Nha! Có Bầu Rồi!

chương 19: ở chung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Mục ôm chăn đi ra phòng khách, Cố Dương rất ngạc nhiên: “Cậu muốn đi đâu?”

“Ngủ sô pha a!” Lâm Mục đem chăn ném tới trên ghế sô pha, lơ đễnh nói.

“Ngủ giường đang tốt, ngủ sô pha để làm gì?” Trước đây cũng không phải chưa từng ngủ chung trên một cái giường. Cái giường này cũng lớn như vậy, cần gì đi sô pha lăn qua lăn lại?

“Cậu bây giờ không giống với trước kia nha, người đã có chủ, lại có bé con, tôi sợ nửa đêm đá trúng cậu.” Lâm Mục dựa ở trên ghế sô pha, điều chỉnh âm lượng ti vi nhỏ chút, quay đầu cười nói, “Được rồi cậu đừng quản tôi, tôi lại xem ti vi một chút liền ngủ. Sô pha nhà cậu rất lớn cũng rất thoải mái, cũng không kém giường là bao!”

Cố Dương thấy Lâm Mục kiên trì, cũng không khuyên nữa.

Trước khi đi ngủ hắn mở máy vi tính, đem cuộc hẹn lúc trước hủy bỏ.

Lúc nằm ở trên giường, trong đầu Cố Dương còn đang suy nghĩ tới chuyện phát sinh vào ngày hôm nay, khuôn mặt Lôi nghị, lời nói của Lôi nghị, mãi không gạt ra được.

Kỳ thực, cùng y thử một chút…. Chính mình cũng không mất mát gì…

Vậy thì thử một chút đi!

Một mình lâu rồi, đúng là sẽ hình thành thói quen, nhưng là càng khát vọng ấm áp hai người.

Một đêm mộng đẹp.

Cố Dương bình thường sẽ bị nước tiểu nghẹn tỉnh, lần này lại ngủ thẳng đến tám giờ rưỡi mới tỉnh.

Theo thói quen xuống giường, mở rộng cửa, chuẩn bị đi phòng vệ sinh phóng nước, phòng khách không có ai, phòng bếp truyền đến âm thanh rất nhỏ, Cố Dương suy đoán có thể là Lâm Mục đang nấu cơm.

Lúc đi ngang qua phòng bếp, Cố Dương quay đầu nhìn thoáng qua, kết quả trong nháy mắt ngây dại, không phải là Lâm Mục? Mà là … Lôi Nghị!

“Sớm. Em dậy rất sớm nha!” Lôi Nghị hướng hắn lên tiếng chào hỏi, vô cùng quen thuộc, còn mang theo vài phần thân mật không dễ phát giác.

Vị này ăn mặc quần áo bình thường, đeo tạp dề, một bộ dạng tự cho mình là chủ nhà… Không chút nào mất tự nhiên ở trước mặt người khác nha!

“Sớm.” Cố Dương sửng sốt một hồi mới trả lời một câu, sau đó hỏi: “Lâm Mục đâu?”

“Nga, cậu ấy nói có chút việc muốn làm, tôi để cậu ấy đi trước rồi. Bất quá cậu ấy nói chờ cậu ấy làm xong chuyện sẽ tự đi đến địa chỉ tôi đưa cho cậu ấy tìm chúng ta.” Lôi Nghị cầm trứng chiên đi ra, Cố Dương mới phát hiện Lôi Nghị làm trứng chiên không giống với hắn làm.

Hắn là trực tiếp chiên trứng, Lôi Nghị lại ở bên trong trứng gà cho thêm một ít lạp xưởng đã cắt nhỏ, còn có một chút ớt xanh cắt nhuyễn, hồng hồng xanh xanh, vây quanh màu vàng của trứng gà trên đĩa, nhìn rất đẹp, cũng làm cho người vô cùng muốn ăn.

“Không nghĩ tới Lôi tổng còn có thể làm cơm… Tay nghề cũng tốt như vậy.” Cố Dương nuốt nước miếng một cái, nịnh hót nói.

Có lẽ là ở nhà mình, hoặc là quần áo Lôi nghị mặc rất tùy ý, cũng có lẽ là còn chưa tỉnh ngủ, dù sao Cố Dương không có lại khẩn trương giống như ngày hôm qua, trái lại vẻ mặt còn thoải mái cùng Lôi Nghị nói chuyện.

“Em thích, sau này hàng ngày tôi làm cho em!” lời này của Lôi Nghị nói được rất nhanh, nói xong còn hướng Cố Dương cười cười, rất là mê người.

Cố Dương có chút kinh ngạc, lòng nói vị này nhập vai cũng quá nhanh đi!

“Muốn đi bệnh viện nào?” Cố Dương vội vàng thay đổi đề tài.

Lâm Mục thật không đáng tin cậy, cứ như vậy mà đi?

“Chúng ta không cần đi bệnh viện, bệnh viện nhiều người lắm miệng, không khí cũng không tốt, trực tiếp đi phòng làm việc của cậu ta là được.” Lôi Nghị giải thích.

Phòng làm việc? Trong lòng Cố Dương có chút bồn chồn.

Bác sĩ có thể mở phòng làm việc của mình sao?

“Em yên tâm, tay nghề của cậu ta cũng không tệ, hơn nữa cậu ta đặc biệt thích nghiên cứu y học, cho nên mới mở một phòng làm việc, chính mình lúc không có chuyện gì làm liền vùi người ở phòng làm việc nghiên cứu. Dụng cụ trong phòng chữa bệnh này có thể so với trong bệnh viện còn muốn tỉ mỉ chính xác hơn.”

“Kia… Cậu ta là bác sĩ khoa gì a?” Cố Dương tiếp tục hỏi.

“Cái này sao… Dù sao công việc chính của cậu ta là khoa nội, đối với phụ khoa cũng có chút hiểu biết, em cứ an tâm đi! Tôi khẳng định sẽ không hại em.”

Tôi cũng chưa nói anh sẽ hại tôi a! Tôi khẩn trương không được sao a?

Cố Dương oán thầm một tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa, xoay người đi đến phòng vệ sinh.

Chờ lúc hắn rửa mặt sửa soạn xong, Lôi Nghị đã đem bữa sáng dọn lên.

“Ăn cơm trước đi! Nếm thử xem có hợp khẩu vị em hay không?” Lôi Nghị cười nói.

Cố Dương cũng cười cười, đi tới ngồi ở đối diện Lôi nghị.

Trứng chiên Lôi Nghị làm mùi vị đặc biệt không tồi, còn có hai đĩa rau xanh, tiếp đó còn có cháo đậu đỏ, thời gian nấu rất dài, cho nên rất ngon miệng, Cố Dương uống hai chén liền.

Lôi nghị thấy Cố Dương ăn nhiều chính y cũng thật cao hứng. Trên bàn cơm thỉnh thoảng hỏi chút vấn đề, như là có ăn ngon hay không? Còn thích ăn cái gì? Khẩu vị còn là thiên về cái gì? Cay hay là chua? Cá, thịt, rau dưa, hoa quả trên cơ bản đều thuận miệng hỏi vài câu, đại thể nắm rõ yêu thích của Cố Dương.

Sau đó người nào đó liền cho ra một cái kết luận — Cố Dương dễ nuôi.

Kỳ thực Cố Dương cũng không cần y phải đến nuôi, Cố Dương tuy rằng sự nghiệp không thành công được như y, cũng không có tiền như y, nhưng năng lực làm việc vẫn là rất tốt, hơn nữa đối mặt với sự việc đều rất tích cực, xử lý chuyện cũng rất quyết đoán. Tỷ như chuyện từ chức lần này… Lúc cần cắt đứt thì cắt đứt, không có tính toán được mất.

Này chính là biểu hiện của một người tự tin.

Lôi Nghị rất bội phục Cố Dương phóng khoáng, cũng cảm kích hắn hi sinh vì bé con.

Cho nên…

Nếu quyết định cùng một chỗ kết giao thật tốt, liền tính tới kết hôn đi, vậy y càng phải mạnh hơn nữa, đương nhiên phải đem nhiệm vụ nuôi gia đình nuôi lão bà nuôi bé con rất tự giác gánh vác đến trên vai chính mình mới được!

Ít nhất, trong một năm sau khi Cố Dương từ chức, y phải đảm bảo Cố Dương cơm áo không lo, đương nhiên, điều kiện đầu tiên chính là Lôi Nghị y phải chi được tiền.

Cố Dương nếu dám từ chức, đã nói lên hắn có tích góp, cũng đủ nuôi sống chính mình cùng bé con. Bất quá, Lôi Nghị phải nghĩ biện pháp không cần khoản tiền của Cố Dương, cũng sẽ không để cho Cố Dương nghĩ dùng tiền của y không được tự nhiên…

Có thể hay không trước đi lĩnh giấy chứng nhận, trước làm cho hết thảy cái này đều hợp pháp hóa?

Nếu như Cố Dương biết y đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ nói một câu, Lôi đại tổng tài anh quá lo lắng rồi, cùng nhau nuôi bé con mà thôi, anh có tiền, muốn ra tiền liền ra, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối! Càng sẽ không tranh cùng anh!

Ăn cơm xong, Cố Dương trở về phòng thay quần áo, Lôi Nghị thu thập chén đĩa, thời gian một bữa cơm, hai người ở chung vậy mà rất hài hòa.

Cố Dương chọn quần áo, quần áo rộng thùng thình thường giả trang cũng đều nhanh mặc không vừa, hôm nào phải mua nhiều số lớn hơn mới được.

Đang trong lúc mặc quần áo Lôi Nghị đẩy cửa đi vào,Cố Dương có chút lúng túng nghiêng người, sau lại tự cười nhạo mình, kỳ thực không có gì để trốn tránh, hai người con cũng đều đã có rồi…

Lôi Nghị không có che giấu thần sắc trong mắt mình, nói cho cùng, y đối với việc này vẫn có chút không xác định.

“Có thể để cho anh cảm nhận lại một chút không?” Lôi Nghị mở miệng, cũng mang theo một chút xấu hổ.

Cố Dương thấy y thận trọng như vậy, cũng không nhẫn tâm cự tuyêt, dù sao ngày hôm qua cũng đã sờ qua, sờ một lần nữa cũng không có gì. Vì vậy liền gật đầu, chính mình thuận thế ngồi ở bên giường, hai tay chống ở hai bên người, hơi ngửa ra sau, đem bụng phơi bày ra, ý bảo Lôi Nghị tùy tiện sờ.

Đương nhiên hắn vẫn là có chút ngượng ngùng, lúc làm ra một bộ dáng mặc người thu thập liền nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, làm bộ nhìn trời xanh mây trắng vân vân…

Ánh mắt Lôi Nghị sáng ngời, đi nhanh hai bước, đến bên người Cố Dương rồi liền thả chậm bước chân, hơi nghiêng người đặt tay lên bụng bầu, sau lại nghĩ như vậy không quá thuận tiện, liền quỳ một chân trên đất, người thấp xuống phía dưới, cứ như vậy, cùng bụng Cố Dương hầu như nằm chung một trục hoành, thuận tiện hơn.

Khóe mắt Cố Dương lướt nhanh nhìn thấy động tác Lôi Nghị quỳ xuống lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa một cước đạp ra ngoài. Đương nhiên đây là phản ứng kinh ngạc của hắn, trái lại không phải là đối với Lôi Nghị có thành kiến.

Rất nhanh, bụng của hắn liền được bao phủ bởi một bàn tay, hắn vốn muốn quay đầu lại nhìn, nhưng bầu không khí lúc này quỷ dị, liền bảo trì tư thế quay đầu nhìn ngoài cửa sổ như trước.

Lôi Nghị cẩn thận từng li từng tí lấy bàn tay bao phủ bụng của Cố Dương cảm nhận được bé con bên trong kia đang tồn tại, bất quá rất đáng tiếc, sáng hôm nay bé con kia rất an tĩnh, cũng không có nhúc nhích.

“Nó tại sao không động?” Lôi Nghị có chút thất vọng hỏi.

“Ừ… Phần lớn thời gian là không động, nó cũng phải nghỉ ngơi, cũng không thể mỗi thời mỗi khắc đều động đi?” Cố Dương giải thích.

Lòng nói anh không tệ, ngày hôm qua lần đầu tiên đụng tới nó liền gặp phải bé con động, hắn thế nhưng đợi hơn mấy tháng mới đợi được!

“Thì ra là thế.” Lôi Nghị tuy rằng không có cảm thụ được bé con nhúc nhích, nhưng bụng Cố Dương tròn vo, cảm giác sờ… rất… Ừm, không có biện pháp dùng từ để hình dung, dù sao khẳng định điều không phải là loại cảm giác sờ tới bụng bia là được, tuy rằng y cũng chưa có sờ qua bụng bia là dạng gì.

Lôi Nghị thu tay về, đứng dậy, cái tư thế chờ đợi đã lâu này của Cố Dương phỏng chừng sẽ khó chịu, nếu ngày hôm nay bé con kia không nể tình, vậy chờ đến nơi lão tam lúc kiểm tra nhìn lần nữa đi.

Đến lúc đó khẳng định có siêu âm hạng nhất này kiểm tra, có thể trực tiếp thấy bé con, so với cảm xúc tốt hơn.

“Tôi về thay quần áo, sau đó đến tìm em, chúng ta liền xuất phát đi kiểm tra đi.” Lôi nghị nói.

“Ừ, được.” Cố Dương gật đầu, nhìn theo Lôi Nghị rời đi, hắn cũng theo bản năng đưa tay đỡ bụng dưới, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt hiện lên vài phần lo lắng.

Đây là lần kiểm tra đầu tiên sau khi hắn mang thai.

Trước kia không quá để tâm, trong lúc mang thai hắn có uống qua rượu, tuy rằng tận lực không uống hoặc là uống rất ít, cũng đã sớm làm tốt biện pháp chuẩn bị, còn không ngừng thúc giục ói rượu ra, dạ dày hắn cũng bởi vì vậy khó chịu qua vài lần.

Mặc dù đã là mức độ lớn nhất để bảo vệ bé con, nhưng hắn vẫn rất khẩn trương, nhất là sau khi tra được cồn đối với thai nhi có ảnh hưởng, càng khẩn trương hơn.

Hy vọng bé con này đừng bị ảnh hưởng mới tốt a…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio