Quách Tử Chương trước tiên đưa Diệp Gia Lương trở về.
Trương Thanh giúp thu dọn một vài bộ quần áo của Trương Thị và Trương Quốc Phú.
Diệp Gia Lương từ chối khéo không để Quách Tử Chương đưa mình đi bệnh viện nữa, chỉ cần đưa tới đại lộ Diệp Gia Lương sẽ tự bắt taxi đi.
Quách Tử Chương cũng đưa Trương Thanh trở về ngôi nhà gạch đỏ.
Mới vừa tới cửa, Quách Dực cùng Quách Tĩnh Tĩnh đã vội vàng đi ra.
Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm túc đi tới trước mặt Trương Thanh.
Y rụt cổ lại, vội vàng giơ đầu ngón tay lên cho mọi người nhìn.
“Không có sao, chỉ bị trầy chút da thôi, thật ra thì dùng băng ơ gâu là được rồi, là A Chương băng bó cho ba thành như vậy, thật đấy, không tin thì ba mở ra cho hai người nhìn này.”
“Tháo cái gì mà tháo!” Quách Tĩnh Tĩnh đẩy tay Trương Thanh đang kéo vải xô ra.
Trương Thanh hít mũi: “A Tĩnh con hung dữ như vậy cực kì không tốt cho bảo bảo đâu.”
Quách Tĩnh Tĩnh trừng mắt nhìn y, y cúi đầu đi vào trong phòng: “Đói chết ba rồi, thật là đói, chúng ta ăn cơm đi.”
Lúc đi ngang qua Quách Dực y đưa tay kéo ông một cái, dắt tay Quách Dực kéo vào trong phòng.
Quách Dực cười lạnh, đến gần y nhỏ giọng nói: “Đừng tưởng rằng như vậy là anh sẽ bỏ qua cho em, sổ nợ này sau này anh tìm lại em đòi lại!”
Trương Thanh rùng mình một cái, muốn buông tay ra, Quách Dực lại siết chặt lại.
Trương Thanh vùng vẫy mãi cũng không hất ông ra được, như bị dính vào nhau vậy.
Quách Tĩnh Tĩnh thấy Quách Tử Chương, trên mặt mới lộ ra một nụ cười.
“Anh Chương, sao anh lại trở về nhanh thế?”ông chăm sóc em chẳng lẽ muốn trông cậy vào hai người kia sao?”
Quách Tử Chương vừa nói vừa bất đắc dĩ thở dài.
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu, cảm thấy anh nói rất có lý, chọc cho Quách Tử Chương đưa tay xoa xoa đầu Quách Tĩnh Tĩnh, phản ứng của cậu vẫn đáng yêu như vậy.
“Gần đây sao rồi? Phạm Hành bên kia bao giờ mới có thể kết thúc được?”
“Anh ấy nói tầm khoảng một tháng nữa.
Em bảo anh ấy đừng có gấp quá, lần này đi ra ngoài chủ yếu vẫn là học hỏi…”
Hai anh em vừa nói vừa vào cửa nhà, người một nhà sau bao lâu xa cách gặp lại cùng nhau ăn uống nói chuyện phiếm.
Ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, Trương Thanh chắc chắn vẫn phải đi thăm Trương Quốc Phú.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng phải đi làm kiểm tra sức khỏe, cứ như vậy, một nhà bốn người cùng nhau đi tới bệnh viện.
Nghe được tin tức này, người khẩn trương nhất không ai bằng Dương Tuyền.
Trước kia đều có Hạ Phạm Hành ở đây, Hạ Phạm Hành tới sắp xếp chu toàn, bây giờ Hạ Phạm Hành không có ở đây, Dương Tuyền đặt bản thân vào vị trí của hắn, còn cố ý gọi điện thoại xin Hạ Phạm Hành chỉ giáo một phen.
Buổi sáng mấy người Trương Thanh đến nơi lúc chín giờ, Dương Tuyền căn chuẩn thời gian để xuống lầu đón người, Bàng Chiêm Viên đưa Trương Thanh và Quách Dực đi tới chỗ Trương Quốc Phú, y thì mang Quách Tĩnh Tĩnh cùng Quách Tử Chương đi tới chỗ Trầm Hà.
Trương Thanh ngượng ngùng nói với Bàng Chiêm Viên: “Thật ngại quá, Bàng viện trưởng, mỗi lần tới đều làm phiền anh, anh chắc chắn cũng bề bộn nhiều việc, nếu không thì để tự chúng tôi đi cũng được”
Bàng Chiêm Viên cười một tiếng: “Không sao, bây giờ tôi rảnh lắm, mọi người tới tôi cũng thấy vui vẻ, nếu không cứ mãi ngồi ở phòng làm việc chắc cũng sẽ bức bối khó chịu.”
Bàng Chiêm Viên nói rất khách sáo, trong lòng mọi người dều hiểu rõ, nếu người ta đã cho một nấc thang, Trương Thanh dĩ nhiên cũng sẽ theo đó mà bước xuống.
Tuổi tác của bọn họ xấp xỉ, mọi người trò chuyện cũng không cảm thấy lúng túng.
Ngược lại là Bàng Chiêm Viên nhất định đã biết thân phận của Quách Dực, lúc nói chuyện với ông cũng mang theo vài phần khách khí.
Bàng Chiêm Viên đưa bọn họ tới phòng bệnh của Trương Quốc Phú.
Bác sĩ đang kiểm tra cho lão, y tá giúp đổi treo bình, thấy Bàng Chiêm Viên tới cũng khách khí kêu viện trưởng.
Bàng Chiêm Viên ân cần hỏi thăm tình trạng của Trương Quốc Phú, trông như rất coi trọng lão.
Bác sĩ kia giúp thăm khám mấy lần, y tá cũng giúp điều tốc, hỏi cảm thụ của Trương Quốc Phú, thái độ đó tuyệt đối kiên nhẫn mười phần.
Trương Thanh đứng ở bên cạnh cứ nháy mắt với Quách Dực mãi.
Bây giờ cuối cùng y cũng biết Dương Tuyền tại sao lại “huy động nhân lực” để Bàng Chiêm Viên đi tới đây cùng bọn họ, hóa ra là có ý này.
Quách Dực mím môi cười một tiếng, Dương Tuyền trông có vẻ tếu táo nhưng ở phương diện khác quả thật rất tinh tế tỉ mỉ.
Bàng Chiêm Viên cũng đã đạt được mục đích nên không ở lâu trong phòng bệnh nữa, để lại người nhà họ ở đó rồi rời đi trước.
Đam Mỹ H Văn
Trương Thị kéo tay Trương Thanh rồi hỏi: “Có khá hơn chút nào không? Vết thương có còn đau không?”
Trương Thanh thật bất đắc dĩ, y cũng chẳng phải là trẻ con mong manh dễ vỡ, bị thương có xíu mà ai nấy cũng khẩn trương muốn chết, có điều y biết, đây là bởi vì mọi người yêu thương, quan tâm y.
Trương Thanh vỗ vỗ lên mu bàn tay Trương Thị, nói: “Mẹ, con khỏe lắm, không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, ai mà chả bị đập đầu đụng tay đụng chân chứ?”
Trương Vu Kiều tới liền nói: “A Thanh, bất kể như thế nào thì chị vẫn phải cảm ơn em về chuyện hôm qua.
Ngày hôm qua quá hỗn loạn cho nên chưa kịp nói với em, nếu không phải khi đó em cứu chị thì không biết bây giờ đang ngồi hay đang nằm nữa.”
Trương Thanh lắc đầu: ” Chị, đã là người một nhà thì không nói lời như vậy.
Ba thì sao? Ba thế nào rồi?”
“Không sao cả, trừ việc không tiện nói chuyện ra thì mấy chuyện khác cũng được.”
Trương Thanh nghe xong bèn đi tới trò chuyện với Trương Quốc Phú.
Đầu lưỡi của Trương Quốc Phú không linh hoạt, nói chuyện hàm hàm hồ hồ, Trương Thanh hỏi một câu, lão vừa trả lời vừa chảy nước miếng.
Trương Thanh rút khăn giấy kiên nhẫn lau sạch cho lão, một chút không ghét bỏ.
Nói được mấy câu y cũng không để lão nói thêm nữa.
Y giúp lão kéo chăn, để lão nghỉ ngơi cho khỏe.
Trấn an hai ông bà già xong rồi, bốn người cùng lứa đi ra ngoài ngồi xuống ở trên ghế salon, bắt đầu bàn chuyện để Trương Thị đi Nam Kinh.
“Tối hôm qua anh cũng thử dò xét ý của mẹ rồi, mẹ vẫn không quá đồng ý.” Diệp Gia Lương lắc đầu than thở, ngồi đó mặt đầy bất đắc dĩ.
“Quả thực không được, dù sao quần áo cũng mang tới rồi, lúc ba xuất viện chị sẽ không nói với ba mẹ nữa mà trực tiếp bảo tài xế lái xe đi tới Nam Kinh luôn.” Giọng điệu của Trương Vu Kiều vô cùng khẩn thiết, vô luận như thế nào nàng cũng không thể để cho hai ông bà trở về trong thôn nữa.
Trương Thanh gãi gãi mặt, mờ mịt nhìn về phía Quách Dực: “Anh thì sao? Có biện pháp gì tốt hơn không? Không phải anh lúc nào cũng có nhiều cách lắm sao?”
Quách Dực nhấp mím môi, nhìn ba người một chút sau đó mở miệng nói: “Có cách, chẳng qua là đây là một chiêu độc, không xứng tầm, không biết mọi người có nguyện ý dùng không.”
“Bất kể là âm chiêu hay là dương chiêu, chỉ cần có tác dụng thì chính là chiêu tốt.” Trương Thanh thúc giục, “Anh nói một chút coi..”
Quách Dực cười một tiếng, thấp giọng nói: “Tìm mấy người giả làm người Nhật Bản đi tới cửa nằm vùng, không cần làm gì cả, chỉ cần dựa cửa chờ là được.
Ngoài ra, bên này phải nói một tiếng với bệnh viện, cứ kéo dài chuyện xuất viện đi, nếu có thể thì nói bệnh tình của chú Trương nghiêm trọng vào, ví dụ như không thể bị đả kích nữa các thứ…”
Quách Dực vừa nói như vậy thì mọi người đều hiểu, quả thật đúng là một chiêu độc.
Trương Vu Kiều nhăn mặt: ” Cái này … Thật sự có tác dụng sao?”
Diệp Gia Lương gật đầu: “Anh thấy được đấy!”
“Vậy thì thử một chút đi.” Trương Thanh cuối cùng dứt khoát ra quyết định, “Chuyện tìm người cứ giao cho em, em bảo A Chương đi tìm.
A Chương nhất định có quen biết.”
Sau khi quyết định như vậy, bốn người nhìn nhau, đều cảm thấy mọi người thật sự rất độc.
Trương Vu Kiều không nhịn mà cười ra tiếng, Diệp Gia Lương cũng cười haha.
Trương Thanh cong mắt nhìn Quách Dực, Quách Dực cũng nhìn lại y, cười đểu.
Trương Thị không biết bọn họ đang nói gì, cách thủy tinh thấy dường như bọn họ nói chuyện vui vẻ lắm.
Bà ngồi ở bên cạnh Trương Quốc Phú, sâu xa nói: “Tôi biết ông cũng từng trách tôi ngày xưa đã nhận nuôi A Thanh, mấy người cũng phản đối, cũng vì chuyện này mà tức giận với tôi, mấy người không hiểu tại sao tôi lại nhận một kẻ điên làm con trai, nhưng mấy người lại không chịu suy nghĩ, rằng nếu như A Thanh thật sự là một kẻ điên thì sao nó có thể nuôi lớn A Tĩnh được? Nó không ngốc, cũng không bị điên, lúc ấy trong đầu nó như chỉ thiếu sót một chút thôi, quên mất rồi cho nên mới tỏ ra ngốc nghếch như vậy.”
Trương Thị thở dài, Trương Quốc Phú nâng mí mắt lên nhìn bà.
Lão không cần mở miệng, chỉ cần một ánh mắt thôi là Trương Thị cũng biết được trong lòng lão đang suy nghĩ cái gì.
“Ông xin lỗi với tôi làm gì? Chờ ông khỏe rồi thì tự mình nói xin lỗi với A Thanh, với Tĩnh Tĩnh đi.
Ông nhìn lại những gì ông đã nói, những gì ông đã làm đi, con trai không so đo với ông đó là do nó hiếu thuận, chúng ta cũng không thể cậy già lên mặt được, trên đời này không có đạo lí đã biết lỗi sai rồi mà còn cố tình không nhận.
Tôi đã sống nhiều năm như vậy rồi, không biết ngày nào sẽ đi nữa.
Trước kia tôi muốn mấy đứa Vu Kiều chấp nhận A Thanh là vì sợ sau này tôi già rồi, không còn ở đây nữa, A Thanh sẽ rất cô đơn, trở thành người không thân không thích, bây giờ thì tốt rồi, nó đã tìm được người mình muốn tìm, Vu Kiều cũng đã chấp nhận nó, tôi thật là… Chết cũng nguyện ý.”
Trương Thị vừa nói vừa cầm khăn giấy ở đầu giường lau nước mắt, Trương Quốc Phú ở trên giường bệnh cũng đỏ mắt, cảm giác áy náy dâng trào ở trong lòng.
Trương Quốc Phú vào lúc này mới phát hiện bản thân đã cưới được một người vợ vĩ đại biết bao nhiêu.
Người vợ này hiểu lí lẽ hơn lão, nhìn mọi chuyện cũng thấu đáo hơn lão, quan trọng là tấm lòng bà đối với Trương Thanh chính là tình thương vĩ đại của mẹ mà mọi người vẫn nói.
Ngày hôm nay lão có thể hưởng ké phúc khí, vận may của Trương Thanh cũng đều là do vợ lão tích đức thay lão.
Lúc tiễn mấy người Trương Thanh đi, bởi vì có Quách Dực mà Trương Thị cũng đi theo ra cửa phòng bệnh.
Nhìn ghế ngồi trống không ở hành lang,, Trương Thị hơi thất thần, tuy nhiên bà không biểu hiện ra, mấy người Trương Thanh dĩ nhiên cũng không phát hiện.
Chờ bọn họ đi rồi, Trương Thị mới lặng lẽ gọi Trương Thị qua một bên, giấu Trương Quốc Phú mà hỏi nàng: “Em trai con đâu rồi?”
Trương Vu Kiều nghiêm mặt, lạnh giọng trả lời: “Con không biết, Gia Lương nói tối hôm qua nó vẫn còn ở đây, buổi sáng nó nói là có chuyện phải làm, chào hỏi Gia Lương xong thì đi mất rồi.”
Trương Vu Kiều che chở cho Trương Vu Hà là một chuyện, nhưng có nguyện ý tha thứ cho người em trai này hay không lại là một chuyện khác.
Có lúc tình thân mâu thuẫn như vậy đấy, chịu không được mà bỏ cũng không xong, vừa yêu lại vừa hận.
Trương Thị dừng một chút rồi hỏi: “Có phải bị lão gian tặc Yamada kia gọi đi rồi không? Với tính cách của em trai con thì cho dù có bị lão đánh chết nó cũng sẽ không lên tiếng.
Con mau gọi điện thoại hỏi một chút đi.”
Trương Vu Kiều nhìn Trương Thị một lúc lâu, hít nước mũi nói: “Trương Vu Hà thật là mắt bị mù rồi, từ nhỏ đến lớn, người mẹ hiểu rõ nhất chính là nó, hôm nay nó đã như vậy rồi mà mẹ vẫn quan tâm nó như vậy, đáng tiếc, nó đèn sách nhiều năm như thế cũng chỉ là nước đổ đầu vịt, lễ nghĩa liêm sỉ vậy mà cũng không biết!”
Trương Thị mặc cho Trương Vu Kiều than phiền.
Gần đây tính tình của bà đã thay đổi rất nhiều, có thể là do xảy ra biến cố lớn.
Trương Vu Kiều nói như vậy, bà liền vỗ vỗ lưng nàng và nói: “Con cũng làm mẹ, mặc dù ngày hôm qua Yamada Edako nói thật khó nghe, nhưng người làm mẹ nào có thể chịu được cảnh con trai mình xảy ra chuyện phải ngồi tù? Mẹ cũng hận em trai con lắm, nhưng mà nó xảy ra chuyện rồi mẹ cũng không sống nổi.”
“Mẹ nói cái gì vậy!” Trương Vu Kiều rầy một câu, phía sau muốn nói thêm cái gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt ra được, bởi vì, nàng cũng là một người mẹ, sao lại không hiểu cảm giác này chứ?.