Hạ Phạm Hành ngồi xuống ghế chỗ vườn hoa, nhìn Trương Vu Hà tự tiếu phi tiêu.
“Nghe nói Trương tiên sinh gần đây làm ăn làm có hơi không thuận lợi? Sao vẫn còn có thời gian tới bên này thế?”
Sắc mặt Trương Vu Hà cứng đờ.
“Hạ tiên sinh cũng là người có gia đình đi? Thân là cha của một đứa con, giữa công ty hay người nhà, tôi nghĩ lựa chọn của Hạ tiên sinh chắc cũng giống tôi.”
Hạ Phạm Hành gật đầu: “Cho nên lần này Trương tiên sinh tới là muốn tìm chú Quách hỗ trợ?”
Trương Vu Hà không trả lời mà chỉ nhìn Hạ Phạm Hành, hơi cau mày lại.
Ông ta không biết người trẻ tuổi trước mặt này rốt cuộc muốn làm gì, nhưng mà, người tới bất thiện.
Hạ Phạm Hành ngược lại đầy ung dung, giọng điệu nhàn nhạt đáp: “Nếu như tôi là Trương tiên sinh, tôi tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở nơi này.”
“Cậu có ý gì?”
“Nếu như Trương tiên sinh cầu xin người mà ngay từ đầu đã không có ý định bỏ qua cho Trương Kỳ thì hôm nay ông tới tìm chú Trương chỉ có phản tác dụng.
Trương Kỳ có ngày hôm nay một mặt là do tội lỗi cậu ta gây ra phải tự mình gánh, mặt khác cũng là cảnh cáo với ông; Trương tiên sinh, ông nên tin tưởng luật pháp có thể tra rõ chân tướng sự thật.
Điều bây giờ ông nên làm, và có thể làm chỉ có chờ đợi.”
Trương Vu Hà khó chịu cúi đầu xuống.
“Có lẽ cậu nói rất đúng, nhưng cái gì cũng không làm, vậy tôi lấy tư cách gì để làm cha của một người chứ?”
“Ông cho rằng ông có tư cách sao? Tôi cho rằng ông không có.
Trương Kỳ sẽ biến thành như ngày hôm nay có thể không phải hoàn toàn là lỗi của ông, nhưng không thể phủ nhận ông phải gánh vác một số trách nhiệm rất lớn.
Một khắc kia khi Trương Kỳ tìm người trả thù A Kim, ông không thể kịp thời phát hiện và ngăn cản, ông đã không xứng làm một người cha rồi.”
Từng câu từng chữ Hạ Phạm Hành nói ra tuy không mang chút nào bẩn thỉu thô tục, nhưng từng ý đều đang trách mắng Trương Vu Hà.
Bị một người nhỏ hơn mình mười mấy tuổi mắng, trong lòng Trương Vu Hà không hề thoải mái, nhưng lại ngay cả một câu phản bác cũng không nói được, bởi vì người này mắng rất đúng.
“Không… Bất kể như thế nào thì Trương Kỳ đối với cậu vẫn là thật tâm thích.
Cậu có thể…” Nương tay cho?
Trương Vu Hà còn chưa nói hết, Hạ Phạm Hành đã lạnh lùng cắt ngang: “Không thể.”
Trương Vu Hà cũng biết lời này không nên nói ra khỏi miệng, nhưng hôm nay ông ta cũng không có cách nào khác.
Hạ Phạm Hành ngăn lại ở chỗ này, dù cho ông ta muốn quỳ xuống cầu xin Trương Thanh tha thứ chắc cũng chẳng có cơ hội gặp y.
Hạ Phạm Hành sẽ không cho phép, cho nên ông ta chỉ có thể cầu xin Hạ Phạm Hành trước tiên, cho dù biết lời nói ra rất khó chịu, nhưng ông ta không thể không thử một lần.
Quả nhiên, Hạ Phạm Hành tức giận, vừa rồi tốt xấu gì hắn cũng còn nở một nụ cười lịch sự, hiện tại trong nháy mắt sắc mặt đã trở nên lạnh như băng.
“Tôi cho rằng hai người đều có cảm giác với nhau thì mới được gọi là thích.
Con trai ông là quấy rầy, cậu ta mang tới cho cuộc sống của tôi rất nhiều phiền toái cùng thống khổ không cần thiết, khiến tôi hết sức chán nản!”
Hạ Phạm Hành nói không chút lưu tình, lần này Trương Vu Hà coi như đã cho mình một cái bạt tai.
“Nếu như không có chuyện gì nữa thì Trương tiên sinh đi thong thả.”
Hạ Phạm Hành cũng lười tiếp tục nói chuyện với ông ta, thẳng thắn lên tiếng đuổi người.
Trương Vu Hà ngồi không nhúc nhích.
Ông ta biết hôm nay nếu ra khỏi cánh cửa này thì sẽ hoàn toàn không còn cơ hội nào nữa.
“Hạ tiên sinh thật sự ngay cả một con đường sống cũng không cho sao?”
Hạ Phạm Hành cười lạnh lùng, đứng dậy đi tới cổng sân.
Lúc ngang qua người Trương Vu Hà, hắn thấp giọng nói một câu: “Không riêng gì Trương Kỳ mà tôi còn sẽ khiến cả nhà Yamada cút khỏi Trung Quốc!” (ngầu lắm anh eiii)
Trương Vu Hà chấn động, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Hạ Phạm Hành, không dám tin nói: “Chẳng lẽ công ty gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy đều là do cậu sao?”
Hạ Phạm Hành nở nụ cười không rõ ý.
Trương Vu Hà chỉ cảm thấy Hạ Phạm Hành như vậy khiến ông ta không lạnh mà vẫn run.
“Trương tiên sinh,” Hạ Phạm Hành kéo mở cửa sân, “Không tiễn.”
Trương Vu Hà thở dài, nhắm hai mắt lại, mặt đầy tuyệt vọng, đứng dậy, bước chân tập tễnh rời đi.
Trương Vu Hà vừa đi, Trương Thanh từ trong nhà lộ ra nửa cái đầu, nhoài người qua khung cửa hỏi Hạ Phạm Hành: “Đi chưa?”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: “Đi rồi ạ.”
Trương Thanh nghe thế mới đi ra khỏi phòng, cau mày, vẻ mặt ngưng trọng, lẩm bẩm nói: “Ông ta tìm ba cũng vô ích, chuyện của Trương Kỳ ba cũng không giúp được, haiz…”
Vừa nói y vừa xoay người trở về nhà.
Hạ Phạm Hành tất nhiên sẽ không nói cho y rằng người ta không phải tìm y, người ta chỉ muốn thông qua y tìm Quách Dực thôi.
Có điều Hạ Phạm Hành dĩ nhiên cũng không cần phải nói cho Trương Thanh biết, bởi vì hắn rất chắc chắn Quách Dực không bỏ đá xuống giếng là đã tốt lắm rồi.
Cầu xin ông hỗ trợ? Thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Quách Dực có thể có được thành tựu của ngày hôm nay tuyệt đối không phải dựa vào mềm lòng, tâm thiện là có được.
Mà Hạ Phạm Hành hắn cũng không giống như bề ngoài của mình.
Hắn có thể gánh vác cả một Tể Ninh khi tuổi còn trẻ, có thể ở dưới mắt Đường Hồng Lan mà thuận lợi tiến vào Huyền Tể Đường cũng tuyệt đối không phải là một kẻ hiền lành.
Trương Vu Hà mất hồn mất vía ra sân, chưa đi được bao xa, Yamada Edako đã vội vàng đứng ở trước xe chờ ông ta.
Thấy ông ta tới, bà ta liền vội vàng tiến lên.
“Vu Hà, như thế nào rồi?”
Trương Vu Hà nhìn ánh mắt vội vã của Yamada Edako, sắc mặt trầm trọng lắc đầu.
“Cái gì?” Yamada Edako đờ đẫn, thông suốt bắt lấy cánh tay Trương Vu Hà và nói: “Không phải anh nói Trương Thanh mềm lòng, nhất định sẽ giúp chúng ta sao? Tại sao? Tại sao anh ta không đồng ý? Tại sao bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy?”
“Edako…”
“Không được, để em đi tìm, em đi tìm anh ta, ” Yamada Edako lẩm bẩm nói, “Bọn họ dựa vào cái gì mà làm như vậy? Dựa vào cái gì? Đây là ỷ thế hiếp người! Trương Thanh rõ ràng có hậu đài lớn như vậy, ban đầu giả bộ đáng thương chính là vì muốn tranh thủ sự đồng tình, là muốn cho người ta cho rằng, để cho tất cả mọi người cho rằng là chúng ta ức hiếp anh ta, là con trai em ức hiếp con trai anh ta!”
“Edako, không phải như vậy, em đừng…” Trương Vu Hà ôm eo Yamada Edako, không để bà ta đi tới nhà Trương Thanh, “Em đừng như vậy, vô dụng thôi.”
“Đây là một cái bẫy.
Vu Hà, anh không phát hiện sao? Đây là cái bẫy bọn họ đặt ra cho chúng ta đó! Tại sao? Bọn họ muốn con trai em chết như vậy sao? Nếu như con trai em chết, em muốn tất cả bọn họ cũng phải chôn theo!”
Yamada Edako đã tìm hiểu từ luật sư, căn cứ vào “luật hình” của Trung quốc, tội cố ý giết người sẽ bị cân nhắc tới mức hình phạt cao nhất là tử hình.
Yamada Edako không chấp nhận nổi, cho dù tội danh của Trương Kỳ còn chưa có phán quyết cuối cùng, nhưng bà ta không chịu nổi dù chỉ là một chút khả năng.
“Edako! Em nói bậy bạ gì đó!” Trương Vu Hà mở cửa xe, đẩy Yamada Edako vào trong.
Yamada Edako ngã lên chỗ ngồi phía sau xe, chật vật không chịu nổi.
Trương Vu Hà nhân cơ hội hét lên: “Từ lúc bắt đầu người không chịu buông tha là chúng ta! Bọn họ căn bản chẳng làm cái gì cả, là chúng ta, là em, là anh, là cha mẹ em, là chúng ta tự tay đưa Trương Kỳ tới con đường phạm tội này! Em vẫn chưa rõ sao?”
Yamada Edako toàn thân run rẩy, bà ta nằm ở nơi đó, ôm đầu gào khóc.
“Không! Không phải em, không phải em, không phải em!”
Trương Vu Hà ngửa đầu, nước mắt lã chã chảy xuống.
Hạ Phạm Hành nói đúng, đến mức độ ngày hôm nay, bọn họ cơ bản không còn mặt mũi nào để cầu xin người khác nữa.
“Đi thôi, chỉ có thể xem vận may của Trương Kỳ thôi, dù sao cũng đều là chuyện tự nó gây ra, nó muốn oán ai, hận ai thì tới hận chúng ta đi, là chúng ta không dạy dỗ nó tốt.”
Trương Vu Hà nói xong thì lên xe, chở Yamada Edako rời đi.
Trương Vu Hà hôm nay đã hoàn toàn tuyệt vọng nhưng Yamada Edako lại không có buông tha.
Sau đó bà ta đi một chuyến đến Nam Kinh, ở trong tiệm của Trương Vu Kiều làm loạn một trận với nàng.
Trận đại náo này đã hoàn toàn cắt đứt duyên phận vợ chồng giữa bà ta và Trương Vu Hà, có điều Trương Thị không cho Trương Vu Kiều nói chuyện này cho Trương Thanh.
Bà không muốn Trương Thanh lại phải bận tâm.
Mà công ty của nhà Yamada liên tiếp mất hết mấy hợp đồng làm ăn lớn, hàng hóa chất chứa ở công xưởng bán không được, vốn chi tiêu không ra, nhân viên bị tiền lương, lại trùng hợp xảy ra trong cảnh quan hệ Trung Nhật gay gắt, tiếp đến lại truyền ra tai tiếng cháu trai Yamada Kotaro giết người ở trong nước nên lập tức kích động tới tinh thần của nhân viên.
Xe của Yamada Kotaro bị đập phá, bị vây khốn cùng với Yamada Riho.
Mặc dù có vệ sĩ che chở nhưng bọn họ vẫn bị thương nhẹ, chắc chủ yếu là bị dọa sợ nên ngày hôm sau đã vội vã chạy về Nhật Bản.
Một cục diện rối rắm bị để lại cho Trương Vu Hà.
Trương Vu Hà một mình đối diện với áp lực từ công ty, ông ta phải dùng tài sản cá nhân để phát tiền lương cho mọi người mới thoáng ổn định được thế cục, còn việc sau này công ty sống hay chết, ai cũng không nói được chính xác.
Về phía Trương Kỳ, Trương Vu Hà lựa chọn nghe theo lời Hạ Phạm Hành, không cố gắng giãy giụa trong vô vọng nữa.Chính ông ta đã nói với luật sư rằng, tội Trương Kỳ gây ra tự cậu ta gánh lấy, không cần phải gỡ tội cho cậu ta, còn những thứ không phải trách nhiệm của cậu ta thì cũng mong rằng luật sư có thể gắng bào chữa cho.
Kết quả sau cùng không tốt không xấu, Trương Kỳ bị xử tội cố ý tổn thương người khác.
Yamada Kotaro lấy ra lá bài chủ chốt sau cùng.
Sau khi Trương Kỳ bị tuyên án, phía Nhật Bản thông qua con đường ngoại giao đã đề nghị trong nước giảm nhẹ án phạt.
Trương Kỳ chưa đầy hai mươi, ở Nhật Bản cậu ta thuộc về lứa tuổi vị thành niên nên được luật bảo vệ trẻ thành niên bảo vệ.
Phía Trung Quốc bày tỏ người dân phạm tội ở trong nước thì phải áp dụng luật hình sự ở nước mình, cuối cùng thỉnh cầu bị từ chối, duy trì xử án ban đầu.
Chuyện này tới tới lui lui kéo dài xấp xỉ hai tháng, thời điểm đó mấy người Quách Tĩnh Tĩnh còn đang luống cuống tay chân nghênh đón sinh mệnh nhỏ sắp ra đời, tất cả đều đắm chìm bận bịu trong hỗn loạn cùng vui sướng, không có ai nhắc tới những chuyện không vui kia.
Mắt thấy ngày dự sinh càng ngày càng gần, kinh thành gọi điện thoại tới cũng nhiều hơn.
Hạ lão gia cực kì trông đợi đứa chắt này, chỉ cần nhìn cách ông đặt tên cho bé con là có thể nhìn ra được, vì cái tên này mà lão gia đã lật xem cổ kim trong và ngoài nước, cuối cùng tên của bé con cũng đã được quyết định xong, gọi là Hạ Nghi Quân.
“Nghi” lấy từ “Nghi Tu”, ngụ ý tu sửa phải chú tâm, hết lòng, như vậy mới có kết quả tốt (), còn chữ “Quân” là kỳ vọngtương lai của đứa trẻ sẽ bình lặng bằng phẳng. Lúc Trương Thanh nghe được cái tên này cũng khen mãi không ngớt, kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh vui mừng nói: “Xem ra lão gia đã công nhận con rồi, “Nghi” là vì con mà lấy, hy vọng con không bị tâm hồn ngăn cách.
Cho dù con là đàn ông nhưng đứa trẻ của con phải nghi, tương lai của nó tuyệt đối sẽ không vì vậy mà khinh khi con cùng bé nhỏ.
Tất cả chắc… chắc cũng là ông ấy thấy thiếu nợ Phạm Hành, cho nên hy vọng đứa bé này tương lai có thể thuận buồm xuôi gió, không cần khổ cực giống như Phạm Hành.”
Quách Tĩnh Tĩnh nghe Trương Thanh nói, đêm hôm đó gọi điện lại cho Hạ lão gia.
Cậu từ trước đến giờ không học cách sống lá mặt lá trái, lời nói ra đều là thật, lần này cũng giống vậy, không có mấy lời hoa mỹ dư thừa, chỉ đầy chân thành nói một câu: “Cảm ơn ông, tên cháu rất thích.”
Câu nói ấy khiến cho Hạ lão gia ở đầu kia hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng chỉ thở dài, nói: “Các cháu thích là được.”
Hạ Phạm Hành dựa vào đứng ở khung cửa, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh mất tự nhiên nói chuyện điện thoại với Hạ lão gia, thích thú cười một tiếng.
__________________________________
Sau một hồi tra mạng lần thì những gì tui tìm được là:
Từ “Nghi” trong tên của bé con lấy từ “nghi tu” trong câu “Mỹ yêu miễu hề nghi tu” (điểm trang càng đẹp lạ lùng – bản dịch của Nhượng Tống).
Câu này là một câu thơ trong bài thơ Tương quân thuộc Cửu Ca – một thiên trong tuyển tập thi ca lãng mãn lâu đời nhất và là nguồn cội của nền văn học lãng mạn Trung Hoa.