Hạ Phạm Hành sau khi lấy được địa chỉ từ chỗ Quách Tử Chương, bởi vì chuyện dính dáng đến Đường Đại Nghiệp nên chính hắn không trực tiếp ra mặt mà trước tiên an bài người quan sát một ngày, đến gần tối người nọ mới gửi tin tức lại.
Nguyên lai mấy ngày nay, Trương Kỳ một mực cùng A Kim, Ngân Ngân đôi trai gái sinh đôi đó ở chung một chỗ, tin tức này thật sự Hạ Phạm Hành không ngờ tới.
"Bởi vì ban ngày một mực không thấy có người ra khỏi cửa cho nên tốn mất chút thời gian chờ đợi, xin lỗi, tiên sinh."
Hạ Phạm Hành ngồi trên xe, ngón tay như có như không gõ gõ tay lái. Hắn cũng không chỉ trích đối phương, cách một hồi rồi hỏi: "Bọn họ bây giờ đang ở đâu?"
"Một quán rượu ở thành tây."
"Đem địa chỉ gửi cho tôi."
" Được."
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Phạm Hành lại gọi một cuộc điện thoại, sau mấy lần chuông bên kia mới có người tiếp.
"Hạ tiên sinh? Ngài làm sao lại gọi điện tới, là có chuyện gì gấp sao?" Đối phương nhận được điện thoại của hắn tựa hồ rất giật mình.
"Phùng Khiêm, Đường Đại Nghiệp bây giờ ở nơi nào?"
Phùng Khiêm là phụ tá riêng của Đường Đại Nghiệp, giữa gã cùng Hạ Phạm Hành chỉ là quan hệ lợi ích thuần túy. Người này rất có đầu óc, EQ rất cao, sau khi tốt nghiệp đại học công tác ba năm, sau đó trong cái thời đại tranh đấu gay gắt mà có tài cũng chưa chắc có thể thành công này gã làm phụ tá riêng cho Đường Đại Nghiệp, chỉ tiếc là, cái gọi là trợ lý này có rất nhiều sự khác biệt với sự hiểu biết của gã. Gã cơ bản là bà vú của Đường Đại Nghiệp, mỗi ngày đều vì cuộc sống hỗn loạn của Đường Đại Nghiệp mà rào trước đón sau, giải quyết tốt, cái này làm cho gã hết sức chán ghét.
Những gì gã muốn Đường Đại Nghiệp không thể cho nhưng Hạ Phạm Hành lại ném cho gã một cành ô liu, mặc dù đây đối với gã mà nói nhất định có rủi ro, bất quá đời người vốn là một canh bạc mà.
Bình thường bọn họ rất ít liên lạc, Đường Đại Nghiệp phái người quan sát nhất cử nhất động của Hạ Phạm Hành, nhưng Hạ Phạm Hành coi Đường Đại Nghiệp như vật vô hình vậy, cho nên Phùng Khiêm làm gián điệp hết sức ung dung, duy chỉ có mấy lần, có hơn phân nửa cũng là vì Quách Tĩnh Tĩnh.
Thật ra thì Phùng Khiêm cảm thấy mình đối với Hạ Phạm Hành mà nói có chút dư thừa, trực giác nói cho gã biết, có mười Đường Đại Nghiệp cũng không phải là đối thủ của Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành biết rất rõ ràng những chuyện Đường Đại Nghiệp làm với hắn, nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn không có động tĩnh, là nguyên nhân gì Phùng Khiêm làm sao cũng không đoán ra.
Mặc dù không biết Hạ Phạm Hành làm sao bỗng nhiên lại cảm thấy hứng thú đối với hành tung của Đường Đại Nghiệp, nhưng đây cũng không phải là chuyện gã có thể lắm mồm hỏi, liền thành thật trả lời nói: "Hôm nay con gái của lão tổng bất động sản Hoa Mạnh tổ chức hôn yến, Đường tổng cùng phu nhân đang tham gia tiệc rượu."
Hạ Phạm Hành híp mắt: "Nói cách khác, Đường Đại Nghiệp tối nay không có thời gian tìm những người khác, phải không?"
"Đúng vậy, tiên sinh."
"Hoàng Thịnh gần đây đang làm gì?"
"Hoàng Thịnh?" Phùng Khiêm hết sức bất ngờ vì Hạ Phạm Hành đột nhiên hỏi tới người này, bất quá gã rất nhanh điều chỉnh lại, "Đường tổng gần đây cho gã nghỉ dài hạn, hẳn là đang đánh bạc tại hội sở bên kia, Hoàng Thịnh từ trước đến giờ là đánh bạc thành tính rồi."
"Được rồi."
Hạ Phạm Hành đáp một tiếng liền cúp điện thoại, khóe miệng hơi câu một nụ cười yếu ớt. Ở cửa trường học, Quách Tĩnh Tĩnh kéo tay Quách Tiểu Niên đang tạm biết với ông lão giữ cửa. Hạ Phạm Hành nhìn chung quanh một chút, không nhìn thấy Quách Tử Chương, người này chẳng lẽ lại ở cả ngày ở chỗ Trương Thanh?
Quách Tĩnh Tĩnh cũng đã thấy Hạ Phạm Hành, giơ tay lên tỏ ý muốn hắn chờ một chút, cúi đầu hỏi Quách Tiểu Niên: "Cậu con làm sao còn chưa tới đón con?"
"Con nào biết." Quách Tiểu Niên tức giận bĩu môi, "Hừ! Tức chết con rồi, vậy con sẽ bỏ nhà ra đi luôn! Tĩnh Tĩnh, con tối nay tới nhà thầy ngủ."
"Không được!" Quách Tĩnh Tĩnh làm lơ mấy lần nháy mắt ra hiệu của nhóc, trực tiếp đem lòng dạ nhỏ mọn của nhóc bóp chết ở trong trứng nước.
Quách Tiểu Niên chọc chọc ngón tay: "Con rất ấm áp nhé, ôm con ngủ mùa đông cũng sẽ không lạnh."
"Vẫn là không được." Quách Tĩnh Tĩnh bất vi sở động.
Quách Tiểu Niên chưa từ bỏ ý định: "Nhưng là không có ai tới đón con, con một người thật đáng thương!"
"Thầy ở cùng con."
Quách Tiểu Niên không có biện pháp, cúi thấp đầu giống như đóa hoa hướng dương mất đi ánh sáng mặt trời.
Lúc này một chiếc xe chậm rãi lái tới chỗ hai người, cách bọn họ mấy thước xa. Xe ngừng lại, tài xế từ trên xe bước xuống, cửa kiếng xe ở đằng sau hạ xuống, trong xe có một người phụ nữ, một con đủ mà đích tóc ngắn, dáng dấp rất đẹp, một đôi mày kiếm ít người con gái nào có khiến cô trông thật dày dặn kinh nghiệm cùng khôn khéo. Cô gật đầu với Quách Tĩnh Tĩnh: "Xin chào thầy Quách."
"Xin....Xin chào."
Quách Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên có chút bức rức, không nhịn được dựng thẳng sống lưng.
Quách Tiểu Niên vừa rồi còn quấn lấy đòi về nhà cậu, vừa thấy người này đã hất tay cậu ra, chân ngắn chạy như điên.
"Mẹ!"
Tài xế kịp thời giúp mở cửa xe, Quách Tiểu Niên dùng cả tay cả chân leo lên, mặt đầy ngoan ngoãn hưng phấn nói: "Mẹ, sao hôm nay mẹ lại tới đón con?"
Quách Tử Hoa đưa tay xoa đầu Quách Tiểu Niên, Quách Tiểu Niên giống như chú chó nhỏ cà cà bàn tay cô. Ánh mắt Quách Tử Hoa nhìn Quách Tiểu Niên phá lệ nhu hòa, nói: "Cậu con có chút việc không thể tới đón con, mẹ vừa vặn đi ngang qua, tới đón con cùng nhau về nhà."
Quách Tiểu Niên vui vẻ hết sức, ra sức nói lời ngọt ngào.
"Mẹ tốt nhất, con thích nhất chính là mẹ. "
Quách Tử Hoa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Tiểu Niên, quay đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh, nói: "Thầy Quách, một mực không thời gian cùng thầy nói tiếng cám ơn, cám ơn thầy đã giúp tôi chiếu cố Tiểu Niên, ngày khác có thời gian chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Quách Tĩnh Tĩnh căn bản không có cách nào cự tuyệt, câu nệ gật đầu một cái: " Được."
Quách Tử Hoa nói cô còn có một số việc, mang Quách Tiểu Niên liền đi trước. Quách Tiểu Niên khoát tay dứt khoát cùng Quách Tĩnh Tĩnh nói gặp lại "Tĩnh Tĩnh, ngày mai gặp nha."
Quách Tĩnh Tĩnh giơ cánh tay lên, cứng đờ phất phất tay. Đám người vừa đi, cậu mới thả lỏng một hơi, bên cạnh không biết lúc nào xuất hiện ông Tần sờ sờ cằm mình:" Ừ... Cô gái kia nhìn rất quen mắt, giống như đã gặp ở nơi nào đó rồi.."
Quách Tĩnh Tĩnh cũng cảm thấy có chút quen mắt, bất quá cậu cũng không nhớ nổi, có điều vừa thấy Quách Tử Hoa cậu quả thật có chút cảm giác kính nể.
"Rốt cuộc gặp ở nơi nào ta..."
Ông Tần còn đang suy nghĩ, Quách Tĩnh Tĩnh đã cùng ông nói gặp lại, ông cũng không có tâm tư gì liền phất tay lấy lệ với cậu như đang đuổi người. Quách Tĩnh Tĩnh tất nhiên sẽ không so đo, cười một tiếng, đi tới chỗ Hạ Phạm Hành.
Lên xe, Hạ Phạm Hành liền hỏi cậu: "Người vừa rồi trong xe có phải mẹ Quách Tiểu Niên không em?"
Quách Tĩnh Tĩnh tay kéo giây nịt an toàn ngừng một lát, quay đầu nghi ngờ nhìn Hạ Phạm Hành. Người này làm sao biết được? Bọn họ cách nhau hơn mười mấy thước, hơn nữa mẹ Quách Tiểu Niên từ đầu tới cuối cũng không xuống xe a.
Hạ Phạm Hành bị cậu trợn to mắt nhìn mình chọc cười, không nhịn được đưa tay sờ sờ quanh mắt cậu, nói: "Chiếc xe kia rất rõ ràng không phải là của Tử Chương, hơn nữa nhìn dáng vẻ của em anh có thể đoán được. Làm sao, thấy Quách Tử Hoa nên rất khẩn trương sao?"
" Ừ." Quách Tĩnh Tĩnh cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hạ Phạm Hành một bên thả tay xuống, một bên giải thích: "Quách Tử Hoa tốt nghiệp bác sĩ xong được đưa xuống cơ sở nhận chức, sau đó một mực thăng tiến rất nhanh. Trong cuộc họp ủy ban thường trực lần gần đây nhất, cô ấy vốn là thư kí được bổ nhiệm thành Phó thị trưởng, đoạn thời gian trước truyền thông còn viết báo nói cô ấy là "Phó thị trưởng đẹp nhất", rất náo động, em không có nghe nói sao?"
Nghe nói qua rồi, nhưng cậu căn bản không ra mắt lần nào, Trương Thanh không thích xem tin tức, báo cũng không đọc. Khi còn bé lúc họp phụ huynh, ba người khác đứng ở một chỗ đều là thảo luận quốc gia đại sự, Trương Thanh lại cùng một nhóm phụ nữ chia sẻ việc tâm đắc khi sinh con...
Không biết có phải do bị Trương Thanh ảnh hưởng hay không mà Quách Tĩnh Tĩnh cũng không quá thích xem những thứ này, biết được những chuyện liên quan tới phương diện chính trị cũng là sau khi lên trường cảnh sát nghe được từ bạn học.
Hạ Phạm Hành nói những thứ này ngược lại không phải là muốn cho Quách Tĩnh Tĩnh khẩn trương, chỉ là muốn để cho cậu biết trước một ít về tình huống của Quách gia, thấy cậu như vậy, hắn cười nói: "Thật ra thì anh gặp Quách Tử Hoa cũng sẽ có chút."
"Cái gì?" Quách Tĩnh Tĩnh tựa hồ nghe không hiểu.
"Khẩn trương." Hạ Phạm Hành cười nói.
Quách Tĩnh Tĩnh không quá tin tưởng: "Anh sẽ khẩn trương á?"
"Dĩ nhiên." Hạ Phạm Hành có chút buồn cười, đây là cái biểu tình gì chứ? Nhìn như kiểu cười trên nỗi đau của người khác ấy nhỉ?
Quách Tĩnh Tĩnh quả thật cảm thấy trong lòng thoải mái không ít, mặt cậu giấu chuyện không được, mặc dù không có biểu tình gì lớn, bất quá lúc vui vẻ đôi mắt luôn phá lệ sáng, giống như vầng trăng sáng trong đêm tối.
Hạ Phạm Hành không đành lòng quấy rối phần vui thích này, do dự trong chốc lát, vẫn là nói ra chuyện kia.
"Trương Kỳ tìm được rồi."
Quả nhiên, những lời này vừa nói ra khỏi miệng, ánh mắt sáng liền biến mất, Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, sắc mặt có chút lạnh lẽo nói: "Cậu ta ở nơi nào?"
"Ở một quán rượu, ở cùng với bạn cậu ta."
"Bạn?" Quách Tĩnh Tĩnh ban đầu còn có chút không hiểu, lại suy nghĩ một chút, Trương Kỳ mặc dù là mấy ngày trước mới đến tìm Trương Thị nhưng mà cậu ta đã tự mình trở lại từ sớm, cho nên có bạn cũng không coi là kỳ lạ.
Quách Tĩnh Tĩnh siết chặt nắm đấm, không nói lời nào, quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành cho dù không nhìn cậu cũng biết cậu muốn biểu đạt cái gì, thở dài nói: "Anh có thể đưa em đi tìm cậu ta, nhưng là em phải đáp ứng anh, sau khi thấy người không nên quá xúc động, bất kể như thế nào cũng đừng để cho mình xảy ra chuyện."
Bất kể Trương Kỳ có thể bỏ lại Trương Quốc Phú bị thương, Hạ Phạm Hành đối với con người nhìn qua có vẻ kiêu căng thất thương rất đề phòng. Cậu ta thậm chí ngay cả mình ông nội ruột cũng có thể tổn thương được thì huống chi là người anh không có liên hệ máu mủ nào?
Quách Tĩnh Tĩnh biết Hạ Phạm Hành đang lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng cậu, nhắc tới, cậu cũng cảm thấy mình có lỗi với đứa nhỏ này. Ban đầu nếu đã quyết định giữ lại nó, như vậy bất kể như thế nào cậu cũng phải có nghĩa vụ chăm sóc kỹ đứa nhỏ, nhưng khoảng thời gian này cậu quả thật không làm đủ.
Thử buông lỏng mình, nắm đấm cũng buông lỏng, Quách Tĩnh Tĩnh áp chế lửa giận của mình, nghiêm túc nói: "Em sẽ không để cho nó xảy ra chuyện gì."
"Bao gồm chính em nữa." Hạ Phạm Hành kiên trì nói.
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nghiêm túc nhìn gò má Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành lái xe cũng không đối mặt với cậu. Quách Tĩnh Tĩnh há miệng, giọng nói so với mới vừa rồi nhỏ không ít.
"Em cũng sẽ không để cho chính bản thân em xảy ra chuyện..."
Hạ Phạm Hành trong mắt dâng lên ý cười nhu hòa, một tay nắm lấy tay Quách Tĩnh Tĩnh, lòng bàn tay kề sát nhau.