Hạ Phạm Hành xử lý xong chuyện ở Huyền Tể Đường thì trở lại bệnh viện.
Hắn nhìn chung quanh một chút, Quách Tĩnh Tĩnh đã rời đi còn Hạ lão gia thì đang tựa người vào đầu giường, Hạ Toàn Hữu đã tới đây chăm sóc ông trước.
Hạ Phạm Hành đi tới, Hạ lão gia nhìn chằm chằm vào hắn, càng nhìn càng cảm thấy hắn cực kỳ giống Hạ Khải Minh, nhưng lại không có sự âm trầm giống như ba mình.
Nội tâm Hạ Phạm Hành rất tươi sáng, bởi vì con trai của hắn, người yêu của hắn vẫn đang ở bên hắn không rời.
Hạ Toàn Hữu đã nói trước với Hạ lão gia về chuyện xảy ra ở phòng họp, có điều không dám nói quá cặn kẽ, bao gồm cả chuyện Đường Hồng Lan lục tìm toa thuốc, chủ yếu vì sợ Hạ lão gia phải chịu đả kích thêm lần nữa.
Hạ Phạm Hành cũng nói với Hạ lão gia về tình huống của công ty, điều nên làm hắn đã làm rồi, ngày mai tin tức vừa nổ ra, hắn sẽ giảm tổn thất đối với Huyền Tể Đường đến mức nhỏ nhất.
Bất kể như thế nào thì với tai tiếng như vậy của Hạ gia, không có tổn thất là không thể nào.
“Bạch Khiêm Dập bên kia cháu đã nói chuyện rồi, việc nghiên cứu dược mỹ phẩm có thể tiến hành bất cứ lúc nào, dẫu sao cũng cần thời gian, đến lúc đó chờ chuyện này đi qua chúng ta sẽ công bố dược mỹ phẩm do Bạch thị phụ trách tiếp thị và quảng bá, chúng ta phụ trách kỹ thuật nghiên cứu.” Lão gia tử nghe xong vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, thật ra thì Huyền Tể Đường có cửa hàng của mình, không cần phải cho Bạch thị được lợi lớn như vậy.
Hạ Phạm Hành biết Hạ lão gia tiếc nuối bèn cười nói: “Thật ra thì cháu thấy không sao cả, Bạch Khiêm Dập cũng không tệ lắm.
Tất cả các chi phí nghiên cứu và phát triển trước khi ra mắt mỹ phẩm cũng theo tỷ lệ bên kia sáu chúng ta bốn, quan trọng nhất là mọi nguy cơ tổn thất sẽ do bên kia chịu”.
Hạ lão gia nghe xong sắc mặt mới khá hơn một chút, ông mở miệng hàm hàm hồ hồ nói: “Người góp vốn…”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: “Sau khi giải tán cuộc họp đã có không ít người bày tỏ lớn tuổi rồi, không muốn nhúng tay vào chuyện công ty nữa.” Hạ lão gia nhấp mím môi, những người này coi như còn có chút đầu óc, vẫn biết được so với việc ngồi trong phòng giam thì ngồi nhà nhận hoa hồng vẫn thoải mái hơn nhiều.
“Vậy…” Lão gia tử há miệng, khàn khàn nói một chữ, sau đó không nói thêm được gì nữa.
“Ứng viên thay thế cháu đã sắp xếp xong rồi, Dương Tuyền cũng bị cháu lôi tới giúp, sẽ không loạn đâu, ông yên tâm”.
Hạ lão gia “nở nụ cười”, mặc dù trên mặt gần như không có chuyển động gì khác nhưng ánh mắt nhìn Hạ Phạm Hành lại lộ rõ vẻ hết sức vui mừng.
Sau khi Hạ lão gia đã ngủ, Hạ Phạm Hành cũng tắm rửa qua một chút, sau đó giục Hạ Toàn Hữu mau đi về nghỉ ngơi, dẫu sao tuổi ông cũng đã lớn rồi.
Sau khi Hạ Toàn Hữu đi, hắn ngồi một mình ở phòng ngoài, mở máy tính xách tay ra tiếp tục công việc.
Ngày mai chuyện của Hạ Vân Long sẽ bị truyền ra ngoài, đây là một sự đả kích rất lớn đối với Huyền Tể Đường, dẫu sao đã gần hai năm rồi người chịu trách nhiệm đối ngoại của Huyền Tể Đường đều là Hạ Vân Long.
Bây giờ hình tượng người đại diện sụp đổ dĩ nhiên lợi ích cũng sẽ bị liên lụy, huống chi thói đời ngày nay có nhiều kẻ sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Lúc này Hạ Phạm Hành trở lại tất nhiên sẽ gây ra tranh cãi không nhỏ, chuyện con riêng rất có thể bị đào ra lần nữa.
Điện thoại vang lên, là Dương Tuyền gọi tới.
“Sao rồi?”
“Yên tâm, ít nhất mấy bên truyền thông có danh tiếng cao sẽ đứng về phía cậu.
Nghĩ lại chuyện lần trước đi, là chúng ta bán ân huệ cho bọn họ đấy, hôm nay thấy Hạ Vân Long đã ngã ngựa, thế cục quá rõ ràng, bọn họ không dám đắc tội với cậu nữa đâu.
Chuyện dược mỹ phẩm tôi cũng có ý tiết lộ một chút với họ rồi, thấy liên quan tới Bạch Khiêm Dập là mắt ai cũng sáng như đèn pha ấy, còn đang chờ chúng ta tiết lộ thêm tin tức kia kìa”.
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: “Làm nghề này không có ai ngu cả.”
Dương Tuyền chép miệng một cái: “Nhưng mà cậu bán đứng Bạch Khiêm Dập như vậy thật sự không sao à? Nghe nói anh ta không dễ chọc vào đâu, lạnh như băng ấy, không hề có chút tình người nào, lỡ như anh ta trở mặt thì sao?”
“Anh ta không có khoa trương như bên ngoài nói đâu, huống chi việc tung ra mỹ phẩm cũng cần phải tuyên truyền, cũng không phải chuyện lớn gì, anh ta sẽ không để ý đâu”.
“Nói cũng đúng… Nhưng mà thật sự không nghĩ tới Bạch Khiêm Dập cũng là người cùng đường đấy.
Hôm nay tôi nghe ngóng được không ít tin đồn, nghe nói anh ta đang theo đuổi một người đàn ông, ôi cậu có tưởng tượng được không? Anh ta chịu rũ bỏ hình tượng để theo đuổi một người, cái cảnh ấy thật sự rất…” Dương Tuyền nói cực kỳ hưng phấn, có thể tưởng tượng hai mắt y đang sáng đến nhường nào, có điều Hạ Phạm Hành lại không có ý định tiếp chuyện với y.
“Được rồi, tôi không bát quái như cậu đâu, cứ như vậy đi, cúp đây.”
Nếu không tắt máy ngay bây giờ thì không biết y sẽ nói đến khi nào nữa, Hạ Phạm Hành vô cùng quả quyết cúp điện thoại, một chút cũng không do dự.
Vừa mới cúp điện thoại được một lát thì tiếng chuông lại vang lên, thấy cái tên ở trên màn hình, biểu tình trên mặt Hạ Phạm Hành trong nháy mắt trở nên vô cùng nhu hòa.
“A lô.” Đâu ra đấy, mỗi lần nghe điện thoại đều là hai chữ này mở đầu.
“A Tĩnh, hôm nay sao em không đợi anh?” Hạ Phạm Hành còn tưởng rằng Quách Tĩnh Tĩnh sẽ chờ hắn về rồi mới đi, ai ngờ không thấy cậu đâu, trong lòng hắn thấy có chút mất mát, không nghĩ tới Hạ Phạm Hành hắn cũng có một ngày như vậy.
Quách Tĩnh Tĩnh dừng một chút rồi mới trả lời: “Tận lúc sắp ăn cơm tối em mới về, vốn dĩ muốn chờ anh, nhưng mà em đi cùng chú Dực, không nên để chú chờ cùng mình được”.
Hạ Phạm Hành cười một tiếng, kéo dài vĩ âm trả lời một câu: “Như vậy à…”
“Ừ.” Quách Tĩnh Tĩnh như sợ hắn không tin nên đáp lại cực kì nghiêm túc.
“Anh còn đang làm việc sao?”
Hạ Phạm Hành nhìn tài liệu đầy ở trên bàn, thở dài nói: “Ừ, đúng vậy, chắc sau đây còn bận nữa, nhưng mà uống canh em nhờ Dương Tuyền đưa tới xong anh cảm thấy cho dù có phải làm việc đến sáng cũng không thành vấn đề”.
Bên đầu kia điện thoại bỗng trầm mặc, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt.
Hạ Phạm Hành có thể tưởng tượng, vào lúc này Quách Tĩnh Tĩnh đang đỏ mặt như con tôm luộc đây.
Nhưng Hạ Phạm Hành không muốn lãng phí thời gian, hắn cầm điện thoại di động vội vàng chuyển đề tài: “Bảy Bảy đâu em? Con đã ngủ chưa?”
“Ừ, ngủ rồi, buổi chiều Tiểu Niên tới đây, hình như Bảy Bảy vẫn còn nhớ Tiểu Niên nên chơi hăng say quá, chưa tới tám giờ đã lăn ra ngủ rồi.”
“Thật sao? Tiểu Niên tới cũng tốt, có nhiều trẻ con chơi với Man, đỡ công Man cả ngày kè kè cạnh Bảy Bảy gọi là em gái”.
Quách Tĩnh Tĩnh lại không nói gì nữa.
Hạ Phạm Hành hỏi: “Sao thế?”
Quách Tĩnh Tĩnh hình như không biết trả lời thế nào, cậu suy nghĩ một chút rồi mới đáp một câu: “Em thấy Tiểu Niên và Man sẽ rất khó trở thành bạn…:’
Bởi vì hai đứa nó vừa thấy mặt đã suýt chút nữa lao vào đánh nhau, Trương Thanh nói, còn thiếu chút nữa đã quăng luôn Bảy Bảy rồi.
Bảy Bảy khóc dữ dội lắm, uốn éo muốn tìm Quách Tĩnh Tĩnh, không tìm được cậu bé khóc càng dữ, dọa cho Man và Tiểu Niên sợ hết hồn, không dám nhúc nhích nữa.
Sau đó mặc dù hai tên nhóc kia vẫn nhìn nhau không vừa mắt nhưng không dám đánh nhau thêm lần nào nữa.
Hạ Phạm Hành lại có chút bất ngờ, theo lý thuyết thì hai đứa bé hoạt bát hiếu động hẳn sẽ kết bạn rất nhanh, sao nghe Quách Tĩnh Tĩnh nói lại thấy không đúng lắm?
Không đợi hắn hỏi nhiều Quách Tĩnh Tĩnh đã nghe thấy Trương Thanh gọi: “A Tĩnh, trời lạnh thế con còn ra ngoài làm gì? Mau vào trong đi”.
Hạ Phạm Hành lạnh giọng: “Em đang đứng bên ngoài à? Không ở trong phòng sao?”
“Trong phòng không tiện,” Quách Tĩnh Tĩnh biết mình đuối lý, giọng nói cũng nhỏ dần, “Ở đâu cũng có người cả”.
Vốn dĩ tứ hợp viện rất lớn, nhưng cả nhà họ đến liền chiếm một nửa đất, tiếp theo là Hạ Vân Tuyết cùng Man cũng tới ở, buổi chiều lại có thêm Quách Tiểu Niên tới, sống chết không chịu đi, Phương Hoài Minh chỉ có thể ở đây cùng nhóc.
Lần này thì hay rồi, cả nhà toàn người là người, Quách Tĩnh Tĩnh muốn tìm một chỗ để gọi điện cho Hạ Phạm Hành, cậu tìm cả một vòng chỉ thấy sân là yên tĩnh, đáng tiếc trong sân không có lò sưởi, cậu thà chịu lạnh chứ vẫn muốn gọi điện cho Hạ Phạm Hành.
Hôm nay đi tới bệnh viện không gặp được hắn, trong lòng cậu thấy rất chán, rất không vui.
Hạ Phạm Hành liền nói: “Em mau vào đi, anh cũng phải làm việc đây.
Em nhớ nghỉ ngơi sớm một chút có biết chưa? Nghe lời anh.”
“Ừ…” Quách Tĩnh Tĩnh đáp một tiếng rồi ngừng, lúc sau mới nói thêm câu nữa, “Mai em lại tới viện”.
Nói xong, cậu không thèm chào tạm biệt mà cúp điện thoại ngay.
Hạ Phạm Hành cầm điện thoại di động, trong mắt tràn ngập sự ôn nhu.
氺
Sáng sớm ngày hôm sau, tin tức về Hạ Vân Long nổ ra, đầu đề các tờ báo lớn đều liên quan tới chuyện gã cưỡng gian, thị trường chứng khoán bị đánh vào, trong vòng một buổi trưa đã giảm đi đáng kể.
Vụ án của Hạ Vân Long không giống như các vụ án khác, Lưu Đông cũng không phải người bình thường, cho nên không có cách nào để bảo lãnh cho gã ngay lập tức, làm sao cũng phải đợi qua mấy ngày rồi tính.
Đường Hồng Lan ngược lại được bảo lãnh ngay, bởi giữa Diêu Mạn và Hạ Phạm Hành có thỏa thuận, chuyện này tạm thời sẽ không nháo tới tai truyền thông, hai bên làm điều kiện trao đổi, hắn sẽ giúp Diêu Mạn mời luật sư hỗ trợ đối phó Đường Hồng Lan, tìm kiếm tất cả tội chứng tố cáo bà ta.
Đường Hồng Lan bây giờ cũng muốn điên rồi, sau khi đi ra, cả ngày đều nghĩ trả thù Hạ Phạm Hành như thế nào, làm sao để cho Hạ Phạm Hành chết không được tử tế, có điều quan trọng nhất là phải cứu được con trai bảo bối của bà ta.
氺
Cửa ải cuối năm buông xuống, Hạ Phạm Hành tất nhiên không có ý định để Hạ lão gia ăn tết trong viện.
Hai mươi sáu tháng chạp, hắn cùng Hạ Toàn Hữu đón Hạ lão gia về nhà.
Những người đã tiếp tay cho Đường Hồng Lan trước đây Hạ Toàn Hữu đã đuổi hết, không chừa một mống nào, vừa vặn tới cuối năm, những người khác cũng xin nghỉ về nhà, chỉ còn lại một nữ đầu bếp.
Một căn biệt thự lớn như vậy bỗng trở nên vắng vẻ, trong lòng Hạ lão gia có chút không dễ chịu.
Tết đến xuân về ai lại không mong muốn nhà mình rộn ràng tiếng cười nói, thế nên Hạ lão gia sẽ không nói ra những khó chịu trong lòng.
Ông không nói nhưng Hạ Toàn Hữu lại có thể nhìn ra, có điều lần này Hạ Toàn Hữu không than thở gì, ngược lại trên mặt còn mang nụ cười.
Tiến mấy bước đến rồi mở cửa ra, Hạ Toàn Hữu cười nói với Hạ lão gia: “Lão gia, ngài xem trong phòng có ai đang chờ ngài về này”.
Hạ lão gia ngồi trên xe lăn đi vào trong phòng.
Quách Tĩnh Tĩnh đang ôm Bảy Bảy đứng ở huyền quan chờ ông.
Bảy Bảy mặc cái áo khoác lông nhỏ màu đen, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, bé quay đầu qua nhìn, một đôi mắt cực kì có thần, thấy họ trở về thì cười khanh khách.
Man—đứng ở bên chân Quách Tĩnh Tĩnh, bé thấy Hạ lão gia thì chạy chậm đến trước mặt ông, sau đó ngẩng đầu lên kêu một tiếng: “Mừng cụ về nhà.”
Tiếng “cụ” này nghe trôi chảy hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng đi tới, đỏ tai kêu một tiếng: “Ông nội.”
Cậu gọi xong thì mặt cũng đỏ rần, Hạ lão gia nhìn hai cha con bọn họ, hai con mắt cũng trở nên ướt át.
Hạ Vân Tuyết mặc tạp dề bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, cười nói: “Mọi người đừng có đứng ở cửa nữa, trời lạnh lắm, mau vào nhà đi, dọn cơm lên cả rồi”.
Hạ lão gia nhanh chóng nháy mắt mấy cái ngăn không cho nước mắt chảy ra, ông còn chưa nói được hoàn chỉnh, cho nên chỉ hừ hừ mấy tiếng thúc giục mọi người mau vào nhà.
Hạ Phạm Hành đẩy ông vào cửa, Hạ Toàn Hữu đóng cửa lại, Quách Tĩnh Tĩnh ôm Bảy Bảy, lão gia tử đưa tay về phía cậu.
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, thấy Hạ Phạm Hành gật đầu thì mới khom người, đặt Bảy Bảy lên đùi Hạ lão gia.
Tay của ông còn chưa được linh hoạt, ông sợ làm ngã chắt yêu của mình nên vẫn cố đưa tay tới, ngăn ở trước ngực Bảy Bảy, cánh tay yếu ớt mà vững chắc ôm Bảy Bảy vào trong ngực.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Kết thúc rồi! Rải hoa!!!!!!!!!! Được rồi, thật ra thì còn chưa kết thúc hẳn, dẫu sao còn chưa viết kết cục của Đường Hồng Lan nữa, nếu nói kết thúc ở đây chắc có độc giả lại gửi dao tới cho tôi mất!
Lời của editor:Man với Tiểu Niên sứt đầu mẻ trán =))) mọi người theo phe nào nhỉiii.