Lôi Nghị cùng một nhà Cố Dương gói sủi cảo xào thức ăn, ăn uống no đủ, liền ngồi phịch ở trên ghế không động đậy nổi.
Ăn thật ngon thật no a….
Lúc thu dọn chén đũa, Lôi Nghị như trước rất tự giác rất chủ động đi hỗ trợ, mẹ Dương bảo Cố Dương đi rửa chén cũng bị ngăn cản.
“Dì, em ấy lái xe rất mệt mỏi, vẫn là con rửa đi, không khó khăn gì.”
Mẹ Dương rất ngại, muốn tự mình đi rửa, cũng bị Lôi Nghị đẩy tới gian phòng: “Dì, ngài nếu như thật muốn bận việc liền chuẩn bị trái cây đi, chút nữa con muốn ăn táo tiêu cơm một chút, quá no rồi.”
Mẹ Cố bị y chọc cười, xoay người đi tủ lạnh lấy táo: “Được, vậy dì liền đi chuẩn bị táo.”
Cố Dương chỉ là đơn giản thu dọn bàn một chút, dựa vào cạnh cửa phòng bếp nhìn Lôi Nghị bận rộn, Lôi Nghị nhận thấy được tầm mắt của hắn, quay đầu cho hắn một cái thủ thế hình chữ V, trên khuôn mặt đều là ý cười. Cố Dương bị y chọc cũng cười.
“Con nha, chính là bị nuông chiều hư rồi, như thế này sao được…” Mẹ Dương bưng một cái chậu táo nhỏ trở lại nhét cho Cố Dương, “Đi rửa táo.”
Cố Dương rất tiện tay mà nhận lấy lại rất tiện tay mà bỏ vào trong chỗ Lôi Nghị vừa rửa chén xong: “Tay anh cũng ướt rồi, thuận tiện đem táo này cũng rửa sạch đi, một hồi nữa cho anh chọn một trái lớn.”
Mẹ Dương: “….”
Tên nhóc thúi này…
“Trái táo này ăn ngon thật a!” Trái cây tráng miệng sau khi ăn cơm còn rất là ngon, Lôi Nghị khen ngợi, mùi vị táo này so với bọn hắn mua ở thành phố D còn ăn ngon hơn.
Cố Dương đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, đây đều là cây trong nhà trồng lớn lên, xem, hằng năm mấy cây táo bên ngoài sân nhỏ kết trái mẹ em đều để dành, có thể cung cấp liên tục đến năm mới.”
“Thật lợi hại, đây mới là hoa quả không bị ô nhiễm a!” Lôi Nghị đứng dậy đi ra ngoài tản bộ, từ lúc ban đầu đến nhà Cố Dương y liền chú ý đến, sân nhà Cố Dương so với sân nhỏ của ba mẹ y còn muốn lớn hơn gấp hai lần, có hoa có cỏ có rau có trái, được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, thoạt nhìn đặc biệt dễ chịu.
Cố Dương theo y cùng đi ra ngoài, dẫn y đi dạo trong sân: “Hai phòng thấp một chút bên kia là nhà của ông nội em, sau khi ông qua đời phân nửa nhà ở cho chú của em, một nửa kia lại cho ba em, đầu bên kia sân chính là nhà chú em. Khu đất trống sát hướng đông là đất nền ba mẹ của em mua, đủ để xây một căn năm phòng, hiện tại ba mẹ em ở căn nhà ba phong này là ba em lúc còn trẻ tự mình xây, thế nào? Rất tốt đúng không?”
“Không tệ, hiện tại đều hướng tới phát triển hộ khẩu nông thôn ni, nhà em có chỗ ở và sân lớn như vầy, thật tốt.” Lôi Nghị tự đáy lòng khen ngợi.
Kỳ thực ni, y đang nghĩ tương đối xa, chỉ một chút như vậy mà đã bắt đầu nghĩ sau này chờ Quân Quân lớn một chút đến bên này của ông bà ngoại chơi, khẳng định có thể có một tuổi thơ vô cùng vui vẻ.
“Nhà của em còn có đất ni, bất quá cũng không nhiều, ngược lại người một nhà đủ kiếm sống, lương thực còn dư cũng có thể bán ra ngoài.” Cố Dương gặm trái táo dẫn Lôi Nghị đến vườn trái cây cha hắn trồng, chỉ rõ từng cây cho Lôi Nghị cây này là cây táo, cây kia là cây đào, cây nọ là cây hồng, cây đó là cây táo gai, cây này lại là cây óc chó…
Đừng kinh ngạc, thật sự là có nhiều cây ăn quả trồng ở trong sân. Hơn nữa dễ trồng hay không dễ trồng đều có.
Không có biện pháp, ba Cố thích hoa hoa cỏ cỏ các loại, không có việc gì thì trồng cây ăn quả rau dưa, hơn nữa phương pháp trồng cũng không giống người khác, cũng có kiên trì hơn so với người khác, hàng xóm a, họ hàng a thường xuyên đến nhà bọn họ xin ít cây giống loại hoa vân vân, cũng là bởi vì ba Cố trồng gì cũng đều tốt. Hơn nữa một năm bốn mùa, hai người già bọn họ không cần đi mua thức ăn, vài loại trong sân nhỏ trong nhà đã đủ ăn rồi.
“Gốc cây này ni, là hoa nghênh xuân, trên cơ bản em không gặp kịp lúc nó nở hoa, mỗi lần nghỉ tết về nhà nó đều rụng rồi, hoa nở rất sớm. Bất quá lần trước mẹ chụp cho em xem hình, thật xinh đẹp, cha em còn cố tình đem cành hoa nghênh xuân uốn cong thành vòng, như vậy sau khi hoa nở đẹp vô cùng…”
“Bên này là cây hoa mào gà, anh hẳn là biết đi? Trong cái chậu lớn kia là hoa sen, ba em đặc biệt nhẫn nại, ở trong chậu lớn bỏ hoang để bùn lên, mặt trên là một tầng nước, như vậy hoa sen cũng có thể mọc ra, mùa hè nở hoa nhìn rất đẹp…”
“Bất quá trong nhiều loại hoa hoa cỏ cỏ cây ăn quả như vậy, mùa hè muỗi cũng nhiều, cũng may muỗi không chích em, chỉ toàn chích ba em, ông có thể hút muỗi tới…”
Lôi Nghị cùng Cố Dương đi dạo trong sân một vòng, đối với bầu không khí sinh hoạt của nhà họ Cố và hai người già lại hiểu thêm một tầng.
Giản dị, thiện lương, cần kiệm, lạc quan….
Trách không được nuôi ra tính cách Cố Dương như vậy…
Lúc hai người đi dạo được một lúc, điện thoại di dộng của Lôi Nghị đột nhiên vang lên, lúc y lấy ra thấy là nữ vương đại nhân liền không nhịn được cười, sau đó bắt máy: “Mẹ.”
“Có về đến nhà chưa a? Thế nào mà không gọi điện thoại về nhà?” Mẹ Lôi hỏi.
“Dạ, mười giờ rưỡi sáng đã đến rồi, sau khi đến vẫn luon giúp đỡ nấu cơm, cơm nước xong còn chưa kịp gọi cho ngài, con sai rồi…” Lôi Nghị đơn giản giải thích, “Mẹ người đừng lo lắng, mấy ngày này con ở nhà Đại Dương.”
“Không tệ a, nhanh như vậy liền đánh vào nội bộ? Con biểu hiện tốt một chút, ta không quấy rầy các con, đúng rồi, con cũng đừng làm cho Dương Dương mệt mỏi, cũng đừng để nó đụng nước.” Mẹ Lôi dặn dò.
“Yên tâm đi mẹ, con đều đã nhớ kỹ ni.” Lôi Nghị mơ hồ nghe được thanh âm của nhóc con bên đầu dây kia, không khỏi hỏi: “Mẹ, Quân Quân thế nào?”
“Tốt vô cùng, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ta với ba con sẽ chăm sóc nó thật tốt, con cứ quan tâm chuyện bên kia của con thì tốt rồi, tranh thủ lần này giải quyết ba mẹ vợ a! Nỗ lực lên!”
“Được, mượn may mắn của ngài!”
Bên này sau khi Lôi Nghị cúp điện thoại, mẹ Cố gọi bọn họ vào nhà: “Bên ngoài có lạnh hay không a? Vào nhà ngồi đi.”
“Lập tức vào ngay ạ.” Lôi Nghị đẩy Cố Dương vào nhà, cũng may y bọc Cố Dương đủ dày cũng đủ kín, bằng không ở bên ngoài đông lạnh cũng không tốt.
“Cha, không phải là phải dán câu đối xuân sao? Người vẫn còn chưa có viết ra a?” Cố Dương hỏi.
Câu đối xuân nhà bọn họ đều là cha Cố chính tay viết, đi cửa hàng mua giấy đỏ, cắt xong rồi lấy thêm bút lông viết lên chữ thích hợp, thông thường ngay cả câu đối này cũng là cha Cố tự sáng tác, ông vẫn luôn cảm thấy hứng thú đối với văn hóa lịch sử Trung Quốc, chỉ tiếc lúc còn trẻ không có cơ hội tiếp tục lên đại học, cho nên trong lúc ông rãnh rỗi sẽ tranh thủ những khi nhàn tản nghiên cứu thật tốt.
Những thơ từ, văn chương nổi tiếng như chữ Đằng Vương Các, chữ Lan Đình Các trên sách giáo khoa cấp hai cấp ba của Cố Dương, cha Cố đều thuộc lòng, thời điểm mỗi lần luyện tập viết bút lông cũng sẽ dùng những câu thơ này luyện viết chữ.
“Lúc này liền viết, giúp cha đem giấy cắt ra đi.” Cha Cố chỉ huy nói.
Vì vậy Cố Dương cùng Lôi Nghị cùng nhau cắt giấy, cha Cố lại mang lên bàn, chuẩn bị tốt bút lông và mực tàu, hăng hái bừng bừng muốn viết câu đối xuân.
Lôi Nghị nhìn chữ cha Cố viết bằng bút lông cũng thật là bội phục: “Chú, người viết chữ này bằng bút lông thật đẹp!”
“Chỉ là một niềm yêu thích, ha hả…” Cha Cố cười có chút ngượng ngùng, bất quá giữa hai lông mày cũng lộ ra vài phần hài lòng. Lúc không có chuyện gì làm chút chuyện mình thích, cũng là một thú vui ni.
Lôi Nghị lấy điện thoại đi động ra quay một đoạn phim cho cha Cố, nhìn cái gì cũng mới lạ.
Hai tiếng đồng hồ sau khi ăn cơm xong, Lôi Nghị thấy mấy người hàng xóm, bạn bè của Cố gia đến tìm cha Cố nhờ viết câu đối xuân giúp, mỗi lần có người đến đều được mẹ Cố nhiệt tình tiếp đãi, hạt dưa, đậu phộng, kẹo những thứ này đều đã chuẩn bị từ sớm để tiếp đãi khách.
Quả nhiên, bầu không khí năm mới chỗ này nếu so với trong thành phố náo nhiệt hơn nhiều.
Nhà bọn họ mỗi lần ăn tết chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm, câu đối xuân cũng là mua từ siêu thị, hoặc là cái gì đó các doanh nghiệp a cửa hàng a mang đến tặng, dù sao không thú vị giống như Cố gia vậy.
Lúc viết xong câu đối xuân, Cố Dương và Lôi Nghị bị phái ra dán câu đối xuân, năm rồi đều là Cố Dương tự tay dán, năm nay Lôi Nghị là chủ lực, Cố Dương thì phụ trách chuyển đồ đạc vân vân.
Dán trên cửa chính xong rồi còn phải dán cửa nhỏ, dán trên cửa nhỏ xong rồi còn lại là cửa phòng, sau đó là cửa phòng của nhà ông nội Cố Dương ban đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí ở nhà Cố Dương càng nhộn nhịp.
Thời điểm buổi chiều năm giờ, em trai nhà chú Cố Dương qua gọi Cố Dương đi đốt cỏ.
Nói thẳng ra chính là đi viếng mồ mã ông cố bà cố, đốt chút giấy vân vân.
Đêm hằng năm đều phải đi. Cái này cũng là một loại tập tục và truyền thống đi.
Lôi Nghị vốn muốn đi cùng, sau đó cảm thấy lúc này đi có thể không thích hợp lắm, lại thêm phiền phức cho Cố Dương vân vân, nói đến cùng còn có một em trai ở đó, vẫn là quên đi, sang năm khẳng định là có thể danh chánh ngôn thuận cùng Cố Dương đi.
Cố Dương dù sao cũng là lái xe đi, không quá nửa tiếng đồng hồ sẽ trở lại.
Lúc trở về, Lôi Nghị đang cầm bút lông cùng cha Cố học viết chữ thư pháp, chữ viết luyện tập chính là tên của hai người, y cùng Cố Dương.
Cùng giống như học sinh tiểu học học viết chữ, chơi rất vui.
“Đã về rồi!” Lôi Nghị nghe được tiếng bước chân, buông bút lông ra đón, trước tiên sờ sờ tay của Cố Dương, phát hiện nhiệt độ tay hắn còn rất ấm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chạng vạng đi ra ngoài một chuyến này, y sợ Cố Dương bị đông lạnh.
“Em xem chữ do anh viết bằng bút lông…” Lôi Nghị sợ cha Cố nhìn ra cái gì, lôi kéo Cố Dương vào nhà, làm bộ hưng phấn cần có mà để cho Cố Dương xem chữ chính mình viết, che đậy sự thực chuyện tay trong tay.
Cố Dương bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo vào xem chữ Lôi Nghị viết bằng bút lông, chê không khách khí chút nào: “Không được tốt lắm…”
“Vậy em cũng biết viết sao?”
“Khi còn bé em theo cha học qua một đoạn thời gian, bất quá cũng đã lâu không có viết.” Cố Dương cầm lấy bút lông, “Em thử xem sao, khẳng định so với anh viết đẹp hơn….”
Quả nhiên, chữ do Cố Dương viết bằng bút lông ra so với Lôi Nghị đẹp hơn, đương nhiên, cùng so với cha nhà mình vẫn là xấu hơn rất nhiều.
Hai người luyện tập bút lông chơi một chút, cơ bản liền đến giờ ăn cơm chiều rồi.
Buổi trưa gói được rất nhiều sủi cảo, buổi tối trực tiếp luộc là được, cha Cố đã sớm mở TV, chờ xem chương trình đêm xuân.
Người lớn hình như đều thích xem chương trình đêm xuân, Lôi Nghị cùng Cố Dương ngược lại lại giống nhau, dù sao ngày hôm sau có thể xem lại, dĩ nhiên, không thích xem cũng phải cùng ba mẹ cùng nhau xem, thuận tiện gói sủi cảo ăn đầu năm.
“Tiểu Lôi, có nhớ nhà không?” Mẹ Cố một bên làm sủi cảo một bên hỏi.
“Vẫn tốt, con đã gọi điện thoại về nhà, không có việc gì, sang năm con có ngày nghỉ, đến lúc đó trở về cũng giống vậy. Chủ yếu nhất là, bầu không khí ở nhà dì thật tốt, con cảm thấy tự nhiên như nhà mình.”
“Này thì tốt rồi, ở chỗ này mấy ngày. Bất quá người nhà khẳng định vẫn là mong muốn năm mới có thể đoàn đoàn viên viên. Ngày mai cũng phải gọi điện thoại cho nhà biết không? Ba mẹ con khẳng định đặc biệt nhớ con.”
“Dạ, nhất định nhất định.”
Gói xong sủi cảo, mẹ Cố thu dọn thỏa đáng, đem mứt khô a trái cây a vân vân đều trưng bày ra, gọi mọi người vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem chương trình đêm xuân, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, loại cảm giác này đặc biệt ấm áp hòa thuận, Lôi Nghị vô cùng thích