Nhà Có Chính Thê

chương 109: chị em nói chuyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quách Tử Hoa thấy Quách Tử Chương hồi lâu không lên tiếng, ánh mắt nhìn cô nhưng phá lệ thâm trầm.

Năm xưa quan hệ giữa Quách Tử Hoa cùng Quách Tử Chương thật ra thì cũng không thân cận, phải nói Quách Tử Chương đối với anh chị em trong nhà không thân thiết cho lắm, không, nói xác thực, nhìn như rất thân, nhưng cho tới bây giờ không gần gũi, có thể là bởi vì thân phận đặc thù mà những anh em khác đối với anh cũng có chút ngăn cách.

Cho đến khi Quách Tử Hoa tốt nghiệp đại học, từ chối cuộc sống mà người nhà đã an bài cho mình, dứt khoát lựa chọn tới một thôn quê làm thôn quan, không nghĩ tới Quách Tử Chương lại là người duy nhất ủng hộ cô làm như vậy.

Về sau, Quách Tử Hoa ở nông thôn biết được chồng cô bây giờ là Phương Hoài Minh. Phương Hoài Minh cũng giống như cô là quan chức làng sinh viên đại học (), bất đồng chính là gia cảnh hai người bọn họ. Nhà Phương Hoài Minh là nông dân, người địa phương An Huy, hôn nhân của hai người bị Quách gia kịch liệt phản đối, và cũng như trước kia, chỉ có Quách Tử Chương ủng hộ cô.

Quách Tử Hoa cuối cùng cũng có thể cùng Phương Hoài Minh kết hôn là do Quách Dực ủng hộ cô, nhưng quan hệ giữa Quách Tử Chương cùng Quách Tử Hoa trở nên thân cận không ít. Về sau, cô sinh ra Quách Tiểu Niên, tên của Quách Tiểu Niên là Phương Hoài Minh đặt, trên hộ khẩu cô là con gái của Quách Dực.

Phương Hoài Minh biết Quách Dực vô hậu, y rất tôn kính Quách Dực cho nên dứt khoát quyết định để cho con trai mình mang họ Quách. Y biết Quách Dực cũng không thèm để ý những thứ này, nhưng cái này là điều duy nhất y có thể làm vì Quách Dực, bồi thường cũng được, cảm kích cũng được, cái tên Quách Tiểu Niên này cứ như vậy được đưa vào sổ hộ khẩu.

Quách Tử Chương cùng các anh em khác không thân nhưng lại phá lệ thích Quách Tiểu Niên, mỗi lần làm nhiệm vụ trở lại, nhất định gặp trừ cha mẹ ra thì chính là Quách Tiểu Niên, chọc Quách Tiểu Niên tới giậm chân không vui, anh khoanh tay đứng ở một bên cười tùy ý, vậy đại khái cũng là một loại... Loại sủng ái khác?

Quách Tử Hoa bận rộn công việc, Phương Hoài Minh khi đó bỏ chính trị mà lao vào kinh doanh, bận bịu phát triển sự nghiệp của mình nên không cách nào chiếu cố đứa nhỏ, hai vợ chồng này rất không có trách nhiệm đem con ném cho Quách Dực, làm khó Quách Dực vừa phải bận rộn hội họp vừa phải chăm sóc Quách Tiểu Niên. Mẹ Quách Tử Hoa lần nữa nhấn mạnh mình tương đối rảnh, hoàn toàn có thời gian trông cháu trai, hơn nữa dù sao cũng là cháu ngoại yêu dấu của bà, bà cũng rất muốn trông, có điều sau khi Quách Lương nói qua với bà một lần, bà liền không nhắc lại chuyện này nữa.

Cho nên Quách Tiểu Niên sau một tuổi đã cai sữa, vẫn luôn đi theo Quách Dực ở thủ đô, hai ông cháu bất ngờ sống chung hết sức hòa hợp, quan hệ vô cùng tốt.

Quách Tử Chương ngẩng đầu nhìn Quách Tử Hoa, Quách Tử Hoa so với anh vừa vặn lớn mười tuổi, lúc anh ra đời Quách Tử Hoa cũng đã hơn mười tuổi, nếu như những gì anh nghe được hết thảy đều là thật, như vậy, Quách Tử Hoa có phải biết được chút ít chuyện từ năm đó hay không, từ thái độ khi nhắc lại chuyện xưa của chú hai Quách An thì năm đó tựa hồ loạn không nhỏ.

"Thế nào? Làm sao nhìn chị như thế?" Quách Tử Hoa cười một tiếng, nhìn Quách Tử Chương nhíu mày.

"Chị, " Quách Tử Chương sắc mặt ngưng trọng, "Có chuyện em muốn cùng chị thương lượng một chút, nhưng chị phải đáp ứng em, chuyện này không thể nói cho bất kỳ người nào khác, anh rể cũng không thể."

"Chuyện gì thế? Thần bí như vậy cơ?" Quách Tử Hoa có chút buồn cười, "Chẳng lẽ... Em đang yêu đương? Ai da, ai xui xẻo tới nỗi bị em coi trọng thế, mau nói chị nghe chút coi."

Biểu tình của Quách Tử Chương cũng không vì lời nói giỡn của Quách Tử Hoa mà thanh tĩnh lại, nha nhìn Quách Tử Hoa, thần sắc càng nghiêm nghị.

"Chị có thể đáp ứng em không?"

Quách Tử Hoa nhìn anh như vậy cũng biết chắc là đại sự. Cô điều chỉnh tư thế ngồi, thẳng tắp sống lưng nói: " Được, chị thề, sẽ không nói cho bất kỳ người nào biết, bao gồm chồng chị nữa."

Mặc dù Quách Tử Hoa bảo đảm rồi những Quách Tử Chương vẫn do dự một chút, Quách Tử Hoa cũng không thúc giục, chỉ là hiếm khi thấy được Quách Tử Chương cũng có lúc do do dự dự như vậy, không khỏi bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

"Rốt cuộc là chuyện gì? Nói mau đi." Quách Tử Hoa thúc giục.

Quách Tử Chương ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt mang nghi ngờ nói: "Chị, chị có tin trên đời này có chuyện đàn ông mang thai không?"

"Hả?" Biểu tình của Quách Tử Hoa rõ ràng không tin, "Em đừng nói cho chị em mang thai."

"Dĩ nhiên không phải em, " Quách Tử Chương nhìn Quách Tử Hoa, Quách Tử Hoa đích thật hơi giật mình. Cô tựa hồ thật sự không biết chuyện này, nhưng Quách Tử Chương vẫn chưa từ bỏ ý định, "Là bạn em, Phạm Hành, chi còn nhớ không?"

"Vị kia ở Hạ gia à?" Hạ Phạm Hành người như vậy, vô luận là tướng mạo hay là khí chất đều không phải là một người thì qua là có thể quên ngay, Quách Tử Hoa hiển nhiên còn nhớ.

" Đúng, chính là cậu ấy. Cậu ấy gần đây bị mẹ kế chèn ép tới bên này, quen một cậu trai, hai người ở chung một chỗ, trước đây không lâu, cậu trai kia mang thai, bây giờ đã hơn bốn tháng."

"Làm sao có thể..." Khiến Quách Tử Hoa những năm này trở nên trầm ổn, nội liễm cũng bị những lời này của Quách Tử Chương dọa tới mức đứng lên, "Có phải nhầm lẫn chỗ nào rồi không?"

"Làm kiểm tra ở Tể Ninh, do chuyên gia nước ngoài chẩn đoán còn sẽ có sai lầm sao?"

Quách Tử Hoa trợn mắt, hồi lâu không lên tiếng, tựa hồ nhất thời cũng không cách nào tiếp thu nổi.

Quách Tử Chương tiếp tục nói: "Thật ra thì lúc mới vừa biết chuyện này Phạm Hành cũng không tin, có lẽ là cơ duyên xảo hợp, Phạm Hành tìm được tiền lệ, nguyên lai chuyện đàn ông sinh con có tồn tại, vị chuyên gia nước ngoài về nước kia cũng không chỉ một lần từng giúp nam nhân đỡ đẻ, mặc dù là tận mắt nhìn thấy nhưng em vẫn cảm thấy không thể nào tin nổi, gần đây cũng một mực vì chuyện này mà cảm thấy khiếp sợ."

Quách Tử Chương thẳng tắp nhìn vào đáy mắt Quách Tử Hoa: "Chị, chị tin không? Nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau cũng sẽ có con?" Quách Tử Hoa nhìn khuôn mặt Quách Tử Chương, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ít hình ảnh trong dĩ vãng, nhanh chóng lướt qua, Quách Tử Hoa híp mắt, muốn đi bắt lại nhưng lại cảm thấy cái gì cũng không bắt được.

"Chị!" Quách Tử Chương đè thấp thanh âm kêu Quách Tử Hoa một tiếng.

Quách Tử Hoa một tay chống đỡ trên mặt bàn, một tay vịn trán.

" Chờ một chút, để cho chị tiêu hóa một chút, cái này quả thực... Quả thực khó tin."

Quách Tử Chương cau mày hỏi: "Chị trước kia chưa có nghe nói qua sao?"

"Ai sẽ nghe qua cái này chứ!" Quách Tử Hoa gầm nhẹ một tiếng, mới vừa gào xong liền ngây ngẩn, cô hình như thật sự có nghe nói qua. Quách Tử Chương cũng bắt được cái gì đó, anh nghiêng đầu nhìn Quách Tử Hoa ánh mắt không khống chế được có chút trầm.

"Chị... Chị nói qua rồi?"

"Không có." Quách Tử Hoa bác bỏ rất nhanh, Quách Tử Chương phát hiện sự khác thường của cô, tương tự, cô cũng phát hiện Quách Tử Chương không thích hợp cho lắm.

"Trước như vậy đi, " ngẫm nghĩ chốc lát, Quách Tử Hoa lựa chọn tạm thời ngừng cái đề tài này, "Em yên tâm, chuyện này chị sẽ không nói cho bất kỳ người nào biết. Hạ Phạm Hành bên đó thì sao? Cậu ta chấp nhận đứa nhỏ sao?"

Quách Tử Chương biết rất rõ ràng Quách Tử Hoa hẳn là nhớ ra cái gì đó, nhưng cô không nói, bản thân cũng không có cách nào, hơn nữa bây giờ vẫn chưa tới thời điểm chín muồi. Hai tay đan chéo của anh hơi siết chặt lại, Quách Tử Chương thản nhiên gật đầu.

" Đúng, Phạm Hành tựa hồ tâm tình không tệ, cậu ấy rất thích cậu trai kia, thích vô cùng, bao gồm đứa trẻ trong bụng nữa." Quách Tử Hoa nghe được câu này, thần sắc không rõ trả lời một câu: "Thật sao..."

Sau đó Quách Tử Chương liền rời đi, anh cũng không cùng Quách Tử Hoa ở chung, khoảng thời gian này anh cũng cùng Dương Tuyền ở tại một khách sạn. Sau khi Quách Tử Chương đi, Quách Tử Hoa tự giam mình ở trong thư phòng vẫn không có đi ra.

"Ba, con muốn mẹ con, mẹ con làm sao còn không đi ra với con chứ?"

Mắt thấy sắp tới lúc mình phải đi ngủ rồi, Quách Tiểu Niên nằm trên ghế sa lon chơi kim cương biến hình không chịu được, kéo tay Phương Hoài Minh bĩu môi rất không vui.

Phương Hoài Minh là một người có khí chất dịu dàng, nhìn không giống như một doanh nhân, ngược lại giống như một thầy giáo dạy học hơn, ngũ quan không hề vượt trội nhưng đàng hoàng nhu hòa, trên sống mũi đeo một gọng kính nhỏ càng khiến cho người khác cảm thấy vô hại, nhưng trong khi làm ăn năng lực đàm phán của Phương Hoài Minh tuyệt đối sẽ làm cho đối thủ trố mắt nghẹn họng.

Nhưng vô luận năng lực cùng khí chất tương phản có bao lớn thì ở trước mặt Quách Tiểu Niên, Phương Hoài Minh chẳng qua là chỉ là một người cha, chỉ như vậy mà thôi.

Con trai mất hứng, Phương Hoài Minh lập tức để sách trong tay xuống, ôm Quách Tiểu Niên không hề gầy nhỏ tới, an trí ở trên đùi của mình.

"Sao thế?" Phương Hoài Minh đưa tay sờ đầu Quách Tiểu Niên, trong mắt đều là sủng ái, "Tiểu Niên muốn mẹ sao?"

"Dạ, " Quách Tiểu Niên năm nay vừa mới trở lại bên người ba mẹ cho nên có chút phá lệ dính người, Phương Hoài Minh ngược lại là rất hưởng thụ con trai ở trong ngực mình uốn tới uốn lui."Ba, chờ một chút nữa là con sẽ buồn ngủ mất rồi, nhưng hôm nay mẹ chưa chơi cùng con."

Thật ra thì Phương Hoài Minh cũng có chút bận tâm Quách Tử Hoa, vốn đã nói hai người tối nay sẽ bên cạnh con trai thật tốt, nhưng từ khi Quách Tử Hoa cùng Quách Tử Chương nói chuyện xong, Quách Tử Hoa vẫn tự giam mình ở thư phòng không đi ra.

Phương Hoài Minh ngẩng đầu hướng thư phòng nhìn một chút, quay đầu nói với Quách Tiểu Niên: "Tiểu Niên, không bằng chúng ta đi tìm mẹ, cùng mẹ nói Tiểu Niên muốn cùng mẹ chơi trò chơi, được không?"

Quách Tiểu Niên nho nhỏ hỏi: "Liệu có quầy rầy mẹ không hả ba?"

Quách Tiểu Niên hiểu chuyện như vậy chỉ sẽ để cho nội tâm Phương Hoài Minh càng mềm mại, y dứt khoát ôm lấy con trai, mặc dù Quách Tiểu Niên ôm nặng tay tí nhưng Phương Hoài Minh không bỏ xuống được.

"Ba, con... Con đã lớn rồi, không muốn ôm."

Ngoài miệng nói như vậy nhưng Quách Tiểu Niên không chút nào muốn xuống, gương mặt đỏ bừng, trong mắt không giấu được hưng phấn.

"Phải không đó?" Phương Hoài Minh làm sao không nhìn ra sự cẩn thận của Quách Tiểu Niên, "Có điều không sao cả, bởi vì bất kể như thế nào, ở trong mắt ba, Tiểu Niên vĩnh viễn cũng chỉ là đứa bé con thôi, cho nên ba ôm hoàn toàn không có sao nha."

"Có thật không ạ?" Quách Tiểu Niên vui vẻ hỏi, thấy ba gật đầu một cái, duỗi một cánh tay ôm lấy cổ Phương Hoài Minh, cười hì hì để cho ba ôm đi tìm mẹ.

Cốc cốc!

Ngoài cửa có người gõ cửa, Quách Tử Hoa từ trên bàn sách ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu: "Vào đi."

Cửa phòng bị bàn tay nhỏ bé đẩy ra, Quách Tiểu Niên non nớt gọi một tiếng "Mẹ" cũng đủ để cho Quách Tử Hoa buông lỏng đôi mày đang nhíu chặt.

"Tiểu Niên."

Quách Tử Hoa đứng dậy đi tới bên con trai, đưa tay xoa đầu của con trai, hỏi: "Sao thế? Tìm mẹ có chuyện gì không?"

Quách Tiểu Niên chưa nói, nhìn Phương Hoài Minh một cái, Phương Hoài Minh khích lệ gật đầu với nhóc, Quách Tiểu Niên chọt chọt đầu ngón tay không dám nhìn Quách Tử Hoa, nhỏ nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ làm việc xong chưa? Mẹ bảo hôm nay sẽ cùng con chơi trò chơi..."

Quách Tử Hoa lúc này mới nhớ tới mình đã đáp ứng lời của con, vỗ trán mặt có lỗi nói: "Thật xin lỗi con, Tiểu Niên, mẹ vô tình quên mất chuyện này, mẹ bây giờ sẽ xuống chơi với Tiểu Niên ngay, Tiểu Niên không giận mẹ có được không?"

Quách Tiểu Niên cười híp mắt gật đầu một cái: " Được, mẹ con không tức giận đâu, chúng ta ba chơi trò chơi với nhau có được hay không?"

" Con ngoan."

Mặc dù vẫn không thể nào nhớ được tới mình rốt cuộc đã quên cái gì, bất quá Quách Tử Hoa cũng không vì vậy mà quên đi ước định với con trai, bất kể lúc nào thì con trai đối với cô cũng là quan trọng nhất.

"Mẹ xem, xe con chạy nhanh hơn cả xe ba đó!"

Quách Tiểu Niên cầm hộp điều khiển từ xa một đường chạy theo xe của mình, Phương Hoài Minh cầm một cái khác chậm rãi đi theo phía sau nhóc, thỉnh thoảng nói một câu: "Ba rất nhanh sẽ đuổi kịp con."

"Con sẽ không để cho ba đuổi kịp đâu, con muốn được hạng nhất, sau đó đem hạng nhất đưa cho mẹ!"

"Phải không? Vậy con phải nhanh một chút nếu không ba sẽ đuổi kịp đó."

"Ha ha, ba mới không đuổi kịp con đâu!"

"Con trai cố gắng lên! Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, ba con sắp đuổi kịp rồi!" Quách Tử Hoa nâng cằm ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Quách Tiểu Niên trong mắt tràn ngập tình thương của mẹ.

() nguyên văn: đại học sinh thôn quan - đề cập tới các sinh viên tốt nghiệp đại học, cao đẳng làm trợ lí thư kí của chi bộ đảng làng hoặc các vị trí khác

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio