Ngoại truyện
Đời đời tổ tiên nhà họ Lâm theo nghề điêu khắc gỗ, Lâm Chính Quân xếp thứ ba trong nhà, lại là con trai, tương lai đã được định trước là phải kế nghiệp cha ông. Nhưng bố qua đời quá sớm, mẹ nuôi lớn cả đàn con thơ không dễ dàng gì, rất nhiều lúc khó lòng trông nom theo sát từng người một được. Cho nên khi còn nhở trên cơ bản y được anh cả và anh hai hợp tác nuôi lớn.
Y chỉ hơn chú tư trong nhà hai tuổi, nhưng từ nhỏ tính đã lông bông.
Bắt y ngồi trong phòng mộc chơi với mấy khúc gỗ cả ngày thì chắc y khoét cho phôi gỗ thủng lỗ.
Về sau anh cả làm chủ gia đình, tay nghề anh hai kém hơn tí nhưng cũng xem như không để mai một nghề tổ tiên.
Có hai người anh đỡ bên trên, mẹ không đặt cho y yêu cầu nghiêm khắc như với hai đứa con đầu nữa.
Cứ nuôi thả như thế mãi đến khi lên cấp hai thì y quyết định sau này sẽ không theo nghiệp gia đình. Nói chuyện với mẹ xong đương nhiên khó tránh một trận đòn đau.
Nhưng y chẳng bận tâm, ai chẳng biết Lâm Tam Nhi rất xinh trai, là người đẹp trai nhất trong tất cả các anh em.
Lúc đó lên trời xuống đất, trèo cây lội suối món nào y cũng không từ, còn khoác lác với người ta là sau này mình lớn rồi không chừng có thể làm minh tinh điện ảnh gì đó. Câu thiếu niên không biết sầu thật đúng với y.
Dù sao trong nhà cũng không thiếu tiền, còn không có áp lực phiền não gì, lên cấp ba là lén yêu đương với con gái nhà người ta.
Nhưng lúc đó còn ngây thơ lắm, nắm tay cũng sợ có bầu, cho nên y yêu đương vô cùng mông lung, đến bản thân cũng chẳng xác định, về sau chia tay cũng không đau buồn gì.
Bây giờ nghĩ lại, thực tế y cũng chẳng biết từ khi nào cuộc đời mình bắt đầu rẽ hướng sang một con đường khác.
Chỉ nhớ là vào năm hai mươi mấy, một cơ hội vô tình đưa y vào ngành đồ cổ.
Đầu tiên chỉ tò mò, dần dà cũng hiểu biết nhiều hơn nhờ theo những người lớn tuổi vào nam ra bắc, rồi chạy khắp trời nam biển bắc đào đồ cổ.
Y làm không vì tiền, vừa hào phóng vừa có kiến thức, chẳng mấy chốc đã có tiếng trong giới.
Những năm tháng ấy đúng là hừng hực sức trẻ, để tóc dài chấm vai, xách theo chiếc vali da màu nâu sẫm. Một chiếc áo choàng, một đôi ủng da là toàn bộ gia sản của y.
Xưng huynh gọi đệ với người gặp trên đường, uống thứ rượu mạnh nhất, cất tiếng ca vang dội.
Đương nhiên y cũng từng bị lừa, từng lật thuyền trong mương, từng đánh nhau, cũng từng bị đánh.
Nói ra thì, năm y gặp Hướng Nghị đúng ngay thời điểm bết bát nhất.
Lúc đó bị một người bạn mới quen trên đường bán đứng, phải bồi thường một khoản tiền lớn, lại ngại không muốn chìa tay ra xin tiền gia đình, liền mang cầm hết toàn bộ đồ mình sưu tầm được mấy năm qua, chỉ còn đúng hai bàn tay trắng.
Khi mới quen biết Hướng Nghị, y đã thấy người này khá là khó ưa.
Cũng chẳng có lý do gì đặc biệt, đại khái là một người đẹp mã gặp một tên đẹp mã khác, tính dở người khó tả của tuổi dậy thì phát tác bất thình lình.
Hướng Nghị lúc đó đúng kiểu thiếu gia tiêu chuẩn, người người bao quanh, xa hoa tự phụ, lúc cười trông có chút xấu xa. Nhìn biết ngay dạng nhiều mưu toan.
Hai người ngẫu nhiên kết giao với nhau, người xung quanh ai cũng ton hót nịnh bợ Hướng Nghị, quay lưng đi là nói hắn bụng dạ nham hiểm. Hắn là con trai của công ty đóng tàu thủy lớn nhất trong nước. Mẹ mất sớm. Chuyện thâm cung bí sử trong nhà kể ba ngày ba đêm chưa hết.
Lâm Tam Nhi khi ấy thì hoàn toàn không biết che giấu bản thân, hợp tính thành bạn, không hợp thì gặp nhau giữa lộ cũng tự đi đường mình. Y xếp Hướng Nghị vào nhóm "không hợp", có vô tình gặp mặt cũng chả buồn nói chuyện.
Nhưng thái độ đó lại đổi lấy năm lần bảy lượt Hướng Nghị theo trêu đùa.
Tuổi tác sàng sàng, một người thiếu kiên nhẫn, một người thích xem người kia mất kiên nhẫn.
Lỡ bị chọc phát cáu, xách hành lý chạy xa hơn nửa phần đất nước người đó cũng đuổi theo sát ngay sau.
Lâm Chính Quân của khi đó chân thành thẳng thắn như thế, bị theo suốt quãng đường xa như thế cũng tự thấy mình hơi quá đáng. Nhờ chút áy náy đó, khi cùng đường cũng chịu nói vài ba câu với họ Hướng.
Trò chuyện nhiều rồi chợt phát hiện thật ra mình cũng không ghét đối phương cho lắm.
Hai người có rất nhiều sở thích chung, mắt thẩm mỹ tương đồng, nói chuyện trên trời dưới đất hợp đến lạ kỳ.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, Lâm Tam Nhi thừa nhận người bạn này.
Thậm chí y còn cảm thấy đây là bạn tốt nhất thân nhất.
Nếu không phải về sau trong một cơn ngu ngơ bị lôi lên giường y sẽ không bao giờ biết tất cả sở thích giống nhau, chí hướng tương tự đó chỉ là một âm mưu từ sớm.
Thì ra trên thế giới này đàn ông cũng lên giường với nhau được. Y chưa bao giờ rối trí như thế, giống như vừa mở cánh cửa đến thế giới mới, hiểu biết thêm rất nhiều thứ trước đây mình không hề hay biết.
Nhưng sự phẫn nộ vì bị lừa gạt vẫn chiếm thượng phong. Hướng Nghị cố tình tiếp cận, có mục đích, có kế hoạch, mỗi tầng sự thật bị bóc ra đều là thương tổn mà y không thể chịu đựng được.
Hai người cãi nhau, đánh nhau, điên cuồng quá khích.
Lúc tranh cãi đến gay gắt y sẽ nói: "Hướng Nghị, mẹ kiếp anh là tên tâm thần! Anh nói cha anh là biếи ŧɦái, không phân nam nữ không biết giới hạn! Anh lại thấy gì học đó, không hổ là dòng giống nhà cha anh! Anh thì có hơn gì ai!"
Hướng Nghị trong lúc đó điên loạn nhất, vẻ thân thiện trêu đùa khi mới tiếp cận y biến mất hoàn toàn, để lộ mặt sâu nhất đen tối nhất mà hắn không muốn để ai biết đến nhất.
Hắn sẽ siết chặt tay y, mạnh đến độ để lại vết bầm tím xanh, rồi nghiến răng nói với y: "Em nói đúng rồi, mẹ kiếp tôi là một thằng điên thật đấy! Tôi cho em biết, người Hướng Nghị tôi đã muốn thì có dùng trăm phương ngàn kế tôi cũng phải có được. Đời này của em đừng mong thoát khỏi tôi."
Miệng nói ra những lời hung tợn như thế, đáy mắt lại là vết thương cũ lộ ra khi bị xé toạc lớp da ngoài, là dấu vết chứng minh Hướng Nghị của ngày đó còn chưa thể ẩn giấu đi toàn bộ.
Y từ từ trộm nhìn thấy mặt chân thực nhất của người đàn ông tên Hướng Nghị này.
Hướng Nghị của ngày đó vẫn còn trẻ, hắn nhất quyết phải đoạt được, tính ngông cuồng lại tự đại. Tính cách như thế bảo đảm hắn sẽ không lẫn khinh thường việc cưỡng ép Lâm Tam Nhi làm gì đó.
Có điều trong ba năm ấy, hai người chẳng khác gì hai con chó dữ, thấy mặt là cắn nhau.
Danh tiếng của đối phương quả thật không khác gì sấm bên tai bạn bè hai bên, ai cũng biết bọn họ không ưa nhau. Bạn bè hai bên mà gặp nhau, dù đương sự không có mặt thì bầu không khí cũng cực kỳ căng thẳng.
Có thứ gì đó khác lẫn trong sự căm ghét. Người xung quanh không nhận ra, cả bản thân bọn họ cũng không chịu thừa nhận.
Chẳng hạn ai mà ngờ buổi sáng hai người mới đánh nhau một trận, ngay tối cùng ngày đã làm đến tối tăm trời đất trong khách sạn. Kiểu thân mật luôn cố hết sức để lại vết thương trên người đối phương đó kíɧ ŧɧíɧ đến bất bình thường.
Y gặp phải bão cát trên sa mạc. Vào bước đường cùng lại nhận ra người với đôi môi khô nứt vừa tìm được mình chính là cái tên bị xem như kẻ thù. Nhà họ Hướng quanh năm hoạt động trên biển. Vào đêm Hướng Nghị gặp mưa dông, y cũng từng bị ma xui quỷ khiến sốt ruột dẫn người ra biển đón hắn. Những tình huống dạng đó xuất hiện không chỉ một lần trong ba năm ấy.
Có một quãng thời gian Lâm Tam Nhi thật sự cảm thấy mình bị Hướng Nghị ảnh hưởng đến bất bình thường.
Về thấy chuyện này chuyện nọ của gia đình anh cả với anh hai sau khi hai người lần lượt kết hôn, thi thoảng y cũng thảng thốt cảm thấy như mình là người thuộc thế giới khác. Y bắt đầu không thể tưởng tượng tới cảnh mình kết hôn với một người phụ nữ, sau lại sinh con đẻ cái.
Y cảm thấy mình bệnh rồi, bệnh lú lẫn cả đầu óc.
Thời điểm mối quan hệ của hai người hóa hòa bình nằm vào khoảng năm năm sau khi quen biết.
Hai người giương cung bạt kiếm lâu vậy rồi, có lẽ đều cảm thấy mình hơi ấu trĩ.
Đến đó là khoảng thời gian bình yên nhất của hai người, vẫn duy trì mối quan hệ không được làm sáng tỏ. Hướng Nghị mua nhà bên ngoài, đóng gói toàn bộ đồ đạc của cả hai dọn vào đó.
Bọn họ bắt đầu gây nhau mấy chuyện kiểu hôm nay ai nấu cơm, sao lại vứt vớ lung tung.
Ngày tháng ấm áp dịu êm như dòng nước.
Nhưng khởi đầu với sự giấu giếm cố tình đó dường như đã định trước cái kết bi kịch của quan hệ của hai người.
Từ khi dây dưa với Hướng Nghị, nhà họ Lâm trở thành bộ phận mà Lâm Tam Nhi không muốn chạm đến nhất trong lòng. Y biết mối quan hệ này mang ý nghĩa thế nào với gia đình, cũng biết người ngoài sẽ đánh giá ra sao.
Cho nên y hết sức cẩn thận, chưa từng nhắc đến.
Hướng Nghị hiểu giới hạn của y, cho nên mọi sự bình an.
Cho đến khi nhà họ Hướng phát giác mối quan hệ của hai người.
Chẳng khác chi dòng nước lũ ập đến, khi thế lực hùng hậu của nhà họ Hướng ùn ùn kéo tới, Lâm Tam Nhi mới nhận rõ bọn họ phải đối diện với điều gì.
Y đột nhiên tỉnh lại giữa biển, bị trói ngoặt tay chân trên boong tàu.
Y nhìn thấy Hướng Nghị cúi đầu quỳ trước mặt người được hắn gọi là cha, cầu xin lão buông tha mình.
Dù Lâm Tam Nhi không chịu thừa nhận, nhưng y không thể không thừa nhận, khi đó trái tim mình đau đến không thể thở nổi.
Con người ngạo nghễ cợt nhã ngày đầu gặp đã bị ép phải cong lưng trước hiện thực.
Y nghĩ như nếu Hướng Nghị không được sinh ra trong gia đình như nhà họ Hướng thì có lẽ sẽ thật sự là con chim ưng luôn ngẩng cao đầu kiêu ngạo, sở hữu móng vuốt sắc bén nhất, không mang những vết thương ẩn giấu trong lòng mãi không khép miệng.
Hướng Nghị thành công mang y lên bờ, cúi đầu thì thào, lần đầu tiên nhận lỗi sau bao nhiêu năm quen biết: "Xin lỗi."
"Không sao." Y đáp lời: "Lần này tạm tha thứ anh."
Hướng Nghị bắt đầu có nhiều tâm sự, đi sớm về trễ.
Đến tối hắn sẽ ôm y nỉ non: "Tất cả rồi sẽ ổn thôi."
Như để y yên tâm, cũng như tự thuyết phục bản thân.
Lâm Tam Nhi đoán được phần nào việc hắn đang giấu mình, nhưng cũng chẳng nghĩ rõ ràng được là gì.
Cho đến một lần y bị tấn công lần nữa, suốt nửa tháng ròng, cuối cùng một người phụ nữ xuất hiện.
Cô ta nói với y: "Hướng Nghị sắp đính hôn với tôi rồi."
Lâm Tam Nhi khi đó phát hiện mình lại chẳng ngạc nhiên chút nào, y chỉ tự giễu mình. Nhưng điều Lâm Tam Nhi không thể tha thứ được là hắn vừa thỏa hiệp, lại còn giam chặt mình, cho đến tận giây cuối cùng cũng không chịu thẳng thắn với mình.
Đả kích đó phá nát lòng tin vốn đã mỏng manh giữa hai người một cách dễ dàng.
Thậm chí y còn xuất hiện trong buổi tiệc đính hôn linh đình dưới sự sắp xếp cố tình của vị hôn thê của Hướng Nghị.
Y biết mọi sự là mưu toan từ trước, nhưng vẫn đi.
Y thuyết phục bản thân, đây là điểm kết thúc cho bấy nhiêu năm vướng vào mối tơ vò với Hướng Nghị. Tất cả sẽ chấm dứt tại đây.
Chỉ nhìn một cái thôi, y sẽ buông tay hoàn toàn, cũng là từ bỏ.
Đồng thời cũng là để Hướng Nghị từ bỏ.
Nhưng y phán đoán lầm về Hướng Nghị. Cũng đâu phải mới quen biết ngày một ngày hai, sao y lại nghĩ Hướng Nghị thật sự sẽ diễn tròn vai trong bữa tiệc đính hôn vốn chỉ là một mắt xích của cả kế hoạch chứ.
Tiệc kết thúc giữa chừng. Lâm Tam Nhi cũng mất đi tự do.
Trong căn biệt thự ấy, lần cãi nhau kịch liệt nhất của hai người bùng nổ.
Quyết tâm rời đi của y làm Hướng Nghị kích động.
Mũi dao nhọn trong từng câu chữ nhắm thẳng vào nơi đau đớn nhất trong lòng đối phương. Bước trên con đường gập gềnh gian nan đến hôm nay mà vẫn chưa học được cách yêu chính là sự ăn ý ngầm suốt bao năm của hai người.
Sau lần thương tổn đó, Lâm Tam Nhi gặp được đứa con trai của anh cả đã lâu không gặp, và con trai Văn Chu Nghiêu của Văn Viễn Sơn ngày trước nữa. Y thấy ngay lập tức sự bất thường giữa cả hai, nhưng không bỏ đi theo lời hai người.
Nhưng cuối cùng y vẫn ra đi, bằng cách của chính mình.
Những năm đó y cự tuyệt nhận bất kỳ tin tức nào liên quan đến Hướng Nghị suốt một khoảng thời gian rất dài, cố tình tránh né mọi nơi chốn và thời điểm có thể sẽ gặp mặt.
Y đã quen với cuộc sống phiêu bạt bất định. Những ngày tháng không có Hướng Nghị, y vẫn không hề dừng chân.
Nhưng cũng không phải y không hay biết gì về các động thái của nhà họ Hướng, dù sao thì từ trước đây quanh y đã có rất nhiều người quen biết Hướng Nghị.
Chẳng hạn như y biết sau mấy lần biến động tương đối lớn nhà họ Hướng đã thay máu triệt để.
Bố Hướng Nghị bại liệt trên giường, công ty mấy lần gặp nguy hiểm.
Chẳng hạn như Hướng Nghị ủ mưu bao năm, thoắt cái trở mình, bắt đầu tiến hành cải cách nội bộ công ty, ai ai cũng bất an.
Hướng Nghị vẫn còn chút non trẻ ngày nào cuối cùng cũng thay đổi. Cũng như bản thân y, không cách nào tìm về với cách nghĩ và sự ngông nghênh năm hai mươi mấy nữa.
Cả hai đều đang học cách thay đổi, học trưởng thành, học hòa giải với bản thân và thế giới.
Năm bà cụ qua đời, rốt cuộc y cũng cảm thấy mình miễn cưỡng trở thành người không quá đáng ghét. Nhưng cho đến tận thời khắc cuối cùng của mẹ mình, y cũng không sao bình thản nói ra bí mật ấy được.
Bí mật rằng y đã yêu một người đàn ông.
Di chứng từ đó luôn đeo bám y. Dù y đã thấy trọn phồn hoa thế gian, lòng người ấm lạnh, cũng không thể có lại cảm giác khao khát ôm lấy ai khác như thế nữa.
May mà y học được cách không hơn thua với bản thân.
Nhưng Hướng Nghị lại đến.
Hắn mang theo giang sơn của bản thân, chuẩn bị vẹn toàn, quay về làm lại từ đầu.
Lần này, hắn không cho y cơ hội nào để trốn thoát nữa.
Đứa cháu giống mình nhất trong nhà kết hôn rồi, còn là với anh trai trên danh nghĩa của nó.
Hôn lễ đó, y cũng có mặt.
Y nhìn theo hai đứa nhỏ, môi bất giác nở nụ cười dịu dàng, gửi lời chúc mong cho tương lai hai người bình an hạnh phúc.
Y hồi tưởng lại nửa đời trước của mình, từng náo nhiệt, từng cô đơn, từng vui sướng cũng từng thoái chí. Bất tri bất giác con cháu đã trưởng thành cả rồi, y lại hình như vẫn chẳng giống bậc bề trên chút nào.
Người đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn nhìn y.
Rồi hắn lên tiếng: "Chúng ta cũng tổ chức được không?"
"Anh bệnh hả." Y trừng mắt, "Muốn làm thì tự làm một mình đi."
Ánh mắt và giọng điệu tự nhiên đó không khác gì lần đầu tiên Hướng Nghị thấy y.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Lâm Tam Nhi quay đầu đi. Người đứng cạnh chạy theo, khoác áo lên cho y.
Hướng Nghị nói: "Được rồi, vậy thôi không làm nữa. Mình đi du lịch đi. Đến thành phố ven biển miền nam ở chơi vài tháng trước, chờ trời chuyển lạnh thì ra nước ngoài nghỉ đông, sẵn tiện khảo sát hoàn cảnh gia đình vị hôn phu em gái Mạn Xu của em ở nước ngoài thế nào luôn, thấy sao?"
Lâm Tam Nhi gật đầu, rồi nghi ngờ: "Anh lên kế hoạch xong hết rồi, giờ còn hỏi ý tôi làm chi?"
"Làm chi sao em không tự hỏi mình ấy? Em không gật đầu thì có đi đâu được không?"
...
Lâm Chính Quân nghĩ, thôi thì cứ thế vậy.
Cứ tiếp tục như thế này.
Trước đây cũng từng có người hỏi y, bao nhiêu năm rồi, sao chưa từng muốn công khai.
Y ngẫm nghĩ rồi đáp: "Đừng thấy hai đứa nhỏ nhà tôi bây giờ viên mãn thỏa thích thế mà lầm, trước đây chúng nó đã phải vượt qua biết bao nhiêu cay đắng. Tôi đâu còn trẻ trung gì nữa, không chịu khổ như thế nổi đâu."
Đã từng rầm rộ oanh liệt, nên sẽ không còn bận tâm đến rất nhiều thứ.
Có một người từng đánh nhau cãi nhau với mình, cuối cùng chỉ cần còn được sánh vai bước bên nhau dưới ánh mặt trời thôi cũng tự hiểu rằng điều đó đã là đáng trân quý tới dường nào.
Nếu đã hoạch định sẵn cho xuân qua hạ tới, thu sang đông về, mà cả quãng đời còn lại kế hoạch không thành, thì cũng chớ hoài lắng lo ngày sau.
HẾT