Sau trận đấu ngày hôm đó thì Nam Phong đã không còn nhìn thấy Phong Đỉnh Thiên đâu nữa, dường như tên này đã rời đi trước khi đại hội kết thúc.
Hắn sau khi biết được ở ngoài kia còn rất nhiều những thanh thiếu niên thiên tài cùng thế hệ thì vô cùng háo hức, chờ đợi đến cái ngày được so tài cùng với họ.
“À mà để đạt đến kết dịch kỳ đỉnh phong thì ngươi đã tu luyện trong vòng bao nhiêu lâu vậy?” Nam Phong nhìn Vương Hạ Thiên hiếu kỳ hỏi.
“Hừm! Để ta tính lại xem nào! Ta chính thức trọng sinh ở thế giới này tầm khoảng ba tháng trước!” Vương Hạ Thiên hồi tưởng lại quá khứ.
Nam Phòng thở dài một hơi.
Hóa ra tên này cũng chỉ tầm cỡ như hắn mà thôi, trong vòng ba tháng đạt đến kết dịch kỳ đỉnh phong, làm cho hắn hết cả hồn.
“Huynh đệ ta đây cũng…”
Còn chưa đợi Nam Phong nói xong thì Vương Hạ Thiên lại nói tiếp: “Ừm! Tháng đầu tiên ta dùng để khôi phục lại cái thân thể tàn tạ này, nửa tháng tiếp theo là bồi dưỡng lại cơ năng. Chính ra ta chỉ tu luyện trong khoảng hơn một tháng rưỡi mà thôi!”
Nam Phong đang định nói mà á khẩu không thể tiếp tục được nữa.
“À mà nãy huynh định nói cái gì vậy?” Hạ Thiên nhìn Nam Phong hỏi.
“Không không! Không có gì đâu!”
Đùa à! Cái ba tháng của hắn mà lão sư phụ đã nói là ngàn năm có một rồi mà tên này chỉ tu luyện trong vòng có tháng rưỡi.
Vậy… vậy chẳng phải thiên phú của tên này là vạn năm có một hay sao?
Chẳng lẽ, tên này ăn đan dược thay kẹo qua ngày à?
“Có mà! Ta có nhớ là huynh đệ đang định nói cái gì mà!” Hạ Thiên cố hỏi, hắn nhớ chắc chắn rằng cái tên Nam Phong này đang định nói cái gì đó.
“Thôi chúng ta không nói chuyện đó nữa! Chẳng phải chúng ta được nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày hay sao? Không đi chơi thì quá uổng phí!”
“Đúng vậy! Để ta về gọi Tư Nguyệt và Mộ cô nương đi cùng!”
Như một cơn gió, Vương Hạ Thiên biến mất ngay trước mặt của Nam Phong.
Nam Phong sững sờ nhìn vào cái tên đồng hương của mình bĩu môi khinh thường nói: “Chưa gì đã Tư Nguyệt Tư Nguyệt ngọt xớt rồi! Đúng là cái thể loại vì gái bán anh em!”
Vòng thứ tư chính là vòng đấu loại, hai người một cặp chiến đấu với nhau, ai dành được chiến thắng sẽ được bước tiếp vào vòng trong.
Thật đáng buồn khi hắn và Hạ Thiên lại bốc trùng cặp với nhau, đồng nghĩa với việc chỉ có thể một trong hai người được quyền bước tiếp vào vòng trong.
“Haizz! Ta cứ nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp nhau ở vòng trung kết cơ đấy, không ngờ lại đến sớm như vậy!” Nam Phong thở dài cảm thán số phận, đúng là bàn tay thần mà, bốc đen như chó vậy.
Hắn còn định đợi tên Hạ Thiên này bước vào vòng trong rồi nhờ hắn giả thua. Không ngờ đời lại đen đến vậy, còn chưa vào được trận bán kết chứ đừng có nói là trung kết.
Nếu để cho Vương Hạ Thiên biết được suy nghĩ của Nam Phong thì không chừng hắn sẽ dùng hết sức bình sinh để ngăn cản cái tên thất đức này.
Lợi dụng đến thế là cùng, ngay từ trong tư tưởng đã có ý nghĩ lợi dụng rồi! Bạn bè như hạch!
“Thật là đáng chờ mong trận chiến lần này a!”
“Ta cũng vậy!”
Nam Phong thật sự muốn đọ sức với một người được xem là vạn năm có một này so với hắn ngàn năm có một, chênh lệch đẳng cấp như thế nào.
Cùng một đẳng cấp cũng phân chia kẻ mạnh kẻ yếu, có những trường hợp dùng cảnh giới kết dịch kỳ chiến bại kết đan kỳ cũng không hề ít.
Không thể coi thường anh hùng trong thiên hạ được!
Hạ Thiên và Nam Phong nhìn nhau không nói gì mà bắt đầu thủ thế chiến đấu.
Mọi người trong khán đài hồi hộp dõi theo, một bên là quân sư thiên tài, một bên là thiếu niên đã từng vượt cấp chiến hạ kết đan kỳ, không biết ai sẽ là người dành được chiến thắng.
Lâm Tư Nguyệt và Mộ Dung Tuyết nhìn thấy cảnh tượng này thì đều vô cùng hồi hộp.
Mộ Dung Tuyết nắm chặt tay của mình lại thầm nói: “Tên hỗn đản! Ngươi phải cố lên đấy!”
Nàng rất lo lắng cho Nam Phong, sau khi trông thấy màn trình diễn vượt cấp đánh bại đối thủ của Vương Hạ Thiên thì sự lo lắng của nàng lại càng tăng lên.
Về phía Lâm Tư Nguyệt, mặc dù nàng có niềm tin tuyệt đối vào Vương Hạ Thiên, thế nhưng vẫn không khỏi hồi hộp, lo lắng.
Theo suy nghĩ của nàng thì người thanh niên đi cùng Hạ Thiên cũng không hề đơn giản chút nào, một trận long tranh hổ đấu là một điều không thể tránh khỏi.
Ở một góc tối không có người theo dõi, có một ánh mắt vẫn luôn quan sát Nam Phong.
Nếu mà hắn có mặt ở đấy thì sẽ nhận ra ngay được vị tuyệt sắc mỹ nhân, nghiêng nước nghiêng thành trong bờ suối lần trước.
Lần này, nàng đã cởi bỏ lớp dịch dung và để lộ ra khuôn mặt thật của mình.
Nàng đã có một trận đấu trước đó nhưng hiển nhiên là đã thất bại.
Đối thủ của nàng chính là người mặc áo choàng đen, nàng cũng không ngờ được rằng hắn ta vẫn còn che dấu thực lực của mình.
Một kẻ kết đan trung kỳ tự che đi thực lực của mình thì vô cùng đáng sợ.
Thế nên, một khi người đó bộc lộ ra thực lực chính thức của mình sẽ khiến cho người khác không kịp phòng bị.
Nàng cũng như vậy, thua cuộc như thế.
Đây chính là điều sỉ nhục đối với một thiên chi kiều nữ như nàng!
“Ngươi hãy dành được chiến thắng này đấy Nam Phong! Ta tin tưởng vào ngươi, kẻ đã nhìn thấy tất cả của ta!”
…
Người bắt đầu trận đấu lại là Hạ Thiên.
Hắn lao tới như vũ bão, sử dụng “Kim quang thần công”, công pháp chí dương chí cương của Vương tộc.
Mỗi một quyền tung ra như một mặt trời chói lòa, vừa mạnh mẽ vừa nóng nảy như thể muốn thiêu đốt đối thủ trước mặt mình.
Nam Phong không nhanh không chậm vận dụng công pháp của mình để ứng biến.
Công pháp của hắn có tên gọi là “Cửu chuyển quy nhất”. Công pháp này dựa vào sự biến đổi của thiên địa để dẫn dắt chiêu thức.
Công pháp này có tất cả chín thức, chiêu thức sau bổ trợ cho chiêu thức trước tạo thành một vòng tuần hoàn liên hồi, ngăn cản hết những đòn tấn công như vũ bão của Nam Phong.
Nếu phải so sánh giữa “Cửu chuyển quy nhất” và “Kim quang thần công” thì cả hai đều có ưu nhược điểm của riêng mình.
Công pháp “Kim quang thần công” sự dụng tốc độ và sự sắc bén làm nền tảng, khiến cho đối thủ của mình còn chưa kịp định hình thì đã bị dính chiêu dẫn đến thua cuộc.
Còn công pháp “Cửu chuyên quy nhất” phụ thuộc vào độ mềm dẻo của võ giả, phối hợp với những chiêu thức trong đó tạo thành một vòng tuần hoàn bất diệt.
Nếu gọi “Kim quang thần công” tượng chưng cho màu đen của sự hủy diệt thì “Cửu chuyển quy nhất” chính là màu trắng của sự nhu hòa.
Hai công pháp này giống như mặt trái mặt phải của đồng tiền, giống như giao hòa của vòng tròn âm dương.
Chính vì thế mà Nam Phong và Hạ Thiên đều đứng ở thế bất bại, không ai nhường ai.
Sau khi kết thúc một chiêu cuối cùng thì cả hai đều đồng loạt tách ra hai bên.
Ánh mắt của cả hai người đều nhìn về đối phương vô cùng sắc bén.
“Thật không ngờ rằng công pháp của cậu lại quỷ dị đến như vậy! “Kim quang thần công” của ta lại không thể động đến vạt áo của cậu!” Hạ Thiên mỉm cười nhìn Nam Phong nói.
Hắn không ngờ được rằng cái tên lúc nào cũng tỏ vẻ ất ơ mà lại có được chiến lực mạnh mẽ như thế.
Hắn tự biết được chiến lực của mình đến đâu, nếu là một võ giả kết dịch đỉnh phong bình thường thì hắn có thể tự tin nói trong vòng ba chiêu hạ gục.
“Cậu cũng vậy thôi! “Cửu chuyển quy nhất” của tôi cũng không thể đột phá được vòng phòng thủ chắc chắn của cậu. Chẳng lẽ, đây chính là cảnh giới lấy chiến để thủ hay sao?” Nam Phong cũng từ tốn đáp lại.
Đúng như hắn nghĩ về cái tên vạn năm có một này, chiêu thức sử dụng vô cùng sắc bén, nếu không phải hắn cảnh giác cao độ thì đã không thể kháng lại được màn tấn công như vũ bão của tên này rồi.
“Chẳng phải chúng ta cũng nên ngừng thăm dò lại và bắt đầu trận chiến chính thức thôi!” Hạ Thiên lên tiếng.
“Ta cũng nghĩ như vậy!”
Mọi người trên khán đài nghe được cuộc trò chuyện của hai người mà không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Những đòn tấn công sắc bén, uyển chuyển đến như vậy mà chỉ là màn dạo đầu, thì chẳng phải một khi giao đấu chính thức nó còn kinh khủng hơn nữa hay sao?
Bọn họ không thể nghĩ ra được vì sao mà hai người trẻ tuổi đến như vậy lại có chiến lực đến kinh khủng đến như thế.
Chẳng lẽ, thiên tài và người thường khác nhau là ở đây hay sao?