Nam Phong một chân quỳ dưới đất, trên người không chỗ nào là không có vết thương cả, miệng hắn thì liên tục thổ huyết.
Tần Mặc ở kia mặc dù quần áo có phần lộn xộn, rách nát, vết thương cũng đã xuất hiện trên cơ thể của hắn, thế nhưng hiển nhiên hắn lại không bị trọng thương giống như Nam Phong.
Nếu để so sánh hai người thì kết quả đã hiển hiện ngay trước mắt.
Một võ giả A thở dài nói: “Haizz! Thật là đáng tiếc cho Nam Phong, thế nhưng tên Tần Mặc này quả thật quá là mạnh mẽ!”
Một võ giả B lắc đầu tiếc nuối nói: “Dù sao thì niên kỷ của tên Nam Phong này còn quá ngắn, nếu để hắn đạt được đến cảnh giới của tên Tần Mặc kia thì còn chưa biết “cá chết về ai” đâu!”
Mộ Dung Tuyết trông thấy cảnh tượng như vậy thì hai bàn tay nắm chặt vào nhau, môi thì mím lại tạo thành một vết hằn, nàng âm thầm cầu nguyện: “Đừng có mà làm sao đấy tên xấu xa! Nếu mà không được thì thôi, không cần thiết phải liều mạng!”
Hạ Thiên nhìn thấy tình cảnh như vậy thì chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Hắn biết Nam Phong rất là mạnh mẽ, thế nhưng cái tên Tần Mặc kia quá là biến thái rồi, nếu để cho hắn giao chiến với tên kia thì sợ rằng hắn cũng không khác Nam Phong là bao.
Vương Hạ Thiên nhìn vào Nam Phong đang quỳ gối dưới kia thầm nói: “Nếu không được thì nên buông bỏ…”
“Ha ha ha…! Nam Phong! Thật là đa tạ ngươi! Nhờ có ngươi mà cảm ngộ của ta đã đến rồi!” Tần Mặc bỗng dưng phá lên cười, điệu cười của hắn vang vọng khắp trời xanh.
Nụ cười vừa tắt thì cũng là lúc hắn ta ngồi xụp xuống đất, hai bàn tay đan vào nhau dường như là đang muốn đột phá.
Chỉ còn một bước nữa thôi là cảnh giới kết đan hậu kỳ mà hắn thầm ao ước bấy lâu sắp trở thành hiện thực.
Tần Mặc hưng phấn thế nên không còn để ý đến Nam Phong nữa mà tập trung vào đột phá giai đoạn.
Hắn nghĩ một tên phế nhân như Nam Phong với thương tích đầy mình thì còn có thể xoay chuyển được càn khôn gì nữa.
[Ký chủ đang bị thương tích rất nặng, kinh mạch có phần bị thương tổn, cơ thể đã vượt quá giới hạn cho phép!]
“Không còn cách nào nữa sao hệ thống?” Nam Phong hỏi lại một cách tuyệt vọng.
Chẳng lẽ, hắn phải dừng lại ở đây thôi sao, chỉ còn một bước nữa thôi mà!
Nhưng sau khi nhìn thấy tên Tần Mặc đang ngồi thiền định chuẩn bị thăng cấp thì Nam Phong chỉ có thể tuyệt vọng quỳ ở đó.
[Vẫn còn một cách nhưng mà ký chủ cần phải trả giá!]
“Cái giá như thế nào?” Nhìn thấy một tia hy vọng khiến cho Nam Phong vô cùng hưng phấn hỏi.
[Cái giá phải trả là tạm thời ký chủ sẽ trở về cảnh giới giả đan, có đan điền nhưng lại không thể sử dụng được. Ít nhất phải tầm một tháng thì ngài mới có thể phá bỏ được giới hạn đó và trở về cảnh giới cũ]
Nghe thấy vậy thì Nam Phong đã đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại, hắn nói: “Làm đi!”
[Ký chủ cần điểm tích lũy để có thể kích hoạt được khả năng ẩn của hệ thống!]
“Mẹ nó! Biết ngay mà, có phải ngay từ đầu nhà ngươi đã tính hết rồi hay không? Vẫn là không nỡ rời xa cái lao động chân tay miễn phí này hả?” Nam Phong hậm hực nói.
[Ký chủ có muốn kích hoạt. Yes () No!]
“Mẹ nó! Cái hệ thống chết tiệt này lại muốn lảng tránh câu hỏi đây!”
Nghĩ là vậy nhưng Nam Phong vẫn trả lời hệ thống: “Yes. I do!”
[Vậy bây giờ ký chủ có thể tiến tới hôn cô dâu, à nhầm kích hoạt kỹ năng ẩn]
[Cần nửa giờ đồng hồ để có thể hồi phục cơ thể cho ký chủ và tiếp nhận kỹ năng ẩn!]
Nam Phong vứt bỏ hết mọi thứ xung quanh ra khỏi đầu và ngồi xuống vận công hồi phục lại thân thể của mình.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, nửa giờ nói ra thì dài nhưng thật ra lại trôi qua rất là nhanh.
Khí tức của Nam Phong và Tần Mặc càng lúc càng tăng mạnh và không có dấu hiệu nào suy giảm.
Mọi người trong hội trường vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy vậy.
Tần Mặc thì bọn họ có thể hiểu được, thế nhưng cái tên Nam Phong này là sao? Tại sao khí tức của hắn cũng tăng lên một cách chóng mặt thế kia?
Hạ Thiên nhìn thấy khí tức của Nam Phong càng lúc càng thịnh thì không nhịn được thốt lên một câu: “Cấm thuật!” sau đó hắn dừng lại không nói nữa.
Lâm Tư Nguyệt và Mộ Dung Tuyết nghe thấy vậy thì nghi vấn hỏi: “Cấm thuật là gì vậy?”
Hạ Thiên thở dài một hơi nhưng vẫn giải thích cho hai người hiểu: “Cấm thuật thực ra chính là bí pháp đẩy nhanh khí tức cơ thể, thế nhưng người sử dụng cấm thuật lại rất dễ bị nó cắn trả, cấm thuật càng cao thì độ cắn trả của nó lại càng mạnh.”
Hạ Thiên dừng một chút rồi nói tiếp: “Nó giống như một con dao hai lưỡi vậy! Sử dụng không cẩn thận cũng có thể dẫn đến mất mạng! Cấm thuật mà Nam Phong sử dụng có thể đẩy nhanh khí tức lên đến kết đan hậu kỳ, một khi bị nó cắn trả thì cơ thể của hắn sẽ chịu một lực phản phệ càng mạnh hơn nữa!”
Mộ Dung Tuyết sau khi nghe xong thì cảm thấy vô cùng lo lắng, bỗng dưng nàng thốt lên một câu: “Vậy chẳng phải Nam Phong lúc này đang rất là nguy hiểm hay sao?”
Hạ Thiên lắc đầu nói: “Ta cũng không biết được tình huống hiện giờ của hắn, chỉ có thể cầu phúc cho hắn mà thôi!”
Hạ Thiên không nói với Mộ Dung Tuyết nữa mà quay sang nhìn Nam Phong, miệng thì lẩm bẩm nói: “Ngươi đang định làm cái gì vậy…?”
Tần Mặc hét lên một tiếng rõ to rồi từ từ đứng dậy. Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Hắn ta cảm nhận được có một điều gì đó xấu xa sắp xảy đến, cảm nhận mãnh liệt này chỉ có khi hắn rơi vào tuyệt lộ cách đây gần mười năm về trước.
“Vậy là ngươi cũng tiến cấp rồi sao Tần huynh!”
Một giọng nói vang lên đánh thức Tần Mặc ra khỏi dòng suy nghĩ của hắn.
Hắn quay sang bên cạnh thì không ai khác người đang nói với hắn lại chính là Nam Phong, kẻ mà mấy phút trước vẫn còn quỳ gối trước mặt hắn, nay thân thể đã trở về nguyên vẹn.
Đặc biệt, khí tức của tên này lại tăng lên vô cùng mạnh mẽ, không kém cạnh hắn chút nào.
Tần Mặc nghi hoặc nhìn Nam Phong, sau đó hắn chợt nhớ ra điều gì đó và nói: “Cấm thuật sao? Ngay cả thứ đấy mà ngươi cũng dám dùng, ngươi đúng là một kẻ điên mà!”
Hắn ta nhìn Nam Phong và nói tiếp: “Ngươi không sợ tác dụng phụ của nó hay sao?”
“Sợ thì sao mà không sợ thì sao? Ngày hôm nay ta chỉ biết rằng sẽ phải đánh bại ngươi tại đây, ngay lúc này!” Nam Phong ung dung trả lời.
“Thối lắm!” Tần Mặc hét lên một tiếng, sau đó hắn cầm kiếm của mình lên và vận dụng “Vô tà kiếm pháp” phi thẳng đến chỗ của Nam Phong, kiếm ảnh bay đầy trời.
Nam Phong “hừ” lạnh một tiếng rồi vận dụng “Thiên địa giao hòa” và “Trăm hoa đua nở” để đối kháng lại kiếm pháp đầy trời của Tần Mặc.
Nay xưa đã đổi khác, hai người hai kết đan hậu kỳ, đấu với nhau đến long trời nở đất.
Sàn đấu dưới chân của cả hai không biết từ lúc nào đã bị vỡ vụn, bây giờ chỉ còn xem ai là người gục ngã trước thì người đó sẽ là kẻ thua cuộc.
Nam Phong và Tần Mặc thân pháp biến ảo, nhanh đến độ chóng mặt.
Hai người giống như hai cái bóng một đen, một trắng hòa quyện vào nhau, cái trước đuổi theo cái sau, cái sau truy ngược lại.
Sau khi Nam Phong và Tần Mặc kiếm tay chạm nhau và bị đánh bật ra ngoài thì cả hai đều không chiến đấu nữa mà quay sang nhìn nhau với ánh mắt dè chừng.
Bỗng dưng, Nam Phong lên tiếng trước, hắn nói: “Một chiêu phân thắng bại!”
“Đúng ý ta!”
Hai người dồn sức chuẩn bị cho sát chiêu cuối cùng.
Một chiêu kinh thiên động địa, một chiêu sẽ kết thúc giải đấu lần này!