Đường Hồng Lan cảm thấy gần đây Hạ lão gia có điểm lạ.
Trước đây ông không quá yêu thích mấy thứ sản phẩm điện tử, vậy mà gần đây lại bắt đầu dính lấy điện thoại không rời, mà càng làm cho Đường Hồng Lan để ý là, cho tới bây giờ bà ta chưa từng thấy ông gọi điện thoại với ai.
Cùng ở dưới một mái hiên, sớm tối thấy mặt nhau mà Đường Hồng Lan lại chưa từng thấy một lần, điều này chỉ có thể nói rõ hai điểm, một là lão gia mặc dù cầm điện thoại nhưng không phải để gọi điện, hoặc là là mỗi lần lão gia cố ý gọi điện thoại đều sẽ tránh bà ta.
Với tính cách của Đường Hồng Lan, bảo bà ta không nghĩ tới khả năng thứ hai quả thật rất khó.
Nếu lão gia cố ý tránh mặt bà ta để gọi điện thoại, vậy ông gọi cho ai? Bạn tốt của lão gia cũng ở kinh thành, hơn nữa mỗi lần gọi tới đều dùng điện thoại có dây, trừ những người này ra vậy chỉ còn mỗi Hạ Phạm hành.
Bởi vì chuyện dò xét xưởng thuốc đã khiến cho Đường Hồng Lan oán hận Hạ Phạm Hành cực kỳ, đã thế bao nhiêu chuyện nguy cấp cứ hết lần này tới lần khác xảy ra, Đường Đại Nghiệp chết, không có ai giúp bà ta quan sát nhất cử nhất động của Hạ Phạm Hành nữa, ngay cả Hạ Phạm Hành gần đây đang làm gì bà ta cũng không biết được, cảm giác bị che mắt này thật không dễ chịu chút nào.
Cứ như vậy qua một đoạn thời gian, Đường Hồng Lan cũng có chút không chịu nổi nữa.
Ngày hôm đó, Hạ lão gia đang luyện chữ ở trong thư phòng thì Đường Hồng Lan bưng trà gõ cửa tiến vào.
Đường Hồng Lan ôn uyển cười một tiếng, bà ta đi tới, đặt trà xuống rồi đứng ở một bên nhìn.
Bình thường Hạ lão gia thích viết nhất bốn chữ: “Ninh tĩnh trí viễn”, nhưng hôm nay thì khác.
Trên giấy Tuyên Thành ở trước mặt lão gia chỉ mới viết một chữ “Nghi”.
Chữ “Nghi” chiếm nửa bên của tờ giấy, còn nửa bên kia thì trống không, lão gia không tiếp tục nữa mà buông bút lông xuống, ngẩng đầu nhìn bà ta.
“Chị có chuyện gì không?”
Đường Hồng Lan cười một tiếng: “Có phải con đã quấy rầy ba luyện chữ rồi không? Ba cứ tiếp tục đi, đợi ba viết xong con có hai câu muốn nói với ba.”
“Không cần, nói đi.”
Lão gia không tiếp tục nữa, ông vừa quay người, Hạ Toàn Hữu ở một bên đã lập tức bưng tới một chậu nước.
Lão gia rửa sạch tay rồi thì cầm lấy khăn lông sạch sẽ để lau.
Đường Hồng Lan thấy bàn đọc sách có chút loạn bèn tiến lên muốn giúp dọn dẹp một chút.
Lão gia khoát tay một cái: “Không cần đâu, mực ở phía trên còn chưa khô, lát dính lên quần áo giặt không sạch được.”
Ông vừa nói vừa giương mắt với Hạ Toàn Hữu.
Hạ Toàn Hữu tiến lên, nói với Đường Hồng Lan: “Phu nhân cứ để tôi.”
Đường Hồng Lan cười một tiếng: “Vậy làm phiền chú Hạ rồi.”
Ở trước mặt lão gia, Đường Hồng Lan từ trước tới giờ luôn khách sáo với Hạ Toàn Hữu.
Hạ Toàn Hữu gật đầu đáp ứng rồi đi lên trước.
Đường Hồng Lan lui ra nhường chỗ nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi bàn sách.
Lão gia biết Đường Hồng Lan từ trước đến giờ luôn thận trọng như kim, thấy ánh mắt của bà ta không biết vô tình hay cố ý mà cứ dán lên bàn sách liền lên tiếng hỏi: “Chuyện của Vân Long thế nào rồi?”
Đường Hồng Lan thu lại tâm tư, cười một tiếng rồi nói: “Tốt lắm ạ, mấy ngày nay vẫn đang thương lượng chuyện đính hôn.
Con đến tìm ba cũng là vì muốn thương lượng chuyện chọn ngày, ý con là, chúng ta nên chọn mấy ngày hoàng đạo để Lưu gia chọn một trong số đó, giao quyền quyết định sau cùng cho Lưu gia, ba cảm thấy thế nào?”
Lão gia gật đầu một cái: “Cứ làm như vậy đi, ngày cụ thể để họ quyết, như vậy có thể cho họ thấy sự coi trọng của chúng ta, có điều không phải đầu năm Vân Long còn nói không muốn kết hôn quá sớm sao? Sao bỗng nhiên lại quyết định rồi?”
Đường Hồng Lan che miệng, nhìn lão gia cười khẽ: “Ba, hôm nay con tới cũng là nói cho ba, con cũng vừa mới biết thôi.
Vân Long không thể không biết xấu hổ mà nói cho ba nên đã nhờ con, thật ra thì chuyện vui như vậy có gì mà phải giấu diếm cơ chứ.”
“Chuyện vui?” Lão gia vừa nghe liền hiểu, “Lưu Nghiên mang thai à?”
Đường Hồng Lan gật đầu: ” Dạ, hơn một tháng rồi, hai đứa này thế mà nhanh gớm.”
Đường Hồng Lan vừa nói vừa không dấu vết quan sát lão gia, có chút thất vọng chính là lão gia không biểu lộ ra biểu cảm mừng rỡ như bà ta trông đợi mà ngược lại còn mặt đầy thâm trầm, khiến cho người khác không biết có ý gì.
Lão gia trầm mặc trong chốc lát, lúc sau mới ngẩng đầu hỏi bà ta: “Chị đã cẩn thận hỏi Vân Long chưa? Nó nhất định muốn cưới Lưu Nghiên sao? Kết hôn là đại sự cả đời, quy củ của Hạ gia chị cũng rất rõ ràng, vô luận là lý do gì thì đều không thể bỏ rơi vợ con.
Tâm tư của Vân Long đã chịu thu lại rồi sao?”
Sắc mặt Đường Hồng Lan trở nên cứng đờ, nhưng chưa đầy một cái chớp mắt đã khôi phục lại vẻ hiền hòa như ban đầu.
“Ba, ba biết con hiểu nỗi khổ ấy hơn bất kỳ ai khác, cho nên tất nhiên sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra với con trai con.
Hai đứa chúng nó cũng là thật lòng yêu nhau.”
“Tôi cũng không có ý gì khác, chị chớ suy nghĩ nhiều, nếu hai đứa nó nguyện ý thì lần đính hôn này thuận tiện đưa việc kết hôn ra luôn đi, chuyện này chị tự mình tới Lưu gia thương nghị, chúng ta chủ yếu vẫn phải tôn trọng ý kiến của đối phương.”
“Được, con sẽ làm.
Đúng rồi, ba, Phạm Hành… Gần đây bận việc sao? Vân Long dẫu sao cũng là em trai thằng bé, hôm nay Vân Long phận làm em mà lại kết hôn trước, con cũng nên hỏi chút ý của Phạm Hành, hy vọng nó đừng để ý, lỡ đâu nó thấy trong lòng không thoải mái thì con gửi lời xin lỗi, dẫu sao Nghiên Nghiên cũng không thể chờ đợi được, chúng ta cũng không thể không để ý tới danh tiếng của nhà gái.”
Lão gia nhìn Đường Hồng Lan một cái rồi trả lời: “Nó có bận không sao tôi biết được, chị mà có lòng thì gọi điện thoại nói một tiếng với nó.
Vân Long kết hôn, nó làm anh chẳng lẽ còn có thể giận dỗi không tham dự sao?”
“Ai ôi, ba, con không dám gọi đâu ” Đường Hồng Lan liên tục kêu than, “Ba, nếu không thì ba gọi giúp con đi, trong cái nhà này Phạm Hành chỉ nghe lời của ba, nếu như đổi thành con thì chưa chắc nó đã nhận.”
Lão gia quát lên: “Nói cái gì đó? Chị là trưởng bối, nó có thể không nhận điện thoại của chị sao?”
Đường Hồng Lan sâu kín thở dài, ngoài miệng không nói năng gì nhưng trên mặt lại bày tỏ hết.
Hạ Phạm Hành không nhận điện thoại của bà ta cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Truyện Kiếm Hiệp
“Tóm lại thì ba, làm phiền ba gọi một cú giúp con.”
Đường Hồng Lan cũng đã mở miệng rồi, lão gia mà không gọi thì không biết nên nói thế nào, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Hạ Phạm Hành.
Hôm nay Hạ Phạm Hành tan làm sớm, vừa về đã chủ động ôm Bảy Bảy.
Bảy Bảy bây giờ đã được hơn bốn tháng, lớn hơn trước đó không ít, mấu chốt là bé đã biết xoay người, đặt bé ở trên giường, bé đạp chân có thể lăn một vòng ở trên giường, không chú ý một tí là bé có thể rơi xuống ngay.
Lúc điện thoại kêu, Quách Tĩnh Tĩnh cách gần đó, cậu cũng không phải là lần đầu tiên nhận điện thoại thay cho Hạ Phạm Hành.
Thấy người gọi tới là Hạ lão gia, vừa “a lô” một tiếng, lão gia ở đầu kia đã cắt ngang lời cậu.
“Phạm Hành, em trai cháu muốn đính hôn, cháu làm anh mà không tham dự thì ra cái thể thống gì? Mau về ngay, mẹ cháu ở bên này còn đang chờ cháu đáp lời kia!”
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành.
Hạ Phạm Hành ôm Bảy Bảy đi tới.
“Sao thế em? Ai gọi điện thoại tới thế?”
“Là ông, ông nói là Đường Hồng Lan bảo anh về tham dự hôn lễ của Hạ Vân Long.
Nghe ý của ông hẳn là bà ta đang ngồi ở bên cạnh.” Quách Tĩnh Tĩnh che ống nghe nhỏ giọng nói.
“Đính hôn? Hạ Vân Long muốn đính hôn?”
Hạ Phạm Hành cũng có chút bất ngờ Hạ Vân Long lại muốn đính hôn nhanh như thế? Hắn nhận lấy điện thoại từ tay Quách Tĩnh Tĩnh, đưa Bảy Bảy cho cậu rồi cầm điện thoại di động đi tới trong phòng khách tiếp chuyện.
Thật ra vừa mới nghe một tiếng kia Hạ lão gia đã biết không phải Hạ Phạm Hành mà là Quách Tĩnh Tĩnh.
Gọi điện thoại với bọn họ bao lâu rồi sao ông có thể không phân biệt được giọng nói của hai người chứ, cắt đứt lời Quách Tĩnh Tĩnh là muốn nhắc nhở hai người họ.
Quách Tĩnh Tĩnh ở đó nói rõ Hạ Phạm Hành đang ở nhà, lỡ như để Đường Hồng Lan nghe thấy tiếng của Bảy Bảy, dựa vào trí thông minh của bà ta là có thể lờ mờ đoán ra được.
Hạ Phạm Hành cũng quả thật phản ứng mau, Quách Tĩnh Tĩnh nói một chút hắn đã hiểu ý của Hạ lão gia, trực tiếp đưa Bảy Bảy cho Quách Tĩnh Tĩnh rồi cầm điện thoại ra chỗ khác.
Hai ông cháu nói mấy câu qua loa, giọng điệu nói chuyện còn tựa như trước đây, Hạ Phạm Hành vẫn vậy, hắn không muốn đi, lấy cớ bận bịu công việc nên không muốn trở lại kinh thành.
“Cháu nói gì đó? Cháu làm anh mà không tham dự hôn lễ của em trai, nói ra không sợ người ta chê cười à? Bận bịu? Bận rộn tới độ ngay cả thời gian tham dự hôn lễ cũng không có sao? Bây trời cao hoàng đế xa, sống tự tại tiêu sái gớm nhỉ.”
Lão gia nổi giận đùng đùng một phen, nói tới độ Hạ Phạm Hành phải đỡ tránh, cảm thấy lão gia quả là một diễn viên lão làng mà, trông cái giọng điệu, thái độ này mà cứ tưởng thật ấy.
Hạ Phạm Hành còn chưa lên tiếng, bên kia lại truyền tới giọng nói của Đường Hồng Lan.
“Ba, ba đừng tức giận, để con nói chuyện với Phạm Hành, ba ngàn lần vạn lần đừng tức giận.”
Sau một trận tiếng vang, chắc là điện thoại đã vào tay Đường Hồng Lan.
“A lô, Phạm Hành, dì biết, Vân Long thân là em trai mà lại kết hôn trước trong lòng con nhất định sẽ không thoải mái.
có điều cũng không còn cách nào khác, nếu con không vui thì cứ mắng dì đi chứ đừng giận dỗi với ông nội, ông nội con thật sự rất nhớ con.”
Hạ Phạm Hành lạnh giọng: “Tôi chẳng có hứng thú với việc Hạ Vân Long có cưới hay không, đính hôn tôi không đi, kết hôn tôi sẽ tham gia, cứ như vậy đi.”
Nói xong, hắn quả quyết cúp điện thoại, lười nghe người đàn bà ấy nói chuyện vớ vẩn.
Đường Hồng Lan bị cúp điện thoại thì sắc mặt có chút khó coi.
Bà ta âm thầm hít một hơi, đè xuống lửa giận trong lòng.
Đường Hồng Lan đưa điện thoại di động trả lại cho lão gia.
“Nó nói gì?” Hạ lão gia lạnh lùng nói.
Đường Hồng Lan nhấp mím môi: “Nó nói nó sẽ về tham dự hôn lễ, nhưng sẽ không về lúc đính hôn.
Ba, ba đừng giận, con cảm thấy như vậy cũng rất tốt, chỉ cần Phạm Hành nguyện ý tham gia là tốt rồi”
“Hừ! Tốt cái gì mà tốt? Nó tình nguyện ở lại An Huy với một người đàn ông nhưng lại không trở lại tham gia hôn lễ của em trai mình, cái này mà bảo là tốt à?” Đường Hồng Lan kinh ngạc trừng mắt nhìn.
“Phạm Hành còn ở bên người đàn ông kia sao? Không thể nào? Nó…”
“Làm sao lại không? Còn có cái gì mà nó không làm được à?” Lão gia nói, tức giận mặt đỏ rần rần.
Đường Hồng Lan vội vàng nhắc nhở ông: “Ba, ba bình tĩnh một chút, mọi chuyện luôn có biện pháp giải quyết cả mà.
Phạm Hành có lẽ cũng là nhất thời muốn thử vị mới, qua cái lúc hứng thú rồi thì cũng về chính đạo thôi.”
“Giải quyết? Tôi thấy chuyện này chẳng có cách nào để giải quyết đâu! Được rồi, chị đi ra ngoài trước đi, tôi cũng mệt rồi.”
Lão gia nói như vậy, Đường Hồng Lan cũng không tiện ở lại nữa.
Bà ta đứng lên liền nói: “Vậy ba nghỉ ngơi cho khỏe, con đi ra ngoài trước.” Đường Hồng Lan vừa nói xong bèn xoay người đi tới cửa phòng, lúc ra cửa, khóe miệng Đường Hồng Lan không nhịn được mà nhếch lên, trong lòng thầm mắng Hạ Phạm Hành tốt nhất cả đời cứ đi theo sau mông của tên đàn ông kia đi!
Lão gia nhìn Đường Hồng Lan cách xa, vừa rồi còn cực kỳ tức giận, vào lúc này đã hoàn toàn thu lại, nghiêng người về phía Hạ Toàn Hữu.
“Ông nói xem, có phải nó đã phát giác ra cái gì rồi không?”
Hạ Toàn Hữu cười một tiếng: “Có thể, có điều cuối cùng lại bị mấy câu của ngài làm cho rối lên, chắc bây giờ những gì phu nhân nghĩ trong lòng đã có phần khác đi so với thực tế rồi.”
Lão gia tử xoay người lại, đi trở về trước bàn đọc sách, lần nữa nhặt bút lông lên viết nốt nửa bên chữ còn lại, vừa nói: “Tâm tĩnh thì thanh, lòng thanh thì minh, lòng minh thì linh, tâm linh rồi người dĩ nhiên thanh tỉnh, một người nghĩ như thế nào không quan trọng, quan trọng là không thể có lòng hại người.”.