Đường Đại Nghiệp đối với Phùng Khiêm vẫn là giữ lại một tay, gã không hoàn toàn giao chuyện này cho y, Hoàng Thịnh bị Chu Phương đem đi, Đường Đại Nghiệp mang Phùng Khiêm tự mình đi xử lý chuyện A Kim bị cường bạo.
Trên du thuyền, ba người trước đó bị bắt đã sớm bị đánh đến không còn hình người, mặt sưng như đầu heo, miệng hộc cả ra máu, cả người trên dưới không có lấy một chỗ sạch sẽ.
Đường Đại Nghiệp ngồi ở trước mặt bọn họ, trong tay kẹp một tờ chi phiếu, chính là khoản tiền trước đây Trương Kỳ cho bọn hắn. Đường Đại Nghiệp tỏ ý với Phùng Khiêm, Phùng Khiêm gật đầu tỏ ý đã biết, đi tới chỗ mấy người kia, nhấc chân đá người trước đây từng làm tài xế.
"Đứng lên!"
Người nọ mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy tình hình trước mặt, lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Lão tổng, lão tổng tôi sai rồi, tôi thật sự không biết kia là người của ngài, chúng tôi cũng chỉ làm việc vì tiền thôi, ngài tha cho chúng tôi đi, chúng too sau này không dám nữa đâu lão tổng, van cầu ngài, tha cho chúng tôi đi, đánh nữa sẽ chết người mất..."
"Phí lời! Chỉ cần mày đàng hoàng nói thật, Đường tổng tự nhiên sẽ lưu lại cái mạng chó cho mày!" Phùng Khiêm lạnh lùng nói, "Tao hỏi mày, là ai sai chúng mày làm như vậy? Chúng mày có quan hệ như thế nào với người đó!"
"Tôi... Tôi không biết, tôi chỉ biết là tiểu công tử kia... Tiểu vương bát đản, tiểu vương bát đản kia họ Trương, cậu ta tìm chúng tôi ở trên mạng, bảo chúng tôi tới chỗ cậu ta đánh một người, đánh xong rồi lập tức sẽ cho một trăm ngàn. Tôi, tôi lúc ấy bị tiền làm cho đầu óc mê muội, đáp ứng cậu ta, cùng anh em tới bên này, là cậu ta, hết thảy đều là do tên vương bát đản kia sai chúng tôi làm."
"Vậy chúng mày tại sao phải cướp bóc? Còn cường bạo người ta nữa? Những thứ này chẳng lẽ đều là cậu ta xúi giục chúng mày sao?"
" Dạ, đều là cậu ta!" Người nọ gật đầu liên tục không ngừng, "Chúng tôi ban đầu cũng không muốn làm như vậy, nhưng mà cậu ta nói, cậu ta muốn cho người đó chịu khổ một chút, phải đòi lại những gì người đó nợ cậu ta nên mới để cho chúng tôi làm như vậy, còn bảo chúng tôi lấy tiền, giả bộ cướp bóc, tất cả đều là cậu ta, không tin... Không tin các người hỏi bọn họ đi."
Người kia nói rồi đưa tay chỉ vào hai người còn lại.
"Lão Nhị, lão Tam, mau tỉnh lại đi, mau nói cho Đường tổng, các cậu làm hết thảy có phải đều do người họ Trương kia sai khiến đúng không? Có phải hay không?"
Người bị kêu là lão Nhị, lão Tam cũng tỉnh lại, nghe lời này xong cũng bất kể dù đúng hay sai mà ra sức gật đầu.
" Đúng, chính là như vậy, là cậu ta, là cậu ta ép chúng tôi, đều là cậu ta."
" Dạ, chính là người họ Trương kia, đều là cậu ta ép chúng tôi."
Ánh mắt Phùng Khiêm lóe lên, đi tới trước mặt Đường Đại Nghiệp: "Đường tổng."
Đường Đại Nghiệp né người khỏi Phùng Khiêm, đầu hơi ngửa về sau hỏi: "Trước đây mày nói, tiểu tử được quản chế đưa tới tên là gì?"
"Trương Kỳ."
" Đúng, chính là nó, " Trên mặt Đường Đại Nghiệp hiện rõ sự âm ngoan, "Tiểu tử này lang tâm cẩu phế, trước kia A Kim thu giữ đứa không có nhà để về như nó, không nghĩ tới vừa mới quay người nó đã tìm người đối phó A Kim. Một hồi nữa nhận người từ bên A Siêu rồi, A Kim chịu khổ những gì tao sẽ cho nó toàn bộ thử nghiệm một lần!"
Đường Đại Nghiệp vừa nói, mắt vừa nhìn ba người đang quỳ dưới đất, tính toán trong mắt hết sức ác độc.
Từ cửa có người chạy vào, cúi người nói: "Đường tổng, chúng tôi đến rồi."
Đường Đại Nghiệp gật đầu, hơi hất cằm với Phùng Khiêm: "Đi, mang người đến cho tao, chúng mày mang mấy tên này sang phòng khác trước đi."
"Vâng, Đường tổng."
Phùng Khiêm lui ra khỏi khoang thuyền. Y ra cửa, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, còn có chừng mười phút đồng hồ nữa, Hạ Phạm Hành hẳn sắp đến rồi, y phải nắm chặt thời gian.
Ca nô đến gần, ở giữa hai chiếc thuyền được bắc bàn đạp, Phùng Khiêm mang người từ trên bàn đạp đi tới, thông qua dò đèn ở trên du thuyền, Phùng Khiêm liếc mắt liền nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh đang bị kềm chế hai vai. Phùng Khiêm thần sắc khẽ run, nhưng mà cũng chỉ trong một cái nháy mắt sắc mặt của y liền khôi phục lại bình thường.
"Anh Phùng, em ngóng anh mãi. Anh không biết chứ mới vừa rồi thiếu chút nữa đã để cho tiểu tử này chạy thoát rồi."
Gương mặt Phùng Khiêm lạnh lùng, cũng không thèm nhìn tới anh Siêu đang ra sức lấy lòng, nghiêm nghị hỏi: "Sao lại nhiều thêm một người thế?"
"Anh Phùng không biết đâu, tiểu tử này lại dám một người một ngựa tới cứu người! Hơn nữa ra tay không tệ, đầu óc cũng linh hoạt, nếu không phải tiểu tử còn lại cuối cùng do sợ quá mà từ bỏ thì chắc lúc này chúng nó đã trốn thoát rồi."
Phùng Khiêm theo lời của anh Siêu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh một cái rồi lại quay đầu nhìn về phía Trương Kỳ. Nghe anh Siêu nói như vậy, lại thấy Trương Kỳ xụi lơ ở bên vòng rào, trong lòng y khinh bỉ vạn phần: Thật là một đứa ngu xuẩn!
"Được rồi, biết các người khổ cực, một hồi nữa tao sẽ nói tốt với Đường tổng một chút. Bây giờ trước tiên đưa người qua đây, Đường tổng còn đang chờ đấy."
"Ai, tốt quá! Cám ơn anh Phùng."
Anh Siêu quát một tiếng, để thủ hạ đưa Trương Kỳ cùng Quách Tĩnh Tĩnh qua, Phùng Khiêm đưa tay ngăn ở trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh.
"Mày làm gì đấy? Người Đường tổng muốn là tiểu tử họ Trương kia, mày đưa cái tên không quan trọng qua đây làm cái gì, là muốn biểu hiện mày làm việc bất lợi, thiếu chút nữa để cho người bị cứu đi sao?"
" Cái này..." Anh Siêu vừa nghe Phùng Khiêm nói như vậy, bắt đầu có chút chần chờ.
Ngược lại là Trương Kỳ, mắt thấy mình sắp bị mang đi, Quách Tĩnh Tĩnh lại được giữ lại liền gấp gáp hô to: "Anh ta mới không phải là người không quan trọng, anh ta là anh tôi, chuyện của A Kim là do anh ta dạy tôi làm như vậy, nếu không tôi một người mới vừa trở về từ nước ngoàilàm sao có thể biết những thứ này chứ!"
(Edit đến đây cũng phải fuck một tiếng:))
Trương Kỳ vừa nói như vậy, anh Siêu không còn do dự nữa, cười một tiếng nói với Phùng Khiêm: "Anh Phùng, anh xem, bọn em trước tiên đưa người tới, chính em cũng sẽ tự nói xin lỗi với Đường tổng, nói em làm việc sơ sót, để cho người trà trộn lên thuyền, nhưng mà cuối cùng em vẫn bắt được người, cũng coi là lấy công chuộc tội, em tin tưởng Đường tổng sẽ không trách tội em."
Anh Siêu vừa nói vừa ngoắc tay, để cho người áp giải Quách Tĩnh Tĩnh cùng Trương Kỳ lên thuyền.
Nụ cười nơi khóe miệng của Phùng Khiêm biến mất, y hơi siết lại nắm đấm ở bên người.
Mà Quách Tĩnh Tĩnh, tầm mắt của cậu từ mới vừa bắt đầu liền đã không rời khỏi Trương Kỳ. Cậu làm sao cũng không nghĩ tới Trương Kỳ cuối cùng lại sẽ nói ra những lời như vậy. Cậu đã liều mạng tới cứu người, nhưng nào biết được, người được cứu căn bản không phải là người nữa rồi!
Trương Kỳ không phải không biết ánh mắt của Quách Tĩnh Tĩnh có ý gì, cậu ta cũng không dám quay đầu đối mặt với Quách Tĩnh Tĩnh. Cậu ta biết mình nói như vậy là một sai lầm lớn, nhưng trong lòng cậu ta sợ, cậu ta không muốn một mình lẻ loi đi gặp Đường Đại Nghiệp. Đường Đại Nghiệp là người như nào cậu ta vẫn biết đôi chút, cho nên cậu ta không muốn chết, mà Quách Tĩnh Tĩnh bây giờ là cọng cỏ cứu mạng duy nhất cũng là sau cùng của cậu ta, cậu ta mà chết thì cũng phải kéo theo cậu cho bằng được.
Hai người cứ như vậy một trước một sau bị áp lên du thuyền, bước chân vô cùng nặng nề. Nếu như có thể, bọn họ căn bản không muốn động, nhưng mà trước lưng sau lưng đều là người, loại vị trí này coi như có chạy được ra ngoài thì cũng sẽ bị kẹt ở trên thuyền như cũ. Nếu như nếu là do bởi vì chạy trốn mà bị bắt lần nữa thì chắc chắn thứ chờ đợi cậu sẽ là sự trừng phạt tàn khốc hơn gấp nhiều lần.
氺
Đường Đại Nghiệp cũng không nghĩ tới vậy mà sẽ gặp lại Quách Tĩnh Tĩnh. Gã ta thân khoan thể bàn (), lòng dạ lại nhỏ nhen, đã qua hơn nửa năm rồi nhưng khi gã vừa thấy được Quách Tĩnh Tĩnh thì vẫn có thể nhận ra được.
() bản gốc là 身宽体胖 nhưng khi mình tra trên gg chỉ có 心宽体胖, cho nên mình sẽ để nguyên do không hiểu nghĩa
"Là cậu à? Chúng ta thật sự có duyên mà"
Đường Đại Nghiệp trên dưới quan sát Quách Tĩnh Tĩnh một phen, khóe miệng mang theo nụ cười khinh thường.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn gã, thần sắc bình thản nói: " Xin lỗi, tôi hình như không quen biết ông."
"Không quen biết?" Đường Đại Nghiệp giống như đang nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian này, "Cảnh sát giao thông nhỏ, ban đầu lúc gặp mặt cậu cũng để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc đấy."
" Xin lỗi, tôi làm nghề giáo viên tiểu học."
Quách Tĩnh Tĩnh nói quá mức thản nhiên, tư thái quá mức bình thường này khiến cho Đường Đại Nghiệp nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ gã nhận lầm rồi?
Phùng Khiêm lúc này tiến lên kêu một tiếng: "Đường tổng."
Vừa nói vừa nhìn hướng sang chỗ Trương Kỳ, Đường Đại Nghiệp rời tầm nắt khỏi người Quách Tĩnh Tĩnh, theo Phùng Khiêm quay lại nhìn về phía Trương Kỳ. Trương Kỳ bị ánh mắt của gã hù dọa, không nhịn được lui về sau một bước.
"Mày kêu... Trương Kỳ, đúng không? Làm sao, thấy tao không có lời gì muốn nói sao?"
"Nói cái gì?" Trương Kỳ tăng cao giọng tiếp cho mình thêm can đảm, "Tôi với ông không quen không biết thì có cái gì để nói? Ông phái người bắt tôi tới nơi này, tôi còn chưa hỏi ông muốn làm gì đâu! Tôi nói cho ông biết, ba tôi là..."
"Ba mày? Tao nói cho mày hay, nơi này là địa bàn của tao mà, cho dù Thiên vương lão tử () có tới thì cũng phải nhìn sắc mặt của tao làm việc."
() Thiên vương lão tử: những người cao quý và có thẩm quyền cao nhất
Trương Kỳ chưa nói xong đã bị Đường Đại Nghiệp cắt đứt."Nếu mày không thừa nhận, được, mấy người chúng mày, dẫn người tới cho tao. "
" Dạ, Đường tổng."
Trương Kỳ trợn mắt nhìn mấy người đi ra, trong lòng vô cùng bất an. Cậu ta mơ hồ biết được, người bị mang tới sẽ là ai.
Quả nhiên, khi ở cửa xuất hiện ba gương mặt quen thuộc thì sắc mặt Trương Kỳ đều trở nên trắng bệch.
Mấy người kia bị vệ sĩ kéo từ ngoài cửa đi vào, từng người thê thảm tới độ không nỡ nhìn. Đường Đại Nghiệp chỉ vào bọn họ hỏi Trương Kỳ: "Biết không? "
"Tôi... Tôi căn bản không biết!"
"Không biết? Được, " Đường Đại Nghiệp lại hỏi người nằm trên đất, "Mày nói đi, mày có biết thằng oắt này hay không?"
Người đàn ông nằm trên đất ngẩng đầu nhìn Trương Kỳ, Trương Kỳ nhìn hắn ánh mắt lộ ra sự âm độc: Nếu như mấy người nói là tôi làm thì tôisẽ không bỏ qua cho mấy người đâu!
Đáng tiếc, vào lúc này chính cậu ta cũng đang là một tù nhân, không có một chút uy hiếp nào cả. Người đàn ông kia lập tức nhào tới bên chân Đường Đại Nghiệp kêu: "Là cậu ta, chính là cậu ta, hết thảy đều là cậu ta sai chúng tôi làm, là cậu ta!"
"Ông!!" Trương Kỳ tức giận muốn nhào qua đánh người nhưng lại bị vệ sĩ cản lại.
"Rất tốt." Đường Đại Nghiệp cười lạnh, mũi chân đá đá người trước mặt, "Ba người chúng mày không phải muốn sống sao? Bây giờ, ngay trước mặt của tao luân phiên cưỡng bức nó, tao sẽ cân nhắc thả chúng mày ra."
"Cái gì?! Không, ông không thể làm như vậy, dựa vào cái gì chứ!" Trương Kỳ nghe thấy Đường Đại Nghiệp nói lời này, thật sự muốn điên rồi."Là tôi tìm người đánh A Kim, nhưng cũng là do A Kim sai, là cậu ta trước lừa dối tôi, tôi chẳng qua chỉ đòi lại những gì cậu ta thiếu, tôi có lỗi gì..."
Đường Đại Nghiệp cũng mặc kệ cậu ta nói cái gì, gã nhìn Trương Kỳ nói: "Mày cho người đánh A Kim, cường bạo em ấy, đó chính là bôi cứt lên đầu tao! Tao đời này hận nhất chính là bị cắm sừng! Lên cho tao!"
"Tôi căn bản không cho người cường bạo cậu ta, tôi chẳng qua chỉ để cho bọn họ đánh A Kim một trận xả giận thôi, những chuyện khác too căn bản cái gì cũng không biết! Anh, anh phải cứu em, cứu em, anh, a!"
Trương Kỳ bị thuộc hạ của Đường Đại Nghiệp đẩy về phía ba người đàn ông ở trên đất. Ba người này bây giờ chỉ cần có thể giữ được mạng thì cho bọn họ làm cái gì cũng được, huống chi Trương Kỳ luôn miệng nói những thứ này đối với bọn họ cũng không tốt, lúc này không do dự nữa, ba người bổ nhào về phía Trương Kỳ, bắt đầu xé quần áo trên người cậu ta.
" Anh, anh! Cứu em, em không muốn, không muốn! Các người cút ngay, tất cả cút ngay, tao không cho phép, tao muốn giết chúng mày! Khốn kiếp, mau cút nhanh! Anh, anh... Cứu em!"
Mắt thấy quần áo của Trương Kỳ quần áo sắp bị người ta lột sạch, Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, thừa dịp mọi người đều chú ý ở trên người Trương Kỳ, cậu đột nhiên làm khó dễ, thoát ra khỏi người đang kiềm chế cậu, nhanh vọt tới trước mặt Đường Đại Nghiệp trước mặt, vòng qua sau lưng gã, siết ở cổ Đường Đại Nghiệp, cầm cái gạt tàn thủy tinh ở trên bàn giơ lên thật cao.
"Tất cả đừng động đậy! Ai động có tin tôi đập chết ông ta không! "
□ tác giả lời ong tiếng ve: