Note: Bản gốc là Thất Thất, nhưng mình thấy để Bảy Bảy nghe sẽ đáng yêu hơn nên mạn phép để là Bảy Bảy nhé.
Quách Tĩnh Tĩnh chỉ cảm thấy đã thật lâu rồi bản thân chưa được ngủ một giấc an ổn như thế.
Thân thể cậu mềm nhũn, đau đớn còn sót lại ở trong cơ thể vẫn còn rõ ràng, có điều tâm tình lại khác, cảm giác như dù thống khổ có lớn hơn nữa cũng cậu có thể chịu đựng.
Mở mắt ra, vừa vặn mặt cậu đối diện với cửa sổ.
Hạ Phạm Hành đang ôm đứa nhỏ, đầu ngón tay đụng một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bảo, nụ cười ôn nhu chưa từng thấy, tựa như toàn thân đang tản ra ánh sáng nhu hòa.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn cũng có chút ngây dại.
Hạ Phạm Hành như cảm giác được gì đó bèn quay đầu nhìn lại, phát hiện Quách Tĩnh Tĩnh tỉnh đã tỉnh thì vội vàng cẩn thận buông con xuống, bước nhanh tới.
“Em tỉnh rồi à? Cảm giác thế nào rồi?”
Hạ Phạm Hành đưa tay vuốt ve mặt Quách Tĩnh Tĩnh.
Sắc đỏ trên mặt đã mất đi, điểm đỏ tím ở hai bên thái dương cũng biến mất nhưng sắc mặt bởi vì do mất máu mà có chút vàng vọt nhợt nhạt.
Hạ Phạm Hành nhìn, trong mắt đều là đau lòng.
Quách Tĩnh Tĩnh nhắm hai mắt lại, sau đó mở ra lần nữa, hữu khí vô lực nói: “Em… Muốn uống nước.”
“Được.”
Hạ Phạm Hành vội vàng xoay người lấy nước đã được chuẩn bị từ sớm tới.
Quách Tĩnh Tĩnh đang muốn ngồi dậy, Hạ Phạm Hành lập tức ngăn cậu lại.
“Em đừng đứng dậy, bây giờ em phải cố gắng nghỉ ngơi nhiều cho khỏe.
Nào”
Ống hút được đưa tới bên mép Quách Tĩnh Tĩnh, Hạ Phạm Hành đỡ để cậu uống chút nước, uống xong thì cầm khăn lông lau nước dính bên mép cho cậu.
Sau khi hết bận, Hạ Phạm Hành ngồi xuống cái ghế bên cạnh cậu.
Hắn kéo cái tay không truyền nước biển của Quách Tĩnh Tĩnh đưa tới trước môi mà hôn.
“Em đã cực khổ rồi.
A Tĩnh, cảm ơn em đã cho anh một mái nhà hoàn chỉnh.”
“Anh cũng cho em một mái nhà.” Quách Tĩnh Tĩnh nói, giọng khàn khàn.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ TRÙM TRUYỆN.or g ++
Giữa hai phần lông mày giãn ra của Hạ Phạm Hành tràn ngập sự thỏa mãn, nụ cười cười nhàn nhạt ở khóe miệng giống như khi đứng ở trước cửa sổ vậy.
Quách Tĩnh Tĩnh rất muốn sờ lên mặt hắn, sờ lên mi mắt của hắn, nhưng tay cậu lại chẳng có chút sức lực nào.
Cậu nói: “Hạ Phạm Hành, anh tới đây.”
“Hử?” Hạ Phạm Hành nghe không hiểu.
“Tới đây.”
Quách Tĩnh Tĩnh lại nói một câu, Hạ Phạm Hành vừa xít lại gần cậu vừa hỏi: “Sao thế?”
“Gần chút nữa đi.”
Hạ Phạm Hành nghe xong, lại xê gần thêm chút nữa.
Lúc chóp mũi hai người đụng vào nhau, Quách Tĩnh Tĩnh khẽ ngẩng đầu lên, đôi môi hơi lành lạnh dán lên môi Hạ Phạm Hành.
Đồng tử của Hạ Phạm Hành hơi giãn ra, Quách Tĩnh Tĩnh đụng chạm rất thân mật, nhưng lại giống như một tảng đá lớn, ở trong lòng Hạ Phạm Hành dâng lên một gợn sóng lớn.
“A Tĩnh…”
“Chúc mừng anh, ” Quách Tĩnh Tĩnh khẽ cười cười, “Làm ba người ta rồi đấy, nhưng mà anh phải cạo râu đi.”
“Hửm? Đâm vào em à?” Hạ Phạm Hành đưa tay sờ sờ cằm, quả thật đã mọc ra chút râu.
Từ ngày hôm qua đến bây giờ hắn chưa từng rời khỏi giường Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh biết Hạ Phạm Hành có hơi sạch sẽ, mỗi ngày sớm muộn đều phải tắm, quần áo mỗi ngày đều phải thay, cho dù là áo khoác mùa đông cũng sẽ không mặc quá ba ngày.
Vậy mà bây giờ, hắn râu ria xồm xoàm, cổ áo áo sơ mi tùy ý rộng mở, tay áo xắn tới cổ tay, thậm chí có thể nói là có chút chán chường mà cậu chưa từng thấy qua.
Nhưng mà, thật sự, cực kì đẹp trai, vô cùng đẹp trai! Cả người đều mang một loại khí chất chín muồi mê người, cho nên Quách Tĩnh Tĩnh vừa rồi mới không nhịn được mà hôn hắn.
Hạ Phạm Hành sờ cằm nửa ngày, soi bóng mình trên cửa sổ kính một chút, mặc dù có hơi mơ hồ nhưng hắn vẫn nhìn ra.
Hắn khẽ thở dài, cúi đầu không biết làm sao, ôn cưng chiều nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh.
Hai mắt Quách Tĩnh Tĩnh như tỏa sáng.
Hạ Phạm Hành cố ý sừng sộ lên nói: “Không cho phép em cười trên sự đau khổ của người khác.”
Hai mắt Quách Tĩnh Tĩnh sáng lên, khẽ lắc đầu nói: “Anh đẹp trai mà.”
“Phải không đấy?” Hạ Phạm Hành sờ cằm, “A Tĩnh, có phải cảm thấy anh biến thành dạng gì em cũng yêu anh không?”
Quách Tĩnh Tĩnh đỏ mặt, nghiêng mặt qua không thèm để ý tới hắn.
Hạ Phạm Hành nhẹ cười.
“Được rồi, không đùa em nữa, có muốn nhìn con chút không? Em còn chưa nhìn thấy con chúng ta đâu nhỉ?”
Quách Tĩnh Tĩnh trong nháy mắt quay đầu trở lại, trong ánh mắt nhìn Hạ Phạm Hành mang theo sự khẩn cấp cùng dè đặt.
Hạ Phạm Hành nhéo một cái vào lòng bàn tay của cậu, sau đó đứng dậy đi ôm con tới.
Một cục thịt nho nhỏ được chăn mỏng bao quanh, chỉ để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay.
Bé còn chưa có tóc, cả đầu trơ trụi, hai tay cuộn lại ở trước người, giống như một con nhộng vậy.
Đứa trẻ còn đang ngủ, còn chưa có mở mắt ra nữa.
Cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, da bé vẫn chưa hết vàng, mấu chốt là đầu còn hơi nhọn.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn một chút sau đó thì bĩu môi.
“Sao? Làm sao mà mặt em trông ghét bỏ thế?” Hạ Phạm Hành có chút buồn cười, hỏi.
Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, cậu có chút không vui.
Dầu gì cũng là từ cơ thể mình đi ra ngoài nên cậu mới không nói ba chữ “thật xấu xí” ra khỏi miệng, nhưng ánh mắt nhìn bé con đều mang oán niệm.
Cậu cảm thấy đầu bé con rất giống như một cái phễu úp ngược vậy, thật sự, cực kì, cực kì xấu xí.
Vì vậy không nhịn được mà đưa tay chọt chọt đầu bé con.
..”
Hạ Phạm Hành còn chưa kịp ngăn cản, Quách Tĩnh Tĩnh đã chọt lên, vừa chọt một cái đã thấy hiệu quả, trên đầu đứa trẻ xuất hiện một vết lõm của đầu ngón tay.
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy mềm nhũn y như vắt mì vậy.
Cậu trợn to mắt nhìn vết lõm kia, lại nhìn sang Hạ Phạm Hành trợn mắt há mồm.
Hạ Phạm Hành bất lực, vội vàng nói: “Đầu trẻ con còn chưa phát triển tốt, cho nên sẽ mềm, em không thể chọc vào được, biết chưa? Sao em lại chọc con nó thế.”
Hạ Phạm Hành vừa nói vừa kéo qua chăn trên đầu bảo bảo, che đầu bé lại.
Hắn rất sợ Quách Tĩnh Tĩnh lại chọc nữa.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết mình đã làm sai rồi, cậu thu tay về vô tội nói: “Đầu nó nhọn … Khó coi lắm.”
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy giữa hai từ xấu xí và khó coi thì từ phía sau có lẽ sẽ tốt hơn.
“Đó là bởi vì lúc sinh bị đè ép mà tạo thành, đợi mấy ngày nữa là sẽ tốt thôi ” Hạ Phạm Hành có chút dở khóc dở cười, “Chẳng lẽ em còn muốn bóp dẹp đầu con à?”
Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, thật ra thì lúc mới nghe Hạ Phạm Hành nói sọ não của đứa bé mềm, trong nháy mắt cậu đã có ý tưởng đó, có điều cậu cảm thấy Hạ Phạm Hành chắc chắn sẽ không đồng ý.
Hạ Phạm Hành nhìn Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy vô tội lại nghiêm chỉnh, khẽ lắc đầu trong lòng thầm than thở, xem ra sau này hắn phải chú ý một chút, tạm thời không thể để cho một mình Quách Tĩnh Tĩnh trông con được.
Tới gần buổi trưa, Diêu Lộ vội tới kiểm tra cho Quách Tĩnh Tĩnh.
Cậu không phải sinh mổ, cho nên cháo gà cái gì cũng có thể uống, nhưng tạm thời chỉ có thể ăn những thứ thức ăn lỏng.
Quách Tĩnh Tĩnh rất nôn nóng được xuất viện, nhưng mà trước đó Hạ Phạm Hành đã nói với mấy người Diêu Lộ, để phòng ngừa xuất hiện viêm chứng nên đã kê cho Quách Tĩnh Tĩnh thuốc chống viêm trong hai ngày, cho nên chuyện xuất viện phải đợi hai ngày nữa mới được.
Gần trưa, Trương Thanh trở lại, Dương Tuyền đi cùng y tới.
Sắc mặt của Trương Thanh cũng không tốt hơn Quách Tĩnh Tĩnh bao nhiêu, có điều y cố xốc lại tinh thần, trông bảo bảo nằm ở trong giường trẻ con, cùngQuách Tĩnh Tĩnh nói chuyện phiếm.
“Thật là đáng yêu quá, cái miệng thằng bé đang mấp máy kìa, nhưng mà ba thấy nó nhất định là một chú heo lười nhỏ, con xem tới giờ nó vẫn chưa thèm mở mắt ra.”
Nhìn đứa trẻ xong, Trương Thanh trở lại ngồi xuống bên cạnh Quách Tĩnh Tĩnh.
Y xoa mặt cậu, hỏi: “Như thế nào rồi? Con còn đau không?”
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái: “Có chút…” Cậu không thể không biết xấu hổ nói cho Diêu Lộ được, dẫu sao cậu cũng là đàn ông, phía dưới có đau cũng không tiện nói ra khỏi miệng.
Trương Thanh xoa xoa mặt cậu, cổ vũ: “Không sao, qua mấy ngày nữa là khỏe, chỉ là mấy ngày nay con phải chịu khó tí, đừng ngồi lâu, có thể nằm thì cứ nằm, nghỉ ngơi nhiều vào, ăn nhiều vào thì sẽ khỏe sớm thôi.”
Trương Thanh nói với giọng điệu của người từng trải, nhưng nhìn ở trong mắt Quách Tĩnh Tĩnh lại có chút không đành lòng.
Cậu cau mày hỏi: “Sao mắt ba lại có tia máu rồi?”
“Hả? Thật à?” Trương Thanh ra vẻ “ba cũng không biết”, nháy nháy mấy cái, giống như một con thỏ, “Nhất định là tối hôm qua ngủ không ngon thôi, không có chuyện gì đâu.”
“Không ngủ ngon thì ăn cơm trưa xong ba đi ngủ một lúc đi.”
“Không được đâu, ba phải ở cạnh con.” Thấy Quách Tĩnh Tĩnh trừng mình, Trương Thanh lập tức sửa lại, “Ba biết, cơm nước xong ba đi ngủ ngay… Đúng rồi, A Tĩnh, ba đã nghĩ nhũ danh cho thằng bé rồi.
Gọi là Bảy Bảy, có được không?”
Quách Tĩnh Tĩnh sửng sốt một chút: “Bảy Bảy?”
“Đúng vậy, ” nhìn dáng vẻ vui vẻ của Trương Thanh, xem ra y rất thích cái tên này.”Bởi vì lúc bảo bảo ra đời vừa vặn bảy cân bảy hai, hơn nữa cá nhân ba rất thích số bảy, chỉ là không biết các con có thích không nữa.”
Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, cái tên Bảy Bảy này cũng thật đáng yêu, vì thế cậu gật đầu nói: “Vậy thì gọi Bảy Bảy đi.”
“Thật sao?” Trương Thanh mừng rỡ không thôi, “Nhưng mà chuyện này còn phải hỏi ý của ông nội Phạm Hành nữa, không biết ông ấy có hài lòng hay không.
Nếu như không hài lòng thì chúng ta có thể thương lượng thêm chút nữa.”
Ý của trưởng bối luôn là hy vọng có thể khiến đối phương hài lòng hết mức có thể, tỷ như Hạ Lão Gia đã cố ý trưng cầu ý kiến của Trương Thanh rồi mới đặt cái tên Nghi Quân này.
Đây là một hiện tượng tốt, trưởng bối hai bên có thể thương lượng, có thể quan tâm tới cảm nhận của đôi bên, sau này sống chung cũng có thể giảm bớt mâu thuẫn.
Thật ra thì nói tới nói lui vẫn là hy vọng tiểu bối có thể sống thật tốt, không cần phải vì bọn họ mà gánh thêm những phiền muộn không cần thiết.
Trương Thanh trở lại, Hạ Phạm Hành mới tranh thủ thời gian đi tắm rửa, chờ hắn tắm xong đi ra đã bị Dương Tuyền dựa ở cửa Dương Tuyền làm cho sợ hết hồn.
“Làm gì đấy? Rình coi tôi à?”
“Muốn rình thì tôi cũng rình Quách Tử Chương, vóc người kia của cậu ta… Chậc chậc!” Dương Tuyền nói, nước dãi như sắp chảy xuống.
Hạ Phạm Hành vừa lau tóc vừa nhắc nhở y: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Ờ! Đúng, ” Dương Tuyền vỗ tay một cái, bừng tỉnh lại, tiến tới trước mặt Hạ Phạm Hành, cau mày, “Có chuyện này tôi cảm thấy tôi cần phải thương lượng với cậu một chút.”
Hạ Phạm Hành thấy y trông vô cùng phiền muộn, hiếm khi có chuyện nào khiến y phiền não nên hỏi một câu: “Liên quan tới Tử Chương à?”
“Ờm… Cũng liên quan tới Tĩnh Tĩnh.” Dương Tuyền gãi gãi tai.
“Liên quan tới ba?” Trừ chuyện của Trương Thanh ra không có chuyện gì có thể đồng thời liên quan tới hai người họ nữa.
Quả nhiên, Dương Tuyền gật đầu một cái, thở dài nói: “Hôm nay tôi đưa chú Trương tới chỗ Trầm Hà chữa trị, tôi ở ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng chú ấy cuồng loạn khóc gào, chẳng qua lúc đó đang trong quá trình trị liệu nên tôi không dám vào ngăn.
Chờ lúc chú Trương ra, trong mắt đều là tia máu, lúc đó sắc mặt chú ấy còn dọa người hơn bây giờ nhiều, còn có Trầm Hà nữa, tôi thấy bác ấy thậm chí còn khóc trôi cả lớp trang điểm.
Quen biết bác ấy lâu như vậy, tôi còn tưởng rằng bác ấy là một nữ hán chảy máu chứ không đổ lệ cơ.
Phạm Hành, cậu nói có phải chữa trị xảy ra vấn đề không?’
Hạ Phạm Hành không lên tiếng, trong lòng lại có tính toán riêng.
Trương Thanh cuối cùng cũng mở miệng, chắc y đã nói toàn bộ mọi chuyện cho Trầm Hà nên mới khiến Trầm Hà có phản ứng lớn như vậy.
“Chuyện này trước tiên cậu đừng nói, chờ một lát nức tôi đi tìm Trầm Hà nói chuyện một chút.”
Dương Tuyền nghe Hạ Phạm Hành nói như vậy, thấy hắn cũng không lo lắng quá mức, trông rất bình tĩnh, y nhíu mày hỏi: “Phạm Hành, chẳng lẽ các cậu lại có chuyện gì gạt tôi sao?”
“Dương Tuyền, chuyện này chờ Tử Chương trở lại, cậu hỏi Tử Chương thì tốt hơn.”
Hạ Phạm Hành nói như vậy, Dương Tuyền cũng không truy hỏi nữa.
Sau đó Hạ Phạm Hành một mình đi tìm Trầm Hà, Trầm Hà cho câu trả lời giống như hắn đã nghĩ.
Trầm Hà nói đây là một hiện tượng tốt, nói rõ Trương Thanh đã bắt đầu mở rộng cửa lòng với Trầm Hà, chỉ là lúc Trầm Hà nghe được có chút mất khống chế, dẫu sao ở trong thế giới của Trầm Hà, cuộc sống vẫn luôn rất tốt đẹp.
Những gì Trương Thanh phải trải qua đối với Trầm Hà mà nói giống như là xảy ra ở một thế giới khác, bi thương khiến Trầm Hà khó mà tự kiềm chế.
氺
Ở bệnh viện ở ba ngày, sáng ngày thứ tư xuất viện vừa hay là ngày dự sinh của Quách Tĩnh Tĩnh.
Sáng sớm, Trương Thanh giúp thu thập đồ đạc xong, Hạ Phạm Hành tới đỡ Quách Tĩnh Tĩnh xuống giường.
Mặc dù cơ thể Quách Tĩnh Tĩnh đã hồi phục lại rồi nhưng là khí sức còn chưa ổn, có lẽ là ngày đó hai chân dùng sức quá mạnh nên bây giờ đi lại luôn cảm thấy không có sức.
Dương Tuyền đi vòng vo một vòng, thấy không có gì có thể giúp được thì chà xát tay: “Không bằng để tôi ôm đứa bé đi!”
Vừa nói y vừa tới giường trẻ con muốn ôm Bảy Bảy, Trương Thanh ở một bên bỗng nhiên mở miệng nói: “Để chú ôm đi.”
Trương Thanh vừa nói, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn y, dẫu sao ở đây ba hôm rồi Trương Thanh vẫn không chủ động ôm Bảy Bảy lần nào, mặc dù luôn thấy y ở trước giường trẻ con trêu chọc Bảy Bảy, trông vô cùng yêu thích, nhưng y lại chưa bao giờ đưa tay chạm vào Bảy Bảy, mọi người cũng cố ý không bắt y phải ôm bảo bảo.
Hôm nay y chủ động mở miệng, trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh vẫn rất kích động.
Cậu há miệng kêu một tiếng: “Ba…”
Trương Thanh cũng cười một tiếng với cậu, lẩm bẩm nói: “Cháu trai của ba, dĩ nhiên phải tự ba ôm rồi.”
Y vừa nói vừa đưa hành lý trên tay cho Dương Tuyền, tiếp đến đi tới dè dặt ôm lấy Bảy Bảy đã được bao bọc kĩ lên.
Bảy Bảy đã thay đổi rất nhiều so với ba ngày trước, da bé đã trắng hơn, mắt cũng mở to ra.
Trầm Hà nói bé còn chưa nhìn thấy đồ vật được cho nên ánh mắt không có tiêu cự, có điều mắt bé rất đẹp, giống như Hạ Phạm Hành vậy, khóe mắt nhỏ dài, lông mi rất cong.
Trương Thanh ôm ngang bé vào trong ngực, ban đầu y vẫn rất khẩn trương, bởi vì đứa trẻ quá mức mềm mại, quá mức yếu đuối nên động tác của y cũng cực kỳ dè đặt.
Y biết tất cả mọi người đều đang nhìn y, cho nên Trương Thanh liều mạng nói với bản thân không cần phải sợ, giống như năm đó ôm y Quách Tĩnh Tĩnh vậy, cho dù không có mất lý trí, không bị điên, y vẫn có thể ôm chặt đứa trẻ trong ngực.
Vì vậy, y sẽ làm được!
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Thanh ôm đứa trẻ, kích động tới nỗi ánh mắt nhìn cậu cũng đỏ ngầu.
Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, tỏ ý qua ánh mắt với Trương Thanh: Ba làm rất tốt, ba!
Trương Thanh hít hít nước mũi: Ừ, ba biết ba có thể mà!
Một ngày vốn đã ngập tràn sự vui vẻ, bởi vì chuyện này của Trương Thanh mà trên mặt mọi người đều không nhịn được mà nở một nụ cười.
Đi thang máy xuống lầu, bên trái cửa bệnh viện cửa đậu một chiếc xe bảo mẫu, Quách Tĩnh Tĩnh còn tưởng rằng Hạ Phạm Hành trước đó đã lái xe tới đây, kết quả cửa xe mở ra, Quách Tử Chương từ trên xe đi xuống.
“Tĩnh Tĩnh, ba, con tới đón mọi người về nhà.”
“A Chương?” Trương Thanh ngây tại chỗ, hoảng sợ nói không nên lời.
Quách Tử Chương đi tới trước mặt mấy người Quách Tĩnh Tĩnh, đấm một phát lên ngực Hạ Phạm Hành mà cười mắng: “Tiểu tử cậu thật sướng nhỉ, bất kể như thế nào thì cũng chúc mừng nhé!”
“Cảm ơn.” Hạ Phạm Hành gần đây cười tỷ lệ càng ngày càng cao, chỉ cần nói đến Bảy Bảy là hắn lại cười không ngừng được.
Quách Tử Chương không chịu được cảnh hắn cười quá đắc ý, chậc một tiếng, sau đó quay đầu ôn nhu hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh, như thế nào rồi? Thân thể có khỏe không? Còn có khó chịu chỗ nào không? Đúng rồi, Hạ lão gia bảo anh mang thứ này tới cho bảo bảo.
Ông ấy nói ông ấy tạm thời không thể tới, hy vọng em trong lòng đừng khổ sở.
Anh nhìn ông ấy mà cũng không biết ai mới là người khó chịu hơn nữa.”
Quách Tử Chương vừa nói vừa lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ từ trong túi.
Cái hộp không lớn, chắc cũng chỉ rộng bằng bàn tay, nhìn hoa văn trên hộp gỗ hiển nhiên vật này đã có từ nhiều năm rồi.
Hộp gỗ không bị ăn mòn chỗ nào rõ ràng chất liệu rất tốt, chỉ là một góc của cái hộp bị nứt một vết, có điều trông có vẻ nứt chưa được bao năm.
“Lại là cái này.”
Hạ Phạm Hành hiển nhiên đã biết, hắn thay Quách Tĩnh Tĩnh nhận lấy cái hộp, nháy nháy mắt nói: “Về nhà rồi xem.”
Quách Tĩnh Tĩnh mặc dù có chút tò mò là cái gì nhưng cũng không gấp gáp phải xem ngay lập tức.
Hạ Phạm Hành nói như vậy cậu cũng thuận theo gật đầu một cái.
Hạ Phạm Hành đưa cái hộp cho cậu, để cậu cầm.
Quách Tử Chương vào lúc này đã đi tới trước mặt Trương Thanh, nhìn Trương Thanh trầm trầm kêu một tiếng: “Ba, con trở lại rồi.”
Vừa rồi còn rất tốt, vào lúc này đứng ngay ở trước mặt Trương Thanh, thanh âm của Quách Tử Chương đã có chút khàn khàn, nếu như không phải là cố kỵ trong ngực Trương Thanh còn ôm đứa trẻ thì anh thật sự muốn ôm Trương Thanh một cái.
Giờ đây anh chỉ có thể mở to mắt nhìn, đè xuống ưu tư phức tạp ở trong lòng.
Trương Thanh biết, Quách Tử Chương tất nhiên đã biết chuyện năm đó, ẩn nhẫn trong mắt Quách Tử Chương y tất nhiên cũng thấy rõ.
Y cười một tiếng với Quách Tử Chương, ôn nhu nói: “Trở lại rồi à? Mau xem cháu nhỏ của con đi, tên là Bảy Bảy đó, là nhũ danh mà ba đặt, có dễ thương không?”
“Dễ thương, cực kỳ dễ thương!”
Quách Tử Chương vào lúc này mới phản ứng được Trương Thanh lại đang ôm trẻ con.
Anh có chút thất thố gật đầu liên tục, tiếp đó cúi đầu dùng ngón tay đẩy chăn đang che mặt Bảy Bảy ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm của bé lộ ra, Quách Tử Chương không nhịn được đưa ngón tay gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cảm giác kia giống như ấn vào miếng thạch vậy, mềm mềm nảy nảy.
Quách Tử Chương lập tức cảm thấy lòng mình thật mềm mại, không nhịn được mà nở nụ cười.
“Rất đáng yêu, giống như Tĩnh Tĩnh vậy.”
“Đúng không? Ba cũng cảm thấy thế.” Trương Thanh vui vẻ nghĩ, không hổ là hai cha con, quả nhiên có thần giao cách cảm.
“Sẽ không đâu!” Dương Tuyền chen vào nhìn trái nhìn phải, nhìn ngang nhìn dọc, “Cái mũi nhỏ này cái mắt nhỏ này rõ ràng đúc từ khuôn Hạ Phạm Hành mà ra.”
Quách Tử Chương như đang nhìn một kẻ ngu mà khinh thường y, Dương Tuyền vừa muốn tạc mao thì cảm giác sau lưng lạnh cả người.
Y quay đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt Trương Thanh nhìn y cực kỳ tăm tối.
Lúc ấy trong lòng Dương Tuyền như chết lặng: Xong rồi, mấy ngày nay cố gắng gây dựng hình tượng một người chồng tốt, giờ đây trong nháy mắt sụp đổ, lần này Trương Thanh không biết đến năm tháng nào mới đồng ý để cho y cưới Quách Tử Chương đây!.