Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

chương 76: vòng bán kết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lão giả truyền thống nhìn Nam Phong với ánh mắt sắc bén, miệng thì vẫn mỉm cười, lão nói: “Vũ thiếu hiệp không ra tay vậy thì hãy để lão hủ vậy!”

Lời nói vừa dứt Cố Duật Hành dùng bộ pháp lướt thật nhanh đến chỗ của Nam Phong, sức mạnh được súc tích một cách cực hạn, vừa mới xuất chiêu lại chính là sát chiêu.

Nam Phong có chút giật mình, hắn không nghĩ ra người này vẫn còn ẩn giấu thực lực sâu đến vậy.

Hắn nghĩ rằng người này mặc dù có giữ lại thực lực nhưng nhiều nhất cũng chỉ là kết đan sơ kỳ đỉnh phong mà thôi.

Thật không ngờ chiến lực của người này lại là kết đan trung kỳ!

Chiêu thức vừa xuất không khí như bị xé một rách một đường khiến cho Nam Phong chỉ có thể vội vàng ngăn cản.

Quyền pháp mạnh như vũ bão va chạm với Nam Phong khiến cho hắn bay ngược về phía sau.

Cố Duật Hành không vì thế mà buông bỏ.

Lão lách người một cái mặt đối mặt với Nam Phong và tung một cước về phía mạn sườn của hắn, khiến cho hắn phải dùng khủy tay của mình để ngăn cản và bị bắn ngược về phía bên phải.

Chân vừa chạm đất Nam Phong đã thấy Cố Duật Hành lao đến tung một chưởng cực mạnh ngay phía trước.

Hắn hừ mạnh một tiếng: “Khinh người quá đáng!”

Sau đó vận dụng “Thiên đia giao hòa” để dội ngược đòn tấn công về phía lão giả khiến cho lão dừng lại và quay trở về vị trí cũ.

Ngay tại màn giao đấu đầu tiên thì Nam Phong đã là người phải chịu thiệt thòi.

Bây giờ thì hắn mới hiểu được khi thi đấu với Hạ Thiên thì vẫn còn rất chi là bình thường, ít ra hai người họ đều không dùng sát chiêu.

Nhưng khi thi đấu với những võ giả khác thì lại không hề như vậy.

Họ sẽ dùng hết sức lực và kỹ năng của mình để đánh bại đối thủ.

Nam Phong thở dài một hơi, hắn cảm thấy quả thật may mắn.

Nếu không phải quy định của giải đấu chính là không cho phép giết người, thì lão giả kia đã ra những đòn sát chiêu tàn nhẫn hơn nữa rồi.

“Hảo thân thủ! Trong hoàn cảnh như vậy mà Vũ thiếu hiệp vẫn có thể phản kháng lại đòn tấn công của lão hủ! Thật đúng là thiếu niên tuổi trẻ tài cao!”

Lão giả truyền thống cuối cùng cũng có cái nhìn khác về Nam Phong.

Nếu như trước đó chỉ là một thiếu niên có trí tuệ hơn người, thì bây giờ chính là một võ giả có cùng đẳng cấp với lão.

“Cố lão thật là giấu kỹ, đến tiểu tử đây cũng bị ngài lừa!” Nam Phong nhìn lão giả nói.

“Không dám, không dám! Chỉ là lão hủ vẫn chưa gặp được người nào phải làm cho lão đây tung hết thực lực của mình mà thôi! Thế nhưng Vũ thiếu hiệp thì lại khác! Lão hủ đây không dám không cẩn trọng!” Cố Duật Hành nghe Nam Phong nói vậy thì chỉ lắc đầu nói.

Nam Phong nhếch mép, hắn nhìn về lão giả nói: “Thế nhưng Cố lão vẫn phải thật cẩn thận, tiểu tử đây sẽ không lặp lại một sai lầm đến hai lần đâu!”

“Ha ha! Lão hủ sẽ cố!”

Mọi người ngồi trên khán đài sau khi xem xong màn trình diễn thì đều không thể tin vào mắt mình.

Người mà họ vẫn khinh thường lại chính là một cường giả kết đan trung kỳ hàng thật giá thật.

Quả đúng là không thể nhìn mặt để bắt hình dong được!

Khí tức của lão giả bỗng dưng tăng mạnh và dần dần hội tụ xuống đôi chân của mình.

Lão đạp mạnh một phát xuống đất khiến cho đất đá vụn bay hết lên trời.

Sau đó, lão tung người cực nhanh về phía Nam Phong như một mũi tên không thể ngăn cản.

“Hừ!” Nam Phong hừ lạnh một tiếng sau đó tích tụ chân khí vào hai lòng bàn tay và chuẩn bị tung ra tuyệt kỹ của mình.

“Trăm hoa đua nở!” Nam Phong hét lên một tiếng, công lực tích tụ vào hai lòng bàn tay được kích phát khiến cho tay của hắn biến ảo vô cùng, nếu một võ giả bình thường khi nhìn thấy thì sẽ nghĩ rằng hắn có nghìn cánh tay, nhưng thực chất tất cả chỉ là dư ảnh do tốc độ của hắn để lại.

Mỗi một chưởng của “Trăm hoa đua nở” lại khiến cho lão giả chậm lại, nhưng hiển nhiên vẫn không thể khiến cho lão dừng hẳn lại.

Khi nắm đấm của lão va chạm với Nam Phong, một vụ nổ được hình thành, cả hai đều bị hất tung về phía sau.

Vụ nổ này còn kinh khủng hơn cả khi Nam Phong đối mặt với Hạ Thiên vì khi đó hắn mới chỉ là võ giả kết dịch đỉnh phong, còn giờ đây hắn đã là kết đan sơ kỳ và người đối chiêu với hắn lại là một kết đan trung kỳ.

Vụ nổ khiến cho sàn đấu tạo thành một hố sâu bảy tấc.

Lực va chạm của vụ nổ mạnh đến nỗi khiến cho Nam Phong bị thổ huyết.

Mọi người trong hội trường đều cảm thấy rùng mình vì lực phá hoại của nó và dùng ánh mắt kinh khủng để nhìn hai vị võ giả trên sàn đấu.

Lâm Tư Nguyệt trông thấy cảnh tượng như vậy thì nắm chặt tay mình lại, nàng quay về phía Vương Hạ Thiên đang nhàn nhạ đứng đó nói: “Huynh không có lo lắng gì hay sao?”

Hạ Thiên nghe thấy vậy thì chỉ nhàn nhạt cười nói: “Ta tin vào hắn sẽ giành được thắng lợi cuối cùng!”

Nhưng còn một câu mà hắn vẫn không nói ra chính là: “Nếu mà hắn còn không chiến thắng được nữa thì quả thật quá là thất vọng với những tiền bối xuyên không đi trước.”

Trông thấy nắm đấm của mình vẫn còn đang run rẩy, Cố Duật Hành dùng ánh mắt ngưng trong nhìn về phía vị thiếu niên trẻ tuổi này.

Hắn còn trẻ tuối hơn lão rất nhiều nhưng chiến lực lại có thể sánh ngang với lão.

Lão giả cảm khái nói: “Thiên hạ đại loạn, chân long xuất thế!”

“Cổ lão thật là uy vũ, vụ nổ như vậy lại không thể khiến cho ngài chịu chút thiệt thòi nào cả, vãn bối bái phục!” Nam Phong trông thấy vẻ mặt ung dung của lão giả truyền thống thì cảm thấy vô cùng bất ngờ.

“Vũ thiếu hiệp chê cười, lão hủ đây chỉ là da dày hơn một chút mà thôi! Nếu mà nói ngạc nhiên thì phải là lão hủ mới đúng! Chiến lực của thiếu hiệp phải dùng hai từ kỳ tích để miêu tả!”

Nam Phong gạt đi vết máu trên môi của mình và nói: “Nếu Cổ lão đã ra chiêu thì tiểu tử đây cũng không thể thất lễ được!”

“Xin mời!”

Nam Phong hít một hơi, chiêu thức này chính là lần đầu tiên mà hắn sử dụng.

Lão sư phụ đã cảnh cáo nếu không đạt đến kết đan thì nhất định không được vận dụng nó, bởi vì một khi đã sử dụng thì phản hồi mà nó để lại sẽ rất là mạnh mẽ.

Chiêu thức mà Nam Phong định vận dụng chính là “Nhân sinh giao lộ”, chiêu thức thứ ba trong “Cửu chuyển quy nhất”.

“Cửu chuyển quy nhất, Nhân sinh giao lộ. Khởi!” Nam Phong hét lên một tiếng đầy khí thế.

Linh khí trong thiên địa dần hội tụ về trước ngực của hắn như một vòng xoáy không ngừng và tiến vào trong kinh mạch.

Lão giả truyền thống trông thấy vậy thì khẽ nói: “Linh khí hội tụ chẳng phải chỉ có phá khí kì mới thực hiện được hay sao?”

Lão giả cảm thấy hết sức nguy hiểm, nếu để cho Nam Phong hoàn thành chiêu thức thì người thua cuộc sẽ chính là lão.

Cố Duật Hành nhanh chóng lao đến chỗ của Nam Phong và tung một đòn cực mạnh để phá vỡ khí thế của hắn.

Nam Phong nhìn thấy vậy thì nhếch miệng nói: “Đã quá muộn!”

Sau đó, hắn đẩy song quyền của mình về phía trước va chạm với quyền pháp của lão giả truyền thống.

Lực đạo của chiêu thức khiến cho Cố Duật Hành phun một ngụm máu bay ngược về phía sau và ngã xuống dưới võ đài.

Mọi người đều ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra thì lão giả truyền thống đã bị hất tung ra khỏi sàn đấu.

Theo luật thi đấu thì người nào mất sức chiến đấu hoặc bị văng ra khỏi sàn đấu sẽ là người thua cuộc.

Thế nhưng, từ trước đến giờ rất ít khi võ giả nào bị văng ra khỏi sàn đấu, trừ phi chiến lực của hai người cách nhau một trời một vực.

Nhưng kết đan trung kỳ lại bị kết đan sơ kỳ đánh bay xuống sàn đấu thì từ cổ chí kim chỉ có một mình Nam Phong làm được điều đó.

Việc mà từ trước đến giờ không ai làm được không ngờ hắn lại có thể, thì chỉ có thể gọi đó là kỳ tích mà thôi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio