Chương
Dù đây là căn nhà mới được quét dọn sửa sang lại thì cũng mang trong mình bầu không khí cổ xưa mà. Lâm Du nhìn căn phòng trang hoàng không khác gì phòng mình ở nhà, nhìn sang người anh đang vừa cởi nút cổ áo vừa tiến lại gần, cậu lùi tới sát mép giường, nói: "Không phải chứ... Anh định làm thật hả?"
"Ai mới hùng dũng gật đầu đồng ý lúc nói tới động phòng ấy nhỉ?" Văn Chu Nghiêu nhướng mày.
Gót chân Lâm Du đã chạm thành giường, cậu liếc ra sau lưng rồi quay lại bỉ bai: "Lúc đó là nhất thời kích động quá độ thôi, anh tin thật đấy à?"
Cậu vào đây để tham quan phòng thật mà, không hề nghĩ thêm gì khác, tự thấy mình vô cùng oan ức.
Trong lúc nói chuyện Văn Chu Nghiêu đã áp sát rồi. Thấy anh cúi người tới, Lâm Du bị buộc phải đáp mông ngồi xuống giường.
Hai tay Văn Chu Nghiêu chống hai bên người cậu, môi mỉm cười, "Cũng đâu phải lần đầu? Căng thẳng thế?"
"Ai căng thẳng hồi nào." Lâm Du chắn vai anh lại, không chịu nhận. Cậu nhìn ra cửa sổ rồi nói: "Anh nhìn kìa trời còn chưa tối, còn sáng choang đã làm chuyện bậy bạ, ông chủ Lâm em vẫn còn cần mặt mũi lắm!"
Văn Chu Nghiêu cong eo, dụi đầu lên vai Lâm Du cười trộm, cái kiểu xảo biện trốn tránh của cậu làm anh buồn cười quá.
Lâm Du xấu hổ chết được, nói giọng bực bội: "Anh cười gì đó?"
"Cười ông chủ Lâm nhà mình giờ ghê gớm quá rồi, nói phải kết hôn, giờ thấy chưa xong lễ thì một hai phải giữ kẽ tới cùng cho đúng tục lệ." Văn Chu Nghiêu nói rồi đột nhiên nghiêng đầu hôn thùy tai Lâm Du.
Người cậu tê rần, tiếp ngay sau đó Văn Chu Nghiêu lại cắn thùy tai cậu, liếm một cái.
Tiếng rên khẽ vẫn cố kềm bật ra khỏi cổ họng cậu.
Cậu tự giật mình vì âm thanh của bản thân, người run bắn lên, hốt hoảng gọi: "Anh à."
Khi lên tiếng gọi tưởng như muốn đẩy anh ra, thực tế thì đã trốn vào lòng người ta như bản năng, muốn tránh khỏi chiêu trò chọc ghẹo của anh.
Văn Chu Nghiêu dụi vào cổ cậu, khẽ hỏi: "Phản ứng mạnh thế? Không muốn thật à?"
Mặt Lâm Du đỏ lựng.
Cậu cũng đâu ngờ mình chống chọi yếu vậy.
Dù sao cũng đã chia xa hơn một năm gần hai năm, Văn Chu Nghiêu cũng về lâu vậy rồi, nhưng tâm trí Lâm Du dồn hết vào vết thương của anh. Tối ngủ có nằm cạnh nhau thật nhưng cậu còn không chịu tựa sát vào, sợ đè phải ngực anh.
Trong hoàn cảnh đầy ám hiệu này, một động tác thân mật nho nhỏ thôi cũng như mồi lửa.
Vì đã từng nếm thử qua nên Lâm Du mới sợ mình thật sự sẽ phó mặc hết để anh mình thích gì làm nấy.
Cậu hoàn hồn lại thì lập tức trốn vào mé trong giường, vừa lùi vừa nói: "Muốn con khỉ! Anh vẫn đang bị thương đó, em nói cho anh biết, miệng vết thương mà rách ra anh không yên với em đâu."
Văn Chu Nghiêu chụp một chân của cậu lôi về lại, đánh giá: "Hổ giấy."
Lâm Du tìm cách lăn ra, "Được rồi được rồi, dừng! Anh à, không giỡn nữa thật đó."
Văn Chu Nghiêu đè cậu xuống giường, nhìn từ trên cao xuống. Anh đưa tay hất nhẹ hàng tóc mai dán trên trán Lâm Du, ngón tay cái vuốt trên xương chân mày của cậu, vẽ lại đường nét gương mặt cậu.
Ánh mắt sâu thẳm như lòng giếng, động tác thong dong.
Cứ thế Lâm Du dần nằm yên, tim đập như trống dồn.
Văn Chu Nghiêu dụ dỗ: "Đây là nhà mới đó, ngày đầu tiên dọn vào không muốn để lại chút ký ức đặc biệt à?"
Nói rồi đưa tay tháo nút áo trên cùng của Lâm Du.
Lâm Du nuốt nước bọt, cố vùng vẫy: "Có nhiều dạng ký ức lắm."
"Chẳng hạn như?" Nút thứ hai bật mở.
Lâm Du bắt đầu căng thẳng khó hiểu, nhịp thở dồn dập, "Chẳng hạn... chẳng hạn như em nấu cơm cho anh ăn nha? Nếu không được thì, tắm! Mát xa? Em đích thân kéo nước, cho anh hai mươi bốn tiếng trải nghiệm được chăm sóc tận răng theo hạng chí tôn."
Văn Chu Nghiêu thả hẳn người xuống, nhẹ hôn cằm Lâm Du.
"Phục vụ thì được." Giọng anh khàn khàn, "Đổi kiểu khác đi."
"Đổi kiểu gì anh?" Lâm Du suy sụp.
Tay Văn Chu Nghiêu luồn vào từ vạt áo dưới: "Giả ngây giả ngốc thì không phải bé ngoan đâu nha."
Lâm Du hít sâu đầy bàng hoàng, cậu giữ tay anh lại giãy giụa lần cuối: "Anh, vết thương."
"Không sao." Văn Chu Nghiêu cúi đầu hôn xuôi xuống thấp, cuối cùng thì thầm bên tai cậu: "Nếu lo lắng vậy, tối nay cho em lên trên, em tự làm lấy, được không?"
Lâm Du giờ chẳng khác gì mới được vớt ra khỏi lồng hấp, chín hẳn rồi.
Dù đã không thân mật với nhau rất lâu, nhưng Văn Chu Nghiêu nắm rõ mật mã cơ thể cậu. Từ lúc cả người mềm nhũn ra không sao cựa quậy nổi Lâm Du đã biết rồi. Một khi anh cậu đã có ý định làm đến cùng thì cướp đoạt cậu chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn nhanh hay chậm do Văn Chu Nghiêu quyết định mà thôi.
Từ hoàng hôn đến tận khi trăng treo giữa trời.
Lâm Du nghĩ chắc là mình bị bỏ bùa mụ mị đầu óc thật rồi, nên mới buông bỏ hết mọi giới hạn làm trời làm đất với anh mình.
Trọng điểm là mẹ nó cậu còn tự lực cánh sinh cơ chứ.
Nói tới đây Lâm Du cũng phải phỉ nhổ bản thân, chỉ vì mãi lo cho sức khỏe của Văn Chu Nghiêu, dè dặt không dám quá tay mà ngược lại còn tạo cơ hội cho anh, để anh mặc sức đòi hỏi.
Mãi cho đến lúc Văn Chu Nghiêu chê cậu rề rà tự lấy lại quyền chủ động, Lâm Du mới chợt nhận ra, quả nhiên đàn ông lên giường rồi sẽ thành vô lại hết. Trêu ghẹo cậu thử cho hết các tư thế mất mặt, cuối cùng chờ tay chân người ta rã rời mồ hôi đầm đìa rồi mới kéo cậu xuống bên dưới mình đè lại từ tốn đi theo nhịp điệu của bản thân.
Màn ấm đêm xuân, đêm hãy còn dài... Ừm dài lắm.
Gần đây mọi người trong nhà họ Lâm đều nhận ra Lâm Du hơi bất thường, cụ thể là gì thì không nói được, có lẽ cũng chỉ là cậu bắt đầu qua đêm bên ngoài liên tục, cả ngày chả thấy bóng đâu.
Tuy nói trước đây cậu cũng rất bận, đi công tác nửa tháng không về nhà, lúc cửa hàng có việc cũng hay ngủ lại đó, nhưng ít nhất không giống như hiện tại, một ngày ba bữa chẳng bữa nào thấy ăn ở nhà.
"Tối nay lại không về à?" Cả Lâm Bách Tòng ở khu nhà chính cũng hay tin. Chú ngồi trên sô pha, tháo chiếc kính trên sống mũi xuống rồi quay đầu nhíu mày bảo: "Gần đây con đâu có nhận đơn mới, rốt cuộc đang bận gì thế?"
Bước chân hướng ra ngoài của Lâm Du khựng lại, lấp liếm cho qua: "Chuyện công việc ấy mà bố, con nói với người trong cửa hàng rồi, thời gian này con sẽ ngủ bên đó, mọi người đừng lo gì cả."
Vừa đúng lúc đó Lâm Mạn Xu khoác tay anh bạn trai Vệ Chân Lý đi vào, đối diện ngay với Lâm Du.
Cô lên tiếng: "Cô vừa từ bên đó về đây, người trong cửa hàng nói mấy hôm rồi con không đến mà, con nói với người ta cách nào đấy?"
Lâm Du bị vạch trần công khai cũng không buồn hoảng.
Cậu ngẫm nghĩ rồi dứt khoát quay bước vào trong, ngồi bên bàn ăn rót hai ly nước.
Một ly được bưng qua đưa vào tay Lâm Bách Tòng.
"Bố, con có chuyện này cần bàn bạc với bố." Cậu nói.
Lâm Bách Tòng liếc liếc cậu đầy nghi ngờ, thấy cậu không có vẻ đùa cợt mới nghiêm nghị lên.
Mấy năm gần đây quyền lợi trong tay Lâm Du lớn dần, rất nhiều chuyện các cha chú trong nhà cũng không giúp được mấy nên rất ít khi can thiệp. Bản thân Lâm Du cũng vậy, dù gặp phải chuyện gì bên ngoài cũng tự giải quyết lấy, rất hiếm khi nghe cậu nói cần bàn bạc chuyện gì.
Lâm Bách Tòng nhận ly nước rồi ra hiệu cho cậu ngồi xuống bên cạnh xong mới hỏi: "Chuyện gì vậy? Gặp phải phiền phức gì à?"
Lâm Du lắc đầu, đi sang phía bên kia ngồi xuống.
"Con muốn chia Ý Linh Lung ra." Lâm Du nói: "Cổ phần chia cho các chú, sau này cho con cháu hay thế nào các chú toàn quyền quyết định."
Lâm Bách Tòng sững sờ tại chỗ, hiển nhiên không thể ngờ cậu sẽ nói chuyện này.
Ý Linh Lung là thành quả một tay Lâm Du kinh doanh độc lập mà có, những năm qua đúng là có sóng gió nhưng vẫn phát triển mạnh mẽ.
Bây giờ ổn định rồi lại muốn chia quyền, hỏi ai cũng sẽ thấy rất khó hiểu.
"Tại sao?" Lâm Bách Tòng đặt ly xuống bàn trà, hỏi rất nghiêm túc.
Lâm Bách Tòng không trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, chỉ đang hỏi cậu.
Lâm Du liếm liếm đôi môi khô, nhìn thẳng vào mắt Lâm Bách Tòng mà nói: "Bố, bố cũng biết, đời này của con sẽ không có con cái."
Lâm Bách Tòng: "Con..."
Chú thở dài, những lời thuyết giáo cuối cùng cũng chẳng thể ra khỏi miệng.
Hai năm rồi, trong lòng con trai mình nghĩ gì, tính tình cố chấp bao nhiêu, lẽ nào người làm cha lại không hiểu rõ?
Lâm Bách Tòng điều chỉnh nhịp thở lại rồi mới nói: "Bố không bàn tới chuyện sau này con có con cái hay không, Ý Linh Lung là sự nghiệp của bản thân con, là chuyện nghiêm chỉnh. Trước đây trong nhà không can thiệp vào, sau này cũng sẽ không. Nó thuộc về cá nhân con, tất cả thành tựu và thành tích hoàn toàn thuộc về con, không ai dám chất vấn gì hết."
Lâm Du mới bao tuổi đâu, ngày hôm nay cậu cũng chỉ mới đầu hai mươi mà thôi.
Xây dựng được cơ nghiệp lớn như Ý Linh Lung, còn kiêm thêm cả tay nghề truyền thống của gia tộc, Lâm Bách Tòng chưa từng thấy tự hào sao?
Niềm kiêu hãnh lớn nhất đời chú chính là cậu.
Đứa con trai trước mặt mặc chiếc áo sơ mi ngồi trên sô pha, biểu hiện đầy chín chắn vững vàng. Lâm Bách Tòng giờ cũng khó mà nhớ ra em bé nhỏ xíu ôm chân mình gọi bố ngày nào đã lớn lên thành thanh niên tuấn tú trước mặt từ bao giờ.
Từ nhỏ đã có người nói đứa bé này nặng tâm sự, chú vừa hết lòng lo lắng lại vừa ôm đầy kỳ vọng.
Cuối cùng cậu trưởng thành đúng như những gì người nhà họ Lâm mong đợi, một người thừa kế chuẩn mực. Ngoài tình cảm trái thế thường đó ra, Lâm Bách Tòng không vạch ra được một khuyết điểm lỗi lầm nhỏ nào ở cậu.
Cũng như thời khắc này, cậu ngồi ngay trước mặt, khiến người làm bố như mình không nói ra được một lời la mắng hay dạy bảo.
Tiến lùi đúng mực như thế, tính toán thận trọng suy nghĩ chu toàn như thế.
Nhưng đồng thời cậu cũng có bí mật.
Những bí mật mà cậu tuyệt đối sẽ không thưa rõ với người làm cha làm mình. Cậu lớn rồi, có cuộc đời của riêng mình.
Lâm Bách Tòng nói tiếp: "Nếu lý do của con là chuyện con cái thì bố có thể khẳng định với con, cả người trong nhà lẫn bố hay mẹ con đều không có quyền buộc con sau này nhất định phải có một đứa con của mình, không một ai có cái quyền đó. Cho nên con có quyền chi phối tuyệt đối với Ý Linh Lung, tương lai muốn bán hay tặng, thậm chí là quyên đi làm từ thiện hay không đều là quyền con quyết định, hiểu chưa?"
"Con hiểu mà, bố." Lâm Du cụp mắt xuống.
Hình như lâu lắm rồi cậu không ngồi xuống nói chuyện tử tế với bố mình như hiện tại.
Cậu cứ tưởng nhắc đến chuyện con cái thì rất có thể bố mình sẽ nổi giận, nhưng sự thật thì cậu lại đánh giá thấp sự công bằng tuyệt đối của người chủ gia đình, cũng đánh giá thấp lòng bao dung của người làm cha.
Lâm Du để cảm xúc dịu xuống rồi mới ngẩng lên nói tiếp: "Nhưng hôm nay con nhắc đến chuyện này không chỉ vì nguyên nhân đó. Dự định ban đầu khi quyết tâm gầy dựng Ý Linh Lung năm ấy là để chống đỡ cho gia đình. Nghề thủ công nghệ truyền thống suy tàn là sự thật không thể bàn cãi, là tâm bệnh của bố và chú hai. Khi bà nội còn sống lòng cũng luôn canh cánh điều này. Bây giờ nhà họ Lâm thịnh vượng phát đạt, mấy năm nay cũng đang phát triển theo phương hướng tốt. Con chưa từng nghĩ ngày nào đó phải mở rộng kinh doanh đến mức nào đó. Có phân chia cũng là chia cho người thân trong nhà. Tỉ lệ cổ phần cao nhất cũng nằm trong tay con, tình huống một ngày nào đó trong nhà có chuyện xảy ra rồi không thể kinh doanh tiếp sẽ không phát sinh."
Mỗi một câu cậu nói đều hợp tình hợp lý, nhưng Lâm Bách Tòng vẫn không hiểu được.
"Vậy nguyên nhân mấu chốt để con đưa ra quyết định này là gì?"
Lâm Du nghiêm mặt, "Bố, mấy năm nay bố vẫn muốn con tiếp quản hoàn toàn việc trong nhà mà? Con đồng ý. Bố có thể chọn ngày tập hợp mọi người trong gia đình lại tuyên bố chuyện này. Đồng thời con sẽ gửi thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần ra. Sau này sẽ dồn đại đa số tâm huyết vào điêu khắc."
Lâm Bách Tòng chậm rãi ngồi thẳng lên, nhíu mày: "Con nghiêm túc sao?"
"Đương nhiên ạ." Lâm Du nói: "Con có thể đảm bảm với bố, con sẽ dùng toàn bộ thời gian và khả năng của mình để đưa ngành nghề này ln đỉnh cao, tiếp tục phát triển nghề truyền thống của nhà họ Lâm. Con không có con cũng không sao, Lâm Thước Lâm Hạo các anh ấy sẽ có thôi. Dù trong gia tộc không có con cháu mang tiềm năng thì nhận đồ đệ. Trăm năm sau, có thể không còn Ý Linh Lung, nhưng kỹ thuật điêu khắc nhà họ Lâm sẽ tồn tại vĩnh viễn."
Hai tay Lâm Bách Tòng siết chặt. Rõ ràng cảnh tượng trong ước nguyện của Lâm Du cũng đã khiến cho trong lòng chú không hề bình tĩnh như ngoài mặt.
Nhưng nói cho cùng thì tuổi chú cũng sắp nửa trăm, sau vài giây kềm chế cảm xúc, chú nhìn con mình hừ lạnh, "Nói khoác một tấc đến trời."
"Con không tranh biện với bố đâu." Lâm Du nói: "Chúng ta có thể vừa làm vừa xem mà."
Đưa ra mức đặt cược lớn nhất trong thời điểm này ngược lại lại khiến Lâm Bách Tòng thả lỏng.
Nói sao cũng là chủ nhân nhà họ Lâm đã quản lý gia sản lớn như vậy suốt bao năm, giao thiệp với đủ tầng lớp mà.
Lâm Bách Tòng bưng ly nước lên ngả người tựa vào ghế, thổi nhẹ rồi chậm rãi hỏi: "Nói nhiều thế rồi, giờ con nói điều kiện của con ra nghe thử xem nào."
Lâm Du: "Hai điều kiện."
"Nói."
"Thứ nhất, anh con sắp về rồi, không được mặt nặng mày nhẹ với anh ấy."
"Bố đồng ý."
Ủa đồng ý hơi nhanh, Lâm Du còn lấy làm khó hiểu.
Ánh mắt nghi ngờ của cậu chọc tức Lâm Bách Tòng, chú sầm mặt: "Con trai của tôi, hai năm không gặp rồi, lý do gì tôi phải mặt nặng mày nhẹ với nó."
Lâm Du đảo mắt.
Lâm Bách Tòng: "Còn gì nữa."
"Giao nhà họ Lâm cho con thì phải để con quyết định. Người nối nghiệp kế tiếp của nhà họ Lâm là đồng tính luyến ái, thành đôi với anh trai mình, hơn nữa cả đời không chia ly. Miệng lưỡi thiên hạ bình phẩm thế nào con không quan tâm, con cũng đã nghĩ rõ ràng hết mọi hậu quả rồi. Bố, điều kiện này bố có thể chấp nhận được không? Nếu bố chấp nhận, thì con cam kết, cũng cam đoan trăm phần trăm sẽ làm được."
Hai bố con nhìn thẳng vào nhau một lúc, đây là cuộc đối thoại để trao đổi điều kiện, cũng là sự lựa chọn và thỏa hiệp của tình thân.
Cuối cùng được kết thúc bằng hai câu nói.
Lâm Bách Tòng nói: "Cứ điên đi, bố chờ xem con điên, rồi sẽ có ngày phải khóc chạy về tìm bố thôi."
Cuối cùng Lâm Du cũng nở được nụ cười nhẹ nhõm.
"Vậy thì chắc chắn bố sẽ phải thất vọng rồi." Cậu nói.
_________________________________
Đẻ ra thằng con hơi báo chút, nhưng mà nó giỏi :)))))
Ngoài ra nó còn ngoan và xinh nữa.
Nó còn dắt về cho thằng rể toàn năng, giàu, đẹp trai. Chú Lâm dui buồn hỏn lọn =)))))))