Sau năm sáu phút ngắn ngủi, đoàn người Lưu đội đã kiểm soát toàn bộ những con thuyền khả nghi một lần, nhìn bọn họ không thu hoạch được gì ở phía sau đống cát, Hạ Phạm Hành nhấc chân chạy tới chỗ bọn họ.
"Phạm Hành!" Dương Tuyền đuổi đuổi sát theo.
"Như thế nào rồi?" Hạ Phạm Hành vọt tới trước mặt Lưu đội hỏi.
Lưu đội nghiêm mặt lắc đầu với bọn họ, không tìm được, cái gì cũng không phát hiện ra được.
Hạ Phạm Hành nhìn những chiếc thuyền kia một chút, chợt phát hiện ở giữa hai chiếc thuyền câu có một chỗ trống. Lúc những chiếc thuyền này không ra khơi đều xếp hàng ở bên bờ, không thể nào lại thừa ra một chỗ trống bằng cả chiếc thuyền như vậy.
Hạ Phạm Hành híp mắt nhìn lòng sông một chút, có một chiếc thuyền đang cách xa với bọn họ, mặc dù bởi vì khoảng cách nên Hạ Phạm Hành cũng không xác định chiếc thuyền kia lớn bé như thế nào so với những chiếc ở trên bờ, nhưng trực giác nói cho hắn biết, Quách Tĩnh Tĩnh đang ở trên chiếc thuyền đó.
Dương Tuyền thở hổn hển đuổi theo tới, bấm eo nhìn về phía những chiếc thuyền kia, nói: "Không được thì lục soát kiểm tra xem?"
Lưu đội suy nghĩ một chút rồi nói: "Đây là biện pháp tồi tệ nhất, có điều cũng là biện pháp duy nhất mà chúng ta có thể thử vào lúc này."
"Không cần." Giọng điệu của Hạ Phạm Hành nghe không ra vui giận, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hướng giữa sông. Hắn thu hồi tầm mắt, nói với Lưu đội: "Làm phiền Lưu đội đi một chuyến với chúng tôi, có điều anh vẫn còn mang nhiệm vụ trên người, có một số việc cũng quả thật không quá thuận lợi, không biết Lưu đội có thể giới thiệu mấy anh em thân thủ không tồi không, tôi muốn thuê mấy người hộ vệ."
Lưu đội nhìn Hạ Phạm Hành, chỉ bằng quan hệ của Quách Tử Chương thật ra thì coi như để cho bọn họ tiếp tục hỗ trợ, một mực tìm được người mới ngưng thì bọn họ cũng sẽ hỗ trợ vô điều kiện, nhưng là giống như Hạ Phạm Hành nói, bọn họ còn đang mang nhiệm vụ trên người, vạn nhất tìm được người rồi song phương phát sinh mâu thuẫn, bọn họ có thể sẽ bởi vì vấn đề cá nhân mà sẽ không xuất thủ quá ác được. Hạ Phạm Hành người này nhìn bề ngoài như thân sĩ nội liễm nhưng hết lần này tới lần khác đều toát ra lệ khí còn nặng hơn so với bọn họ, làm cho lòng người trở nên lạnh lẽo.
Có điểu, nếu như người kia cùng hắn đúng là loại quan hệ đó thì cũng không kì quái lắm.
Lưu đội hơi do dự một chút, vẫn đồng ý.
" Được, giao cho tôi, tôi bảo đảm nửa giờ sau người sẽ lập tức xuất hiện ở trước mặt cậu."
"Cám ơn."
Hạ Phạm Hành nói cám ơn, Lưu đội mang người rời đi. Hạ Phạm Hành đứng ở bờ sông không động, Dương Tuyền nghiêng đầu nhìn hắn, mím môi nói một câu: "Xin lỗi."
Nếu như không phải là y tối hôm qua cứng rắn gọi Hạ Phạm Hành đi thì hết thảy các thứ này có lẽ sẽ không xảy ra, không, là khẳng định sẽ không xảy ra mới đúng.
Hạ Phạm Hành tất nhiên biết ý của Dương Tuyền, lắc đầu nói: "Đây không phải là do cậu sai, cậu không cần nói xin lỗi."
Dương Tuyền thở hổn hển, không tiếp tục cái đề tài này nữa, chuyển vấn đề hỏi: "Nên làm gì bây giờ?"
Hạ Phạm Hành lấy điện thoại ra gọi điện thoại, điện thoại vừa thông qua, Hạ Phạm Hành lập tức nói: "Đường Đại Nghiệp bên kia đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngài chờ một chút." Là giọng của Phùng Khiêm, y hẳn là đang tìm một nơi phù hợp để nói chuyện, "Hạ tiên sinh, tình nhân của Đường Đại Nghiệp tối hôm qua bị tập kích ở cạnh quán bar, đối phương chẳng những đánh cậu ta trọng thương mà còn đoạt mất tất cả tiền tài, còn cường bạo nữa. Đường Đại Nghiệp rất tức giận, sáng sớm để Hoàng Thịnh đi thăm dò chuyện này, quản chế của quán bar đưa ra ít hình ảnh, nói là biết là ai làm, đã cho người đi bắt lại rồi. Ý của Đường Đại Nghiệp là, một người cũng nhất quyết không buông tha."
"Đường Đại Nghiệp quyết định xử lí như thế nào?"
"Gã giao chuyện này cho Hoàng Thịnh xử lý, " Phùng Khiêm hạ thấp giọng nói, "Hạ tiên sinh, đây đối với ngài mà nói là một cơ hội tuyệt vời, thậm chí có có thể để cho Đường Đại Nghiệp vĩnh viễn không bao giờ trở người được!"
"Cậu nghĩ biện pháp đi, để cho Đường Đại Nghiệp giao chuyện này cho cậu làm."
"Cái gì?! Hạ tiên sinh, cái này... Sợ rằng không quá thích hợp đâu."
Phùng Khiêm mặc dù cũng là phụ tá của Đường Đại Nghiệp nhưng y cùng Hoàng Thịnh phân công không giống nhau. Hoàng Thịnh toàn làm những chuyện bẩn thỉu xấu xa, những chuyện không minh bạch ra được, nhưng Phùng Khiêm nhiều lắm cũng chỉ là một "người ở" mà thôi, nói trắng ra là một người đối ngoại, một người chủ nội, chủ nội đơn giản chính là sắp xếp tình nhân đâu ra đấy, ra chiêu dỗ vợ các loại, nhưng Hoàng Thịnh không giống thế, những chuyện Hoàng Thịnh làm chắc cũng đủ để gã ta ăn cơm tù cả đời.
Phùng Khiêm là một người thông minh, y sẽ không ép bản thân phải bước vào con đường cùng, y một mực không thể hoàn toàn tiến vào vòng nội bộ của Đường Đại Nghiệp cũng là bởi vì y luôn lưu lại đường lui cho bản thân. Y giữ lại cho bản thân một con đường sống dĩ nhiên không cách nào hoàn toàn lấy được sự tín nhiệm của Đường Đại Nghiệp.
Nếu như y hôm nay dựa theo ý Hạ Phạm Hành nhúng tay vào chuyện thì người đầu tiên y đắc tội chính là Hoàng Thịnh. Hoàng Thịnh là một kẻ liều mạng, đối đầu với gã hoàn toàn không có lợi, thứ hai, "biết nhiều thì khổ nhiều, làm xong chuyện này rồi sau này y muốn tẩy trắng cũng không thể được, ngược lại làm không tốt Đường Đại Nghiệp cũng sẽ không bỏ qua cho y.
"Hạ tiên sinh, nếu như ngài muốn nhân cơ hội kéo Đường Đại Nghiệp xuống đài thì tôi có một biện pháp tốt hơn, thật ra thì chúng ta bây giờ phải làm là chỉ cần yên lặng theo dõi biến động là tốt rồi, chúng ta..."
"Phùng Khiêm, tôi bất kể cậu dùng phương pháp gì thì chuyện này cũng phải khiến Đường Đại Nghiệp giao cho cậu làm. Tôi biết bản lĩnh của cậu không chỉ dừng lại ở những thứ ở bề ngoài kia. Sau khi tìm thấy người, cậu không được phép cho bất kỳ ai nhúc nhích, trước tiên gửi địa chỉ đến điện thoại của tôi, chờ tôi tới."
Phùng Khiêm trầm mặc, y cảm thấy Hạ Phạm Hành làm như vậy nhất định bị điên rồi. Đây là một cơ hội ngàn năm có một, một cơ hội tuyệt vời để kéo Đường Đại Nghiệp ngã ngựa, y không hiểu Hạ Phạm Hành tại sao phải làm như vậy.
"Phùng Khiêm, " Thanh âm của Hạ Phạm Hành vô cùng thâm độc, "Đừng hòng dùng mấy chiêu khôn vặt của cậu. Sau khi hoàn thành chuyện này rồi tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi Đường Đại Nghiệp, cậu có thể đi bất kỳ nơi đâu mà mình muốn, làm bất kỳ công việc gì, cậu thậm chí có thể tự mở công ty, những thứ này tôi đều có thể giúp có, nhưng là, nếu để cho tôi biết cậu dám giở trò, tôi sẽ khiến cậu mất đi hết tất cả mọi thứ, bao gồm cả mạng sống của cậu."
"Vâng, tôi... Tôi biết rồi, Hạ tiên sinh." Phùng Khiêm lần này yên lặng không quá lâu, vừa mở miệng thanh âm nghe cũng có chút phát run.
Dương Tuyền quay đầu nhìn Hạ Phạm Hành cúp điện thoại, đột nhiên cảm giác được người này thật sự đã thay đổi rất nhiều.
"Ban đầu cậu lôi kéo Phùng Khiêm chính là vì muốn kéo Đường Đại Nghiệp ngã ngựa, đúng không? Thật ra thì chúng ta cũng không xác định được Tĩnh Tĩnh có ở trong tay bọn họ hay không, có lẽ bây giờ cậu ấy đang vô cùng an toàn cũng không chừng."
Dương Tuyền móc ra thuốc lá, đốt một điếu, lại đưa một điếu cho Hạ Phạm Hành, lần này Hạ Phạm Hành không cự tuyệt, nhận lấy để Dương Tuyền đốt hộ, hung hăng hít một hơi, nicotin có thể khiến hắn tìm về lại một ít lý trí.
Hạ Phạm Hành phun ra khói mờ, nhìn mặt sông thần sắc trầm tĩnh.
"Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân sẽ vì một người mà làm xáo loạn kế hoạch ban đầu. Phùng Khiêm nói không sai, hôm nay đối với tôi mà nói đúng là một cơ hội ngàn năm có một, tôi thậm chí có thể nhân cơ hội để cho Đường Đại Nghiệp vì những chuyện năm đó gã đã làm mà trả giá thật lớn, nhưng mà Dương Tuyền, lần đánh cược này tôi sẽ không chịu thua đâu. Ở trên sòng bạc, người không chịu thua ngay từ khi bắt đầu đã định sẵn sẽ thua cuộc rồi, tôi sẽ không ép mình đến mức độ đó."
"Hạ Phạm Hành, thật ra thì cậu như bây giờ vẫn tốt lắm, ít nhất so với trước kia cũng giống như là cùng một người", Dương Tuyền đặt tay lên vai Hạ Phạm Hành, "Tôi biết cậu hận Đường Đại Nghiệp, hận gã năm đó nối giáo cho giặc, giúp Đường Hồng Lan hại chết mẹ cùng em trai của cậu. Thành thật mà nói, tôi mới vừa rồi thật sự rất sợ cậu sẽ bị cừu hận cùng trả thù làm cho mê muội đầu óc, thật may là cậu không có ý làm như thế. Tôi bây giờ rốt cuộc cũng hiểu được cậu tại sao lại sẽ lựa chọn Tĩnh Tĩnh rồi, bởi vì hai người trời sinh là để ở bên nhau."
Năm đó Mai Nguyệt sinh con ở nông thôn, Đường Hồng Lan mang theo hai người em trai họ đến ngôi nhà gạch đỏ làm loạn, làm hại Mai Nguyệt cùng với đứa bé thứ hai trong bụng mất mạng, mà Đường Đại Nghiệp chính là một trong hai người em họ đó của Đường Hồng Lan.
Hạ Phạm Hành ban đầu chọn hạ phóng tới An Huy không riêng gì bởi vì nơi này là nơi mẹ hắn qua đời mà còn vì một nguyên nhân khác, là bởi vì Đường Đại Nghiệp ở chỗ này, nói cách khác, là từ khi vừa mới bắt đầu, một trong những mục đích hắn tới nơi này chính là để diệt Đường Đại Nghiệp.
Mà bây giờ, vì Quách Tĩnh Tĩnh, hắn chủ động buông tha mưu đồ đã ấp ủ thật lâu, mặc dù rất có thể sẽ là cơ hội cuối cùng của hắn.
氺
Phùng Khiêm sau khi cúp điện thoại, nội tâm đã đấu tranh rất lâu, nhưng cuối cùng, tính cám dỗ của việc "thoát khỏi Đường Đại Nghiệp, sáng lập ra công ty của mình" quả thực quá lớn. Y biết, y căn bản không có cách nào kháng cự.
Cuối cùng, y quyết định, phản bội Đường Đại Nghiệp.
Nhiều năm như vậy, y bởi vì thường xuyên hỗ trợ giải quyết vấn đề tình cảm của Đường Đại Nghiệp cùng vợ gã Chu Phương mà lại tạo dựng được mối quan hệ tốt với Chu Phương.
Dẫu sao Chu Phương có mạnh mẽ đến thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng chỉ là một người phụ nữ thôi. Đường Đại Nghiệp dạy mãi không được, bị bắt hơn trăm lần, gã ta vẫn như thường nuôi tiểu tam, tiểu Tứ, tiểu Ngũ ở bên ngoài, Chu Phương có lúc trong lòng cảm thấy rất khó chịu nhưng lại không tiện nói với người khác, chỉ có thể tìm Phùng Khiêm mà nói, thường xuyên qua lại thì quan hệ tự nhiên được thành lập.
Sau khi Phùng Khiêm quyết định, cú điện thoại đầu tiên liền gọi cho Chu Phương, nửa thật nửa giả nói chuyện này.
"Chị Phương Phương, thật ra thì em cố ý gọi điện thoại nói với chị những thứ này chính là sợ Đường tổng nhất thời hồ đồ, tin vào kẻ tiểu nhân xàm ngôn, làm ra những chuyện không đúng vì tình nhân, vạn nhất lại để cho Hoàng Thịnh nháo mà xảy ra án mạng, vậy coi như quả thật không đáng."
"Cái gì? Hoàng Thịnh gã có can đảm kia sao?"
"Gã có hay không, chị Phương Phương, trong lòng chị hiểu rất rõ mà, không phải sao?"
Chu Phương không lên tiếng. Phùng Khiêm nói đúng, Hoàng Thịnh người nọ quả thật cái gì cũng có thể làm được.
"Tiểu Phùng, cậu cảm thấy chị bây giờ phải nên làm như thế nào đây?"
Phùng Khiêm trầm tư một hồi rồi nói: "Chị Phương Phương, thật ra thì em cảm thấy, lần này chuyện xảy ra trên người tên A Kim đó đối với chị tuyệt đối trăm lợi mà không một hại, ít nhất để cho những kẻ định câu dẫn Đường tổng trong lòng sẽ có cố kỵ, bọn họ sẽ lo lắng mình trở thành A Kim thứ hai, cái gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, người hại A Kim thành như vậy ngược lại còn giúp chị xả giận trong lòng."
"Hừ! A Kim cái loại đĩ điếm không biết xấu hổ ấy, rõ ràng là một người đàn ông mà còn không biết xấu hổ hơn cả chị nó, lần này xảy ra loại chuyện này rõ ràng chính là báo ứng, là quả báo cho tội lỗi mà cậu ta gây ra!" Oán khí mà Chu Phương đối với A Kim xem ra cũng không nhỏ."Tiểu Phùng, chị biết, cậu có phải muốn chị ở trước mặt Đại Nghiệp giúp cậu đoạt lấy chuyện này đúng không? Cho nên mới nói nhiều với chị như vậy, có đúng hay không?"
Phùng Khiêm do dự một chút rồi mới trả lời: "Chị nói không sai, chị Phương Phương, em thừa nhận em quả thật muốn đạt được chút lợi ích, muốn ở trước mặt Đường tổng thể hiện, nhưng mà những gì em nói trước đó đều là nói thật, em thật sự thấy vui vẻ thay chị."
"Được rồi, chị biết cậu là thật lòng, cậu chỉ là quá trung thực đi. Cậu yên tâm, chuyện này cứ giao cho chị, chị nghĩ biện pháp đưa Hoàng Thịnh đi, buộc Đại Nghiệp chỉ có thể giao chuyện này cho cậu, nhưng mà cậu phải biểu hiện tốt một chút, đừng gây ra án mạng, có ý gì thì cũng quên đi đi, vì thứ người như vậy, không đáng đâu."
"Em biết rồi, chị Phương Phương, cám ơn chị nhiều. Chờ em làm xong chuyện này sau này em nhất định sẽ mời chị ăn cơm."
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Lời của editor: nãy lướt lại mấy chương đầu thì thấy bản thân edit tệ quá, nhiều chỗ đọc tưởng không edit luôn mà không hiểu sao mọi người có thể đọc qua mà không một lời phàn nàn cảm ơn mọi người nhiều lắm, tui hứa sẽ beta hoàn chỉnh để mng có thể đọc bộ truyện một cách trọn vẹn. Tiện thể ai biết lập wordpress có thể giúp tui chút được không hic TT