Lần này Hạ lão gia bất tỉnh không giống như lần trước, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói là não bị xuất huyết, nếu như cấp cứu không kịp thậm chí sẽ còn nguy hiểm đến tính mạng.
Hạ lão gia coi như cũng dạo qua quỷ môn quan một lần.
Não xuất huyết tỉ lệ tử vong cao, bệnh tình nghiêm trọng thì phải phẫu thuật, nhưng nếu tim của ông không khỏe, không thể phẫu thuật được, đến lúc đó thì chỉ có nước chờ chết.
Hạ Vân Tuyết chưa bao giờ thấy sắc mặt Hạ Phạm Hành khó coi đến thế.
Lúc Hạ lão gia được đưa đi cấp cứu, hắn ngồi ở trong hành lang như một pho tượng đá, cả người toát ra cảm giác lạnh lẽo, người sống chớ gần.
Hạ Vân Long cũng sợ hãi, Lưu gia bên kia muốn kiện gã, bây giờ đang thu dọn đồ đạc nói muốn chuyển viện.
Nơi này là bệnh viện do Hạ Vân Long bỏ tiền ra, Lưu Đông nói, Lưu gia với Hạ Vân Long từ nay về sau chỉ có thù chứ không có tình!
Lúc Đường Hồng Lan dẫn Hạ Vân Long tới cửa phòng cấp cứu, Hạ Phạm Hành không buồn nhìn gã, chỉ nói một chữ: “Cút!”
Hạ Vân Long sợ Hạ lão gia, sợ Lưu gia kiện gã, cũng sợ Hạ Phạm Hành, nhưng Hạ Phạm Hành dám bảo gã cút, gã đương nhiên không phục.
“Mày là cái thá gì? Dựa vào cái gì…”
Hạ Phạm Hành ngẩng đầu nhìn gã, ánh mắt kia giống hệt như khi hắn đánh gã khi còn bé, âm trầm đến đáng sợ.
Hạ Vân Long giống như bị ai bóp cổ, nghẹn ở trong họng không nói ra được.
Hạ Phạm Hành nói một lần nữa: “Cút!”
Hạ Vân Long há miệng muốn lên tiếng nhưng Đường Hồng Lan đưa tay kéo gã lại, lắc đầu một cái.
Hai mẹ con nháy mắt với nhau, chẳng biết có ý gì nhưng rốt cuộc Hạ Vân Long vẫn ngoan ngoãn theo Đường Hồng Lan rời khỏi.
Hạ Vân Tuyết hiểu rõ Đường Hồng Lan, thấy bọn họ đi rất vội vàng, vẻ mặt cũng không đúng lắm thì đi tới bên cạnh Hạ Phạm Hành kêu một tiếng: “Anh…”
Hạ Phạm Hành nhìn Hạ Vân Tuyết, trầm giọng nói: “Vân Tuyết, chuyện này bắt đầu từ bây giờ, em đừng nhúng tay vào nữa”.
Hạ Vân Tuyết cả kinh trong lòng.
Cô biết, Hạ Phạm Hành đang đưa ra lời cảnh báo cuối cùng.
Hắn chuẩn bị đối phó với Hạ Vân Long nhưng không cho cô nhúng tay vào thật ra thì vẫn sợ cô khó xử đi.
Gần đây Hạ Vân Tuyết phát hiện, trước kia cô cảm thấy Hạ Phạm Hành lạnh như băng thật ra là bởi vì mọi người không hiểu được hắn, nếu như là người hắn để trong lòng, không, chỉ cần là người hắn để ý thôi, hắn cũng sẽ cực kì cẩn thận tỉ mỉ.
Hạ lão gia nói muốn gặp Bảy Bảy, hắn liền nói với ông Quách Tĩnh Tĩnh cũng muốn mang Bảy Bảy tới, còn cô, mặc dù cô đã từ bỏ ý định với Đường Hồng Lan, nhưng để con gái ruột đi đối phó với mẹ mình, điều này quả thật trái với luân thường đạo lý.
Hạ Phạm Hành để ý cả những điều như vậy.
Hạ Vân Tuyết cảm thấy những lời này của Hạ Phạm Hành là sự ấm áp duy nhất mà cô có được tối hôm nay.
Lưu gia coi như còn biết phải trái, bọn họ thống hận Hạ Vân Long nhưng ít ra không đến nỗi giận cá chém thớt lên Hạ lão gia.
Lúc chuẩn bị rời khỏi, Lưu Đông còn tới bên này chào hỏi, nhưng không còn nồng nhiệt như khi xưa.
Hạ lão gia từ phòng phẫu thuật đi ra, ông vẫn còn đang hôn mê.
Bác sĩ nói cần chút thời gian nữa ông mới tỉnh lại, hơn nữa người nhà cũng cần phải chuẩn bị tâm lý, xuất huyết não sẽ để lại di chứng, ví dụ như gặp khó khăn trong hoạt động thường ngày hay khó khăn ngôn ngữ, nói đơn giản thì là bị trúng gió.
Hạ Phạm Hành nói cảm ơn với bác sĩ, sau đó Hạ lão gia được đưa về phòng bệnh.
Hạ Toàn Hữu thấy ông không sao cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Phạm Hành gọi Hạ Toàn Hữu qua một bên, hắn có chuyện muốn thương lượng với ông.
“Chú Toàn, phiền chú về nhà một chuyến giúp cháu.”
Hạ Toàn Hữu thoáng suy nghĩ một chút rồi vỗ trán một cái: “À! Tôi… tôi hồ đồ quá, tôi không nên để Đường Hồng Lan cứ thế mà về mới đúng”.
Hạ Phạm Hành an ủi: “Chú đừng nói như vậy, cháu biết lúc đó bảo chú về chú cũng không yên tâm”.
Hạ Toàn Hữu quay đầu nhìn Hạ lão gia đang nằm trên bệnh, thở dài nói: “Đời này lão gia khổ quá…” Năm xưa tang vợ, sau này con trai lớn mất sớm, con thứ hai bỏ nhà, cãi nhau với hai con trai đến mức có chết cũng không muốn thấy mặt nhau, không ngại làm trái lương tâm cưới về một cô con dâu, cuối cùng vì tranh đoạt gia sản mà bụng mang một bồ dao găm.
Hạ Toàn Hữu giận đỏ mặt, nói: “Không được, tôi phải về nhanh thôi, tôi không thể để người đàn bà kia hủy hoại Hạ gia được.” Hạ Toàn Hữu vội vàng muốn đi, Hạ Phạm Hành liền ngăn ông lại: “Chú Toàn, chú đừng nóng, bọn họ sẽ không có được thứ mình muốn đâu.”
Hạ Toàn Hữu bật cười, gật đầu nói: “Chuyện này thật đúng là ông trời có mắt, vừa hay thứ kia đã được trao cho cậu rồi đúng không? Chắc bây giờ bọn họ đang lật tung cả cái nhà này lên để tìm đây.
Tiểu thiếu gia, cậu nhận đồ rồi, ở Huyền Tể Đường có rất nhiều cổ đông, có được thứ đó chẳng khác gì có được thánh chỉ”.
Hạ Phạm Hành cũng cười nói: “Chú Toàn, cháu muốn chú trở về chính là để tiết lộ chuyện này cho Đường Hồng Lan, để cho bọn họ biết đồ bây giờ đang ở trong tay cháu.”
Hạ Toàn Hữu kinh ngạc nhìn Hạ Phạm Hành, không hiểu tại sao hắn lại muốn làm thế.
Hạ Phạm Hành cũng không dối gạt ông, hắn nở một nụ cười lạnh lùng: “Cháu muốn xem xem, Huyền Tể Đường rốt cuộc có bao nhiêu là người của bọn họ, so với việc lần mò tìm từng kẻ một thì cháu muốn một mẻ tóm gọn hơn”.
Hạ Toàn Hữu giật mình nhìn Hạ Phạm Hành, hóa ra hắn có chủ ý này.
Hắn căn bản không có ý giữ lại những vị cổ đông kia, nhưng Huyền Tể Đường phát triển được như ngày hôm nay thì những người công thần thực sự đã sớm tự thành lập đoàn thể riêng cho mình rồi.
Hạ Vân Long muốn dựa vào những lão nhân kia để gây sức ép cho Hạ lão gia, để bản thân có thể ngồi lên vị trí người đứng đầu Huyền Tể Đường, mà Hạ Phạm Hành thì muốn nhân cơ hội này một lưới bắt hết, hắn sẽ thành lập một đế chế thương nghiệp của riêng mình.
Sự quyết đoán của Hạ Phạm Hành khiến người khác phải kinh ngạc, đồng thời cũng là sự nguy hiểm rất lớn mà hắn phải chịu, dẫu sao những lão nhân kia ở Huyền Tể Đường lâu như vậy, cành lá đan chen, quan hệ phức tạp, có thể nói là liên quan đến một chỉnh thể, cho nên Đường Hồng Lan cùng Hạ Vân Long không có gan loại bỏ hết tất cả, nhưng Hạ Phạm Hành đã tính toán từng bước từng bước cho tới nay.
Ban đầu, Hạ Toàn Hữu thấy Hạ Phạm Hành từng bước nhượng bộ nên cho rằng hắn muốn gió yên biển lặng, bây giờ nhìn lại mới thấy hắn đang đánh bước nào, rào bước ấy.
Khó trách, khó trách trong lòng Hạ lão gia tuy đã chọn hắn làm người nối nghiệp nhưng vẫn phải tiếp tục tiến hành khảo hạch, có lẽ ông đã sớm nhìn ra tính toán của Hạ Phạm Hành rồi.
Tiến hành khảo hạch chẳng qua là tranh thủ thêm thời gian cho hắn mà thôi.
Tuổi tác Hạ Toàn Hữu cũng đã lớn, vốn tưởng mình đã thấy hết tất cả sóng to gió lớn, trên đời này ngoại trừ chuyện của Hạ lão gia ra thì không còn gì có thể khiến ông lay động, nhưng Hạ Phạm Hành hết lần này tới lần khác đều làm dấy lên nhiệt huyết trong lòng ông.
“Tôi biết nên làm như thế nào rồi.”
Hạ Toàn Hữu nói xong thì cười một tiếng rồi xoay người rời đi, bước chân không hề vội vã mà chỉ như đang thư thái tản bộ.
氺
Quách Tĩnh Tĩnh đợi tới trưa cũng không thấy Hạ Phạm Hành về nên cậu biết đã có chuyện xảy ra.
Cậu gọi cho Hạ Phạm Hành nhưng điện thoại lại tắt máy, đoán chừng là hết pin.
Kết quả không bao lâu, Hạ Vân Tuyết tới, còn mang theo cả Man.
Man—câu đầu tiên bé nói sau khi vào nhà là: “Bảy Bảy đâu rồi ạ?”
Câu thứ hai chính là: “Đói quá đi mất”
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần hai giờ rồi.
Cậu liền hỏi Hạ Vân Tuyết: “Mọi người không ăn cơm trưa sao?”
Hạ Vân Tuyết nhìn cũng một đêm không ngủ, trên mặt đều là vẻ mệt mỏi, cô lắc đầu nói: “Chưa ăn gì cả.”
Quách Tĩnh Tĩnh đã nấu chút cháo, định khi Hạ Phạm Hành về sẽ bảo hắn đưa tới cho Hạ lão gia, bây giờ vừa hay có thể cho hai người họ lấp đầy bụng.
Hạ Vân Tuyết ăn hai chén, Man thì ăn một thìa lớn, thìa thứ hai thì múc tí cháo cho Bảy Bảy, mỗi người một miếng, cứ như vậy, mặc dù ăn chậm nhưng cả hai đều rất vui vẻ, ngay cả Bảy Bảy nằm ở đó cũng cười khanh khách.
Ăn no bụng rồi, Hạ Vân Tuyết mới nói cặn kẽ chuyện tối qua cho Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh không nghĩ tới, còn tưởng rằng Hạ lão gia chỉ bị cao huyết áp thôi, hóa ra còn cả một chuỗi nguyên nhân dài như thế.
Hạ Phạm Hành đã kể cho cậu nghe chút chuyện về Lưu Nghiên, nhưng Quách Tĩnh Tĩnh không nghĩ tới không giữ được đứa nhỏ.
Cậu nghe Hạ Vân Tuyết kể xong thì im lặng, hồi lâu không lên tiếng.
Cậu ngẩng đầu lên, hỏi Hạ Vân Tuyết: “Cô có ổn không?”
Hạ Vân Tuyết chớp mắt mấy cái: “Tôi á?” Không phải nên hỏi Hạ lão gia hay Hạ Phạm Hành sao? Làm sao lại hỏi cô đầu tiên?
Quách Tĩnh Tĩnh không phải là một người biết nói chuyện, cậu nhấp mím môi lại hỏi một lần nữa: “Tâm trạng cô có ổn không?”
Hạ Vân Tuyết bật cười, thanh âm có chút ngọt ngào nói: “Tôi không sao, tôi muốn tách ra từ lâu rồi, sao cả anh cả lẫn cậu đều hỏi tôi câu đấy thế? Tôi trông yếu đuối vậy sao?”
Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu một cái: “Không phải là yếu đuối, dù sao đó cũng là người thân nhất của cô mà”.
Hạ Vân Tuyết sửng sốt một chút rồi thở dài: “Cậu và anh… Thật đúng là không phải người một nhà không vào chung một cửa mà”.
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn về nơi khác, hai tai có hơi đỏ lên, sao tự dưng lại nhắc tới Hạ Phạm Hành làm gì không biết.
“Đúng rồi, Tĩnh Tĩnh, mấy ngày nay có thể tôi phải làm phiền cậu chăm sóc Man hộ tôi rồi.
Ở bệnh viện chỉ dựa vào một mình anh cả thì không được, hơn nữa chắc thời gian sắp tới anh ấy sẽ bận lắm, mà lần này ông nội chịu đả kích lớn như vậy tôi cũng muốn ở bên chăm sóc ông”.
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu: “Không sao, thời điểm này có người thân ở cạnh thì tâm trạng cũng tốt hơn nhiều mà”.
“Ừ!” Hạ Vân Tuyết cố nặn ra một nụ cười kiên cường, sau cùng nặng nề thở ra một hơi, “Đúng rồi, tôi tiện đường tới lấy quần áo cho anh.
Anh nói gần đây anh có thể phải ở lại bên kia, anh bảo cậu không cần lo lắng, anh đã sắp xếp xong hết rồi”.
“Sắp xếp? Sắp xếp cái gì?”
Quách Tĩnh Tĩnh vừa đi vào phòng thu dọn quần áo cho Hạ Phạm Hành vừa hỏi Hạ Vân Tuyết.
Hạ Vân Tuyết cười một tiếng: “Tôi cũng không biết nữa, tôi nghĩ hai người có thần giao cách cảm nên không hỏi nhiều.”
Quách Tĩnh Tĩnh đỏ bừng cả mặt, không nói gì nữa.
Hạ Vân Tuyết nhìn cậu như vậy thì xúc động trong lòng: Ôi ngại quá đi mất! Anh cả tìm ở đâu ra một người đáng yêu như thế nhỉ!
氺
Một đầu khác, khi Hạ Toàn Hữu về đến nhà đã nhìn thấy ở dưới lầu, trong phòng khác, mấy người giúp việc lớn tuổi đang đứng ở cầu thang lên tầng hai nhìn ngó xung quanh.
“Chuyện gì thế?” Hạ Toàn Hữu lên tiếng hỏi.
Mấy người kia đồng loạt quay đầu, nữ đầu bếp quen thân với ông nhất đi tới nói: “Ông Toàn, bà chủ làm sao thế? Bà ấy tự dưng nói trong thư phòng lão gia có con chuột rồi sai cả một đám người vào trong đó bắt chuột, thế nhưng lại không cho chúng tôi vào trong đó.
Rõ ràng người già bọn tôi quen với việc bắt chuột hơn đám người trẻ kia mà.
Ông xem xem, bắt hơn một tiếng rồi mà có thấy bắt được con nào đâu?”
Một người khác cũng tới, nói: “Quản gia, tôi có lén đi xem thì không giống như đang bắt chuột đâu, giống như đang tìm đồ hơn, nhưng mà tôi vừa mới ló đầu đã bị bà chủ đuổi xuống.
Bao nhiêu năm rồi mà lần đầu tiên tôi thấy bà chủ dọa người như vậy đấy!”
Hạ Toàn Hữu nhìn lên trên tầng, tiếng đồ đạc di chuyển vang lên rất to, bọn họ quả thật đúng là vò đã mẻ lại sứt, chẳng thèm ngó ngàng tới gì nữa.
“Mấy người đợi ở đây, tôi lên trên xem thế nào.
Xem ra Hạ gia chúng ta thật sự phải ‘tổng vệ sinh’ một lần rồi…”
Đám người làm nhìn bóng lưng Hạ Toàn Hữu, mặt đầy khó hiểu.
“Tổng vệ sinh gì cơ? Không phải tới hai chín tháng chạp mới tẩy trần sao?”
Hạ Toàn Hữu lên lầu, lúc đi tới cửa còn dừng bước lại, điều chỉnh thành nét mặt lạnh lùng rồi mới đi vào trong.
Trong thư phòng không đến nỗi là một mảng hỗn độn, nhưng đồ đạc đã hoàn toàn loạn hết cả lên.
Bình hoa, sách trên giá đều bị dịch chuyển vị trí, chất ở trên ghế sa lon, ngã trái ngã phải.
Đường Hồng Lan đứng ở một bên, hai hàng chân mày nhíu chặt lại, Hạ Vân Long cũng có vẻ như không đợi được nữa, ra sức lục lọi két sắt.
Hạ Toàn Hữu vừa thấy đã giận dữ hét lên: “Các người đang làm gì đó? Muốn tạo phản sao? Tất cả dừng tay lại cho tôi!”
Tiếng quát này của Hạ Toàn Hữu khiến đám người làm kia hoảng sợ, từng người rụt cổ đứng ở một bên không dám lộn xộn.
Hạ Vân Long dùng sức ném vật trong tay xuống đất, gã nóng nảy đứng dậy, quay đầu nhìn về Hạ Toàn Hữu.
“Ông dám quát tôi à? Đây là nhà của tôi, tôi muốn làm gì là quyền của tôi, ông có quyền gì mà bảo tôi dừng lại?”
Hạ Toàn Hữu liếc gã một cái, căn bản chẳng coi gã là cái thá gì.
Ông quay đầu nhìn Đường Hồng Lan, thần sắc âm trầm nói: “Bà chủ, bà đang làm cái gì vậy?”
Đường Hồng Lan khoanh tay châm chọc: “Chú Toàn về nhà không nghe thấy người làm nói à? Trong thư phòng có con chuột…”
Hạ Toàn Hữu nhếch miệng, muốn cười nhưng đành phải nhịn, nói: “Chuột gì mà tài quá, còn chui được vào trong két sắt cơ?”
Đường Hồng Lan lạnh lùng nhìn Hạ Toàn Hữu: “Lão gia nằm viện, cái nhà này còn chưa tới phiên chú làm chủ đâu?”
“Ồ, vâng, tôi chỉ là một người làm thôi,” Hạ Toàn Hữu vỗ ngực, “Lão gia nuôi tôi nhiều năm như thế, ít nhất tôi vẫn sống như một con người, không giống như một số kẻ, chẳng khác gì bạch nhãn lang, vong ơn bội nghĩa!”
“Ông chửi ai là bạch nhãn lang?” Hạ Vân Long mặt đầy tàn bạo, trông như rất muốn lao vào đánh người.
Hạ Toàn Hữu cũng không sợ gã, ông liếc nhìn đám người vừa mới lục tung cả cái phòng này lên, nói: “Bắt đầu từ ngày mai, các người không cần tới đây nữa.” Sắc mặt những người đó trở nên trắng nhợt, tất cả đều nhìn về Đường Hồng Lan, là Đường Hồng Lan đưa tiền sai bọn họ làm như vậy.
Có một người gan lớn đi ra nói: “Chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của bà chủ thôi, chúng tôi có lỗi gì sao?”
Bình thường Hạ lão gia đối đãi với người làm rất rộng lượng, quan trọng là tiền lương rất cao, hơn nữa bọn họ bị ông chủ đuổi việc thì tìm việc mới cũng không dễ dàng, bởi vì giới nhà giàu là một vòng tròn rất lớn, một truyền mười, mười truyền một trăm, rất nhanh bọn họ sẽ hoàn toàn thất nghiệp.
Hạ Toàn Hữu quét mắt một vòng, lạnh lùng nói: “Các người đều là người sống vào đồng tiền do mình làm ra, không phải là nô lệ, chẳng lẽ ngay cả khả năng phân biệt thiện ác thật giả cũng không có sao? Hôm nay bà chủ sai các người tự tiện xông vào thư phòng của chủ nhân, các người cũng tích cực quá thể, ngày mai bà ta sai các người đi giết người, các người cũng làm sao?”
Tuổi trẻ da mặt mỏng, Hạ Toàn Hữu vừa nói như vậy thì tất cả đều đỏ lừ cả mặt.
Ông nói những lời này không phải là dùng thân phận để đè ép người khác, mà là với tư cách của người đi trước dạy dỗ lớp sau nên làm người như thế nào!
Hạ Toàn Hữu nói xong thì ngẩng đầu nhìn Đường Hồng Lan: “Bà chủ, lão gia chỉ hôn mê thôi, bác sĩ đã nói lão gia đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi.
Bà làm như vậy, bà nghĩ khi lão gia tỉnh lại liệu có bỏ qua cho bà không?”
Đường Hồng Lan hất hàm: “Tôi chỉ cần tìm được thứ tôi muốn rồi sẽ khiến mọi thứ trở về như ban đầu”.
Hạ Toàn Hữu nhìn Đường Hồng Lan, cảm thấy có chút buồn cười.
Ông thấp giọng trả lời: “Bà chủ cho rằng, sau khi biết được bà sai người đi tìm, lão gia sẽ còn để thứ đó ở lại đây sao?”
Sắc mặt của Đường Hồng Lan lập tức thay đổi, bà ta đen mặt lại, hai con mắt đỏ trợn lên nhìn Hạ Toàn Hữu và nói: “Nó đang ở nơi nào!”
Hạ Toàn Hữu cười cười: “Một nơi mà bà mãi mãi đừng mong có thể tìm thấy”.
Lời của editor: tính ra nhân vật nào trong truyện cũng số khổ luôn á trời tội nghiệp Hạ lão gia, đang còn sống mà hai mẹ con ĐHL còn công khai làm càn, nếu ông có chuyện thì Hạ gia đi đời.