Nha! Có Bầu Rồi!

chương 27: chúng ta bây giờ không phải là đang kết giao sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lôi Nghị nhìn bộ dáng khiếp sợ của Cố Dương như vậy cũng kịp phản ứng, dân số khá nhiều, ngày nghỉ lễ lại ít, bình thường cũng chỉ có ba ngày, mà lễ Quốc Khánh là bảy ngày, thông thường, lượng người lựa chọn ra ngoài vào lúc này so với dịp năm mới còn có thể nhiều hơn.

Thật sự không phải là thời gian tốt để ra ngoài.

“Vậy nghỉ ngơi thật tốt ở nhà? Hoặc là tùy tiện đi dạo giải buồn ở khu ngoại ô thành phố D một chút?” Lôi Nghị đắn đo, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra được cái chủ ý gì tốt.

Cố Dương cười cười: “Đến lúc đó rồi hãy nói, dù sao vẫn còn nửa tháng ni, có đôi khi kế hoạch cản không nổi biến hóa, sớm tính toán tốt rồi cũng có thể sẽ bị sự tình đột nhiên xuất hiện quấy rầy, trước thuận theo tự nhiên đi!”

“Cũng tốt!”

Thời gian không sai biệt lắm, Lôi Nghị trở về thay quần áo, chuẩn bị đưa Cố Dương đi liên hoan.

Cố Dương cũng đổi lại bộ quần áo mới mua, rộng thùng thình thoải mái, hơn nữa thân hình hắn cao lớn, như vậy, ngược lại cũng không nhìn ra đến bụng của hắn.

Lôi Nghị theo hướng dẫn của Cố Dương đưa hắn đến tiệm lẩu của Lâm Mục, Cố Dương xuống xe, nhìn Lôi Nghị có chút băn khoăn, chính mình liên hoan lại đem vị này bỏ lại…

“Lúc xuống lầu cẩn thận một chút, đừng uống rượu.” Lôi Nghị dặn dò hai câu, kỳ thực y thực muốn đem Cố Dương đưa vào, bất quá vì để tránh cho phiền toái không cần thiết, tạm thời như vậy trước đi.

“Ừ, sở dĩ chọn tiệm lẩu, chính là vì tránh phân đoạn uống rượu này.” Tuy rằng cũng có ăn lẩu tiện thể uống rượu nhưng phần lớn đều là cảnh tượng náo nhiệt, cùng bầu không khí nơi bàn rượu ngược lại hoàn toàn bất đồng.

“Tôi đi đây.” Lôi Nghị đối Cố Dương cười cười: “Cơm nước xong nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi tới đón em.”

“Anh… Anh buổi trưa có nơi ăn cơm không?” Cố Dương nhịn không được hỏi một câu.

“Có, yên tâm đi.” Lôi Nghị thấy Cố Dương băn khoăn như vậy, trong lòng vẫn là thật vui vẻ, y nghiêm trang mở miệng, “Cố Dương.”

“Ừ?”

“Lại đây một chút.”

Cố Dương hơi cúi người, tiến đến trong cửa sổ xe: “Chuyện gì?”

Lôi Nghị thật nhanh ở trên môi Cố Dương ấn xuống một nụ hôn, sau đó cười nói: “Chúc em liên hoan vui vẻ.”

Cố Dương sửng sốt một chút, mới đứng lên, nhìn Lôi Nghị đã nghiêng đầu sang chỗ khác, nổ máy xe, hắn lui về phía sau hai bước, Lôi Nghị liền xoay đầu lại, hướng hắn vẫy vẫy tay: “Tôi đi đây!”

Cố Dương theo bản năng cũng vẫy tay theo, nhìn theo hướng Lôi Nghị lái xe đi xa.

Trên môi tựa hồ vẫn còn lưu lại hơi thở của Lôi Nghị, Cố Dương nghĩ đến nụ hôn chuồn chuồn lướt nước đánh lén mới vừa rồi, có chút muốn cười.

Quả nhiên thật sự là đến thời điểm qua lại với người mình dự định ở chung, liền có chút không nỡ buông ra ni.

Hai bên đều chộn rộn, rồi lại có chút hơi rụt rè.

Chậc, sao càng ngày càng như thiếu nữ rồi?

Ngẫm lại đêm đó, hai người củi khô bốc lửa, một chút liền bốc cháy, đâu giống như bây giờ, tiếp nhận một nụ hôn còn phải thận trọng.

Rồi lại có loại cảm giác không giống như cùng người khác.

Không cách nào hình dung.

Cố Dương tới tương đối sớm, dù sao hắn cũng là chủ tiệc nha.

Lâm Mục đã dặn qua, chừa cho hắn một phòng ở trong. Có thể cung cấp cho phòng bọn họ gặp nhau.

Dương Văn Văn, Trịnh Nhất Hàng, Đường Phi, Tiếu Nhiên, Cao Viễn thậm chí Lăng Tiêu đều tới.

Bình thường Lăng Tiêu cùng bọn họ chung đụng cũng không tệ, cho nên sẽ không bởi vì anh trở thành người lãnh đạo cấp cao hơn, mọi người liền không phóng túng.

Vừa ăn vừa trò chuyện, mọi người cũng cũng không lại tiếc nuối Cố Dương rời đi, chỉ nói giữ liên lạc, vạn nhất lúc nào đó lại làm việc với nhau ni!

Sau đó thậm chí lại nghe đến Dương Văn Văn khen tổng tài khốc suất: “Tổng tài mới tới thực sự thật đẹp trai a! Đáng tiếc chỉ liếc mắt nhìn từ xa xa như vậy. Cuối tuần em phải xem thật kỹ một chút mới được.”

“Chỉ bằng đức hạnh này của cô, người ta khẳng định chướng mắt cô.” Trịnh Nhất Hàng dội gáo nước lã nói.

“Mình làm sao nha?” Dương Văn Văn bĩu môi, “Bất quá mình cũng không có nghĩ như thế nào, thứ tốt này nha, ai không muốn thưởng thức thật tốt? Cũng không nhất định là muốn làm của riêng nha!”

Trịnh Nhất Hàng hừ cười một tiếng, không nói, Dương Văn Văn oán hận đem miếng thịt cậu ta mới vừa mò được đoạt đi.

Cố Dương có chút chột dạ sờ sờ mũi, tâm nói, nếu như bị thật nhiều thiếu nữ trong công ty biết tổng tài khốc suất của bọn họ bị một người đàn ông câu dẫn đi, không biết sẽ có bao nhiêu thương tâm!

Sai, thế nào thành hắn quyến rũ đi, rõ ràng là cái tổng tài khốc suất kia tự mình dính qua đây ….

Hắn cùng Lôi Nghị còn chưa chắc chắn sẽ đi tới trình độ nào ni, mới ở chung với nhau một ngày mà thôi, không thể quá tự tin mù quáng a!

Bất quá… có nên từ khía cạnh châm biếm vị tổng tài khốc suất này một chút hay không, nếu quyết định muốn cùng hắn kết giao, muốn cùng hắn phát triển tiến thêm một bước, vậy thì phải cùng các tiểu yêu tinh ở công ty giữ một khoảng cách? (ý đây chỉ người con gái đẹp nha)

Ho khan một cái, Cố Dương suy nghĩ một chút… chợt hoàn hồn, hắn ho nhẹ một tiếng, cảm giác mình quá bổ não, vội vàng kéo lại. (bổ não: là tưởng tượng linh tinh)

“Cám ơn Cố ca mời khách!” Dương Văn Văn một nữ sinh trong phòng, giọng nói ngọt ngào tướng mạo xinh đẹp, tính tình cũng đỉnh đạc, các anh trai cùng cô ở chung sẽ không cảm thấy quá xa cách, bởi vậy trên cơ bản cô được coi là hoa khôi của phòng, tất cả mọi người rất cưng chiều cô nàng.

“Các cậu chưa có ăn đủ thì nghỉ chút lại đến đợt thứ hai, thật sự có muốn uống rượu thì chính mình gọi, thế nhưng đừng gọi cho anh, dạ dày anh gần đây khó chịu, cho nên ai cũng đừng nghĩ chuốc rượu anh.” Cố Dương phòng bị bọn họ trước.

“Bình thường uống rượu nhiều rồi, đã nói trước rồi hôm nay ai cũng không được thay đổi. Chúng ta uống đồ uống là được rồi, em lại kêu thêm một ly mâm xôi xanh mang theo uống lúc về được chứ?” Dương Văn Văn cười gian nói. (bà này bả lầy dở:v)

“Được, lại không kêu thêm trà sữa sô cô la sao? Anh nhớ rõ em gái nhỏ đều thích uống cái này.” Cố Dương một bên trêu chọc một bên nhìn những người khác, “Các cậu thì sao? Mỗi người đến một ly?”

“Em uống coca là tốt rồi.” Đường Phi nói.

“Em cùng Văn Văn như nhau, muốn nước mâm xôi.” Trịnh Nhất Hàng nói.

Cố Dương lần lượt gọi thêm cho bọn hắn một ly đồ uống, sau đó không quên giới thiệu làm ăn cho Lâm Mục: “Tiệm này là anh em của anh mở, các cậu sau này muốn ăn lẩu liền cùng bạn bè tới nơi này ăn, có thể giảm giá.”

“Được a, mùi vị ở đây không tệ, phục vụ cũng rất tốt, Cố ca anh yên tâm, chúng em nhất định sẽ mang theo bạn bè đến thăm.!”

“Dương tử, việc riêng xử lý thế nào?” Lăng Tiêu bớt thời gian hỏi một câu.

Cố Dương hàm hồ nói: “Dạ, đang xử lý ạ.”

“Có gì cần giúp một tay cứ nói.”

“Được, cám ơn anh Tiêu, trước mắt em vẫn đang xử lý.”

“Được, vậy tiếp tục ăn đi!”

Một bữa cơm ăn đến gần ba giờ chiều.

Cố Dương vốn muốn nói nếu không mọi người tìm một KTV đi hát một chút đi, bất quá có người buổi chiều còn hẹn người khác, cũng có người muốn về nhà.

Cố Dương biết mọi người muốn chừa cho hắn thời gian ‘xử lý việc riêng’, cho nên cũng liền thuận nước dong thuyền nhận lấy, dù sao hoàn cảnh ầm ĩ như vậy, hắn cũng không muốn đi lắm.

Sau khi mọi người giải tán, Cố Dương gọi điện thoại cho Lôi Nghị tới.

Trên điện thoại của Lôi Nghị lưu số Cố Dương tên là ‘Đại Dương’, không phải không thừa nhận, đường cung ý thức đặt tên của hai người này vẫn rất nhất trí.

Thấy cuộc gọi từ ‘Đại Dương’, Lôi Nghị vội vàng bắt máy: “Ăn xong rồi?”

“Ừ.”

“Chờ tôi mười phút, tôi đến ngay.”

“Không vộii, anh lái xe chú ý một chút.”

“Được.”

Lôi Nghị kỳ thực đi không bao xa, ở phụ cận tìm một nhà hàng Tây, tùy tiện gọi vài món từ từ ăn, luôn nhìn đồng hồ, sau lại chính y cũng cảm giác mình có chút quá rãnh rỗi rồi.

Phòng ban liên hoan, mặc dù là ở tiệm lẩu, không cần uống rượu, nhưng khẳng định cũng sẽ tốn hai ba tiếng đồng hồ mới có thể xong.

Nhưng chính là nhịn không được xem thời gian.

May mà trong lòng có chuẩn bị, hơn ba giờ Cố Dương rốt cuộc gọi điện thoại cho y như y dự liệu.

Mười phút sau Lôi Nghị quả nhiên đến rồi, Cố Dương nhìn chiếc xe quen thuộc chậm rãi lái tới, khẽ mỉm cười một cái.

“Sao lại không chờ ở bên trong?” sau khi hắn lên xe Lôi Nghị hỏi một câu.

“Ăn hơi nhiều, tôi trước đi ra đi bộ một chút, tiêu cơm một chút.”

“Buổi chiều có muốn đi đâu không?” Lôi Nghị hỏi.

Cố Dương lắc đầu: “Không có.”

“Kia liền trực tiếp về nha?” Lôi Nghị nổ máy xe.

“Ừ.”

“Buổi tối muốn ăn cái gì?”

— Tôi vừa mới ăn trưa xong. Anh hai….

Cố Dương oán thầm một câu cũng cười khổ một tiếng lắc đầu, biểu thị không biết.

Lôi Nghị cũng cười, quay đầu xe, hướng trên đường cái lái đi: “Vậy buổi tối lại nói.”

Trong xe lại im lặng, chỉ có âm nhạc nhẹ nhàng Lôi Nghị mở vang lên.

Hai người đều đang suy nghĩ sự tình.

Lôi Nghị suy nghĩ chính là, thế nào mới có thể thành công tiến vào ổ nhỏ của Cố Dương, cùng hắn ở chung sớm chiều.

Cố Dương suy nghĩ còn lại là, có muốn trá hình nhắc nhở Lôi Nghị một chút hay không, để cho y chú ý trong công ty có nhiều người mơ ước y. (mắc cười phu phu nhà này:))))))))))

Nói thật, người như Lôi Nghị vậy, nếu như không nắm chặt thật tốt, thật là một tổn thất.

Suy nghĩ một mạch, đều không có quyết định, Cố Dương lặng lẽ thở dài, mà thôi, nếu như người này ngay cả điểm quy củ ấy cũng đều không hiểu, vậy y cũng không đáng kết giao.

“Nghĩ gì thế? Đều không nói lời nào.” Lôi Nghị mở miệng trước đánh vỡ an tĩnh.

Cố Dương hoàn hồn: “Không có gì. Vì để cho anh chuyên tâm lái xe.”

“Hỏi em chuyện này.”

“Ừ?”

“Biểu hiện hai ngày nay của tôi thế nào? Có đủ tư cách không?” Lôi Nghị cố ý dùng giọng điệu thoải mái trêu chọc hỏi ra đến, trên thực tế, trong lòng cũng có vài phần khẩn trương.

Cố Dương vui vẻ: “Anh muốn nghe đáp án gì a?”

“Đương nhiên là đáp án trong lòng em a!”

“…Ừ…” Cố Dương cố ý kéo dài thanh âm, sau đó nhún nhún vai, “Tôi trả lời là rất đủ tư cách, anh có sẽ càng cao hứng úng hay không?”

Lôi Nghị nở nụ cười: “Vậy là em đồng ý cùng tôi kết giao?”

Lời này làm cho Lôi Nghị càng thêm hài lòng, quả nhiên người có thể cùng hắn một đêm tình cảm mãnh liệt tạo ra bé con thì không phải là quá rụt rè quá khó giải quyết.

Bước đầu tiên đi xong rồi, phía sau sẽ dễ hơn rất nhiều.

Sau khi Cố Dương nói ra câu nói kia, trong lòng cũng khoan khoái rất nhiều.

Vốn chính là tiết tấu kết giao nha, đều đã là tình huống hiện tại, quá gò bó quá rụt rè cũng không có ý nghĩa gì.

Nếu muốn phát triển tiến thêm một bước, vậy thì kết giao thật tốt đi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio