng điểm. Mặc dù, chúng ta đều muốn cạnh tranh chức vị minh chủ, thế nhưng để làm được điều đó thì tất cả cần phải đồng tâm hiệp lực trong vòng thi đấu này, nếu không tất cả chỉ là gió thoảng mây trôi mà thôi!”
Lão nhân nói mà vô cùng đắc ý nhìn qua Nam Phong với ánh mắt đầy thâm ý như muốn nói rằng “Dù ngươi có đạt được chức vị đội trưởng thì sao, chẳng phải ta vẫn là người dẫn đầu hay sao?”
Nam Phong nhìn thấy biểu hiện của lão nhân râu bạc thì tỏ ra hờ hững, nhưng trong đầu thì mắng thầm mười tám đời tổ tông của lão thất phu này.
Đại hán râu xồm hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Chẳng qua chỉ là mấy lời nói đầu môi mà thôi, vẫn chưa đưa ra được một biện pháp cụ thể nào cả!”
Nam Phong ngồi cạnh bên nghe thấy mà mát hết cả lòng, trong lòng hắn bây giờ đang vỗ tay ầm ầm và nói: “Hay lắm đồng chí! Mắng chết lão thất phu đó đi, cậy có tý râu trắng mà tưởng mình là tiên nhân thật à!”
Lão nhân nghe đại hán nói như vậy thì khuôn mặt có phần đỏ bừng, không biết là đang xấu hổ hay là tức giận nữa. Hình tượng của lão lúc này giống hệt như Trương Phi khi tức giận.
“Hừ! Lão phu còn chưa nói xong thì làm sao mà ngươi biết được ta có kế hoạch gì hay không?” Lão nhân râu trắng tức giận phản bác.
Đại hán râu xồm chắp tay lại, chân thì gác lên bàn làm vẻ mặt không quan tâm và nói: “Vậy thì lão nói đi, sao phải cần ta nhắc nhở như thế làm gì?”
Hành động của đại hán khiến cho lão nhân râu bạc vô cùng tức giận nhưng vẫn cố nhẫn nhịn và nói: “Theo lão nhân thấy thì chúng ta cứ chia người ra canh gác ở ba chốt trạm đầu tiên, một nhóm thì tiến vào rừng săn bắt những thành viên của đội còn lại. Đến khi đội địch trở nên ít người thì tổng tiến công.”
Vừa nói lão vừa vuốt những sợi râu bạc của mình, ánh mắt đạo mạo nhìn mọi người.
Đại hán râu xồm nghe thấy vậy thì phụt cười ha hả nói: “Ha ha! Lão thất phu! Nếu đấy là chiến thuật mà ngươi nói thì đến ta cũng có thể chỉ ra được, cần gì phải ngồi đây phức tạp bàn bạc cơ chứ!”
Lão nhân râu bạc mặt đỏ hầm hầm nói: “Vậy thì ngươi chỉ ra cách gì khác hay hơn cách của ta đi. Chẳng lẽ, lại định bỏ chốt trạm cùng nhau xông lên chiến đấu như cái loại mãng phu “hữu dũng vô mưu” như ngươi hay sao?”
Mọi người nghe thấy vậy thì im lặng suy nghĩ, còn đại hán râu xồm thì không đưa ra vẻ mặt bất cần đời nữa, mà thay vào đó là vẻ mặt hằm hằm sát khí nhìn vào lão nhân râu bạc.
Mặc dù, tác phong của hắn không hề giống như những người có học vấn uyên thâm. Thế nhưng, hắn cũng rất ghét người khác gọi mình là một tên mãng phu hữu dũng vô mưu.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, bấy giờ Nam Phong mới bắt đầu lên tiếng: “Đúng vậy, chúng ta có thể hữu dũng vô mưu một lần như lão đạo đây nói được mà!”
Nghe thấy lời nói của Nam Phong thì mọi người đều bỏ qua thái độ và tập trung vào hắn hơn. Đến cả đại hán đang chằm chằm nhìn vào lão nhân râu bạc cũng phải gác qua một bên và nhìn vào Nam Phong với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Trong tình cảnh như vậy thì chỉ có lão nhân râu bạc “hừ” một tiếng, định lên tiếng phản bác: “Cái gì mà hữu dụng vô mưu, ngươi…”
Còn chưa nói hết câu thì một luồng sát khí bùng nổ đến từ đại hán râu xồm khiến cho lão nhân râu bạc không thể lên tiếng được nữa.
“Vị huynh đệ này, ngươi hãy mặc kệ lão thất phu này đi, xin hãy nói cho kỹ hơn cái gọi là “hữu dũng vô mưu” của ngươi đi!”
Lão nhân râu bạc mặt đỏ phừng phừng vì bị ngắt lời, thế nhưng cũng không dám lên tiếng phản bác, bởi vì sát khí của đại hán này quá mạnh mẽ khiến cho lão ta không thể lên tiếng được.
Nam Phong cười khểnh nhìn lão nhân râu bạc, sau đó hắn nói: “Hữu dũng vô mưu, trong dũng có mưu, trong mưu có dũng, thật thật ảo ảo. Nói đúng hơn chiến thuật của tại hạ là…”
Một lúc sau.
“Hay hay, rất hay! Thật không uổng cho cái câu “hữu dũng vô mưu”, không ngờ rằng các hạ tuổi còn trẻ như vậy mà kinh nghiệm lại phong phú như thế. Dù cho không có đạt được chức vị minh chủ võ lâm thì cũng trở thành một quân sư danh tiếng lẫy lừng!” Đại hán râu xồm sung sướng nói, râu ria của hắn cũng rung rung theo từng tiếng cười sảng khoái.
Lão nhân râu bạc thì “hừ” lạnh một tiếng nhưng cũng không nói gì nữa mà chỉ nắm chặt tay của mình lại. Coi như là ngày hôm nay, mặt mũi của lão đã mất sạch rồi.
Mọi người sau khi nghe xong chiến thuật của Nam Phong thì đều cảm khái một tiếng. Họ không thể ngờ rằng, một chàng trai trẻ như vậy lại có thể nghĩ ra một chiến thuật phá cách như thế.
Đến cả cô gái dung mạo bình thường với gã độc sư mặc dù rất hận Nam Phong nhưng vẫn thở dài tán thưởng.
Nam Phong không biết rằng, chính vì một chiến thuật nho nhỏ nào đó của mình, mà sau này hắn sẽ được nổi danh như là một nhà chiến thuật tông sư danh tiếng lẫy lừng.